Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi

Quà Tặng


trước sau



"Không, không có!" Tô chiêm liền đoạt lấy cái áo, qua loa mà khoác lên trên người: "Anh đừng nói bậy, tôi, tôi ăn cái gì ở đâu chứ..."
Nói cứ làm như cậu đói khát - dục cầu bất mãn với tin tức tố lắm ý.

Cậu mặc xong áo khoác, xấu hổ trợn mắt lên trừng Văn Mặc một cái, qua loa nói một tiếng: "Cảm ơn."
Nói xong cậu liền chạy trở lại sân luyện tập.

Văn Mặc cười như không cười nhìn Tô Chiêm chạy vào sân tập, cũng đem cặp sách đặt trên bậc thang.

Tưởng An Hành từ sau lưng Văn Mặc ló đầu ra, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Văn Mặc một cái, hỏi: "Cậu thật sự coi trọng người ta?"
Văn Mặc nhướn mi: "Thì sao, cậu còn có lời gì muốn nói?"
"Không..." Tưởng An Hành thở dài một cái: "Chỉ là thấy rất hâm mộ cậu, nhà cậu mặc dù vừa có tiền lại còn có quyền, nhưng cho tới tận bây giờ cũng không thấy kiêng kị bất kỳ giới tính nào, rất sáng suốt đấy.

Từ khi cha cậu coi cậu là kẻ phá đám trong nhà, giờ lại đến chuyện của cậu người khác cũng không được phép nhúng tay vào, coi như là nếu cậu thật sự lấy một beta về, thì ai cũng không thể nói được cậu, tôi cũng còn không nói được mà..."
Nhà hắn nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng quy củ được đặt ra đặc biệt nhiều.

Hắn thích một cái gì đó hết lần này tới lần khác, hay dù chỉ là một cá thể đặc biệt kia cũng sẽ bị quản.

Tưởng An Hành trầm mặc một lúc lâu, không muốn tiếp tục buồn bực trong lòng, bắt đầu tán ngẫu với Văn Mặc: "Rốt cuộc thì cậu coi trọng người ta lúc nào?"
"Vào lần kỳ mẫn cảm của tôi đến..." Văn Mặc thấp giọng nói, nói đến một nửa đột nhiên bật cười không nói tiếp nữa.

Tưởng An Hành không nén nổi tò mò hỏi: "Sao không kể tiếp?"
Văn Mặc chậm rãi nói: "Nói chuyện này với cậu làm gì, những lời như vậy, chi bằng tôi sẽ giữ lại để nói với em ấy thì hơn."
Tưởng An Hành: "..."
Hắn không biết người khác mặt đối mặt với tên tao hóa Văn Mặc này sẽ làm cái gì, hắn chỉ biết là, bây giờ hắn vô cùng muốn đánh người.

Hắn lặng lẽ cân nhắc giá trị giữa hắn với Văn Mặc, cân đo đong đếm nửa ngày, hắn cũng chỉ có thể thừa nhận.


Tên chó má này, sớm muộn sẽ có người tới thu thập hắn.

Nhưng mà...!
Tưởng An Hành nhìn Văn Mặc đi xuống bậc thang hướng về phía Tô Chiêm đi đến, bỗng nhiên thở dài, chỉ cảm thấy bản thân bây giờ tỏa ra mùi thơm của cẩu độc thân.

Thật sự mà nói mệt lòng quá mà.

Văn Mặc đi tới bên cạnh Tô Chiêm, nhìn cậu đang tập luyện nhảy xa, chờ cậu nhảy xong một lần liền đi tới bên cạnh giúp cậu đem áo khoác cởi ra.

Tô Chiêm nhìn Văn Mặc đang cởi áo khoác cho cậu, phản xạ đầu tiên chính là vùng vẫy.

Kết quả Văn Mặc lại dỗ cậu như dỗ trẻ con nói: "Đừng làm loạn, để tôi cởi áo cho em."
Lão đại Tô Chiêm không được tự nhiên nói: "Anh rảnh lắm à, mới lúc nãy còn mặc áo vào cho tôi, giờ lại kêu tôi cởi ra."
Phương Thập Thu bên cạnh bộ mặt đầu kinh hãi: "Con mẹ nó, Tô ca, mày thế mà lại thật sự để cho học trưởng đẹp zai mặc áo cho mày?"
Tô Chiêm: "...!Là tao tự mặc, đừng có mà hiểu lầm."
Phương Thập Thu lập tức che mắt lại: "Tao không hiểu lầm cái gì hết, chỉ sợ kim dài chọc mù mắt thôi."
Tô Chiêm tức giận trừng mắt nhìn Văn Mặc một cái: "Anh cái người nay tại sao lại có thể dễ dàng ăn nói làm cho người khác hiểu lầm như vậy được chứ?"
Văn Mặc lập tức ân cần nói: "Ừ, xin lỗi em, là lỗi của tôi."
Phương Thập Thu đem hai mắt bịt càng chặt hơn, luôn miệng nói: "Không sao đâu không sao đâu, hai người các người không cần phải giấu diếm."
Tô Chiêm: "..."
Cậu có cảm giác, Văn Mặc vừa giải thích, vốn mọi chuyện đã không rõ ràng, nay lại càng bị hắn làm cho không rõ ràng hơn.

Tô Chiêm muốn từ bỏ việc chữa trị này, đem áo khoác nhét vào trong tay Văn Mặc, cậu lại hướng về phía vạch chuẩn bị nhảy xa.

Văn Mặc cầm áo khoác đi bên cạnh cậu: "Em nhảy xa mặc áo khoác không tiện, tôi cầm trước giúp em."
Tô Chiêm khẽ hừ một cái, không lên tiếng.

Phương Thập Thu lúc này chợt nhớ ra một chuyện: "Nói mới nhớ, Tô Chiêm, hình như trước đây mày cũng mượn áo của Văn Mặc rồi đúng không."
Tô Chiêm: "...!!!"
Đệt, tên Phương Thập Thu trời đánh này nhớ ra rồi!
Ở cùng một thời gian, cùng một địa điểm, Phương Thập Thu dường như nhớ lại rất nhiều chuyện, nói hắn bán rẻ đồng đội cũng không phải là quá lời.

"Cái lần tập nhảy xa mấy bữa trước ấy, Văn Mặc cũng từng nói qua rồi, mặc áo của học trưởng đẹp zai là biểu lộ thihcs anh ấy, Tô ca mày không phải là như vậy đâu nhỉ?" Phương Thập Thu mang bộ mặt đầy tò mò nhìn Tô Chiêm.

Sắc mặt Tô Chiêm trùng xuống, cậu cảm thấy bản thân lúc trước chắc là để quên não ở nhà nên mới chọn Phương Thập Thu làm bạn, bây giờ cậu muốn trả lại mặt hàng này liệu còn kịp không.

Cận Minh Lỗi ho nhẹ hai cái, đi tới vỗ bả vai Phương Thập Thu: "Đi thôi, mày cũng bớt mồm bớt miệng lại đi, sang bên kia luyện tập."
Phương Thập Thu A một tiếng: "Được, tao với mày đi trước đi, nói không chừng Tô Chiêm với Văn Mặc vẫn còn đang có chuyện cần nói."
Tô Chiêm nhìn Phương Thập Thu bá vai bá cổ Cận Minh Lỗi dời đi, khóc không ra nước mắt.

Cậu thật sự đã sẩy chân, kết bạn không cẩn thận rồi.

Văn Mặc cầm áo khoác hỏi: "Em vẫn còn muốn tập luyện sao?"
"Còn." Tô Chiêm nghiến răng, biến sự tức giận thành động lực, một lần nữa chạy lên lấy đà bật nhảy.

Văn Mặc đi với hố cát bên cạnh, kéo Tô Chiêm, thấp giọng cùng cậu nói gì đó.

Phương Thập Thu vừa nhảy cao mất thăng bằng, ngã ngồi lên đệm, thấy Văn Mặc kéo Tô Chiêm, giúp Tô Chiêm phủi cất trên người còn nói thêm gì đó, hắn khẽ thở dài một tiếng, nói với Cận Minh Lỗi: "Mày thấy Tô ca của chúng ta giờ như thế nào?"
"Như nào?"
"Giống như là một mình nó đang hưởng thụ sự cưng chiều của học trưởng đẹp zai?" Phương Thập Thu bỗng nhiên nhớ ra câu này.

Cận Minh Lỗi: "..."
Vẻ mặt hắn đầy phức tạp nhìn Phương Thập Thu, cũng không biết tên này ngu thật hay giả ngu nữa, chỉ có thể than thở nói: "Được rồi, người ta chỉ là bạn cùng phòng, tao với mày bận tâm nhiều làm gì."
"Cũng đúng." Phương Thập Thu lắc đầu, liền nghĩ tới chuyện tiền đem ra đặt cược: "Chỉ là tao đau lòng cho tiền của tao..."
Văn Mặc giúp Tô Chiêm phủi cát trên người đi, thành công nhận được một câu "Cảm ơn" từ Tô Chiêm.


Nhưng Tô Chiêm không nghĩ đến cậu chỉ vừa mới nói xong, Văn Mặc lại không muốn làm người nữa.

Cậu nghe thấy Văn Mặc nói: "Tôi không nghĩ tới Phương Thập Thu còn nhớ đến chuyện cái áo trước kia."
Tô Chiêm: "..."
Cậu nghiến răng nói: "Còn tôi thì không nghĩ đến quý ngài Văn Mặc danh giá như vậy lại có thể nhớ được tên của Phương Thập Thu."
Văn Mặc bình tĩnh trả lời: "Tất nhiên rồi, người bạn được em tinh mắt nhìn trúng như vậy, tôi nhất định sẽ nhớ."
Tô Chiêm: "haha."
"Nói tới..." Văn Mặc chậm rãi nói: "Chuyện cái áo kia cũng đã khá lâu rồi."
Tô Chiêm không nhịn nổi Văn Mặc đang lật nợ cũ ra, quẫn bách nói: "Anh có thể đừng nhắc tới chuyện này nữa có được hay không?"
Trước đó cái câu Lấy việc giúp đỡ bạn học làm niềm vui đã làm cho cậu tức muốn nhỏ máu, hôm này lại còn nói ra thêm chuyện áo sơ mi đợt trước nữa, cậu chỉ sợ chuyện này cũng có thể làm cậu nhanh xuống hố hơn.

"Được, tôi sẽ không nói đến nữa. Văn Mặc lại đổi sang đề tài khác: "Hai ngày nữa là đến sinh nhật tôi, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn một bữa."
Tô Chiêm: "Hôm nào?"
"Buối tối thứ tư." Văn Mặc nói: "Thứ năm thứ sáu là đại hội, chỉ có còn tối thứ tư là rảnh một chút, tôi đặt cơm ở một quán gần trường, cùng nhau ra ngoài ăn, sau đó thì đi ra ngoài chơi."
Tô Chiêm trêu ghẹo hắn một chút: "Tại sao, tiểu thiếu gia nhà giàu các anh, sinh nhật không mở tiệc lớn mà lại đi chọn mấy khu vực gần trường như thế này?"
Văn Mặc không có chút gánh nặng nói: "Không có biện pháp nào khác, vì tôi cũng chỉ có thể thanh toán qua bằng điện thoại."
Tô Chiêm bị chọc cười: "Được, tôi nhất định sẽ đến cổ vũ sinh nhật của anh còn cả người thanh toán qua điện thoại cho anh nữa."
Văn Mặc nhìn cậu, môi hơi nhếch lên, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần em đến là được rồi."
(Bản dịch chỉ được đăng tải tại wattpad hen24)
Tô Chiêm không nghe rõ, hỏi lại một lần nữa: "Anh mới nói gì vậy?"
"Không có gì." Văn Mặc hỏi cậu: "Em vẫn còn muốn tập luyện sao?"
Tô Chiêm liếc nhìn đồng hồ: "Quên đi, cũng mười giờ rồi, về thôi."
"Ừ." Văn Mặc đem áo khoác khoác lên người Tô Chiêm, cùng cậu đeo cặp quay về.

Cận Minh Lỗi thấy chuyện này từ phía xa, hắn đột nhiên có cảm giác Tô Chiêm với Văn Mặc giống như một đôi chồng chồng trẻ sống chung một nhà.

**
Đến sinh nhật của Văn Mặc Tô Chiêm còn lên mạng đặt thêm nhiều đồ dinh dưỡng dành cho alpha.

Trường cậu nếu như học sinh trọ ở trường thường thì mua cái gì khi được ship đến cũng đtặ ở phòng bảo vệ, buổi trưa Tô Chiêm đi đến phòng bảo vệ một chuyến, đem đồ mang đi đặt trong lớp học, trong lòng thầm tự nhủ sinh nhật Văn Mặc vào buổi tối cậu sẽ trực tiếp đưa cho hắn.

Còn nước hoa...!
Thôi thì, để nói sau đi.

Đến tận bây giờ Tô Chiêm vẫn có cảm giác nhất định là đầu óc cậu không được tỉnh táo nên mới mua nước hoa này, nếu đưa cho hắn cậu thật sự sẽ rất ngại.

**
Lúc trời gần nhá nhem tối, Văn Mặc nhắn tin đến cho Tô Chiêm, hẹn cậu ở cổng trường.

Tô Chiêm nhìn qua một lần, có khoảng bảy đến tám người, nếu nói nhìn quen mắt thì cậu cũng chỉ biết đến Tưởng An Hành với Cố Tuân.

Trừ cậu với Cố Tuân ra, thì mấy người còn lại đều là alpha, đám alpha cao to đứng chung một chỗ, trên người mơ hồ mang theo chút tin tức tố của alpha, dù chỉ là một số ít đứng chung một chỗ với nhau, cũng vẫn làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt.

Ngưu tầm ngưu mã thì tầm mã*, trong A-B-O được khơi mào lên thể hiện một cách sinh động.

Bạn bè của alpha cơ bản thì hầu như đều là alpha, bạn của beta cũng cơ bản đều là beta, còn về omega cao quý, cũng chỉ làm người khác muốn nâng niu trong lòng bàn tay.

Lúc trước Tô Chiêm nghĩ bản thân chỉ là một beta, vì thế nên mới kết bạn với Phương Thập Thu.

Bạn bè của Văn Mặc đều là alpha, quả thật Tô Chiêm có chút không thể thích ứng được, cũng may là còn miễn cưỡng quen biết được với Cố Tuân bên cạnh, nếu không chỉ có một mình cậu khẳng định cậu sẽ thật sự bị Cô lập bơ vơ một mình rồi.

Tưởng An Hành bất động thanh sắc (im lặng) nhìn phản ứng của Tô Chiêm với Cố Tuân, lặng lẽ đến bên cạnh Văn Mặc hỏi: "SAo cậu không tổ chức sinh nhật một mình với Tô Chiêm, hiện tại hình như cậu ấy có chút không thích ứng được với chuyện này."
Văn Mặc chậm rãi nói: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi sợ nếu như chỉ có một mình em ấy, có thể sẽ làm em ấy khó chịu, không thích ứng được, sẽ trở nên sợ tôi...!có thể tôi sẽ không nhịn được mà muốn làm một chút chuyện nào đó không nên làm với em ấy.

Còn nữa, mấy đứa này đều là bạn tôi, không sớm thì muộn em ấy cũng phải gặp mặt."
Tưởng An Hành: "..."

Hắn có cảm giác bản thân đại khái lại hỏi chuyện dư thừa rồi.

Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy Văn Mặc nói: "Cũng có thể là do tôi lo được mất đi."
Tưởng An Hành: "..."
Hắn không cần biết được mất cái gì, hắn hiện tại chỉ muốn tránh xa khỏi cái tên tao hóa Văn Mặc này thôi.

Nhưng không đến mấy phút, Tưởng An Hành lại đến gần hỏi: "Sao cậu còn gọi Cố Tuân tới nữa?"
"Tôi sợ Tô Chiêm khó chịu, mấy người chúng ta đều là alpha, một mình em ấy..." Văn Mặc nói mơ hồ: "Chung quy lại là tôi muốn tìm người quen đến làm bạn với em ấy."
Trong lòng Tưởng An Hành ngũ vị tạp trần, không nói nên lời.

Khi đến quán ăn Văn Mặc đã đặt từ trước, tất cả mọi người đều chuẩn bị lấy quà ra tặng cho Văn Mặc.

Bạn của Văn Mặc cũng có gia cảnh tương đối tốt, vung tay tặng quà cũng toàn là dùng từng chồng RMB**.

(đại khái là vung đồ hiệu nhaaaa)
Như Tưởng An Hành tặng cho Văn Mặc một chiếc tai nghe chống ồn được đặt làm riêng, Tô Chiêm thấy nước mắt của đỗ nghèo khỉ lập tức rơi xuống.

Cũng may những gì Cố Tuân tặng cũng rất bình thường, chỉ là một con chuột dành cho chơi game rất phổ biến, lúc này Tô Chiêm mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, cậu lại nghĩ tới chuyện làm cậu rối rắm.

Những người khác tặng quà hầu như đều là đồ điện tử hoặc là mấy sản phẩm hít hot gần đây, mà trong cặp cậu cũng chỉ có đồ bổ dành cho alpha với chai nước hoa kia, cậu phải lôi cái nào ra trước?
Chuyện này làm cho cậu có cảm giác, chọn cái gì cũng giống như đưa ra một mệnh đề...!
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Mặc: Bà xã của tôi rất mlem nha ~
Tô Chiêm: Xin giúp đỡ, tôi nên làm gì để chọn ra được một món quà sinh nhật thích hợp nhất trong vài giây? online chờ.

*Ngưu tầm ngưu mã tầm mã
Nghĩa đen: Trâu thì sẽ tìm đến trâu, ngựa sẽ tìm đến ngựa (trâu chơi với trâu, ngựa chơi với ngựa).

Nghĩa bóng: Những người có cùng mục đích, chí hướng, sở thích (có thể là tốt hoặc xấu) sẽ tìm đến với nhau để kết bạn, để chơi với nhau.
Tuy nhiên câu thành ngữ này thường có ý nói về những người xấu, hèn kém, do trâu ngựa thì thường được ví là loài vật thấp hèn, xấu xa (đầu trâu mặt ngựa)
**RMB: là từ được viết tắt bởi từ tiếng Anh RENMINBI và được gọi là Nhân dân tệ.

Đây là loại tiền tệ đại diện cho đồng tiền của người dân Trung Quốc.

Nhân dân tệ (RMB) do Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc phát hành.

Năm 1948, một năm trước khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Nhân dân tệ đã được phát hành chính thức.

Tuy nhiên, đến năm 1955, loạt mới được phát hành thay cho loạt thứ nhất.

Năm 1962, loạt thứ hai lại được thay thế bằng loạt mới.

Loạt thứ tư được phát hành trong thời gian từ năm 1987 đến năm 1997..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện