Tôi Chọc Cậu Sao

Chương 6: Lưu Dương xem như đã hiểu rõ, người này căn bản không…


trước sau

Tống Đông Đông từ trong văn phòng đi ra, đúng lúc gặp phải Lưu Dương ở cửa ra vào, chủ nhiệm lớp C2-6 đứng quay lưng về phía Tống Đông Đông, nói với Lưu Dương: “Về đi, lần sau không giải quyết thế này là xong đâu.”

Lưu Dương quay đầu rảo bước, vô cùng vui vẻ, y như con lừa ngớ ngẩn hưng phấn khi được thả ra.

Tống Đông Đông đẩy kính mắt: “Em chào thầy.”

Chủ nhiệm lớp sáu thoáng kinh ngạc, quay đầu lại nói: “Tống Đông Đông à, đến đưa bài tập cho giáo viên sao?”

“Vâng.” Tống Đông Đông nhìn thoáng qua hướng Lưu Dương đi: “Đã mấy ngày không thấy bạn học Lưu Dương rồi.”

Chủ nhiệm lớp sáu thở dài: “Ừ, cũng là mấy ngày nhàn hạ không dễ có được.” thầy giáo lẩm bẩm rồi bỏ đi.

Lưu Dương quay trở lại trường học làm một lượt những chuyện hằng ngày xong vẫn cảm thấy khá vô nghĩa, vốn không muốn chơi cùng với đám ăn hại kia nữa nhưng tiếc rằng bạn mới lại không thể ăn ý bằng, dù cho có cùng chung chí hướng thì vẫn luôn có cảm giác thiếu sót.

Thế là hắn không quắc mắt lạnh nhạt nữa, đám côn đồ lại tìm về được xương sống, bọn họ không còn không biết xấu hổ gào lên đòi Lưu Dương mời khách nữa, chỉ tiến lên chào hỏi đám bạn mới của Lưu Dương.

Hữu nghị lập tức được kết thành, sau khi nhóm côn đồ đoàn kết nhất trí biết được suy nghĩ của Lưu Dương liền nhao nhao bày mưu hiến kế, thề phải bắt tên học sinh ba tốt, phần tử tích cực, hạng nhất toàn khoá phải kêu cha gọi mẹ.

Tục ngữ có câu ba anh thợ giày thành ông Gia Cát*, một đám côn đồ đần đồn nghĩ ra đủ thứ, cuối cùng bọn hắn kết luận rằng cách tốt nhất để trả thù một người là làm cho cuộc sống của người đó không thể yên được.

*ý chỉ nhiều người dễ làm việc hơn, nhanh chóng hơn

Trương Lê bắt đầu mất đồ đạc, ra ngoài mua nước nóng lúc trở về quần áo và giày đã phơi khô sẽ biến mất, hỏi ai cũng nói không biết, Trương Lê vô cùng tức giận, dùng mông để nghĩ cũng biết ai làm.

Không còn cách nào khác ngoài việc đi tìm, nhưng người cố ý giấu đồ lại là thứ yêu quái, liệu có để cho cậu tìm được đồ không? Vậy nên đến cái góc áo Trương Lê cũng không tìm thấy.

Bạn cùng phòng nhìn cậu chạy tới chạy lui làm như không thấy, giường trên vừa giặt quần áo xong, bây giờ chỉ thừa một bộ quần áo để mặc, hai người cũng đâu thể mặc chung một bộ đâu ha?

Không thể làm gì khác, Trương Lê cân nhắc việc đem chăn bông lên lớp, nhưng ngày hôm sau cậu vẫn mặc áo ngắn tay, khoác thêm đồng phục mùa đông run rẩy lên lớp.

Ngũ Ấu Lâm đứng ở cửa lớp điểm danh thấy thiếu một người, quay đầu lại nhìn đã thấy người kia hít nước mũi chạy tới, Ngũ Ấu Lâm cười: “Uầy, sao mát mẻ thế này?”

Nghe thấy mọi người đều cười, Trương Lê không hề phản ứng, e rằng đầu óc bị đông lạnh luôn rồi, cậu đứng đó ngây người, Ngũ Ấu Lâm nói: “Tớ còn một cái áo ba lỗ, nếu không ngại thì cậu mặc đi.”

Trương Lê lắc đầu, ngồi xuống học thuộc lòng.

Lý Hàng vừa đánh xong một giấc ngẩng lên nhìn, bó tay luôn rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, hắn vội vàng cởi áo trên người ra khoác lên cho người ta.

“Trời ơi, đang bao nhiêu độ mà ngài lại ở đây nghỉ mát thế hả?”

Câu mắng người không nói ra được, Trương Lê hắt xì một cái thật to, xong xuôi không nói gì nữa, Lý Hàng lại bắt đầu nhắc tới Lưu Dương, giọng điệu hoà trộn với âm thanh đọc sách buổi sớm còn đáng sợ hơn nhiều so với ma âm quấn tai.

Sau đó hắn vỗ ngực cam đoan, nói công tác nằm vùng của mình làm không tốt để cho ông lớn kia lại mắc thêm tội, chuyện này không thể phát sinh thêm lần nào nữa, bằng không sẽ chặt đầu làm bô cho Trương Lê!

Trương Lê lạnh tanh nói: “Trong đầu ngài nhiều nước quá rồi, đừng kéo tôi theo.”

Lý Hàng không vui: “Nói thế nào thì hai ta cũng cùng đồng cam cộng khổ, mặc chung một cái áo bông rồi, nói chuyện lưu tình một chút đi chứ.”

Trương Lê không nói chuyện với hắn nữa, mỗi ngày cậu đều sắp xếp thời gian làm việc rất chặt chẽ, từ buổi sáng cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, lúc cần phải học thì học, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.

Thời gian nghỉ giữa tiết, Lý Hàng vội vàng lấy áo từ chỗ Trương Lê về, vừa lúc mặt trời lên cao, mấy ngày sau đều có nắng không cần dùng áo ấm.

Cậu ở bên này vẫn duy trì bình thản như vậy nhưng bên kia Lưu Dương lại không hề thoải mái, bắt nạt người ta nhưng lại chẳng thấy người ta lộ ra bất kỳ cảm xúc phẫn nộ hay đau khổ nào thì còn có ý nghĩa gì.

Nhưng vì đang ở trường học, hai người lại không chung lớp, dù cho hắn khó chịu đến mấy cũng không làm được gì, hắn đã mất đi địa điểm và thời cơ gây án tốt nhất.

Vì vậy hắn lại bắt đầu tìm kiếm cơ hội gây sự, thời điểm nghĩ giữa giờ học thể dục hắn nghĩ mình có nên thể hiện bản lĩnh hay không, nhưng đáng tiếc Trương Lê người ta là lĩnh thao*, hắn lớn mật đến đâu cũng không dám dùng nắm đấm ở ngay trước mặt nhiều người như vậy.

*bản gốc 领操, chỉ người đứng đầu tập bài thể dục mẫu, vì không biết dịch là gì nên tớ để nguyên

Khó khăn lắm mới thấy cậu ta đi một mình ở căn tin, thế mà Trương Lê lại có thể chạy đến ăn cơm bên cạnh giáo viên làm Lưu Dương tức đến nghiến răng.

Cộng thêm việc mẹ của hắn đã đi thành phố B, thằng nhóc này được thể giương nanh múa vuốt giống y như con cua lớn, từng giờ từng phút đều nghĩ đến việc dùng càng lớn kẹp người.

Nhưng hắn không lường trước được rằng Trương Lê lại dám trắng trợn đến tìm hắn, tiết cuối cùng buổi xế chiều hôm nay, Trương Lê đứng trước cửa lớp bọn hắn, gõ cửa, trên mặt ngoan ngoãn: “Chào thầy Dương, em đến tìm bạn Lưu Dương lớp thầy ạ.”

Lưu Dương ngang ngược thành thói, thản nhiên đứng lên đi ra ngoài, bộ dạng không coi giáo viên ra gì của hắn đã chọc tức thầy giáo, Trương Lê liền cười xin lỗi, nói thật không tiện, làm phiền rồi.

Ra khỏi cửa, quay người lại, Trương Lê mặt lạnh nhìn Lưu Dương không nói tiếng nào, đút tay vào túi đi trước Lưu Dương, Lưu Dương đầu toàn phân cho rằng Trương Lê muốn thể hiện,

đi phía sau mông cậu ta giễu cợt hết một đường, bất tri bất giác đã bị dẫn đến một nơi vắng vẻ.

Trong lòng hắn nghĩ là ban ngày ban mặt như vậy Trương Lê muốn động tay đánh hắn cũng không được, nếu thực sự muốn động tay hắn sẽ vắt chân lên cổ mà chạy, như thế còn sợ chịu thiệt sao?

Nhưng hắn thật không may, Lưu Dương cũng không tự mình nghĩ kỹ xem, ai rảnh tới tìm hắn nếu không có việc gì? Chắc chắn người ta đã có kế hoạch từ trước, hành động có toan tính, bằng không ai chịu nghe hắn lải nhải hết một đường?

Trương Lê là ngư dân, vung tấm lưới ra, lặng lẽ quan sát con cá bá vương ngu dốt tiến đến, rồi thu miệng lưới lại, con cá kia căn bản chẳng chú ý đến, còn ở đó diễu võ dương oai nhả bong bóng, chỉ có thể nói là điếc không sợ súng.

Trương Lê nghe hắn lầu bầu không thôi nội tâm vẫn vô cùng bình tĩnh, thấy đã đến gần ký túc xá mới hỏi hắn: “Chăn màn trong ký túc xá của tôi là cậu tìm người làm đúng không?”

Lưu Dương làm sao có thể thừa nhận, tên nhóc này ngẩng cổ nhổ nước bọt định nói, bỗng nhiên bị người nắm lấy bả vai, hắn dùng lực muốn đẩy ra, Trương Lê bỏ tay xuống nắm lấy “thằng em” của hắn, lạnh lùng kề sát mặt lại: “Thử cử động lần nữa xem.”

Lưu Dương đã bao giờ gặp chuyện như vậy, hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ đến loại thủ đoạn nho nhỏ này, không ngờ có người lại dùng trên người hắn, còn cầm ”thằng em” hắn uy hiếp hắn, không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ, đây là việc con người có thể làm ra sao? Đây là việc đàn ông sẽ làm sao?

Trương Lê dùng thêm lực nhéo trứng của hắn, Lưu Dương không lải nhải được nữa, hắn cong eo xuống, hai mắt đỏ ngầu phẫn nộ, mặt méo xệch, run rẩy chửi rủa: “ĐMM!”

Trương Lê mặt không cảm xúc, nửa túm nửa nắm kéo người đến ký túc xá nam, lên tiếng chào bác bảo vệ, nói mình khó chịu nên xin nghỉ, bạn học đưa về.

Bác bảo vệ híp mắt ngáp dài, nhìn rõ xem người đến là ai, Trương Lê, đứa trẻ tốt, bác nói: “Được rồi, đi đi, không cần đăng ký, nghỉ ngơi cho tốt.”

Lưu Dương bị Trương Lê mang đến phòng ngủ, chỉ vài bước đi bộ mà hắn chậm chạp đến quá đáng, lại còn bắt đầu mắng chửi người, Trương Lê không nói một câu, chờ đến phòng ngủ mới đẩy người lên trên giường.

Lưu Dương hổ giấy đến nước này rồi vẫn còn kêu gào bảo Trương Lê nên biết thân biết phận, bằng không sẽ khiến cậu ta đẹp mặt.

Trong tay sau lưng Trương Lê là một cái gối đầu, cậu nện thẳng lên mặt Lưu Dương, Lưu Dương chó tính bị đánh liền nhảy dựng lên vung nắm đấm về phía mặt Trương Lê, thằng nhãi này sức lực không lớn, nhưng phản ứng cũng nhanh lắm, Trương Lê đã phòng bị cẩn thận, đón lấy nắm đấm của hắn thuận thế ấn người gục xuống.

Trương Lê nói: “Ban đầu tôi nghĩ hai ta cứ oan oan tương báo đến khi nào, quan hệ thì bắn đại bác cũng không tới, tôi cũng chả tội gì mà đi chọc giận cậu, nhưng tôi không ngờ cậu khiếm khuyết như vậy.”

Mà cũng chả phải khiếm khuyết gì, nhìn những chuyện hắn đã làm, vô sỉ hạ lưu, vừa sợ vừa hèn, không phải hắn cam tâm tình nguyện làm những việc thất đức đấy sao? Vậy được, cục diện rối rắm này để hắn tự mình dọn dẹp đi.

Trương Lê đè lên hắn: “Ga giường của tôi là cậu sai người làm đúng không? Cậu có phải đàn ông không hả? Có dám thừa nhận không?”

Ai không phải đàn ông chứ! Đầu của Lưu Dương bị đè trên gối, liều mạng ngóc dậy, giãy dụa đến đỏ mặt: “Là ông mày làm đấy thì sao hả!”

Trương Lê chẳng muốn nói nhảm với hắn, thò tay xuống quần Lưu Dương, kéo tuột một phát lộ ra đôi chân dài trắng trẻo.

Lưu Dương bị người tụt quần, gào lên chửi bệnh thần kinh, hắn dùng khí lực lớn nhất có thể đạp một phát lên mặt Trương Lê, Trương Lê bị đau buông tay, Lưu Dương đứng dậy bỏ chạy.

Trương Lê nói: “Cậu chạy đi, có gan thì hôm nay cậu cứ ra ngoài như vậy đi.”

Lưu Dương vừa xấu hổ vừa giận, hắn nổi điên lên, xoay người che “thằng em” lại, miệng chửi đủ thứ tạp nham, hai mắt đỏ ngầu, nhìn kỹ còn có thuỷ quang vòng quanh.

Trương Lê mặt lạnh, ném ga giường bẩn cho hắn: “Hoặc là tới phòng tắm giặt sạch, hoặc là trần truồng đi ra ngoài, lần này tôi sẽ không để lại cho cậu dù là cái quần lót.”

Đúng vậy, cậu cố ý xin phép nghỉ học chính là để làm việc này.

Lưu Dương dù có nóng nảy thì cũng không dám nổi giận, không dám ném lại ga giường lên mặt Trương Lê, nói thầm đmm đấy, ai thích giặt thì giặt, hắn không thích, nhưng hắn là kẻ sĩ diện, để hắn cởi truồng ra ngoài thà rằng để hắn chết đi còn hơn.

Trong lòng hắn hận, hận đến ngứa răng, hận không thể cài thuốc nổ đồng quy vu tận với Trương Lê.

Trương Lê không quan tâm đến biểu cảm trên mặt hắn, xoay người cầm bột giặt lên, nói: “Bây giờ không có người, nếu cậu thích chờ chút nữa tan học, tôi sẽ tự mình tiễn cậu ra ngoài giặt rửa.”

Lưu Dương: “ĐMM”

Trương Lê lười nói chuyện, mở cửa đi ra trước, cố ý đợi một lát đến khi nghe được tiếng bước chân đi theo phía sau.

Trương Lê dẫn người tới phòng tắm, khóa trái cửa lại, trên vai vắt quần của Lưu Dương, đưa bột giặt cho hắn, tay chỉ vòi nước: “Đã từng giặt đồ lót chưa? Biết cách giặt ga giường không? Có muốn tôi dạy cậu không?”

Lưu Dương ném ga giường xuống, chỉ mặc mỗi cái quần lót đứng đó, biểu cảm vẫn giống như hắn là ông lớn: “Mẹ mày câm mồm đi được không?”

Lưu Dương cầm ga giường lật qua lật lại, hết quăng, đập rồi lại giũ, bộ dạng biếng nhác sa sút tinh thần.

“Giặt không sạch, cậu sẽ phải cởi truồng ra ngoài.”

“…Tao □ □ ông mày.”

Trương Lê đứng tựa bên cạnh bể tắm học thuộc từ vựng, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Dương, hai người đều im lặng.

Bên tai chỉ có tiếng bàn chải cọ vào ga giường, tiếng bong bóng nổ bộp bộp khi ga giường ép ra bọt, ban đầu Lưu Dương rất nhiệt tình, thế nhưng giặt được một lúc hai tay mềm nhũn liền dùng lấy ánh mắt hung dữ trừng Trương Lê.

Trương Lê không phản ứng lại, cúi đầu học thuộc, Lưu Dương nhìn cậu, nhìn tới nhìn lui lại bắt đầu quan sát mặt của người ta, thiếu niên mặt mày vẫn còn non nớt, nhưng ngũ quan rất tuấn tú, thoạt nhìn vừa yên tĩnh vừa nhu thuận, bên môi có nốt ruồi nhỏ nhạt màu trông hơi buồn cười, nhưng nhìn vài lần lại cảm thấy rất…

Đm thằng này lớn lên lại có thể đẹp trai hơn cả mình! Lưu Dương ném mạnh ga giường xuống, Trương Lê giương mắt nhìn hắn, vô cùng nghiêm khắc: “Cậu giặt sạch rồi hả?”

Lưu Dương: “…Vẫn chưa.”

Trương Lê chẳng trông chờ Lưu Dương có thể giặt sạch được ga giường, chỉ là muốn cho hắn bài học, cậu ước lượng thời gian, điều khiển Lưu Dương giặt sạch ga giường từng bước một, vắt sạch nước, mang đến hành lang phơi lên.

Trong suốt quá trình có xen hai ba câu chửi tục vì không phục của Lưu Dương, Trương Lê lạnh tanh dạy dỗ, còn có, trong lúc làm việc vì sợ Lưu Dương nửa đường chạy trốn nên Trương Lê không hề đưa quần cho hắn, đợi làm xong việc rồi cậu mới đưa quần đồng phục đang vắt trên vai cho Lưu Dương.

Lưu Dương mặc quần vào, cảm giác như cá lại được bơi trong dòng suối nhỏ, chim lại có cánh, từ nay về sau biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, cảm giác mình lại là người, hắn sửa sang lại quần áo, liếc nhìn Trương Lê.

Cái nhìn đó phối hợp với nét mặt của hắn, động tác của hắn tạo ra loại phong thái mày chờ đó cho tao, tao không để yên cho mày đâu.

Trương Lê gọi hắn lại: “Lưu Dương.”

Lưu Dương đứng cạnh cửa, quay đầu lại, biểu cảm chảnh chó, hai tay đút trong túi quần, chỉ dùng khóe mắt để nhìn người.

Trương Lê nở nụ cười, có cảm giác xuân sơn trong trẻo, cậu học theo Lưu Dương, hai tay đút vào túi quần: “Là đàn ông muốn đọ sức thì quang minh chính đại mà làm, cậu đâm sau lưng tôi, tôi không còn gì để nói, nhưng cậu như vậy tôi thật sự khinh thường.”

Lưu Dương quay đầu, không nói gì, Trương Lê nhìn bóng lưng hắn rời đi, khá lắm, nắm tay nắm rất chặt.

Trương Lê lắc đầu, trở về phòng ngủ, lấy ga giường Lý Hàng mới mua trải ra, tiếp đó lại ra ngoài lấy ga giường Lưu Dương giặt lộn xộn đưa đến phòng tắm giặt lại, lặp lại quá trình lúc trước, vắt nước, giũ khô rồi phơi lên.

Lần này đúng là giặt sạch rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện