Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 22: Trầm luân


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Yin - Beta: Bơ (Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi )
Phó Lạc Ngân trên đường lái xe chở Lâm Thủy Trình về nhà đã đặt trước cơm hộp, lúc về đến nhà cơm hộp cũng vừa đúng lúc đưa tới.
Hắn biết Lâm Thủy Trình có vẻ thích ăn cay, lần này tìm là quán món cay Tứ Xuyên, giao cùng với cái nồi đưa tới cửa. Mùi thơm cay cay bay lên, nóng hổi sưởi ấm tâm trí mọi người.
Cả nhà Phó gia trừ hắn ra đều không ăn cay lắm. Ẩm thực khu vực Tinh Thành ở bên này thiên về ngọt và mặn, làm món ăn chú ý một từ "Hương" và một từ "Nồng", vì từ nhỏ không ở tại Tinh Thành mà ở Giang Nam, nên Phó Lạc Ngân cái gì cũng ăn, cái gì cũng không kén chọn. Nhất là hai năm ở quân khu 8, nhìn bàn phím cũng thấy giống chocolate, đâu để ý là đồ được sản xuất từ bên kia.
Đến cửa, hắn một tay xách bọc đồ ăn nặng trĩu từ trên mặt đất lên, tay kia thuận tiện xoa xoa đầu Lâm Thủy Trình: "Ngoan, đi mở cửa cho anh."
Phó Lạc Ngân nhìn Lâm Thủy Trình nhập mật khẩu mở cửa, lúc này mới nhận ra rằng mật mã chính là sinh nhật của mình —— hắn vào cửa luôn sử dụng nhận dạng khuôn mặt để xác thực, buổi sáng lúc hắn hỏi Lâm Thủy Trình sinh nhật của mình, căn bản không nhớ tới chuyện này.
Thảo nào Lâm Thủy Trình lại tức giận.
Cậu không tức giận vì hắn hung dữ, mà tức giận vì hắn hoài nghi cậu không biết sinh nhật hắn.
Phó Lạc Ngân lập tức cảm thấy mềm lòng rất nhiều, hắn không nên chưa có gì đã nghi ngờ Lâm Thủy Trình như vậy. Là do hắn tâm phiền ý loạn, càng không nên trút hết trên người Lâm Thủy Trình.
Lâm Thủy Trình thích hắn như thế này, điểm này hắn xác nhận.
Sau khi Lâm Thủy Trình vào nhà, trước tiên cậu đi cho thủ trưởng ăn.
Thủ trưởng ăn được một ít rồi không ăn nữa, Lâm Thủy Trình thấy kỳ quái, duỗi tay sờ sờ bụng thủ trưởng, tròn vo rất béo, hiển nhiên thủ trưởng đã ăn no.
Cậu nhìn nhìn chén thủ trưởng.
Ngày thường thủ trưởng dùng một cái chén inox ăn cơm, đặt bên cửa sổ sát đất ở phòng khách. Bây giờ bên cửa sổ sát đất nhiều ra một cái chén sứ thủ công mỹ nghệ tinh xảo—— là Chu Hành mua về cả bộ chén dĩa, mỗi cái một, hai ngàn.
Rõ ràng buổi chiều khi Phó Lạc Ngân trở về tiện tay vớt cái chén rồi đổ thức ăn cho mèo vào, muốn cho mèo ăn. Hắn rất cẩn thận, biết thủ trưởng không thích ăn đồ hắn cho, nên không dùng cái chén inox nhỏ của thủ trưởng, sợ dùng cái chén này cho ăn, thủ trưởng sẽ bỏ luôn cái chén.
Thủ trưởng vẫn như mọi khi ghét bỏ không chịu ăn, nhưng sau khi Phó Lạc Ngân ra cửa, rốt cuộc vẫn đói đến không chịu nổi lén lút ăn sạch.
Là con mèo có tiền đồ nhưng lại không có tiền đồ cho lắm.
Lâm Thủy Trình mím môi, cảm xúc nặng nề một ngày dường như mới được giải tỏa vào giờ phút này.
Cậu ở bên này cười, thuận tay đem hai cái chén đi rửa. Cậu có thói ở sạch, ngày thường chén trong nhà là dùng máy để rửa, nhưng chén thủ trưởng dùng sẽ tự tay rửa.
Phó Lạc Ngân đang bận đem cơm hộp xếp vào đĩa thức ăn, liếc thấy cậu rửa hai cái chén của con mèo, theo bản năng bảo trì trầm mặc —— Loại chuyện cho mèo ăn mà bị mèo ghét bỏ này, đừng nói với tình nhân nhỏ thì hơn.
Lâm Thủy Trình rửa sạch hai cái chén mèo, vẫn đặt bên cửa sổ sát đất như cũ.
Thức ăn trên bàn có thịt lợn xé nhỏ, thịt luộc thái lát, cá cay xắt nhỏ*, đặt trong giấy bạc rồi bỏ vào lò nướng xông lên mùi thơm ùng ục.
Lâm Thủy Trình ăn so với bình thường nhiều hơn một chút, nửa đêm Phó Lạc Ngân có cuộc họp qua điện thoại, sợ đến lúc đó dạ dày lại đau nên ăn rất ít, hắn chọn thịt lợn không cay và gà Cung Bảo* ăn.
Hôm nay cả hai rất mệt mõi, trên bàn cơm cũng không nói chuyện, mỗi người đều an tĩnh dùng bữa.
Cơm nước xong, Lâm Thủy Trình liền đi tắm rửa.
Lại một lúc lâu không ra, lần trước thủ trưởng lay cửa phòng tắm không thành công, lần này đã có kinh nghiệm, tới lay ống quần Phó Lạc Ngân.
Phó Lạc Ngân đang xem văn kiện Thất Xử gửi đến, cúi đầu xuống thấy một con mèo bò sữa dùng đôi mắt xanh thẳm thẳm nhìn hắn, thái độ cũng khó hiểu.
Vừa thấy hắn hoàn hồn, thủ trưởng lập tức lạch cạch lạch cạch chạy vào trong.
Phó Lạc Ngân đi vào theo, đẩy cửa phòng tắm ra phát hiện Lâm Thủy Trình giống lần trước lại ngủ quên trong bồn tắm. Bên bồn tắm đặt IPAD không thấm nước, bên trên đang phát video tin tức liên quan về giám định kỹ thuật AI, âm thanh bị giảm, vừa nhỏ vừa xa mà ong ong quanh quẩn ở bên tai.
Lần trước lúc hắn bế cậu lên, Lâm Thủy Trình tỉnh, nhưng lần này lại không tỉnh, Phó Lạc Ngân nhìn thoáng qua quạt gió, cây quạt ù ù đang hoạt động tốt, chắc không phải là dưỡng khí thấp khiến cho choáng váng rồi đi.
Lâm Thủy Trình trông có vẻ rất mệt mỏi.
Phó Lạc Ngân chặn ngang bế cậu lên, trước đặt ở một bên giường, rồi lấy khăn lông lau nước trên người cậu.
Đã cuối thu, trong nhà mở điều hòa vẫn không tránh được có điểm lạnh.
Trong lúc Lâm Thủy Trình ngủ mơ mơ màng màng túm lấy tay hắn không chịu thả, Phó Lạc Ngân bị cọ đến cả người toàn nước, quần áo dán lên người bị gió thổi lạnh muốn xỉu, mèo bò sữa vòng tới vòng lui bên chân quấy rối hắn.
Sau khi lau khô cho Lâm Thủy Trình, Phó Lạc Ngân lần nữa ôm Lâm Thủy Trình qua bên giường không bị ướt, bọc chăn cuốn người dựa vào đầu giường, rồi đi tìm máy sấy.
Tóc Lâm Thủy Trình rất mềm mại, tóc gãy mềm khi sờ vào lòng bàn tay càng giống một con vật nhỏ nào đó.
Phó Lạc Ngân để cậu dựa vào ngực mình, chậm rãi sấy tóc cho cậu.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa dùng qua mấy loại đồ chơi như máy sấy, ngày đông hồi còn học sơ trung sớm tối đi theo mấy thằng trong lớp cùng nhau gội đầu, hướng thẳng vào vòi nước mà gội, rồi chạy nhanh một đường tới phòng tự học sớm sớm, tranh thủ thêm vài phút để ngủ. Gió đông thổi qua, trên tóc cũng có thể đóng băng. Các nam sinh thích cạnh tranh một cách nhàm chán như vậy, người ở dưới vòi xịt nước tàn nhẫn nhất, thời gian dài nhất, thì người đó mới chính là đàn ông đích thực.
Chủ nhiệm lớp đánh giá đám trẻ trâu này đầu óc không phải bị đông lạnh đến điên thì chính là bị điên sẵn.
Lúc đó Hạ Nhiên không chung lớp với hắn, sau này biết hắn làm như vậy, mua cho hắn một cái máy sấy nhỏ kêu hắn đặt trong ký túc xá, nhưng mà hắn chưa từng dùng.
......
Suy nghĩ nhỏ chuyển qua chớp mắt, động tác trên tay Phó Lạc Ngân dừng lại, gió thổi hơi nóng lên sau ót Lâm Thủy Trình một hồi lâu, Lâm Thủy Trình bị nóng tỉnh lại, hướng bên cạnh rụt rụt.
Phó Lạc Ngân nhanh chóng cầm máy sấy ra xa, rồi sờ sờ đầu của cậu.
Lâm Thủy Trình mở to mắt nhìn hắn.
Lâm Thủy Trình thích tắm bằng nước nóng, mới tắm xong cả người vẫn còn đỏ, đuôi mắt mang theo tia hồng nhuận, lúc này đôi mắt mang nước trợn tròn, đầu quả tim phảng phất bị hàng lông mi dày quét qua.
Tựa như yêu tinh.
Lâm Thủy Trình quan sát thấy hắn không có sức uy hiếp, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, tiếp tục vùi trong lòng ngực hắn, bộ dáng kia như muốn ngoan bao nhiêu thì ngoan bấy nhiêu.
Phó Lạc Ngân thấp giọng nói: "Cho em hưởng phúc. Không có lần sau."
Rồi tiếp tục sấy tóc cho cậu, thẳng đến khi đầu tóc ướt át trở nên khô mát mềm mại, mới tắt máy sấy.
Hắn chuyển Lâm Thủy Trình vào trong chăn, che kín cậu.
Bên kia giường lớn ướt dầm dề, Phó Lạc Ngân không để ý, tùy tiện trải chăn và quần áo lên đó nằm một lát.
Hắn mở di động ra cài đồng hồ báo thức rồi nắm trong lòng bàn tay. 40 phút sau, di động rung lên, Phó Lạc Ngân trước tiên ấn tắt báo thức, sau đó xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng đứng dậy.
Lâm Thủy Trình nép bên cạnh hắn, thở nhè nhẹ, vẻ mặt ngủ an ổn.
Phó Lạc Ngân thấy mèo bò sữa ngồi xổm ở cửa, mèo này không ngủ cũng không chơi parkour*, chỉ ngồi xổm bên cửa nhìn bọn họ. Trong bóng tối mắt mèo mang một màu xanh âm u.
(*)Là 1 môn nghệ thuật đường phố. Nhưng với mèo thì ý chỉ leo trèo,nhảy nhót,quậy phá... :v
Phó Lạc Ngân nhẹ nhàng dùng mũi chân đá đá nó: "Vào đi."
Mèo bò sữa không đi vào, hướng hắn hà một hơi, cái đuôi cảnh giác vểnh lên, nhưng không giống trước kia vèo một cái vọt đi, lần này nó không đi.
Phó Lạc Ngân nhân cơ hội vuốt đầu thủ trưởng một phen rồi đi ra phòng khách.
Lâm Thủy Trình bị thủ trưởng liếm tỉnh, con mèo bò sữa ngồi xổm cạnh gối, không ngừng dùng đầu lưỡi thô ráp liếm mặt cậu.
Lâm Thủy Trình tỉnh lại, nghiêng đầu khàn khàn hỏi: "...... Thủ trưởng?"
Mèo bò sữa dùng móng vuốt lay cậu, nhỏ giọng kêu meo meo.
Lâm Thủy Trình lập tức nghĩ tới, hôm nay lúc dùng hệ thống tự làm sạch trong nhà, hình như đã đóng lại cửa ở ban công nhỏ phía tây chưa mở ra. Chậu cát mèo của thủ trưởng ở ngoài ban công, con mèo cào không ra cái cửa, chỉ có thể tới tìm cậu.
Tình huống như vậy trước kia cũng từng xảy ra một hai lần, Lâm Thủy Trình xoay người xuống giường, lúc này mới phát hiện trên người mình không mặc gì hết.
Cậu từ trong mê man nặng nề nhớ lại, hình như mình được Phó Lạc Ngân ôm từ phòng tắm ra.
Lâm Thủy Trình xuống giường tìm một cái áo khoác trùm lên, ôm thủ trưởng đi ra ngoài. Máy điều hòa không khí và máy tạo độ ẩm đang hoạt động, độ ấm trong nhà tăng lên nên không lạnh lắm.
Ban công ở phía tây gần phòng làm việc của cậu, Lâm Thủy Trình dụi mắt mở cửa cho thủ trưởng, thủ trưởng lập tức xông ra.
Lâm Thủy Trình bị gió lạnh thổi tỉnh táo lại, đánh ngáp một cái mang theo nước mắt, xoa xoa đầu.
Thủ trưởng giải quyết xong nhân sinh đại sự, chạy lẹ trở về. Lâm Thủy Trình đóng cửa, thuận tay vào phòng lấy IPAD của mình ở đầu giường.
Thời gian chờ màn hình sáng quá dài, IPAD sắp hết pin rồi, Lâm Thủy Trình cầm IPAD đến phòng khách tìm đồ sạc, trong nháy mắt đến gần phòng khách lại sửng sốt một chút.
Ngoài phòng khách của họ là cửa sổ sát đất, nhưng không phải kiểu khép kín, bên cạnh cửa sổ sát đất có cửa nhỏ đẩy ra được, đi ra ngoài là một ban công nhỏ.
Phó Lạc Ngân đang ở ban công họp qua video, chỉ mở đèn ban công. Ánh sáng vàng ấm áp xuyên qua cửa kính, lờ mờ tìm ra bóng người hắn.
Phó Lạc Ngân mặc quân trang, chính trang ngay thẳng, giọng nói đè thấp xuống, xuyên thấu qua rèm cửa và thủy tinh ngăn chặn trở nên rất mơ hồ. Hợp với bóng dáng cả người hắn như ánh trăng mông lung trước cơn mưa, xa xôi lại xa lạ.
Phó Lạc Ngân rất nhạy bén với gió thổi cỏ lay xung quanh, dù Lâm Thủy Trình không phát ra âm thanh gì, hắn vẫn quay đầu lại híp mắt nhìn thoáng qua.
Phát hiện là Lâm Thủy Trình thức dậy, Phó Lạc Ngân mới quay đầu lại, tiếp tục mở họp. Chẳng qua hiện tại hắn hơi nghiêng về phía Lâm Thủy Trình, để hắn có thể thấy Lâm Thủy Trình đang làm gì.
Lâm Thủy Trình không làm gì cả, cậu ngồi xuống ghế sofa ngơ ngẩn cầm PAD trong tay, cứ như vậy mà nhìn hắn.
Có vẻ như chưa tỉnh ngủ ngồi ngẩn người, lại như chỉ nhìn hắn mà thôi, dùng ánh mắt ngày thường nhìn hắn, quyến luyến mà mềm mại.
Ngay khi cuộc họp của Phó Lạc Ngân sắp kết thúc, hắn muốn mở cửa đi vào phòng khách, không thể nói vì sao, muốn tới trêu chọc Lâm Thủy Trình một chút.
Nhưng lúc này cửa sổ đột nhiên bắn ra một tin nhắn, nhắc nhở: "Ngài vừa nhận được một tin nhắn mới."
【 ' Hạ ' gửi lời mới kết bạn có chấp nhận hay không? 】
【 Lý do kèm theo: Nói chuyện một chút được không? Có việc tìm anh. 】
________________________________
(1)Thịt lợn xé nhỏ


(2)Thịt luộc thái lát


(3)Cá cay xắt nhỏ


(4)Gà Cung Bảo: còn được phiên âm là Gong Bao hay Kung Po, là một món ăn cay, xào của Trung Quốc được làm bằng các khối thịt gà, đậu phộng, rau và ớt.


Yin: Nhìn thôi mà bao tử hơi rát rát rồi... Nhưng hợp khẩu vị tui, siêu thích ăn cay


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện