Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P3)

Chương 428


trước sau

Advertisement

"Xin chào! Tất cả đều đến từ ngoại thành à?"


Người nói chuyện với chúng tôi là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên.


Shin Yoosung lịch sự bước lên trước và chào hỏi, "Chúng tôi đang trên đường đến miền Tây để viếng thăm Đức Phật-nim."


"Hoh, Đức Phật sao? Không giống như vẻ bề ngoài, tôi thấy rằng các ngài là những cao tăng của Phật giáo!"


Lee Gilyoung nhìn thấy người đàn ông trung niên bị ấn tượng và bắt đầu đứng thẳng với hai tay chắp sau lưng trong khi nói, "Ahem!"


Người đàn ông trung niên quan sát hai đứa trẻ với đôi mắt khó hiểu trước khi chuyển tầm nhìn về phía tôi.


"Nếu vậy, quý ngài bên cạnh là.... Hiiieeek?!"


Nét mặt ông ta ngay lập tức tái đi khi ông ta nhìn chằm chằm vào bánh bao Murim trên vai tôi.


"Đ-Đó, đó là bánh bao Murim....!!"


"À, anh chàng này chỉ là một con búp bê thôi. Ta thích bánh bao ấy mà."


"...V-Vậy sao? Ngài thực sự làm tôi ngạc nhiên đấy."


Người đàn ông trung niên vỗ ngực, vẻ mặt vẫn có chút hoảng sợ. Đánh giá từ chiếc băng đội trưởng đeo trên cánh tay, ông ta hẳn là giám sát viên của nhà máy này.


Nghĩ rằng tình huống này khá may mắn, chúng tôi quyết định hỏi người đàn ông này vài câu hỏi.


"Chính xác thì nhà máy này là gì? Sao các ngươi lại làm nhiều bánh bao đến thế?"


"...Các ngài đã đến đây mà không hề hay biết gì sao?" Người đàn ông trung niên nhìn chúng tôi với vẻ mặt lo lắng, trước khi tiếp tục thở dài. "Tất cả đều là do tên Yogoe đáng sợ đó."


"Ngươi nói Yogoe ư?"


"Phải. Ban đầu, nơi này không phải là một nhà máy."


Theo lời kể của người đàn ông trung niên, nơi đây từng là một làng quê nhỏ yên bình.


Nhưng vào ngày nọ, một con lợn Yogoe cao lớn, thô kệch với làn da đen tuyền đột nhiên xuất hiện, bắt cóc những người phụ nữ trong làng, biến tất cả những người đàn ông thành nô lệ và tạo ra nhà máy này.


"Tên khốn đó đã bắt vợ và con gái tôi làm vợ lẽ và nhốt chúng tôi ở đây! Chắc hẳn các ngài cũng đã biết rằng có một sức mạnh siêu nhiên kỳ lạ xoay quanh đây và nó ngăn cản nô lệ chúng tôi rời khỏi nhà máy này. Không chỉ vậy, tên Yogoe đó còn rất háu ăn.... Chúng tôi buộc phải làm bánh bao cả ngày, nhưng dường như không bao giờ là đủ, các ngài thấy đấy."


[Hệ thống sản xuất của nhà máy đang tìm kiếm 'Người giám sát'!]


"C-Chết tiệt! Tôi phải đi đây."


Người đàn ông trung niên vội vàng đeo găng tay vệ sinh và khẩu trang trước khi lao về phía băng chuyền.


Trước khi tôi có thể bước lên và nói gì đó, Shin Yoosung đã đưa tay ra và nắm lấy người đàn ông trung niên. "Thật không công bằng cho các ahjussi khi phải lao động khổ sai như vậy. Hơn nữa, chú nói rằng Yogoe đó còn bắt cóc cả những người phụ nữ trong làng. Chúng ta không thể bỏ qua điều này."


Không hổ danh là hóa thân của tôi.


Chắc rằng, chúng tôi phải làm điều này để thúc đẩy cốt truyện, nhưng....


"Bọn ta sẽ giúp ngươi. Bọn ta có thể tìm thấy Yogoe đó ở đâu?"


"Ngay cả khi các ngài là nhà sư-nim, Yogoe đó.... Các ngài thực sự sẽ giúp chúng tôi ư?"


"Tất nhiên rồi."


Người đàn ông trung niên liên tục đảo mắt nhưng cuối cùng cũng cho chúng tôi biết nơi có thể tìm thấy Yogoe đó.


"Chúng tôi xin phó thác vào các ngài! Làm ơn hãy đánh bại tên Yogoe đó!"


Chúng tôi gật đầu và đi theo hướng được chỉ.


<Yogoe Bánh Bao đang chờ đợi ở cuối con đường Con đường Bánh bao này.>


Chúng tôi đi dọc theo cái gọi là Con đường Bánh bao, được tạo ra bởi các băng chuyền.


Không thể nhịn được nữa, Lee Gilyoung bắt đầu nhặt và cắn vào miếng bao sau mỗi bước đi. "....Này, nó ngon thật đấy!"


Tất nhiên rồi, đây là bánh bao Murim mà. Tuy nhiên, có vẻ như chuyên gia hàng đầu về bánh bao Murim lại nghĩ khác chúng tôi.


- Mùi hương không đạt tiêu chuẩn.


'Hả?'


- Đưa tôi một cái bánh bao.


Trong khi đi đằng sau hai đứa trẻ, tôi thận trọng nhặt một cái bánh bao và đưa cho, ờm, cái bánh bao trên vai tôi. Chắc chắn rằng, cảnh tưởng một cái bánh bao ăn một cái bánh bao khác trông khá kỳ cục.


- Kết hợp thành phần sai rồi. Có vẻ như anh ta vẫn chưa thành thạo nghệ thuật Bánh bao Murim.


Bánh bao Murim số [999] biểu hiện hơi không hài lòng và bắt đầu ra lệnh cho tôi.


- Lấy nửa thìa bên trong hộp màu xanh lá cây và cho nó vào.


Vì dù sao chúng tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nên tôi quyết định làm theo lệnh của anh chàng nhỏ bé này và bắt đầu thêm các thành phần vào trong vỏ bánh bao.


- Cậu phải làm quen với ngọn lửa của Chí Hỏa Định. Đặt nồi hấp sao cho ngọn lửa vàng chạm vào chính giữa rồi đun nóng.


Đây hẳn là một giấc mơ.


Nghĩ mà xem, tôi đang học cách làm bánh bao từ một chiếc bánh bao trong khi đi trên Con đường Bánh Bao.


Và như vậy, tôi đã bước đi trên con đường đẹp như mơ này bao lâu rồi?


Cuối 'con đường'

Advertisement
này, tôi được thưởng bằng một gói bánh bao Murim ngon miệng.


Trong khi nhìn [999] gật đầu đắc thắng, tôi bắt đầu tự hỏi mình vừa làm cái quái gì ở đây.


"Có vẻ như đó là điểm đến của chúng ta."


Tôi nhìn theo hướng Shin Yoosung đang chỉ.


Có một lối đi ở cuối băng chuyền dẫn đến những bức tường đá lớn và một khu dân cư mới xây. Một vài công nhân đang phân phát những gói bánh bao ở đó.


Có vẻ như chúng tôi đã đến nơi của người tiêu thụ bánh bao.


Chúng tôi bước đến, khiến người canh gác tiến lại gần chúng tôi.


"Các người là ai?"


Shin Yoosung cười rạng rỡ và đáp lại, "Chúng tôi chỉ là những nhà sư khiêm tốn đang trên đường đến phương Tây để có một buổi yết kiến ​​với Đức Phật-nim và nhận những kinh tự thiêng liêng. Chúng tôi tình cờ bắt gặp nơi này trong chuyến hành trình của mình. Sẽ ổn nếu chúng tôi tiến vào chứ?"


"À, có phải mọi người là 'nhóm của các nhà sư thời Đường' không?"


"Phải."


Tôi chết lặng vì cuộc nói chuyện đó. Chỉ mới vài ngày kể từ khi cuộc hành trình này bắt đầu, vì vậy không thể nào mà tin đồn về chúng tôi lại kịp lan đến đây.


[Bạn đã biết đến câu chuyện 'Những lời nói nhanh hơn cả chân'!]


Shin Yoosung thì thầm vào tai tôi, "Tôi nghe nói rằng đây là cách nó xảy ra trong bản gốc."


...À, ra là vậy hả?


[Một bộ phận giám khảo bị ấn tượng bởi mức độ nghiên cứu sâu sắc của 'Bậc thầy Kịch bản'.]


[10 điểm cộng đã được trao cho sự phản ánh tác phẩm gốc một cách xuất sắc!]


Người canh gác lên tiếng, "Xin lỗi, nhưng làng của chúng tôi không cho phép người ngoài tiến vào. Rất tiếc vì mọi người đã phải đi xa như vậy để đến được đây, nhưng xin mọi người hãy quay lạ.... Khụ?!"


Lee Gilyoung hẳn phải thấy lời giải thích của người canh gác quá dài dòng, vì cậu bé đã đấm vào bụng người đàn ông tội nghiệp và khiến anh ta bất tỉnh. Như thể đang bào chữa, cậu nhanh chóng nói, "Chỉ cần lao vào trong và đánh bại tên Yogoe ngu ngốc đó thôi. Sooyoung-noona nói rằng khán giả thích cốt truyện phát triển nhanh chóng."


Han Sooyoung, đồ đần đó. Có vẻ như cô ấy đã dạy lũ nhóc vài thứ kháaaaa hay nhỉ.


(

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện