Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 27


trước sau

Edit + Beta: Shino

------oOo------

Chân trời phiếm ra bụng cá trắng, tầng mây dần dần bị ánh sáng vàng nhạt xua đi.

Sau một đêm ngủ yên, Vân Chức mở bừng mắt. Mí mắt thong thả chớp chớp vài lần, sau khi thích nghi với ánh sáng mờ ảo trong phòng, cậu liền ngơ ngẩn mà nhìn hình ảnh trước mặt.

Lọt vào trong tầm mắt chính là nhan sắc điềm tĩnh của Phương Nhất Tỉnh khi anh ngủ, gương mặt nhỏ, cái trán, mũi, môi cùng với độ cong của cằm ôn nhu vừa phải, không quá mức nhu hòa cũng sẽ không sắc bén đến nổi bật. Hàng lông mi tinh xảo vừa dài vừa thẳng, che đi mi mắt trắng lạnh càng tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng yếu ớt của anh.

Đẹp!

Vừa tỉnh dậy đã có thể ngắm được chiếc nhan sắc hoàn mỹ tuấn tú này, tim Vân Chức nhảy loạn xà ngầu, quả thực xem đến ngây người.

Thưởng thức nhan sắc khi ngủ của chị em một hồi lâu, Vân Chức mới đột nhiên phục hồi tinh thần, hơn nữa còn phát hiện ra cậu lại tiếp túc nửa đêm nửa hôm bò lên giường Phương Nhất Tỉnh cọ ngủ.

Lại còn có gối lên Phương Nhất Tỉnh, ngủ sát bên cạnh, càng sốc hơn là hai tay hai chân cậu đều bá đạo mà quấn lên người anh.

Một lần ngoài ý muốn mộng du ngủ trên giường anh còn chưa tính, tại sao còn có lần thứ hai?

Chẳng lẽ cậu đã thèm khát Phương Omega xinh đẹp đến mức này rồi sao? Hành vi chưa được cho phép mà đã bò lên giường người ta ngủ có khác gì một tên biếи ŧɦái đâu hả trời.

Sau khi Vân Chức yên lặng sỉ vả bản thân không biết xấu hổ đêm qua trèo lên giường anh, cậu vô cùng cẩn thận thu tay thu chân lại. Lo lắng động tĩnh của mình đánh thức Phương Nhất Tỉnh, cậu cẩn thận nhìn chằm chằm sườn mặt anh vài giây.

Người vẫn như cũ nhắm mắt ngủ say, Vân Chức quan sát trong chốc lát cảm thấy anh sẽ không tỉnh giấc ngay, nhẹ nhàng xốc lên một bên kia chăn chui ra, khom lưng xuống giường, mang dép bông từng bước từng bước nhẹ nhàng quay lại giường ngủ của mình.

Thừa dịp chuông báo thức chưa kêu, cậu nhanh chóng chui vào trong ổ chăn, nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ.

Tối hôm qua hẳn là cậu bò lên giường Phương Nhất Tỉnh khi anh đang ngủ, còn tốt còn tốt, cậu thức dậy sớm, Phương Nhất Tỉnh không biết được, thanh danh của cậu còn có thể cứu lại. Cậu của hôm nay với cậu của tối qua không chút quen biết gì đâu đấy, hãy quên đi nha nha.

Ở trên chiếc giường cách đó mấy mét, Phương Nhất Tỉnh mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ là khóe miệng lặng lẽ cong lên.

Rốt cuộc chờ đến rời giường tiếng chuông vang lên, Vân Chức dựng thẳng lỗ tai lên nghe được Phương Nhất Tỉnh bên kia rời giường, cậu còn cố ý ở trên giường lăn lăn, phát ra một tiếng rêи ɾỉ rất nhẹ chứng tỏ rằng trạng thái của tui là mới tỉnh ngủ từ nãy tới giờ tui cái gì cũng chưa làm.

Cậu ngồi dậy, giơ tay xoa xoa đôi mắt tỉnh rụi, nhẹ giọng nói: “Sớm nha.”

“Chào buổi sáng.” Phương Nhất Tỉnh khom lưng nghiêm túc gấp chăn. Anh gấp chăn rất là đẹp, gấp chỉnh chỉnh tề tề không có méo mó hay ra bất kỳ hình thù quái lạ nào. Trước đó có lúc tổ tiết mục đột kích kiểm tra phòng ngủ bọn họ còn tấm tắc bảo lạ, còn cho cái chăn kia lên hình một đoạn.

“Tối hôm qua anh ngủ ngon không?” Vân Chức xuống giường thuận miệng hỏi.

Bên kia Phương Nhất Tỉnh trầm mặc trong chốc lát, trong giọng nói pha lẫn ý cười, “Không tốt lắm. Vẫn luôn cảm thấy trên người rất nặng, không thể cử động, không biết có phải bị quỷ áp giường không nữa.”

Con quỷ tối hôm qua áp trên người anh - Vân Chức: “......”

“Có khả năng là do áp lực lớn quá nên ngủ không ngon đó ạ, em đi rửa mặt trước đây.” Vân Chức nói xong, đỏ mặt trốn vào phòng vệ sinh.

Ăn xong bữa sáng, mọi người theo thường lệ tập hợp ở sân huấn luyện.

Dương Trác thấy tinh thần trạng thái của bọn họ đều không tệ lắm, cười một chút, “Xem ra các em điều chỉnh trạng thái rất tốt, như vậy bây giờ hãy bắt đầu cùng tổ đội của mình chuẩn bị ca khúc và sân khấu công diễn lần hai nhé.”

Trên màn hình lớn xuất hiện năm bài hát mà các thực tập sinh chưa nghe qua bao giờ.

“Năm bài hát này là do tổ tiết mục tìm chuyên gia sáng tác, là bài hát gốc của《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》 chúng ta. Thể lệ chọn bài và tổ đội lần này rất đơn giản, dựa theo xếp hạng của mình các em chọn bài hát mình yêu thích, năm thực tập sinh chọn cùng một bài sẽ thành một đội.”

Mỗi bài hát đều phối hợp với lão sư có vũ đạo chuyên nghiệp và được ghi video lại, Dương Trác phát video cho bọn họ xem trog vòng một phút, còn ba phút còn lại để bọn họ lựa chọn.

Ba phút sau, dựa theo trình tự xếp hạng của kỳ trước, các thực tập sinh bắt đầu chọn bài.

Triệu Kim Chiêu đi tới khu vực chọn thẻ, chọn một thẻ không chút nghĩ ngợi, sau đó rời khỏi sân huấn luyện rồi phòng tập tương ứng.

Sau đó đến lượt Vân Chức.

Phương Nhất Tỉnh hỏi cậu, “Cậu chọn bài nào?”

Vẻ mặt Vân Chức có chút rối rắm: “Anh muốn chọn cùng bài với em ạ?”

Phương Nhất Tỉnh gật đầu.

Vân Chức nói tên bài hát cho anh.

Phương Nhất Tỉnh nhướng mày, “Xác định chọn bài đó à?”

“Em muốn cho khán giả thấy một mặt khác của em,” Vân Chức nghiêm túc nói: “Em không chỉ có thể diễn mỗi phong cách đáng yêu, mà mấy phong cách khác em đều có thể nắm chắc.”

Tuy rằng lúc trước tổ tiết mục nói với bọn họ rằng sau khi tiết mục kết thúc cố gắng không lên mạng tìm kiếm tên của bản thân, tránh việc bị nhưng lời nói trên mạng ảnh hưởng đến trạng thái, sau đó cậu vẫn không nhịn được mà lên xem đánh giá của mọi người về mình.

Có rất nhiều khán giả thích cậu, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ đối với cậu có thành kiến. Phần lớn là fan của tiền bối Triệu Kim Chiêu, bọn họ cảm thấy cậu cố ý lấn át Triệu Kim Chiêu, lúc nào cũng chỉ biết giả vờ đáng yêu thôi, chọn phong cách bài hát cũng sẽ chỉ chọn giống như vậy, chỉ biết thiết lập ra tính cách như thế. Vân Chức không hy vọng bị người khác hiểu lầm, biện pháp tốt nhất chính là đem sự thật đặt ở trước mắt bọn họ.

Cậu không có thiết lập tính cách, cậu chính là cậu, cậu thích tất cả các loại âm nhạc và vũ đạo, phong cách ca hát và vũ đạo của cậu không chỉ giới hạn ở phong cách dễ thương.

“Bất quá chắc là anh không thích bài hát này rồi, anh chọn bài hát anh thích đi, lần tới chúng ta lại lập đội nhé.” Vân Chức có cảm giác không giải thích được, giống như bản thân cậu là một tên tra nam vứt bỉ chị em đã cùng mình đồng cam cộng khổ, vô cùng hèn mọi.

Cậu sợ Phương Omega xinh đẹp sẽ giận cậu.

Nhưng Phương Nhất Tỉnh không giận, anh chỉ là kinh ngạc chớp mắt một cái sau đó tiếp nhận lựa chọn của Vân Chức, vô cùng bình tĩnh nói: “Không thích cũng có thể biến thành thích, vừa rồi Dương lão sư có nói, chúng ta có thể tự cải biên vũ đạo của ca khúc.”

Không thành vấn đề.

Nỗi lo lắng của Vân Chức được Phương Nhất Tỉnh nhẹ nhàng đá bay, cậu vui vẻ cười rộ lên, “Em đi chọn đây, chờ anh!”

30 phút sau, 25 thực tập sinh* thành công hoàn thành việc lựa chọn và thành lập đội, sau đó, đội trưởng của mỗi đội dẫn thực tập sinh trở lại sân huấn luyện.

(*nhắc lại vì có thể mấy bạn đã quên, sau đợt công diễn lần trước đã loại 5 tts rồi nhé)

Vân Chức đứng ở sau bài《Mist》, Phương Nhất Tỉnh đứng phía sau cậu.

Mấy đội khác thấy bọn họ chọn bài này liền sôi nổi đánh giá, vẻ kinh ngạc trên mặt không tài nào che giấu được.

Ca từ của《Mist》khó đọc khó hiểu, phong cách âm nhạc lạ, tiết tấu vũ đạo không có quy luật, đặc biệt là rất khó để làm chủ, sau khi mọi người biết được dường như đối với bọn họ kính nhi viễn chi*.

(*nghĩa là kính trọng nhưng không dám gần)

Ba người còn lại trong đội của Vân Chức cũng không phải tự nguyện lựa chọn này bài hát. Xếp hạng của bọn họ quá thấp, những bài khác đều được mấy người kia chọn hết, bọn họ chỉ có thể lựa chọn bài《Mist》còn lại.

Triệu Kim Chiêu hoàn toàn không nghĩ tới Vân Chức sẽ chọn bài hát này, vốn dĩ y đã chuẩn bị tốt việc sẽ cùng đội với Vân Chức. Nhưng y ở trong phòng tập chờ mãi cũng chẳng thấy Vân Chức đẩy cửa bước vào.

Dương Trác triệu tập bọn họ lại, thông báo thời gian khóa học mà các lão sư sắp xếp cho rồi kêu bọn họ đi luyện tập.

Năm đội trưởng mang thành viên đội mình trở lại luyện tập, Dương Trác gọi Vân Chức lại: “Vân Chức em chờ một chút, tôi có việc muốn nói với em.”

Vân Chức dừng bước, để Phương Nhất Tỉnh và mấy người khác đi trước.

Vân Chức: “Dương lão sư.”

Dương Trác cười tủm tỉm kéo cậu sang một bên, “Qua đây rồi nói.”

“Em chưa ký hợp đồng với công ty nào đúng chứ?” Dương Trác lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi, động tác này bỗng nhiên làm Vân Chức nhớ lại việc mấy hôm trước Tiết Như Dã kéo cậu đến cầu thang, nhịn không được mất bình tĩnh một chút.

Vân Chức lắc đầu, “Chưa ạ, Dương lão sư, trước mắt em là thực tập sinh cá nhân.”

“Chắc em đã biết công ty quản lý đối với nghệ sĩ quan trọng thế nào rồi đúng không, đoàn đội tốt không chỉ giúp nghệ sĩ lược bỏ bớt những việc vô ích mà còn giúp nghệ sĩ an bài mấy hoạt động lung tung rối loạn, giống như công ty giải trí Tinh Diệu của tôi —” Dương Trác kéo dài âm điệu, sợ Vân Chức không hiểu, “Chú trọng vào việc phát triển lành mạnh của nghệ sĩ, còn có năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở, đều dựa theo tiêu chuẩn cao nhất để trả. Đãi ngộ rất tốt, em có thể lên mạng tìm, sẽ tìm ra.”

Lão sư nghiêm túc đột nhiên biến thành nhân viên bán hàng đa cấp, Vân Chức bị lừa đến có chút choáng váng.

Hai tay Vân Chức nhận lấy tấm danh thiếp của công ty giải trí Tinh Diệu, ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ, Dương lão sư, em sẽ nghiêm túc xem xét.”

Dương Trác lộ ra biểu tình “Nói đúng” cười đến rất hòa thuận, “Xem xét sớm rồi nói cho tôi nhé, muốn biết thêm điều gì thì có thể gọi đến số điện thoại trên danh thiếp, sẽ có người giải đáp cho em.”

Vân Chức đem danh thiếp bỏ vào túi, trở về phòng tập.

Đêm hôm đó, Lý Viên Viên đột nhiên ôm theo mấy túi đồ ăn vặt đến phòng ngủ tìm cậu, nhân tiện đặt một tấm danh thiếp màu vàng lên.

Lý Viên Viên: “Ông chủ của tôi kêu tôi lại đây hỏi ha ha, à ừm, Vân Chức cậu vẫn chưa ký với công ty nào nhỉ, danh tiếng của công ty tôi tuy không được lớn, nhưng đối xử với đám thực tập sinh chúng tôi không có tệ đâu, đối xử bình đẳng, chỉ xem thực lực thôi, đặc biệt thích thực tập sinh vừa có thực lực tính cách lại tốt như cậu. Cậu nhất định phải xem xét nha.”

Buổi học vũ đạo sáng hôm sau, vào thời gian giải lao Ôn Tiêu Tiêu thật cẩn thận đi lại, nói rất nhỏ nhẹ.

Ôn Tiêu Tiêu: “Nhóc con em vẫn chưa ký......”

Vân Chức nghe được lời này thì hốt hoảng, buột miệng thốt ra: “Ký với công ty quản lý nào ạ?”

Ôn Tiêu Tiêu sửng sốt, tiếp tục nói: “Đúng rồi, em còn chưa ký hợp đồng với công ty nào. Người đại diện của chị sau khi xem chương trình đặc biệt xem trọng em. Này nha người đại diện của chị chính là Vương Duyệt, người đại diện kim bài có tin đồn rằng ánh mắt độc ác mang theo ai là người đó sẽ nổi tiếng chính là Vương Duyệt á. Cô ấy bảo chị nói lại với em, em đi theo cô ấy đi, hai năm sau lượng fan của em có thể nói là hùng hậu bậc nhất giới giải trí luôn đó.”

Ôn Tiêu Tiêu đưa ra danh thiếp, “Chị nhất định sẽ chiếu cố em thật tốt. Nhóc con ~ làm hậu bối của chị được không?”

Ôn Tiêu Tiêu chớp mắt nai, ý đồ dùng cách làm nũng để bắt Vân Chức đi.

Nhưng mà giờ phút này Vân Chức không get nổi, chỉ chết lặng nhận lấy tấm danh thiếp, “Ôn lão sư, cho em thời gian xem xét một chút ạ.”

Buổi tối tắm rửa xong, đầu Vân Chức đặt trên cái bàn nhỏ của ký túc xá, vẻ mặt rối rắm.

Trên bàn bày bốn tấm danh thiếp do Dương Trác, Lý Viên Viên, Ôn Tiêu Tiêu và Tiết Như Dã đưa cho.

Phương Nhất Tỉnh nhìn Vân Chức héo rũ mà nằm lên trên bàn, vừa lau tóc vừa đi lại nhìn.

“Chọn công ty quản lý à?” Anh hỏi. Vân Chức “Dạ” một tiếng. Bây giờ cậu vô cùng rối rắm, so với cái công ty rác rưởi của cậu ở kiếp trước, ba công ty này đều rất tốt, trên mạng cũng chẳng có tin tức tiêu cực gì.

Phương Nhất Tỉnh cúi đầu cẩn thận đảo mắt qua bốn tấm danh thiếp, nhíu mày, cầm lấy tấm danh thiếp phòng làm việc của Tiết Như Dã: “Tại sao còn giữ cái này?”

“Quên vứt ạ. Em chỉ lấy ra để so với ba nhà này thôi, không có ý định xem xét nó đâu.” Vân Chức ngóc đầu dậy, giải thích.

Lần trước sau khi bị Tiết Như Dã đưa thẻ phòng khách sạn và danh thiếp phòng làm việc, cậu tức giận mà kể cho Phương Nhất Tỉnh. Vân Chức còn nhớ rõ khi đó sắc mặt anh âm trầm cỡ nào, liền nhanh chóng cùng Tiết Như Dã phủi sạch quan hệ.

“Tôi giúp cậu vứt?” Phương Nhất Tỉnh hỏi cậu, sắc mặt không tốt lắm.

Chờ Vân Chức gật đầu đồng ý, Phương Nhất Tỉnh liền xé tấm danh thiếp làm hai, ném vào thùng rác.

Ném danh thiếp của Tiết Như Dã đi, sắc mặt Phương Nhất Tỉnh tốt đẹp lên nhiều, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Vân Chức, nhẹ giọng nói: “Công ty quản lý từ từ chọn, đừng gấp, trước hết nghĩ hướng đi sau này cho tốt, sau đó lại chọn cũng không muộn.”

“Vâng ạ.” Vân Chức quả thật không còn rối rắm nữa, dẹp mấy tấm danh thiếp đi, thời gian nữa rồi chọn.

Trước khi ngủ, Phương Nhất Tỉnh nhận được điện thoại của Tạ Tư Bách.

Tạ Tư Bách vừa mở miệng là hỏi Vân Chức, hắn nói: “Vân Chức chưa ngủ nhỉ? Anh nhớ cậu ấy lấy danh nghĩa thực tập sinh cá nhân để tham gia chương trình tuyển tú, em giúp anh hỏi cậu ấy xem có muốn vào công ty anh không nhé, anh em à, nhớ giúp anh nói tốt vài câu đấy.”

Ba công ty mời đã đủ làm cho Vân Chức rối rắm, hơn nữa ở trong mắt anh Tạ Tư Bách cũng không phải tên đứng đắn gì, bình thường nhìn thấy Omega xinh đẹp liền không rời được mắt, không thể trông cậy vào tên này được.

Phương Nhất Tỉnh lạnh nhạt cự tuyệt: “Em không giúp, cúp đây.”

“Đừng màaaaaaa!” Tạ Tư Bách vội vội vàng vàng kêu, “Em không biết vào công ty anh có bao nhiêu chỗ tốt à! Em nghĩ đi, nếu cậu ấy vào công ty khác, quay MV rồi đóng phim nè chương trình tạp kỹ truyền hình nè quảng cáo nữa nè, chắc chắn sẽ thường xuyên cùng mấy Alpha khác cộng sự, cùng nam nhân khác diễn mấy cảnh thân mật cũng có luôn, em có thể chấp nhận sao?”

Phương Nhất Tỉnh tuy lý giải rằng đó là công việc nghệ sĩ, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh Vân Chức cùng người khác dắt tay ôm hôn môi, lông mày bắt đầu nhảy dựng lên.

Không được, anh một chút cũng không muốn Vân Chức cùng những người khác diễn cảnh thân mật. Nếu có thể tránh được thì không còn gì tốt hơn.

Quả nhiên bắt được chỗ đau của Phương Nhất Tỉnh, Tạ Tư Bách nói tiếp: “Vân Chức vào công ty của anh, tài nguyên anh nhất định sẽ thiên vị cậu ấy, nếu có cảnh thân mật, anh sẽ để em quay chung. Dù sao trên danh nghĩa em cũng thuộc công ty của anh mà. Điều kiện này không tốt sao?”

Phương Nhất Tỉnh trầm mặc vài giây, cúp máy.

Đi ra từ nhà vệ sinh, Phương Nhất Tỉnh đi đến trước giường của Vân Chức.

Vân Chức mới vừa nằm xuống, nhìn thấy anh lại lộn mình ngồi dậy như con cá chép, chống đỡ cơn buồn ngủ hỏi anh: “Nhất Tỉnh như thế nào rồi ạ?”

Phương Nhất Tỉnh nhìn chằm chằm cậu, mở miệng: “Công ty của Tạ Tư Bách, muốn tìm hiểu chút không?”

-Hết chương 27-

Editor có lời muốn nói: Anh câu trước mới kêu em cứ từ từ chọn công ty không cần gấp câu sau sợ em bị người khác cõng đi mất nên giới thiệu công ty nhà mình cho em ;))) ok ok

Truyện convert hay : Trí Mạng Thiên Sủng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện