Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi

Nói Cảm Ơn


trước sau



Vài phút sau, cậu không được tự nhiên mặc quần áo ngủ bước ra khỏi nhà tắm, biểu hiện muốn nói lại thôi nhìn Văn Mặc, nhưng suy nghĩ đến việc một lúc nữa sẽ cúp điện, cậu vẫn là nhanh chân bước về phía giường không nói một lời nào.
Văn Mặc đi vào phòng tắm, vừa liếc mắt hắn liền thấy chai thuốc chuyên dụng dành cho tuyến thể của omega đã được mở ra.
Khóe môi hắn câu lên, lộ ra nụ cười thích thú, giống như là thợ săn thấy được con mồi đi vào chính bên trong bẫy của mình, vừa hưng phấn lại có phần chờ mong.
Hắn đứng tại chỗ một lát, lấy đồ ra rửa mặt, hắn đứng dưới vòi hoa sen, chuyển thành nước lạnh, dòng nước lạnh hung hăng dội xuống cơ thể hắn.
Bất kể trên miệng hắn nói có bao nhiêu điều cợt nhả, nhưng trước sau hắn vẫn luôn luôn không quá phận.
Cho nên, hiện tại hắn cần dùng nước lạnh để bình tĩnh lại.
Lúc Văn Mặc tắm xong, trong phòng cũng đã bị tắt đèn, hắn hướng về phía giường lặng lẽ nằm xuống.
Tô Chiêm nghe được tiếng động của hắn, cậu sốt ruột lăn lộn vài vòng, cuối cùng vẫn là cất tiếng nói như ruồi muỗi nói với Văn Mặc: "Này, chuyện lần này...!cái kia...!cảm ơn cậu."
Nếu như không có Văn Mặc giúp, cậu có thể đã bị tiêm một loại thuốc không rõ nguồn gốc, lại bị đưa đến trung tâm cứu trợ AO, một mình phải chịu đựng thống khổ không biết bao giờ mới được giải thoát.
Nếu nhìn từ góc độ khách quan mà nói đến, thì thực sự Văn Mặc không cần thiết phải giúp đỡ cậu.
Văn Mặc là một alpha có điều kiện như vậy, sẽ có không ít omega chủ động tìm đến cử cầu xin hắn đánh dấu, giống như tối nay đã có một điển hình Tiêu Hạnh còn mưu toan dùng tin tức tố câu dẫn Văn Mặc, nhưng Văn Mặc hắn cũng không hề bị lay động.

Văn Mặc tuy rằng hay nói những lời lẽ xấu hổ, nhưng hắn cũng không phải là loại người tùy tiện, hắn cảm thấy cùng lúc đánh dấu nhiều omega cũng rất không thích hợp.
Thế nhưng Văn Mặc lại không sợ phiền toái mà giúp đỡ cậu.

Không chỉ là về chuyện hai lần đánh dấu tạm thời, còn có chuyện giúp đỡ phụ đạo môn toán cho cậu, cậu có thể nhìn ra, Văn Mặc đây là đang đối xử với cậu thật lòng.
Nếu xét về trên lý thuyết, cậu nên cảm ơn Văn Mặc.
Nhưng cảm ơn lại không khác nào bảo cậu phải cúi đầu trước kẻ thù cũ, người kiêu ngạo như Tô Chiêm cảm thấy rất khó chịu, âm thanh cậu phát ra rất nhỏ, thậm chí còn lắp ba lắp bắp, cậu còn hy vọng trong lòng Văn Mặc sẽ không nghe được những lời cậu nói.
Nhưng mà cậu tính sai rồi.

Trời sinh giác quan của alpha so với người bình thường cao hơn, Văn Mặc có thể dễ dàng nghe được thanh âm của Tô Chiêm.
Nhưng mà Văn Mặc hắn là ai chứ, sao lại có thể đơn giản nói một câu cảm ơn.
Hắn bình tĩnh hỏi: "Cậu vừa mới nói gì, tôi không nghe rõ, có thể nói lại lần nữa không?"
Tô Chiêm: "......!Không nghe rõ thì thôi."
Đó chính là ý tứ của Tô Chiêm.
Nhưng câu nói tiếp theo của Văn Mặc lại chính là: "À, vậy cậu cảm ơn tôi vì cái gì?"
Tô Chiêm nhịn không được giận dữ hỏi hắn: "Không phải cậu bảo không nghe thấy sao?"
"Tôi vừa mới nhớ ra." Văn Mặc mặt không đỏ thở không gấp nói dối: "Vì thế cậu cảm ơn tôi vì cái gì."
"Thì...! cảm ơn cậu......!" Tô Chiêm ậm ờ nói, cậu dừng lại một chút, buồn bực gãi gãi đầu: "Quên đi, cậu muốn hiểu như thế nào thì hiểu, mà không hiêu thì thôi."
Văn Mặc sửa chữa lại căn phòng này rất ổn, rèm cửa sổ che đi ánh sáng làm một tia sáng nhỏ cũng không lọt được vào, những ô cửa sổ nhỏ trong phòng đều bị che mất.
Lúc tắt đèn đi ngủ là một màu đen kịt, đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón, dưới hoàn cảnh như vậy giọng nói lạnh lùng của Văn Mặc như mang theo một từ tính khác: "Chính là......"
Hắn kéo dài giọng, dừng một chút nói tiếp: "Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi có chút mệt rồi."
Tô Chiêm: "......!!!"
"Ngủ đi!" Tô Chiêm thẹn quá hóa giận, cậu hối hận khi nói cảm ơn với tên Văn Mặc gọi đòn này, hắn còn mệt sao?!
Vậy thì thật sự làm ngài Văn Mặc đại thiếu gia vất vả rồi.
Cậu nghĩ tới điều này, lại cảm thấy tức không chịu nổi, không nhịn được mà mỉa mai một câu: "Ngài yên tâm, ngày mai tôi sẽ mua cho ngài chút đồ để tẩm bổ cho alpha như ngài đây, đảm bảo sẽ bù đắp lại lượng tin tức tố đã mất."
"Cậu có lòng như thế tôi sẽ nhận." Văn Mặc thong thả nói, từng câu nói của cậu làm màng nhĩ hắn dao động, hắn cảm thấy tai mình như tê dại đi: "Bất quá tôi sợ tôi muốn cậu bù đắp hơi nhiều, làm cậu không chịu được."
Khóa miệng Tô Chiêm giật giật, cậu tức đến mức nói không nên lời, nghĩ ký lại cậu cảm thấy cậu nói chuyện với Văn Mặc là một sai làm, cái tên thiếu đánh này, nói ba cầu thì cả ba câu đều không thể nào thiếu đánh hơn.
Cậu tức giận, xoay người đưa lưng về phía hắn, một dáng vẻ không muốn nói chuyện với hắn.

Văn Mặc thấy Tô Chiêm xoay người, hắn biết bản thân lại chọc ghẹo Tô Chiêm quá mức, hắn trầm mặc suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói với Tô Chiêm: "Cậu muốn cảm ơn tôi, cũng không phải là không được, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một việc vào cuối tuần này."
Tô Chiêm biết cậu không nên trả lời lại vấn đề mà Văn Mặc nói đến, những câu nói của Văn Mặc phát ra toàn là những cạm bẫy, nếu không để ý thì cậu sẽ dẫm lên, cậu suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy bản thân đang thiếu Văn Mặc một ân tình, cậu hỏi lại: "Cái gì?"
Cậu nói xong, đề phòng một chút bổ sung thêm: "Tôi sẽ không làm chuyện gì có liên quan đến AO đâu."
"A ——" Thanh âm của Văn Mặc kéo dài đến bất thường: "Không ngờ bên trong đầu óc cậu lại suy nghĩ về loại chuyện này a."

Tô Chiêm xù lông nói không ra lời.
Văn Mặc hắn cũng không phải là người nhẫn tâm, hắn nói tiếp: "Cậu yên tâm, không phải là chuyện liên quan đến AO, là chuyện khác."
Tô Chiêm biểu hiện cậu không muốn trả lời lại, trực tiếp nhắm mắt ngủ.
Chuyện xảy ra tối nay đã làm hao tổn hết tinh lực của Tô Chiêm, cậu nhắm mắt lại, không lâu sau đó liền ngủ thiếp đi, hô hấp dần nhẹ nhàng.
Tiếng hít thở truyền đến tai Văn Mặc.
Văn Mặc thở dài yếu ớt, cảm thấy đêm nay rất dài, hắn khó có thể ngủ được.
**
Tô Chiêm dậy sớm rửa mặt lúc soạn sách xong, cậu mới nhìn đến Văn Mặc đang ngồi trên giường, dùng âm thanh khàn khàn hướng về phía cậu nói: "Sớm."
Âm thanh đó giống như đã được thiên sứ hôn qua.
Tô Chiêm đột nhiên có suy nghĩ này trong đầu.
Nhưng một lúc sau cậu bỗng nhiên phản ứng lại mình vừa mới suy nghĩ cái gì, cậu có chút quẫn bách, tức giận đi về phía cửa sổ kéo rèm ra, ánh nắng của buổi sáng xuyên qua tấm kính hình thoi rọi vào bên trong, khiến căn phòng phút chốc liền trở nên sáng bừng.
CẬu vì muốn che giấu đi quẫn bách lúc nãy, cậu cố ý gằn giọng nói: "Không sớm chút nào, tôi chuẩn bị đi trước đây."
Văn Mặc xỏ chân vào dép lê, mặt không biến sắc nói: "Chờ tôi một chút."
zTô Chiêm: "Không, ai muốn chờ cậu chứ, chúng ta cũng không cùng một lớp."
Văn Mặc không nhanh không chậm bước vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa thuận miệng hỏi: "Thuốc chăm sóc tuyến thể omega dùng thế nào rồi?"
Nói đến đây, Tô Chiêm nhớ lại cậu còn chưa gửi lại tiền cho Văn Mặc, đều do tối hôm qua Văn Mặc nói đủ mọi chuyện, làm hại cậu quên mất chuyện trả tiền hắn.
Cậu lập tức hỏi: "Ừm...!thuốc chăm sóc kia hết bao nhiêu, để tôi chuyển lại cho cậu."
"Chờ tôi." Phòng tắm truyền ra tiếng nước: "Đến nhà ăn rồi nói tiếp."
Tô Chiêm đang do dự, cậu đang suy nghĩ bản thân có nên chờ tên Văn Mặc này hay không, cậu có cảm giác cậu cùng đi với Văn Mặc có chút là lạ.
Ngay tại thời điểm cậu đang do dự, Văn Mặc cũng với một tốc độ ánh sáng đã rửa mặt, thay quần áo xong bước ra ngoài.
Văn Mặc khoác cặp sách lên lưng, từ tủ giày ở cửa lấy ra một đôi giày bình thường, một bên vừa đi vừa nói với Tô Chiêm: "Bây giờ có thể đi được rồi."
Tô Chiêm không cẩn thận nhìn đến tủ giày của Văn Mặc, cậu nhất thời trợn tròn hai mắt khiếp sợ.
Nếu như nhất định phải hình dung tâm tình cậu ở giờ phút này, thì đó chính là ——
Ước ao có mà ghen tị cũng có.
Trong tủ giày của Văn Mặc, đặt gợn gàng hơn chục đôi giày.
Từ các loại giày da cao cấp sang trọng cho đến các loại giày thể thao phiên bản giới hạn, có đủ loại, khiến người ta phải chảy nước miếng vì ghen tị.
Tô Chiêm cậu đặc biệt yêu thích đồ thể thao, cậu càng nhìn càng cảm thấy mê tít không thể nào dời mắt được.


Vì thế lúc Văn Mặc đứng dậy, hắn liền nhìn thấy Tô Chiêm với đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào tủ giày, chỉ còn thiếu mỗi việc đem chữ "Tôi muốn" viết lên trên trán thôi.
Thiếu niên tuấn tú với vẻ mặt tràn đầy khát vọng, hơi hơi nhếch miệng, hận không thể nào xông lên ôm lấy những đôi giày kia, bộ dạng đó Văn Mặc hắn có thể nhìn ra được, rất đáng yêu.
Văn Mặc cảm thấy hứng thú nhìn cậu một lúc, lúc này mới nói với cậu: "Đi thôi."
Tô Chiêm tỉnh lại, có chút ảo não khi nhớ lại dáng vẻ của chính mình lúc nãy, cậu phẫn nộ nói: "Đi, sao cậu lại chậm chạp như vậy chứ."
"Con trai chậm chạp một chút không phải đều rất bình thường sao?" Văn Mặc hờ hững trả lười cậu: "Bền vững."
Tô Chiêm: "......"
Cậu lần thứ N nhắc nhở chính mình, nói chuyện với Văn Mặc là một sai lầm, nhưng là đáng tiếc cái tính của cậu vẫn không thể nào thay đổi được, mồm miệng không nhịn được.
Càng đáng sợ hơn chính là bây giờ cậu muốn nói, không thể không nói được......
Giống như trước mắt có một cái hố, dù đã biết rõ nhưng vẫn cứ lao vào.
Cậu hung tợn hỏi hắn: "Thuốc chăm sóc kia hết bao nhiêu?"
Văn Mặc cười như không liếc mắt nhìn cậu, hắn không nói thuốc chăm sóc hết bao nhiêu, liền tiếp tục đề tài mới nãy: "Đáng tiếc size của cậu với tôi không giống nhau, chân của cậu quá nhỏ, nếu không phải không xỏ vừa thì tôi sẽ đưa cho cậu rồi."
"Không phải là chân tôi quá nhỏ." Tô Chiêm trừng mắt phản bác hắn: "Mà là chân của cậu quá lớn."
"Ừ." Văn Mặc không có chút xấu hổ thừa nhận: "Trên người tôi chỗ nào cũng lớn."
Tô Chiêm: "......"
**
Phiên ngoại nhỏ cho Văn Mặc:
Đầu tiên chính là, gia đình của Văn Mặc không có bất kỳ vấn đề nào cả, song thân hữu ái, gia đình hòa hợp, bơi trong bể mật, khiết điểm duy nhất đại khái là Văn Mặc bị hai người họ cho ra rìa, hắn nhất định là được nhặt ở đầu đường a.
Văn Mặc từ nhỏ đã một thân một mình, cha với ba nhỏ của hắn cũng không chơi cùng hắn, hắn cô đơn khó nhịn, bên trong liền nuôi dưỡng thành tính cách cợt nhả như bây giờ.
Sau đó hắn cảm thấy nếu hắn cứ cợt nhả như vậy thì cũng không được, vân đào hoa vây quanh hắn, hắn chỉ đơn giản dùng gương mặt cao lãnh để che giấu đi bản chất bên trong.
Văn Mặc lên cấp ba, hai người cha của hắn khuyên hắn ở lại ký túc xá trường, đồng ý sẽ sửa chữa tốt, không muốn hắn xen vào thế giới riêng của phu phu hai người, hắn vẫn không đi, mãi cho đến tận một ngày nào đó trong trường hắn thấy được Tô Chiêm ở ký túc xá, hắn đột nhiên cảm thấy......
Kỳ thực ở lại ký túc xá cũng tốt.
***
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã cùng tôi chống đỡ đến chap này, tôi sẽ cố gắng..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện