Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi

Trận Đấu


trước sau



Văn Mặc đeo băng cổ tay cho cậu xong, Tô Chiêm lập tức rút tay lại, không được tự nhiên nói: "Cái đó tự tôi đeo là được rồi."
"Nhưng mà..." Văn Mặc không nhanh không chậm nói: "Sức lực của chúng ta không giống nhau, nếu như để em tự đeo, trông nó sẽ không được tự nhiên."
Có vẻ như, đúng vậy thật.

Tô Chiêm thoáng sửng sốt một chút, nhưng chính vào vài phút ngơ ngẩn ngắn ngủi này Văn Mặc liền cầm nốt tay còn lại của cậu đeo băng đeo tay vào.

Tô Chiêm lại càng không được tự nhiên, cậu định rút tay về, nhưng Văn Mặc lại dùng sức, cậu đang định nói gì đó, bên cạnh liền truyền đến tiếng hít thở lành lạnh.

Tô Chiêm quay đầu lại thấy Phương Thập Thu đang đứng cách cậu không xa, lắc đầu, không nhìn ra vẻ mặt hắn có biểu tình gì.

Tô Chiêm: "..."
Cậu cảm thấy Phương Thập Thu chắc chắn đã hiểu lầm.

Cậu ho nhẹ hai tiếng: "À, mày cũng tới xem tao đấu à?"
"Phải rồi." Phương Thập Thu ai oán nhìn cậu: "Tô ca, thật sự không so được với mày mà, đã tham gia thi đấu còn không nói, còn có người cố gắng đến đây chúc may mắn."
Mới vừa ở chung một chỗ được hai ngày, đã bắt đầu kéo tay nhau, mấy ngày nữa chẳng phải sẽ muốn hôn một cái sao, chẳng mấy nữa hắn có phải hay không nên phát lì xì cho hai người họ?
Mẹ nó chứ, anh còn chưa thấy được mặt này của Tô Chiêm đâu.

Đây còn là Tô Chiêm hoạt bát, kiêu ngạo mà anh từng quen biết sao?
Tô Chiêm hỏi thầm: "Mày nói người chúc may mắn là có ý gì?"
"Không sao, mày không cần phải miêu tả tỉ mỉ đâu, tao hiểu mà." Phương Thập thu một bộ cái gì cũng biết cũng hiểu, một người thông minh cơ trí như anh, sớm cũng đã nhìn thấu được toàn bộ.

"Mày hiểu cái gì?" Khóe miệng Tô Chiêm giật giật: "Trong đầu mày rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?"

"Hai người các người nắm tay nhau còn kéo lên..." Không biết Phương Thập Thu đã bổ não ra câu chuyện kỳ quái gì: "Qua mấy ngày nữa, tao lại phải nhìn thấy cảnh hai người bọn mày hòa vào nhau chung đụng một chỗ?"
(đ!t mẹ truyenfull)
Tô Chiêm ngạc nhiên nhìn nhìn bao tay do Văn Mặc đeo vào, không biết tại sao đập vào mắt Phương Thập Thu lại thành hai người mờ ám nắm tay nhau.

"Văn Mặc chỉ đang đeo băng cổ tay cho tao thôi." Tô Chiêm dở khóc dở cười giải thích: "Còn cái nắm tay nhau như mày nói, lúc tao đeo băng cổ tay cho mày cũng sẽ đứng trong cái tư thế này có được chưa?"
Phương Thập Thu hai tay che ngực hít hơi lạnh: "Tô ca, học trưởng tự tay đeo băng cổ tay cho mày, mày phải biết là đây là ước mơ của biết bao nhiêu người, mà này lại đi coi nhẹ, quả nhiên..."
"Quả nhiên cái gì mà quả nhiên?" Khóe miệng Tô Chiêm giật, cậu cảm thấy chuyện cậu muốn nói với chuyện xuất hiện trong đầu Phương Thập Thu không cùng một chiều với cậu.

(ông nói gà bà nói vịt đây mà)
"Quả nhiên tình nhân trong mộng của cả trường, đã thuộc về mày mất rồi." Mặt Phương Thập Thu đầy đau thương nói: "Tô ca, mày có biết không, cả trường có bao nhiêu người muốn được như mày cũng chỉ có thể thầm ước, để cho học trưởng đẹp trai đeo băng tay cho, mày lại không biết quý trọng đến như vậy..."
Phương Thập Thu nói tới đoạn này, không nhịn được xúc động: "Tại sao cùng là beta, mày lại có thể vừa ưu tú lại sống tùy ý như vậy, còn tao thì vẫn như bình thường chẳng có gì mới hết."
Tô Chiêm bây giờ chỉ muốn biết Phương Thập Thu đã tự bổ não ra bao nhiêu chuyện: "Này, mày tỉnh lại một chút đi, Văn Mặc ở đây, trưng cái bản mặt như trứng thối của mày ra làm gì?"
Phương Thập Thu giật mình, giờ anh mới phản ứng được bản thân đang đứng trước mặt Văn Mặc nói những lời này, nhất thời có chút lúng túng không biết nên làm thế nào.

Động tác của Văn Mặc tỉ mỉ đeo chắc bao cổ tay cho Tô Chiêm, biểu tình hắn bình tĩnh, không nhìn ra đang suy nghĩ cái gì nói với Phương Thập Thu: "Không sao, tôi thấy cậu nói cũng khá đúng."
Phương Thập Thu hít một hơi khí lạnh, anh cảm thấy học trưởng đẹp zai này căn bản là đang thừa nhận rồi đi.

"Ổn phết nha!" Tô Chiêm cử động cổ tay, cảm thấy Văn Mặc cài vào cho cậu cũng không tệ lắm: "Hôm nay nhất định là cậu ta quên không mang não khi ra khỏi cửa rồi, cậu ta còn nghĩ tình nhân trong mộng của nhiều người thuộc về tôi rồi cơ đấy, tôi thấy cậu ta cần đi ăn chút gì đó để bình tâm lại."
Văn Mặc cong môi, đến gần Tô Chiêm nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, tin tức tố alpha của tôi đã thuộc về em rồi."
Lời nói của cậu hơi cứng lại: "Anh, anh lại làm sao..."
Tại sao Tô Chiêm lại không nói lên lời, tại sao Phương Thập Thu lại thấy Văn Mặc đến gần sát nói chuyện với Tô Chiêm, trong lòng anh thầm nói xong cả rồi, không đến mấy ngày nữa đâu, hai người không nặng không nhẹ cũng sẽ dùng tốc độ ánh sáng ở chung một chỗ, hầu như mắt thường cũng không thể nào nhìn thấy được.

Cân nhắc đến vị học trưởng đẹp trai vẫn đang đứng bên cạnh Tô Chiêm, Phương Thập Thu không có can đảm tiếp tục trêu ghẹo cậu, suy nghĩ một chút quyết định vẫn là mình nên im lặng một chút thì hơn.

"Lại làm sao cái gì?" Văn Mặc không nhanh không chậm hỏi.

"Không có gì." Tô Chiêm suy nghĩ một chút, Hay là im lặng, cậu cảm thấy nếu bây giờ bản thân còn nói thêm câu nào với Văn Mặc nữa, dứt khoát đổi chủ đề: "Cảm ơn anh đã giúp tôi đeo băng cổ tay."
Lúc Tô Chiêm vào sân, nếu như tính không sai biệt lắm thì mọi người đều đã tới đông đủ.

Năm người của lớp 3 đã đúng trong sân, trong sân còn có bạn cùng phòng cũ của cậu Cận Minh Lỗi.

Tô Chiêm bước đến bên cạnh Cận Minh Lỗi lên tiếng chào.

Cận Minh Lỗi ôn hòa nhìn cậu cười cười.

Một nam sinh cao to trong đội nặng nề Hừ một tiếng, trong thanh âm gã phát ra đều chứa sự bất mãn.

Cận Minh Lỗi cau mày, hỏi gã: "Đặng Ngân Lượng, có chuyện gì sao?"
Đặng Ngân Lượng chế nhạo nói: "Cận Minh Lỗi, còn chưa bắt đầu thi đấu mày đã trao đổi thân thiết với đối thủ như vậy, chẳng lẽ mày muốn nhường nhịn người ta sao?"
"Trao đổi thân thiết với đối thủ là sao." Cận Minh Lỗi cau mày: "Tất cả mọi người đều là bạn học, thỉnh thoảng mới có một cuộc tranh tài thôi sao lại trở thành đối thủ được, mày đang châm chọc ai vậy."
"Nói ai người đó tự biết." Đặng Ngan Lượng lạnh lùng: "Đến lúc thi đấu nếu như mày dám nhường đối thủ, dù mày có là thành viên của đội bóng, tao cũng sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."
Cận Minh Lỗi xùy một tiếng, không đáp lại Đặng Ngân Lượng.

Tô Chiêm đi đến vị trí của lớp 7, chào hỏi người giám sát trận đấu, cậu còn muốn chào hỏi những người khác, cậu liền thấy ánh mắt của Triệu Tất Côn giống như có hàng triệu vì sao lấp lánh nhìn về phía khán đài, một bên nhẹ giọng nói: "Đẹp trai, đẹp trai chết tôi, cậu ấy đến xem tôi thi đấu kìa, có phải cậu ấy đến đây để đặc biệt muốn gặp tôi hay không, tôi...!tôi vui đến mức sắp ngất đến nơi rồi đây, nhất định tôi phải biểu hiện tốt một chút!"
Tô Chiêm đỡ trán, cậu không muốn nhìn thấy vị alpha trước mắt này nữa.

Một alpha cao to cộng thêm làn da đen thùi lùi, ánh mắt đầy si mê nhìn về phía alpha cao hơn đẹp trai hơn so với hắn, hình ảnh này thật sự là...!
Những cậu em hám zai có thể giải thích.


Bất quá việc này cũng không thể nào trách Triệu Tất Côn được, mị lực của tên tao hóa Văn Mặc kia rất lớn, trai gái hay ABO đều si mê, Văn Mặc vừa vào vị trí khán đài ngồi, nhất thời đã lấy được ánh nhìn chăm chú của toàn bộ người có mặt trong sân.

Tô Chiêm theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Văn Mặc một cái.

Chỉ là nhìn thoáng qua một cái, cậu không thừa nhận cũng không được, Văn Mặc chắc chắn đang phát ánh hào quang rực rỡ.

Alpha cao to đẹp trai đứng ở phía lối đi đến khán đài bên cạnh, biểu tình hắn hời hợt, mang theo mấy phần lười biếng thờ ơ nhìn về phía sân tập, môi mỏng khẽ nhấp, mí mắt rũ xuống, phần tóc mái rủ xuống che đi đôi mắt, tạo ra cảm giác có phần xa cách.

Một alpha cao lãnh hoàn mỹ.

Tô Chiêm nhìn nhiều thêm mấy lần, bất tri bất giác tim cậu gia tốc đập nhanh hơn.

Văn Mặc không phải là không để ý đến ánh mắt của cậu nhìn hắn, cũng hướng nhìn về phía cậu, môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười hết sức nhẹ nhàng.

Trong sân thể dục phát ra những tiếng thét chói tai không hề nhỏ.

Tô Chiêm yên lặng thu hồi lại ánh mắt.

Cận Minh Lỗi đến bên cạnh Tô Chiêm nói với cậu: "Tô Chiêm, hình như Đặng Ngân Lượng...!đang theo đuổi Tiêu Hạnh."
Cận Minh Lỗi nói đến đó thì ngừng, Tô Chiêm hiểu.

Những vế sau Cận Minh Lỗi không nói cậu đều hiểu, Tiêu Hạnh bản thân là một omega không tự biết trân trọng bản thân mình, cũng có người theo đuổi sao?
Hẳn là người chọn theo đuổi cậu ta mắt mù rồi.

Khó trách được, nếu như không mù thì chắc cũng sẽ không nhắm vào cậu như thằng mất não đâu nhỉ.

Đội trưởng của lớp 7 theo đi tới bắt tay với Đặng Ngân Lượng, sau đó trọng tài liền tuyên bố bắt đầu thi đấu.

Sau khi trò chơi bắt đầu, Tô Chiêm có thể cảm nhận được Đặng Ngân Lượng đang cố tình nhắm vào cậu.

Gã luôn ỷ lại thân hình cao to của gã mà đụng vào cậu, ngáng chân làm cậu loạng choạng hai lần, nhưng hết lần này tới lần khác hành động của hắn lại nằm trong phạm vi cho phép, loại người này ỷ vào cơ thể to cao để bắt nạt người khác thật sự làm cậu rất tức giận.

Vóc dáng của Tô Chiêm cũng có một chút đặc thù của omega, rất mảnh mai và nhỏ nhắn, mặc dù sức bật của cậu không yếu, sự linh hoạt của cậu cũng rất cao, nhưng nếu muốn dở trò như tên alpha này thì cậu cũng không mạnh bằng gã.

Tô Chiêm lần nữa nhận được bóng, cậu muốn đột phá vòng vây để truyền bóng cho thành viên khác lại va phải Đặng Ngân Lượng, gã dùng sức hung hãn huých cậu một cái, bước chân Tô Chiêm lảo đảo suýt nữa ngã xuống.

Tưởng An Hành cau mày, cảm thấy Đặng Ngân Lượng có chút quá đáng, đang suy nghĩ xem có nên thổi còi hay không, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo xông về phía hắn.

Tưởng An Hành bị dọa sợ rùng mình một cái, đầu óc trực tiếp phản xạ lại thổi còi.

Sau khi Tưởng An Hành thổi còi xong mới nhìn thấy Văn Mặc đang đứng bên cạnh hắn.

Lúc trước trong sân Tưởng An Hành cũng không thấy Văn Mặc có trong sân, bây giờ lại nhìn thấy, hắn có dự cảm không lành.

Sắc mặt lạnh lùng ủa Văn Mặc làm Tưởng An Hành nhớ lại lúc thấy được bộ dạng lúc trước của hắn, hay là Văn Mặc đang trong kỳ mẫn cảm.


Dù cho bây giờ không phải là kỳ mẫn cảm của Văn Mặc, nhưng thái độ của Văn Mặc so với lúc hắn đang ở trong kỳ mẫn cảm còn đáng sợ hơn.

Tưởng An Hành: "..."
Hắn có cảm giác Đặng Ngân Lượng dám cả gan đụng vào Tô Chiêm sắp gặp chuyện rồi.

Trong sân, Đặng Ngân Lượng hỏi Tưởng An Hành tại sao lại thổi còi, Tưởng An Hành dứt khoát sử gã đã phạm quy.

Động tác vừa rồi của gã đang bơi trên đà phạm quy, Tưởng An Hành xử xong, sau đó lại cho lớp 7 có cơ hội ném phạt.

(Tôi không biết gì về bóng rổ cả:v)
Đặng Ngân Lượng nổi giận, chạy đến trước mặt Tưởng An Hành nói: "Tao không phạm quy, mày dựa vào cái gì mà cho bọn nó ném phạt?!"
Tuy rằng Tưởng An Hành khi đứng trước mặt Văn Mặc có chút yếu thế, nhưng hắn cũng là một alpha cường đại, nghe gã nói vậy hắn cũng không nhường chút nào nói: "Tại sao thì trong lòng cậu là rõ ràng nhất, cậu vừa mới huých người ta như vậy rõ ràng là đang phạm quy."
Đăng Ngân Lượng vẫn còn muốn tiếp tục tranh cãi, bỗng nhiên gã cảm giác cơ thể của gã không tài nào nhúc nhích được, giống như có một alpha có huyết thống tinh khiết đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn chằm chằm vào gã, bản năng alpha của gã bị đè nén lại hết sức khó chịu, muốn động cũng không thể nào nhúc nhích được, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống, trông hết sức thống khổ.

Tưởng An Hành khó sử nhìn Văn Mặc.

Tô Chiêm nghe thấy Tưởng An Hành nói lớp cậu được một quả ném phạt, cậu đứng trên sân nói: "Ném phạt phải không, để tôi."
Văn Mặc rũ mí mắt xuống, trầm mặc trong chốc lát để Đặng Ngân Lượng rời đi.

Đặng Ngân Lượng bị tin tức tố kỳ lạ đó chèn ép không thở nổi, lúc này gã mới chú ý đến nguwoif đang đứng bên cạnh Tưởng An Hành.

Người kia nếu như so với Tưởng An Hành thì cao hơn một ít, biểu tình vô cùng lạnh lùng nhìn hắn.

Bây giờ Đặng Ngân Lượng chỉ cảm thấy tóc gáy hắn dường như muốn dựng đứng hết lên, giống như gặp phải khắc tinh, không thể tránh khỏi sợ hãi cùng kiêng dè.

Là, Văn Mặc.

Chết tiệt, Văn Mặc lại tới!
Tưởng An Hành thấp giọng nói với Văn Mặc: "Đang thi đấu, cậu chú ý một chút, Tô Chiêm vẫn còn trên sân."
"Tôi biết." Văn Mặc lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng nếu như không phải Tô Chiêm muốn tiếp tục đấu, tôi sẽ để cho nó đi sao
Tưởng An Hành: "...!Được rồi, trong lòng cậu rõ ràng là được."
Tô Chiêm đứng trong sân cầm lấy quả bóng do Tưởng An Hành đưa, nhìn đến người đứng bên cạnh, trong mắt Đặng Ngân Lượng không giấu được lửa giận, cậu bỗng nhiên mỉm cười.

Cậu muốn cho Đặng Ngân Lượng nhìn một chút, coi như nếu gã dùng hết thủ đoạn đê hèn bẩn thỉu cậu vẫn có thể thắng.

Cậu Tô Chiêm chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện