Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 20


trước sau

Advertisement
Mặt Lâm tây đần ra nhìn Giang Tục, thật lâu sau đó, cô vẫn một câu cũng không dám nói như cũ.

Không biết nói cái gì, cảm giác nói cái gì đều là sai.

Giang Tục lẳng lặng nhìn cô, khóe miệng mang theo một độ cong, nhìn qua như cười như không: "Sợ hả?"

Dần dần cũng có nữ sinh trở về phòng ngủ đi qua bọn họ, cái kiểu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này làm Lâm Tây ớn lạnh cả sống lưng.

Cô vụng trộm nuốt nước miếng mấy cái, nửa ngày mới tìm về ý thức của bản thân. Một khắc này, Lâm Tây xấu hổ như đang biểu diễn cởi áo đập đá trên người vậy.

"Cái đó... Giang Tục... Tôi nhớ tới tôi còn có chút việc, tôi đi trước đã rồi nói sau..."

Cũng không chờ Giang Tục trả lời, chân Lâm Tây như bôi dầu mà chạy mất.

Nhìn cũng không dám quay lại nhìn Giang Tục, một khắc này, ngoài trừ bỏ chạy, Lâm Tây cũng không thể nghĩ được đối sách khác nữa.

Đi đến hàng hiên, xác định Giang Tục nhìn không thấy cô, Lâm Tây mới dừng lại, cô buông bình nước ấm, lấy tay vuốt vuốt ngực.

Thực đáng sợ, trùng sinh lại một đời, thật sự là cực kỳ nguy hiểm, chuyện gì đều có khả năng phát sinh.

Hàn Sâm muốn theo đuổi cũng đủ làm cô hoảng sợ rồi, đến Giang Tục cũng muốn theo đuổi?

Lâm Tây nhịn không được nhẹ thở dài một hơi.

Dáng dấp đẹp, chính là sẽ dẫn người phạm tội.

****

Vốn Lâm Tây chỉ trốn Hàn Sâm, bây giờ còn trốn thêm một Giang Tục nữa.

Lâm Tây nghĩ, trông cậy vào hai người bọn họ yêu đương, trong thời gian ngắn là không thể nào, nghĩ cách giải quyết khốn cảnh trước mắt đã, biện pháp tốt nhất, chính là cô phải nhanh chóng yêu đương.

Cố tình cái tên đầu to Lâm Minh Vũ kia lại gây rối cho cô, Trương Đức Ải sau này khắp nơi nói anh trai Lâm Tây rất đáng sợ rất dã man, làm Lâm Tây "Thanh danh lan truyền rộng", toàn bộ học viện vì an toàn tính mạng, càng không ai dám theo đuổi Lâm Tây nữa.

Lâm Tây không thể không quay đầu lại kí gửi hi vọng cho Lục Nhân Già, cũng không thể không quay lại học tiếng Anh. Gần đây Lâm Tây trừ bỏ lên lớp cơ hồ đều ru rú trong phòng ngủ. Ngẫu nhiên ở dãy phòng học đụng phải Giang Tục, đều lẫn trốn thật xa.

Buổi tối trước khi lên lớp, Lâm Tây và Phó Tiểu Phương cùng đi căn tin ăn cơm. Trên đường vừa vặn gặp được Lâm Minh Vũ và Giang Tục cùng nhau đi tới.

Vừa thấy Giang Tục, Lâm Tây quả thực như lâm đại địch, cơm cũng không ăn, lôi kéo Phó Tiểu Phương bỏ chạy.

Phó Tiểu Phương bị Lâm Tây kéo chạy cả một mặt lờ mờ nói: "Không ăn cơm sao? Chạy làm gì?"

"Chút nữa rồi ăn sau."

"Tại sao?"

"Một lời khó nói hết." Lâm Tây nói: "Vì để Giang Tục chết tâm sớm một chút."

Phó Tiểu Phương: "Cậu lại nổi điên gì vậy?"

Phó Tiểu Phương không hiểu, Lâm Tây cũng không giải thích. Vì để Giang Tục nhanh chóng vong tình, Lâm Tây cũng chỉ có thể dùng phương thức này thôi.

Haiz, bị người không thích thích, cũng là một loại gánh nặng mà.

Lâm Minh Vũ nhìn thấy em gái nhà mình, vốn chuẩn bị đuổi theo, ai biết cô nàng tuy chân ngắn, chạy cũng thật nhanh, mới thoáng chốc đã không thấy bóng dáng rồi.

Lâm Minh Vũ nhịn không được một mặt kinh ngạc: "Con nhóc này đây là sao vậy?"

Giang Tục không nói chuyện.

Lâm Minh Vũ quay đầu lại, thấy Giang Tục đang cau mày. Trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, nhịn không được "A" một tiếng.

"Lại nói, Lâm Tây gần đây hình như là thấy cậu sẽ bỏ chạy." Lâm Minh Vũ nhíu mày, hỏi: "Có phải cậu chọc tới con bé rồi không?"

Giang Tục không trả lời anh, nhưng tầm mắt hướng về xa xa, như có vẻ đăm chiêu.

"Nè, Giang Tục?"

Thu hồi ánh mắt, Giang Tục lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như trước.

"Ăn cơm."

"..."

******

Cùng với Phó Tiểu Phương lăn lộn ba ngày trong phòng ngủ, trên bàn để một đống sách, nhìn như rất chăm chỉ, nhưng hiệu suất học tập cực kỳ thấp. Lâm Tây ý thức được làm như vậy là không được.

Trước khi đêm nhạc của S. H. E diễn ra, Lâm Minh Vũ đáp ứng sẽ dạy tiếng Anh cho Lâm Tây, kết quả đêm nhạc kết thúc đã mấy ngày rồi, mỗi lần Lâm Tây liên hệ với Lâm Minh Vũ, anh đều tìm đủ loại lý do trì hoãn. Hai ngày này càng quá đáng, trực tiếp liên lạc không được luôn.

Tức giận gọi cho Lâm Minh Vũ, bạn cùng phòng của anh nghe, nói Lâm Tây đi xem đi.

Vốn có chút lo lắng sẽ gặp phải Giang Tục, nhưng bạn cùng phòng Lâm Minh Vũ nói có vẻ rất nghiêm túc, cô cũng không dám chậm trễ, chẳng may Lâm Minh Vũ thật sự có chuyện gì thì sao?

Lúc Lâm Tây ra khỏi cửa, không chú ý chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài phòng, đã quên mặc áo khoác, sau khi đi ra ngoài mới cảm giác được vài phần hơi lạnh, mới phát hiện vấn đề này. Mắt thấy phòng ngủ nam sinh đã ở trước mặt, cuối cùng Lâm Tây vẫn quyết định nhẫn nhịn.

Dì quản lý dãy phòng ngủ nam sinh, biết cô là em gái Lâm Minh Vũ, trực tiếp để cô lên lầu luôn. Lâm Tây lại một lần nữa cảm khái, phòng ngủ nam sinh chính là vào dễ dàng như vậy.

Tìm được phòng ngủ của Lâm Minh Vũ, đẩy cửa ra, một mùi hôi rượu nồng nặc kém chút làm nghẹt chết Lâm Tây.

Lâm Tây nhăn mũi đi vào trong hai bước, trên chân còn không cẩn thận đá ngả một chai bia. Lâm Minh Vũ cùng nằm liệt trên mặt đất như một xác chết, mu bàn tay gác lên mặt, suy sút như hình tượng con chó chết.

Lâm Tây chạy tới, lôi kéo đến mệt, tùy tiện kéo cái ghế ngồi xuống. Không khéo, cô vừa ngồi xuống, mới phát hiện chỗ đang ngồi là vị trí của Giang Tục.

Bàn học ngay ngắn gọn gàng, đặt rất nhiều sách đa ngôn ngữ, chỗ dễ thấy nhất đặt một cuốn sách giáo khoa. Trên sách có tên của anh, "Giang Tục" hai chữ hạ bút mạnh mẽ hữu lực, tự như kỳ nhân.

Lâm Tây tùy tay lật lại, cả quyển sách một chữ đều không có, xem ra Giang Tục cũng không phải quá nghiêm cẩn.

Sách vừa lật, bên trong rơi ra một bản giấy nháp. Lâm Tây nhặt lên vừa thấy, đã dọa sợ cô.

Bản giấy nháp này, cư nhiên là của cô cái ngày cô ở thư viện, lúc dùng để dịch từ.

Trời ạ, Giang Tục này, tình cảm cũng sâu nặng quá rồi.

Lâm Tây nghĩ không thể để anh lại sa chân vào vũng bùn này, vo bản nháp này lại. Lâm Tây hơi do dự vài giây trước khi quăng, cuối cùng lại rút tay về.

Mở tờ giấy nháp ra lại, lấy tay duỗi thẳng, tùy tay cầm một cây bút trên bàn Giang Tục, viết một hàng dài lên tờ nháp, sau đó lần nữa kẹp vào trong quyển sách kia...

Nghỉ ngơi xong, Lâm Tây cau mày đi đến cạnh Lâm Minh Vũ, lấy tay vỗ vỗ mặt Lâm Minh Vũ: "Tỉnh tỉnh."

Lâm Minh Vũ say mê mang, hai mắt mông lung nhìn Lâm Tây, nửa ngày mới nhận ra: "A, Lâm Tây!"

Nhìn thấy em gái nhà mình, cảm xúc của Lâm Minh Vũ bị nghẹn mấy ngày rốt cục bùng nổ, anh ôm cổ chân Lâm Tây, đột nhiên khóc òa lên.

Lâm Tây ghét bỏ: "Sao lại uống thành như vậy?"

"Anh thích cô ấy như vậy... Đối với cô ấy tốt như vậy... Cô ấy cư nhiên lại bắt cá hai tay!!"

"Rốt cục đã bị đá? Đáng lắm!" Lâm Tây bĩu môi: "Đây là kết cục của việc trọng sắc khinh em gái!"

"... Vì sao cô ấy lại đối với anh như vậy!"

"..."

Khóc gần nửa tiếng, Lâm Minh Vũ rốt cục đã giải tỏa hết tất cả.

Lâm Tây cảm thấy anh thật sự rất thối, đẩy anh đến bồn rửa mặt, mở vòi ra: "Rửa mặt tắm rửa một chút, cùng đi ăn cơm."

"Ừm..." Tuy rằng hai mắt Lâm Minh Vũ còn có chút mông lung, nhưng người đã yên tĩnh trở lại.

Lâm tây nhặt mấy chai bia trên đất bỏ vào túi rác, sau đó dọn dẹp xô chậu giày dép của Lâm Minh Vũ lại.

Chờ tới lúc cô đi tới chỗ Lâm Minh Vũ, Lâm Minh Vũ đã trét lên đầu và khắp mặt đầy bọt xà phòng.

Người kia còn say mèm, ngồi ở bồn rửa, đần độn u mê cầm dao cạo râu lướt trên đầu, tay vừa trợt, trực tiếp cạo rớt một nhúm tóc trên đầu, một mảnh da đầu trắng bóng, cứ như vậy xuất hiện.

Làm Lâm Tây sợ hãi, uống thành như vậy, thế nào còn có thể cầm dao chứ, quá nguy hiểm.

"Lâm Minh Vũ, nguy hiểm lắm, sao anh lại làm vậy với chính mình chứ?" Lâm Tây chạy nhanh qua, cướp dao cạo râu trong tay Lâm Minh Vũ, nói: "Em giúp anh!"

Nói xong, giơ tay lên phựt, trên đất lại rớt một nhúm tóc...

Lâm Minh Vũ nghiêng đầu, ngồi ngủ, càng dễ dàng cho Lâm Tây làm hơn. Cô đang cạo giữa chừng, cửa phòng ngủ đột nhiên "Két" một tiếng, bị người đẩy ra.

Lâm Tây ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với ánh mắt của Giang Tục, nháy mắt bị dọa đến buông tay ra.

Giang Tục tùy tay để sách trong tay lên bàn, mặt mày mang theo vài phần mỏi mệt, Lâm Tây nhìn thoáng qua, cảm thấy anh so với bình thường có chút bất đồng.

"Mới về sao?" Lâm Tây không biết nói gì.

"Ừm."

Lại là một trận trầm mặc xấu hổ tràn ngập giữa hai người.

"Lạch cạch" Lâm Minh Vũ ước chừng là không thoải mái, giật giật, cư nhiên liền từ trên ghế té xuống.

Lâm Tây cũng không chẳng quan tâm Giang Tục, xoay người đi đỡ Lâm Minh Vũ. Lâm Minh Vũ còn mơ mơ màng màng, tay quơ qua bên cạnh vách tường, miệng còn đang rầm rì.

Giang nối cởi áo gió trên người, tùy tay để lên ghế dựa, người cũng đã đi qua.

Lâm Tây ngẩng đầu, nhìn phải gương mặt đưa đến gần của Giang Tục, hai người cũng nhịn không được ngây ra một lúc.

Giang Tục đi qua nâng Lâm Minh Vũ dậy, nhàn nhạt nhìn Lâm Tây một cái: "Để tôi."

Lâm Tây vội nhường chỗ cho Giang Tục.

Giang Tục tùy tay kéo khăn lông của Lâm Minh Vũ xuống, lau mặt cho Lâm Minh Vũ.

"Cạo nhanh đi." Giang Tục chỉ chỉ tóc Lâm Minh Vũ, nhắc nhở lâm tây: "Thừa dịp cậu ta còn chưa tỉnh."

Lâm Tây nhìn cái đầu bị cạo lung tung của Lâm Minh Vũ, nghĩ mà sợ. Đều do Lâm Minh Vũ, do anh ta cạo trước, Lâm Tây cũng ngứa tay rồi.

Sau khi khoan khoái cạo xong, Lâm Tây cũng thanh tỉnh lại. Nếu Lâm Minh Vũ tỉnh lại, phỏng chừng sẽ giết cô mất.

Cô vội buông “Công cụ gây án” xuống, lau tay lên người hai lần.

"Này... Anh lo cho anh ấy đi, tôi đi trước."

"Đợi một chút."

Lâm Tây cố xoay người đi, đã bị Giang Tục gọi lại.

Lâm Tây có chút không yên quay đầu: "Còn có chuyện gì sao?"

Giang Tục để Lâm Minh Vũ lên ghế, hai bước bước ra ngoài.

Tay của anh vừa muốn lấy áo gió vắt trên lưng ghế của mình, khi sắp chạm được, đột nhiên dừng một chút, sau đó thay đổi phương hướng, nhích tay lên chỗ ngồi đối diện, áo vắt trên ghế của Lâm Minh Vũ.

Trên tay ném qua, là áo bóng chày của Lâm Minh Vũ, bay lên đầu Lâm Tây.

Tầm mắt Lâm Tây hoàn toàn bị quần áo che khuất, trong nháy mắt kia, cô ngẩn ra không hề nhúc nhích, trên đỉnh đầu chỉ có giọng nói không mang theo cảm xúc của Giang Tục, giọng đều đều.

"Bên ngoài lạnh."

"Oành - - "

Lâm Tây đáp lại Giang Tục, là thanh âm đụng trúng cửa.

...

Lâm Tây rất nhanh bỏ chạy mất dạng.

Giang Tục quay đầu, Lâm Minh Vũ đã hoàn toàn say mê liệt, ở ban công ngủ rất say, Giang Tục cũng mặc kệ.

Ngồi trở lại bàn của mình, lúc mở sách ra, đột nhiên phát hiện bàn học của mình bị người chạm vào.

Anh trầm mặc kiểm tra bàn, cuối cùng ở trong sách giáo khoa, tìm được một tờ giấy nháp bị vò nhăn lại.

Trên tờ giấy nháp lúc đầu chỉ có mầy hàng chữ gạch tới gạch lui, hiện tại lại có thêm mấy chữ bắt mắt, cuối cùng còn kèm theo cái ký hiệu biểu cảm.

【 Giang Tục! Đừng thích tôi nữa! ╭(╯^╰)╮】

******
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện