Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 17


trước sau

Khương Hàng bị kêu đi, Tần Hoan liền trầm mặc lại, vẻ mặt nghiêm trọng, không nói chuyện với Tiêu Mặc nữa.

Mà từ tiết 4 cho tới cuối tiết, Khương Hàng cũng không quay lại.

Tần Hoan gửi tin nhắn cho cậu, cũng đá chìm đáy biển, không hề đáp lại.

Vì thế lúc tiếng chuông tan học vừa vang lên, không đợi Diệp Hiểu Hiểu chạy đến tìm Tần Hoan, Tần Hoan liền chủ động tìm tới cậu ta.

“Diệp Hiểu, giúp một chuyện?”

Diệp Hiểu Hiểu lần đầu được Tần Hoan nhờ vả, nhất thời cảm giác mình được tin tưởng, ánh mắt sáng lấp lánh, cậu ta vỗ ngực một cái, vô cùng có khí khái giang hồ mà chắc chắn, “Anh Tần cậu nói đi, bất luận là chuyện gì, tớ nhất định sẽ hoàn thành, núi đao biển lửa đều được, cậu yên tâm!”

Tần Hoan nở nụ cười, hắn ngoắc ngón tay về phía Diệp Hiểu Hiểu, ý bảo cậu ta lại gần.

Diệp Hiểu Hiểu rất là vui vẻ tiến tới, nghe rồi gật đầu liên tục, chờ Tần Hoan nói, cậu ta lại ra thủ thế “Cậu cứ yên tâm” với hắn, nhanh chân chạy ra khỏi phòng máy.

Tiêu Mặc cất cuốn 《 Tuyển tập các dạng toán thi đại học 》xong, liếc nhìn Tần Hoan, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không nói chuyện hôm qua ra.

Y đã đồng ý với Khương Hàng rồi.

Diệp Hiểu Hiểu quay lại rất nhanh, chuông vừa lúc vang lên, cậu ta liền về phòng học.

Cậu ta đặt mông ngồi xuống vị trí phía trước Tiêu Mặc, thở hổn hển mấy cái, liền vội vàng nói: “Anh Tần, Khương Hàng đã xảy ra chuyện, tớ nghe người ban 4 nói, hôm qua Lô Tiêu bị Khương Hàng và bạn cậu ấy đánh, bị thương rất nặng, bây giờ còn đang nằm bệnh viện, ba mẹ hắn đã tới đây rồi. Bọn họ đã nói chuyện trên văn phòng nãy giờ lâu rồi, vì Khương Hàng trước sau gì cũng không muốn nói ra người kia là ai, ba mẹ của Lô Tiêu, Đoạn Trường, chủ nhiệm đều vô cùng giận, sau đó Tiền Mai thêm dầu thêm mỡ tố cáo Khương Hàng một tăng, ba mẹ của Lô Tiêu bây giờ đang tìm hiệu trưởng nói chuyện.”

Vẻ mặt của Diệp Hiểu Hiểu rất là nghiêm túc, cậu ta trầm giọng nói: “Trong nhà Lô Tiêu hình như có quan hệ với bộ giáo dục, rất có thể Khương Hàng sẽ bị đuổi học.”

Tần Hoan hỏi: “Sao lại thế? Khương Hàng sao lại kéo bè đánh nhau với Lô Tiêu?”

“Bạn tớ bảo là Lô Tiêu thích một nữ sinh ban nó, nhưng nữ sinh kia thích Khương Hàng, còn tỏ tình với Khương Hàng, tuần trước cô ấy còn muốn mời Khương Hàng tham gia tiệc sinh nhật của cô, nhưng Khương Hàng không chịu, nghe nói sau khi về lớp, Lô Tiêu muốn an ủi cô ấy, lại bị khó xử.”

Diệp Hiểu Hiểu tức đến bay màu, “Chắc chắn là thằng bò Lô Tiêu kia ra tay trước, vì nó bị nữ sinh kia giận chó đánh mèo đến trên người Khương Hàng, kết quả nó quá quèn, bị Khương Hàng đánh, nó thấy không phục, trở về nói hưu nói vượn, ác nhân cáo trạng trước, bẻ nó ra khỏi chuyện.”

“Lô Tiêu là cục cưng quý giá của Tiền Mai, Tiền Mai lại đang giận Khương Hàng lúc nào cũng làm chân sau kéo thành tích môn tiếng Anh của bả, khiến bả không thể vào lớp chuyên như ý, lúc này bả nắm được cơ hộc, chắc chắn là đang ước gì Khương Hàng bị đuổi học, nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng.”

Tần Hoan chau mày, còn thật sự tự hỏi.

Lúc này, Tiêu Mặc đột nhiên đứng lên, sau đó nói với Tần Hoan: “Lô Tiêu nói dối, lúc ấy Khương Hàng không hề nặng tay.”

Y nhìn Tần Hoan đang ngẩn tò te, lại kèm thêm một câu, “Chỗ Lô Tiêu, hôm qua tới bảy người hội đồng Khương Hàng, một người trong đó có một nốt ruồi rất lớn trên trán.”

Nói xong, y liền ra khỏi phòng học.

Tần Hoan dừng một giây liền đuổi theo, “Tiêu Mặc.”

Tiêu Mặc nói cho hắn biết, “Một người khác chính là tớ.”

Dứt lời, y vượt qua chỗ rẽ, trực tiếp chạy xuống bậc thang.

Tần Hoan còn muốn đuổi theo, nhưng giáo viên chính trị vừa lúc đi tới, tiết sau là tiết chính trị, cô thấy Tần Hoan, nói: “Đã tới giờ học, em muốn đi đâu?”

Bị ngăn cản.

Tần Hoan mặt âm trầm trở về phòng học.

Đi xuống lầu, Tiêu Mặc liền đi về phía lầu giáo vụ, lúc là thủ tục chuyển trường, y đã qua phòng hiệu trưởng một lần, còn nhớ rõ đường.

Vừa đi, y lại vừa tự hỏi tới rồi thì nói thế nào.

Quả thật Khương Hàng không hề nặng tay, dù là ba quyền cuối đó, cậu cũng thu lực lại rồi.

Tiêu Mặc thấy rất rõ điều này.

Chỉ là tại sao Lô Tiêu lại bị thương nặng?

Tiêu Mặc suy nghĩ trăm chiều, chờ đến lầu giáo vụ, đại khái là có cách rồi.

“Lát nữa tới phòng phó hiệu trưởng, em chỉ cần xin lỗi Hùng Phi là được, chỉ cần nói xin lỗi là…. Dư Hải Dược?”

Niên Đoạn Trường và Từ Quốc Hoa đang nói chuyện tận tình thì lại gặp Dư Hải Dược lớp 12, ông nói □□, phổi nghẹn muốn nổ. Ông cảm thấy kiếp trước chắc là mình đã làm chuyện ác tày trời nếu không sao lại gặp vị đại thiếu gia như thế này?

Dư Hải Dược biếng nhác đi lên từ phía sau Từ Quốc Hoa, khi tới nơi, còn nhìn, rồi ngoáy ngoáy lỗ tai, căn bản không nghe ông nói, chỉ “À” một tiếng, coi như trả lời.

Từ Quốc Hoa: Muốn phát bệnh tim rồi!

Nhưng mà vị này chính là trưởng công tử của thành phố, tức thì tức, cũng không dám thật sự dạy dỗ anh, dù sao ngay cả hiệu trưởng cũng phải hòa hòa khí khí với anh.

Tới chỗ, Dư Hải Dược thoáng nhìn hình dáng thân quen, sau khi nhận ra đối phương là ai, anh nhíu mày.

Anh đổi giọng điệu qua loa lấy lệ ban nãy thành mang theo ý cười, hô một tiếng, “Tiêu Mặc.”

Nghe thấy một giọng nói xa lạ gọi mình, Tiêu Mặc dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn sang.

Dư Hải Dược giơ tay lên quơ quơ, lại cười với Tiêu Mặc, “Còn nhớ tôi không?”

Anh cười đến tà khí, tầm mắt dừng ở trên người Tiêu Mặc, bên trong là hứng thú không che giấu chút nào.

Tiêu Mặc không có trả lời, y chỉ nhìn thoáng qua Dư Hải Dược, liền đem quay đầu trở lại, tiếp tục đi lên lầu.

Dư Hải Dược cũng không tức giận, anh đuổi theo Tiêu Mặc, đi kế bên Tiêu Mặc, nhìn y từ trên xuống dưới.

Từ Quốc Hoa trơ mắt nhìn Dư Hải Dược lướt qua ông, sau đó đuổi theo một cậu học sinh khác, hoàn toàn không thấy ông…Qủa thật muốn khùng luôn.

Dư Hải Dược tiếp tục hỏi: “Quên tôi rồi hả?”

Anh nhìn Tiêu Mặc trong chốc lát, lại vô cùng chắc chắn nói, “Không đúng, cậu còn nhớ rõ tôi, chỉ không muốn để ý tới tôi đúng không?”

Tiêu Mặc đi qua chỗ rẽ lầu hai, đi về phía lầu ba.

Hoàn toàn không nhìn Dư Hải Dược.

Dư Hải Dược “A” một tiếng, bỗng nhiên anh chộp lấy cổ tay Tiêu Mặc.

Bị bắt dừng bước lại, Tiêu Mặc quay đầu, giọng lộ ra không kiên nhẫn, “Buông tay.”

Dư Hải Dược híp mắt, “Cho thể diện mà không cần?”

Tiêu Mặc không sợ hãi chút nào đối diện với anh, vẻ mặt càng lạnh lùng, y lại nói lần nữa, “Buông tay.”

“Nếu tôi không buông thì sao?”

Tiêu Mặc nhìn anh, mấy giây sau, nhấc chân đạp mạnh về phía anh, sức rất lớn, không hề quan tâm tới hậu quả —— họ đang đứng trên cầu thang, một đạp này, nếu Dư Hải Dược không tránh đi, rất có thể sẽ ngã từ cầu thang xuống.

Dư Hải Dược không bỏ lỡ lãnh ý lóe lên trong đáy mắt Tiêu Mặc, nhanh chóng buông tay ra tránh sang bên cạnh, thành công tránh được chân của Tiêu Mặc.

Từ Quốc Hoa ở phía sau sợ tới mức chết khiếp, ông vội đứng ra mắng: “Trên cầu thang cấm đùa giỡn.”

Nghe vậy, Tiêu Mặc quay đầu lại nhìn ông một cái, tiếp theo lại nhìn Dư Hải Dược một cái, sau đó liền quay đầu trở lại, tiếp tục đi lên.

Dư Hải Dược ở phía sau nhìn bóng lưng Tiêu Mặc, cảm thấy càng ngày càng hứng thú.

——

Phòng làm việc của hiệu trưởng.

Lúc này bên trong tụ tập không ít người.

Ba mẹ của Lô Tiêu, Tiền Mai, Thái Chân, chủ nhiệm, Niên Đoạn Trường.

Hiệu trưởng là một ông bác hòa nhã sắp sáu mươi tuổi, ông ngồi trên ghế salon một mình, nghe Tiền Mai thao thao bất tuyệt ca ngợi Lô Tiêu.

“Lô Tiêu là mũi nhọn của ban bọn tôi, thành tích các môn của cậu bé rất đều, tổng điểm có thể xếp trước top 20, bình thường cậu bé ở trường biểu hiện cũng tốt lắm…Cậu bé là lớp trưởng của ban bọn tôi, bất luận là năng lực tổ chức hay là năng lực lãnh đạo, đều rấtxuất sắc…Học sinh xuất sắc như vậy lại bị đánh ra như thế, tôi cảm thấy rất đau lòng, tôi không chỉ là chủ nhiệm lớp Lô Tiêu, cũng là mẹ của hai đứa nhỏ, thật ra tôi có thể hiểu tâm tình cha mẹ của hai vị, tôi hy vọng Khương Hàng có thể cho chúng tôi lời giải thích hợp lý, hơn nữa còn xin lỗi Lô Tiêu, rồi làm một bản kiểm điểm khắc sâu, còn nữa, xin em ấy khai ra cậu học sinh đánh người kia.”

Ba mẹ của Lô Tiêu phụ họa, “Đúng, phải xin lỗi bọn tôi, nhà trường cũng phải xử phạt nghiêm khắc, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua.”

Hiệu trưởng nghĩ nghĩ, rồi nói: “Cô Tiền cũng dạy ban 3 nhỉ, cô đánh giá Khương Hàng tí đi.”

Tiền Mai chần chờ, cố ý giả bộ thật không tốt nói: “Việc này…Cô Thái mới là chủ nhiệm ban 3, hay là mời cô ấy nói đi.”

Mẹ Lô Tiêu xen lời, “Đừng, cô Tiền cô nói đi, nói mặt mũi thật sự của nó cho hiệu trưởng, đòi lại công đạo cho con tôi.”

Hiệu trưởng lại lập lại, “Cô Tiền cô nói đi.”

Tiền Mai lúc này mới lên tiếng, “Là như vầy, thành tích của Khương Hàng không tốt, có thể nói là kém, bài thi cuối kì lớp mười của em ấy đều đếm ngược từ dưới lên, đi học cũng không nghiêm túc, thường xuyên nằm ngủ, tôi nhắc em ấy rất nhiều lần, hy vọng em ấy hắn có thể nghe giảng trong giờ học, nhưng em ấy không hề nghe…”

Lời của bà ta rất rõ.

Chính là học sinh một là thành tích ưu tú nổi bật, một là học sinh hư thành tích cực kém không thích học.

Ba của Lô Tiêu nói: “Hiệu trưởng ngài nghe đó, Tiêu Tiêu của chúng tôi từ trước đến nay luôn nghe lời và hiểu chuyện, thành tích cũng rất xuất sắc, chuyện lần này, nhất định là lỗi của Khương Hàng, nó đánh con tôi thành ra như thế, bồi thường và xin lỗi cũng không thể thiếu, còn lại thì ngài xem làm sao.”

Mẹ Lô Tiêu nói: “Cái gì ma làm sao, học sinh như thế nên đuổi học, bằng không còn để nó lại ảnh hưởng đến người khác sao!”

Thái Chân nghe đến đó cũng nhịn không nổi, cô nhíu mày lại, “Hai vị có hơi độc đoán quá không? Khương Hàng chưa bao giờ phủ nhận là em ấy đánh Lô Tiêu, nhưng em ấy cũng nói, không hề nặng tay, nhiều nhất là bị thương ngoài da, bầm vài ngày sẽ khỏi. Đúng, là thành tích của Khương Hàng không tốt, nhưng em ấy là một đứa trẻ tốt tâm địa thiện lương, tôi thấy nghe ngôn luận phía Lô Tiêu thôi mà kết luận sự kiện lần này là lỗi của Khương Hàng, sẽ không công bằng với Khương Hàng, cách nói của họ không khớp, trong này có thể tồn tại hiểu lầm không?”

Mẹ của Lô Tiêu khó thở, “Cô có ý gì?”

Tiền Mai cũng xụ mặt, “Ý của cô Thái là Lô Tiêu chủ động khiêu khích Khương Hàng, sau lại cố ý làm mình bị thương nặng rồi vu oan cho Khương Hàng?”

Bà ta nói châm chọc: “Cô Thái à, cô cũng không suy nghĩ một chút, Lô Tiêu ngay cả thời gian đi học em ấy còn ngại ít, còn có thể vô duyên vô cớ đi khiêu khích Khương Hàng sao? Em ấy và Khương Hàng không giống nhau.”

Những lời này, đích thực lộ ra đánh giá của Tiền Mai về Khương Hàng —— bà cho rằng Khương Hàng là một học sinh hư không học không hành.

Chủ nhiệm và Đoạn Trường một bên nghe mà mồ hôi lạnh liên tục, mắt thấy hai vị cô giáo nài sắp cãi nhau, Niên Đoạn Trường vội vàng nói: “Hai cô tĩnh táo một chút, việc gấp, hãy để cho Khương Hàng nói ra người cùng tham gia đánh người….”

Tiêu Mặc đã đứng ở ngoài cửa nghe một hồi, nghe đến đó, y đẩy cửa ra đi vào, giọng nhàn nhạt, “Một người nữa chính là tôi.”

Truyện convert hay : Côn Luân Chiến Thần Diệp Quân Lâm Quả Mận Nhiễm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện