Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi

Suy Nghĩ Về Kẻ Thù Cũ


trước sau



Cậu còn nhớ mục đích ban đầu khi cậu tham gia nhóm này không?
Tô Chiêm tiến hành tra hỏi lương tâm mình.
Thời điểm hết tiết 3, không ít bạn học đều tìm đến chỗ cậu tám chuyện, Phương Thập Thu kích động quay đầu nói với cậu: "Hotboy trở lại rồi, Văn Mặc đã xem bài viết kia rồi."
Tô Chiêm đang viết bài lên tiếng ủng hộ Văn Mặc, nghe thấy Phương Thập Thu nói, tay cậu run lên, chỉ có thể bất đắc dĩ vào xem bài viết gốc.
Văn Mặc đúng là thật sự trở lại rồi.
Cậu cẩn thận, vào nick kèn sousaphone, kéo xuống phía dưới bài viết thấy dòng bình luận màu đỏ:
Tô Chiêm nói không sai, tôi thực sự rất thích giúp đỡ mọi người, nhưng tôi chỉ giúp đỡ những người xứng đáng.
Câu nói này của Văn Mặc đặc biệt lộ ra ý tứ của hắn: Tiêu Hạnh không xứng.
Tâm tình Tô Chiêm phức tạp nhìn dòng bình luận của Văn Mặc, sau khi Văn Mặc bình luận, phía bên dưới rất nhanh đã xuất hiện thêm Tưởng An Hành nhảy vào, Tưởng An Hành cũng nói: Tiêu Hạnh cậu là một omega a, cậu luôn coi mình là nhất sao, cậu cố ý muốn nhằm vào kỳ phát tình để tìm Văn Mặc, trong lòng cậu có ý tứ như nào, mọi người đều biết, cậu không phải là người đầu tiên muốn làm điều này, có lẽ cậu nên đi thăm dò trước một số kết cục đi.
Tô Chiêm xem xong bình luận, trong lòng cậu cảm thấy rất vi diệu, cái tên Văn Mặc vẫn hay trêu chọc cậu đến phát hỏa kia, ở trước mặt bạn học không phủ nhận điều cậu đã nói, còn giúp cậu che giấu.
Mặt khác còn nói cậu là Tô Chiêm chỉ giúp đỡ những người đáng được giúp đỡ......
Tô Chiêm lại cảm thấy, kỳ thực cậu cũng không chán ghét Văn Mặc đến mức như vậy......
Văn Mặc với Tưởng An Hành bình luận, rất nhanh sự việc đã được đổi chiều.
Rất nhiều người đã bắt đầu tìm ra được lịch sử đen tối của Tiêu Hạnh, thực sự đã chứng minh được Tiêu Hạnh thường tìm cách câu dẫn các nam alpha khác, không phải chỉ một hai lần.

Sự việc đến mức này, trên căn bản cũng xem như là đã trở mình được lại rồi.
Hoa khôi của lớp 7 xem xong được toàn bộ sự việc tâm tình liền trở nên phức tạp, đi đến bên cạnh Tô Chiêm muốn hỏi cậu mọi việc.
Liễu Ngọc Dao còn nhớ lần trước đã làm chuyện mất mặt trước mặt Văn Măc, chuyện đó còn bị Tô Chiêm nhìn thấy, cho nên cô chỉ cần nhìn thấy Tô Chiêm sẽ cảm thấy khó chịu, không muốn nói chuyện với Tô Chiêm.
Cô do dự, đi đến trước mặt Tô Chiêm, nhỏ giọng hỏi: "Tô Chiêm, chuyện kia trong diễn đàn là sự thật sao, chính là cái đoạn Tưởng An Hành nói ấy?"
Tô Chiêm gật đầu: "Là thật."
Liễu Ngọc Dao hít vào một ngụm khí lạnh, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn bản thân cô chỉ là ngã chổng vó ở trước mặt Văn Mặc thôi, nếu như cô cũng nỗ lực lấy cái cớ là kỳ phát tình đến, ước chừng hiện tại cô đã không còn chút mặt mũi nào mà ở lại trường Dục Trạch.
Tô Chiêm nhìn bộ dạng bị đả kích của Liễu Ngọc Dao, không nhịn được nói: "Tính cách của Văn Mặc nóng lạnh khó đoán, tôi khuyên cậu, không nên học theo Tiêu Hạnh."
Liễu Ngọc Dao sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Được rồi."
Cô nói xong, đang muốn rời đi, lại nghĩ đến một việc, cô khó hiểu nhìn Tô Chiêm: "Nói đến đây mới nhớ, không phải cậu với Văn Mặc có quan hệ không tốt sao, tôi nhớ lúc cậu nhìn thấy Văn Mặc sẽ liền chọc ngoáy cậu ấy vài câu, hiện tại còn ở cùng một ký túc xá, Văn Mặc đã giúp đỡ cậu?"
Tô Chiêm mặt không biến sắc nói: "Bởi vì tôi đẹp trai, tôi cũng là người tốt."
Liễu Ngọc Dao: "......"
Hoa khôi bị đả kích liền bước đi, trong lòng như tro nguội, cô đột nhiên cảm thấy đàn ông trên đời này không ai tốt hết, dù là alpha hay beta họ đều giống nhau, đều cùng một dạng.

Liễu Ngọc Dao đi rồi, Tô Chiêm lại dùng tài khoản chính của mình quay trở lại bài viết.
Trước khi vào bài viết cậu do dự sợ Văn Mặc sẽ nhìn thấy bình luận của cậu, có lẽ hắn sẽ đưa cậu ra để đắc ý mà cười nhạo cậu, nhưng suy đi nghĩ lại, cậu là một nam sinh, cần gì phải sợ hắn sẽ cười nhạo cậu cứ, Văn Mặc mà biết cậu cũng không có gì phải lo sợ.
Tô Chiêm: Người tỏng cuộc, toàn bộ quá trình đều đứng tại hiện trường để xem, lúc Tiêu Hạnh bước ra cũng đã tiến gần đến với kỳ phát tình, mặt đỏ thở hổn hển bước chân loạng choạng, Văn Mặc không kịp tiêm thuốc ức chế cho Tiêu Hạnh, lại sợ Tiêu Hạnh sẽ làm ra chuyện gì đó, thẳng thắn đánh ngất đối phương, gọi đội cứu viện AO tới, Văn Mặc không hề sai.
Lúc bọn họ nhập học sẽ được trường học cấp cho một tài khoản có liên kết với diễn đàn nhà trường, nhà trường phát cho bọn họ một tài khoản chính, kèm theo cái tên, muốn bàn luận để không lộ danh tính vì lẽ đó mỗi người cũng sẽ có một tài khoản phụ để lên diễn đàn trường ăn dưa.
Tô Chiêm cậu cũng có tài khoản phụ là kèn trumpet, nhưng đối với loại chuyện như muốn đứng ra làm chứng như này, vẫn nên dùng tài khoản nhà trường cấp để ra trận.
Sau khi cậu bình luận xong, bên dưới bình luận của cậu từng bình luận khác lần lượt xuất hiện:
Lầu 1: con mẹ nó, tôi thấy lầu trên đích thị là Tô Chiêm, tôi tin chắc luôn.
Lầu 2: Tôi tin +1, nhìn thấy Tô Chiêm với Văn Mặc cùng một lúc, Tô Chiêm trước đó còn trêu chọc nói Văn Mặc diện đồng phục học sinh không đúng cách, giờ lại đang giải thích cho đối thủ một mất một còn, đại khái thì đây chính là sự thật đi.
Lầu 3:.....!Có thể chính là quan hệ bạn cùng phòng trở nên tốt đẹp, lại nói đến tôi có cảm giác tôi đặt cược sai rồi.
Lầu 4: Cùng ý kiến với lầu trên
......
Tô Chiêm thoát ra nhìn lên bình luận phía trên, cậu yên tâm được một chút.
Trong wechat cậu nhận được mấy tin nhắn, cậu mở ra, nhìn thấy tin nhắn đầu tiên là do Mười năm nóng lạnh gửi: Tô ca, tao nghĩ chúng ta nên nói chuyện một cách chân thành với nhau, trở lại lúc tao với mày mới quan biết, những chuyện mày từng nói với tao có thật lòng không?
Tô Chiêm:......
Mười năm nóng lạnh: Tô ca, mày thực sự dùng tài khoản chính để lên diễn đàn nói hộ Văn Mặc sao, mày vẫn còn là Tô Chiêm coi Văn Mặc như kẻ thù mà tao quen sao?
Tô Chiêm:.....!Tao giúp cậu ta với việc tao chán ghét cậu ta không liên quan đến nhau, cảm ơn.


Tao giúp cậu ta bởi vì tao là một chàng trai tốt bụng, không thể đứng nhìn Văn Mặc đeo trên lưng tội danh lừa gạt mọi người, nhưng bản chất mà nói tao vẫn rất ghét cậu ta.
Mười năm nóng lạnh:......!Tô ca, mày biết bây giờ trông mày như nào không?
Tô Chiêm cảm giác cậu không muốn nghe những lời mà Phương Thập Thu sắp nói ra, cậu gửi cho Phương Thập Thu một cái mặt cười, để cho đối phương tự hiểu.
Nhưng cũng không may, nhất định tên Phương Thập Thu này không có EQ, không thể tự hiểu được ý tứ của Tô Chiêm mà nói thẳng: mày bây giờ giống như đang rất khó chịu......!ừm......!rõ ràng là quan tâm đến đối phương nhưng lại cứng đầu không chịu thừa nhận, tao nói gì xem ra mày cũng hiểu được đi.

Tô Chiêm nghiến răng nghiên lợi cười: Haha, không hiểu sao tuần này mày lại không có bài tập để chép nữa rồi.
Phương Thập Thu lập tức kêu lên một tiếng: "Tô ca, tao không thể không làm bài tập được, không có đáp án bài tập của mày tao sẽ phải trải qua ngày tháng học sinh vô cùng tối tăm."
Tô Chiêm không nhắn lại, cậu mở tin nhắn Cận Minh lỗi gửi, Cận Minh Lỗi chỉ nhắn một chữ: haiz.
Cận Minh lỗi phát ra tiếng thở dài giống như vị cha già.
Tô Chiêm chậm rãi nhắn lại một dấu chấm hỏi.
Cận Minh Lỗi:......!Quên đi, mày vui là được rồi.

Bằng không còn có thể như thế nào được nữa, vừa mới ở cùng Văn Mặc được vài ngày, cứ như vậy bây giờ lại đứng về phía Văn Mặc nói hộ cậu ta, Cận Minh Lỗi chỉ là người ngoài nếu nói nhiều, chẳng phải sẽ bị ngừa ta ghét sao.
Tô Chiêm không thể hiểu nổi tâm tư phức tạp của Cận Minh Lỗi, cậu không hiểu đối phương đang nói gì, chỉ nhìn thấy thông báo tin nhắn mới, cậu liền thoát ra trở lại giao diện chính wechat.

Đứng đầu là tin nhắn do Văn Mặc gửi, Văn Mặc gửi một cái icon vẻ mặt trịnh trọng cùng một dòng tin nhắn nghiêm chỉnh: Thật ngoan, phía dưới còn có thêm một dòng: Cảm ơn cậu đã quan tâm đến tôi.
Mặt Tô Chiêm không hề để lộ cảm xúc nhắn lại: lại ăn vài món nhỉ?
Văn Mặc: Sáng nay chúng ta đã cùng nhau ăn điểm tâm rồi, tôi cũng đã ăn vài món, cậu không để ý sao?
Tô Chiêm: Không biết, tôi cho rằng cậu say không nhẹ đâu nhấm nháp nhiều món như vậy cơ mà, chắc do cậu trúng độc rượu nên mới cho rằng tôi quan tâm cậu.
Văn Mặc: Không phải là tôi cho rằng, mà là tôi sác thực lại cậu đang quan tâm đến tôi, nếu không phải như vậy tại sao cậu lại lên diễn đàn bình luận.
Tô Chiêm:.....!Tôi yếu quý xem trọng danh dự của tôi, tôi còn là con người ăn ngay nói thật.
Văn Mặc: Ừ, cảm ơn người ăn ngay nói thật, buổi tối cùng nhau đi ăn.
Tô Chiêm: Không được.
Văn Mặc: Tôi nhớ là cậu nói sẽ giúp tôi? Lúc ăn tối tôi sẽ nói với cậu.
Tô Chiêm:.....
Sau tiết học cuối cùng của buổi chiều, Phương Thập Thu gọi Tô Chiêm đi ăn.
Tô Chiêm trầm mặc chốc lát, cậu cố tình như không có chuyện gì xảy ra nói: "Hôm nay tao có việc, hẹn với người khác rồi."
"Được." Phương Thập Thu dọn sách vở, thuận miệng hỏi một câu: "Ai thế?"
Tô Chiêm: "......!Mày không biết đâu."
Phương Thập Thu thật sự không quen biết Văn Mặc, cũng chưa từng nói chuyện với nhau lần nào.

Cậu hiện tại đang rất lúng túng, không muốn nói ra việc cậu với Văn Mặc cùng nhau đi ăn.
"À." Phương Thập Thu đơn bào cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đeo cặp sách lên đi.
Tô Chiêm cũng đeo cặp, cố ý chờ mọi người trong lớp đi gần hết rồi cậu mới xuống lầu, miễn cho bị người khác nhìn thấy.

Văn Mặc hẹn cậu ở nhà ăn 2, Tô Chiêm đi đường đá đá mấy viên sỏi đến nhà ăn.
Văn Mặc đeo cặp sách, một mình đứng dưới bóng râm trước cửa nhà ăn.
Mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn màu đỏ cam chiếu về phía bóng dáng của Văn Mặc tạo ra một cảm giác ấm áp làm bóng đen dưới chân hắn kéo dài, một thiếu niên nguyên bản trông rất lạnh lùng nay lại trở nên ấm áp hơn một chút, mang theo vẻ đẹp thơ mông trong tranh.
Thật lòng mà nói, Văn Mặc hắn thật sự được ông trời cho rất nhiều, Tô Chiêm nhìn hắn từ xa, cậu cũng không tự giác được mà cảm thấy sững sờ.
Tim cậu thật giống như đã đập nhanh hơn gấp mấy lần.
Một lúc sau, cậu mới phát giác ra bản thân mình lại đang một lòng hướng về phía kẻ thù cũ sao, thật sự là quá mất mặt rồi, chỉ là ảo giác...!ảo giác thôi.
Làm sao cậu lại có thể cảm thấy tên Văn Mặc đáng ghét này rất đẹp trai được cơ chứ.
Cậu là , xu hướng tính dục của cậu .
Nhưng trong lòng cậu dường như có một loại âm thanh nào đó đang phát ra, cậu là omega, xu hướng tính dục của cậu chắc chắn phải là alpha.
Tô Chiêm: "......"
Những ngày tháng này không có cách nào có thể trôi nhanh được.
Làm sao cậu lại có thể nảy sinh ra ý nghĩ khác đối với kẻ thù cũ chứ, quả thật không còn mặt mũi nào, cậu thực sự cảm thấy chán ghét tên gia hỏa Văn Mặc......
Nhưng nếu nhìn lại nếu chỉ trừ đi cái miệng toàn nói những lời gợi đòn, thì những chỗ khác cũng không làm mọi người cảm thấy chán ghét, đặc biệt là so với cái loại giống như Tiêu Hạnh không biết xấu hổ kia, thì việc mà Văn Mặc hắn làm cũng đã rất văn minh rồi.
Đặc biệt là sau khi Văn Mặc giúp đỡ cậu, cậu mơ hồ cảm thấy Văn Mặc cũng không làm cậu chán ghét hắn đến như vậy......
Văn Mặc đã nhìn thấy Tô Chiêm từ trước, nhưng Tô Chiêm dường dư đang ngẩn người, hắn cũng không thúc giục cậu, ngược lại hắn còn cảm thấy dáng vẻ ngơ ngác của Tô Chiêm rất đáng yêu, xem đến vui vẻ.
Ánh mặt trời chiếu xuống ánh mắt cùng mái tóc màu nâu nhạt của Tô Chiêm, chiếu xuống người thiếu niên xinh đẹp, môi hơi hơi nhếch lên, không thể dễ thương hơn.
Hăn không biết nếu chút nữa hắn mời Tô Chiêm đến nhà hắn "Chơi", phản ứng của Tô Chiêm chắc chắn sẽ càng đáng yêu hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Có tiến triển rồi ~ haha ~
Tôi váo trước với mọi người, Tô Chiêm đến nhà Văn Mặc, cô nam quả nam ở cùng một phòng sẽ xảy ra cái gì ~.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện