Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 2: Hình bóng đan xen


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Lạc Ngân vào hai năm trước quen biết Lâm Thủy Trình. Hắn lúc ấy có một hạng mục công nghiệp quân sự muốn cùng hạng mục Tinh Đại số liệu bên này hợp tác, Lâm Thủy Trình là cậu học trò cùng đi theo.
Học sinh trẻ tuổi, không biết trên bàn tiệc phải làm gì, ngoan ngoãn đến nỗi người khác ép uống rượu cậu liền uống, rất nhanh đã uống say tới chuếnh choáng. Phó Lạc Ngân đến muộn, ở cửa ghế lô(*) liền thấy được Lâm Thủy Trình.
(*)bao sương=ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

—— chuẩn xác mà nói, là thấy đôi mắt cậu. Đôi mắt Lâm Thủy Trình sáng đến phát sợ, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt như có ngôi sao nhảy nhót.
Mắt đào hoa, lệ chí đỏ, diện mạo xinh đẹp ướt át, vốn dĩ là một học sinh lặng yên không một tiếng động ngồi cẩn thận trầm mặc ở góc, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn, hiện ra ánh sáng chói mắt, làm người không tránh khỏi trong nháy mắt hoảng hốt.
Tất cả mọi người đứng dậy nghênh đón hắn, chỉ có Lâm Thủy Trình vẫn ngồi không nhúc nhích.
Giáo sư kéo kéo Lâm Thủy Trình, vì giảm bớt xấu hổ, cười nói: "Đây là học sinh phụ tá tôi, Lâm Thủy Trình, Tiểu Lâm, đây là Phó chỉ huy trưởng – người tổng phụ trách hạng mục của chúng ta, mau mời ly rượu."
Lâm Thủy Trình tay kính rượu cho hắn rất vững, không giống người bình thường sợ hãi đối mặt với hắn. Cậu cơ hồ sững sờ mà nhìn hắn, làm Phó Lạc Ngân không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
"...... Trên mặt tôi có cái gì sao?" Hắn dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe thấy hỏi.
Lâm Thủy Trình phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên lắc đầu, mang theo men say đáy mắt có một ít luống cuống. Sau đó cậu ngồi xuống nhấp một ngụm rượu, trên môi mang theo một mảnh màu sắc hồng nhuận, mê ly mềm mại.
Tan cuộc Phó Lạc Ngân đi ra bãi đỗ xe, hắn không mang theo tài xế, cố ý ở bên cạnh xe hút nửa điếu thuốc.
Không tới nửa phút, hắn quả nhiên nhìn thấy học sinh trẻ tuổi xinh đẹp vội vã thở phì phò lại đây, bước chân có điểm không xong, lại đây tìm hắn cũng không biết nói gì, chỉ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, tựa hồ muốn nói với hắn lời gì đó.
Phó Lạc Ngân trực tiếp đem người kéo vào xe, bóp chặt yết hầu, hôn cậu.
Lâm Thủy Trình không phản kháng, ánh mắt nhìn hắn như muốn trầm luân, lại nhiệt tình nghe lời.
Ngày đó không biết là bị cồn xông hôn mê đầu óc, hay là ánh mắt Lâm Thủy Trình khơi dậy dục vọng chinh phạt của hắn, hắn trực tiếp đem người mang về nhà. Sau khi xong việc Phó Lạc Ngân hồi tưởng lại cũng có chút kinh ngạc, chính mình luôn theo khuôn phép cũ, nhiều năm như vậy cũng không chạm qua bất luận kẻ nào, lại vì Lâm Thủy Trình phá lệ.
Lâm Thủy Trình lớn lên không giống Hạ Nhiên, trải nghiệm tính cách cũng khác nhau như trời với đất, nhưng giơ tay nhấc chân hương vị lại giống mười phần —— nhiệt liệt, trầm luân, nghịch ngợm, mị hoặc.
Phó Lạc Ngân luôn biết chính mình muốn cái gì. Sau khi đem người mang về , hắn xác nhận —— cảm xúc áp lực quanh năm tìm được cửa đột phá rồi, hắn muốn Lâm Thủy Trình, muốn xem cậu mang theo biểu tình của Hạ Nhiên khóc lên, bộ dáng thống khổ. Cho nên hắn cơ hồ nảy sinh ý ác độc mà đối đãi giống vậy với Lâm Thủy Trình.
Đây là thứ hắn suy nghĩ rất nhiều năm.
Lần đầu đã làm cậu đến hôn mê . Lâm Thủy Trình rõ ràng chạy tới câu dẫn hắn, lại giả bộ không hề có chút kinh nghiệm nào với hắn, một mực kêu đau, nửa đêm trực tiếp ngất đi, đến bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày.
Sau khi Lâm Thủy Trình tỉnh lại, Phó Lạc Ngân đi thăm cậu một lần, kín đáo đưa cho cậu một tấm thẻ và một danh thiếp, nói: "Tôi lần sau sẽ qua tìm cậu."
Thẻ là chi tiêu vô hạn, nếu Lâm Thủy Trình cần đi công tác cùng thầy, chắc là cần tiền. Hoặc cậu căn bản chính là vì tiền và địa vị của hắn mới chủ động dán vào —— Phó Lạc Ngân cũng không hề gì.
Đó là giao dịch công bằng, hắn cho cậu tiền cùng chỗ ở ổn định, hắn đem cậu trở thành thế thân của Hạ Nhiên, trở thành con đường phát tiết áp lực, rất hợp lý. Đoạn thời gian chuyện anh trai hắn xảy ra, trong nhà rối một cục, hắn lo hậu sự cho Sở Thời Hàn, lại cần trấn an hai lão nhân trong nhà sắp sửa hỏng mất, truy xét nguyên nhân sự việc, hắn hy vọng đối tượng phát sinh quan hệ lần đầu này với hắn tiết kiệm tâm tư cho hắn.
Lâm Thủy Trình nằm trên giường bệnh, an tĩnh gật gật đầu.
Là Lâm Thủy Trình chỉ giáo cho hắn biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình*.
(*)Vừa gặp đã yêu.
Hắn chưa trải qua, chưa thể nghiệm qua, nhưng lại thấy được ở trên người cậu. Chỉ vừa gặp mặt, chỉ trải qua một lần, liền khăng khăng một mực đi theo bên người hắn hai năm.
Hắn vẫn cảm thấy đồ ngốc mới nhất kiến chung tình.
Hôm nay Phó Lạc Ngân lại có chút tàn nhẫn, Lâm Thủy Trình nửa đêm khóc một lần, không khách khí chút nào cào hắn, cắn hắn, cậu khàn giọng hỏi: "Công việc không hài lòng sao? Anh hôm nay rất hung dữ."
"Không phải, là việc trong nhà."
Lâm Thủy Trình an tĩnh trong chốc lát, nhíu mày chịu đựng đau đớn, ôm bờ vai của hắn nói: "Anh dày vò tôi liền sẽ vui vẻ. Anh không đau lòng cho tôi."
Phó Lạc Ngân không để ý tới cậu, hắn không thích bên cạnh có người hướng hắn làm nũng, cảm thấy rất phiền chán.
Hắn dùng chút sức lực, ép cho Lâm Thủy Trình kiềm nén kêu lên mà đấm đánh hắn, sau đó lãnh đạm nói: "Đừng dâm, trước mặt người khác thì đứng đắn, tôi đến nơi này liền phát tao."
Lâm Thủy Trình cắn hắn một ngụm, đôi mắt còn đỏ, trong âm thanh cũng mang theo giọng mũi, hàm răng nghiến lại, lời nói cũng mềm xuống: "Sáng mai làm cho anh đùi dê nướng cùng mì udon*. Anh ngủ nhiều chút đi."
"Ừ."
Rạng sáng 5 giờ hôm sau Phó Lạc Ngân tỉnh, ở trong quân đội dưỡng thành đồng hồ sinh học theo thói quen không chống lại được, Lâm Thủy Trình đang ngủ, vẻ mặt ngủ thực ngoan.
Hắn xuống giường đi toilet, mèo bò sữa bị hắn làm bừng tỉnh, ở bên chân hắn vòng tới vòng lui, ý đồ tìm một cơ hội cắn hắn. Phó Lạc Ngân không tức giận với loại vật nhỏ này, đi ra phòng khách tìm được túi đồ ăn cho mèo, tính bắt thủ trưởng một phen.
Hắn cầm đồ ăn cho mèo, thủ trưởng không ăn. Hắn ngoắc tay một cái ý bảo con mèo lại đây, thủ trưởng lại trực tiếp lạch cạch móng vuốt chạy vào phòng ngủ, nhanh chóng nhảy lên giường, vùi ở trong lòng ngực Lâm Thủy Trình—— nó cho rằng Phó Lạc Ngân không ngủ ở đây.
Phó Lạc Ngân trở lại giường, thuận tay sờ lông thủ trưởng. Mèo bò sữa bị hắn chọc tức chết rồi, lại từ trong chăn chui ra ngoài, lần nữa trở lại ổ mèo trong góc phòng, thề sống chết không cùng hắn ngủ một chỗ.
Lâm Thủy Trình không tỉnh, ngủ rất sâu.
Khi Phó Lạc Ngân tỉnh lại, đã ba giờ sau. Mùi hương của đồ ăn cách cửa xuyên vào đây, hắn rửa mặt sau đó đẩy cửa ra, thấy đồ ăn nóng đặt trên bàn, là mì udon tiêu đen và một phần đùi dê nướng.
Lâm Thủy Trình không có ở phòng khách, cũng không trong phòng bếp.
Phó Lạc Ngân ăn sáng, lại chậm rì rì đi tìm người. Đẩy ra căn phòng đầu tiên, liền thấy Lâm Thủy Trình đeo kính gọng vàng ngồi trước bàn đọc sách, trước mặt đặt vô số tài liệu số liệu mênh mông.
Lâm Thủy Trình xem rất nghiêm túc, Phó Lạc Ngân đẩy cửa tiến vào cũng không phát hiện, cho đến thời điểm giọng nói Phó Lạc Ngân vang lên, cậu mới bừng tỉnh quay đầu lại.
"Cậu hôm nay đến trường học sao?" Phó Lạc Ngân hỏi.
Lâm Thủy Trình nói: "Vâng."
"Vậy một chút tôi đưa cậu qua đó." Phó Lạc Ngân từ sau lưng cậu tới gần , duỗi tay chống ở trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn cậu.
Đây là tư thế đem cậu bao bọc trong ngực, mặt Lâm Thủy Trình chậm rãi đỏ, có chút hoảng hốt cúi đầu, lại đẩy đẩy mắt kính. Cậu không có cận thị, chỉ bị bệnh khô mắt một chút, mang chính là mắt kính phòng ánh sáng xanh, ngoài ý muốn nhiều thêm một chút ngoan ngoãn cùng thanh tú. Phó Lạc Ngân dừng ở bên tai hôn cậu.
Lâm Thủy Trình thấp giọng nói: "Đừng ở chỗ này......" Cậu nhìn bình thuốc thử đặt bên cạnh bàn, màu lam nhạt, ở dưới ánh đèn rạng rỡ tỏa sáng, có điểm sốt ruột: "Đừng......"
Phó Lạc Ngân biết cậu rất quý tư liệu cùng đồ vật của mình, phối hợp mà đem cậu chặn ngang bế lên, đi ra ngoài.
......
Một trận dày vò lên xuống này, Lâm Thủy Trình đi đường đều có điểm phát run.
Phó Lạc Ngân đưa cậu đến trường học đăng ký.
Lâm Thủy Trình là nghiên cứu sinh chuyển tới bản bộ(*), trước tiên liên hệ thầy giáo phù hợp, hiện tại cách ngày đi học còn mấy bữa, cậu đi lấy chìa khóa phòng thí nghiệm, thuận tiện đem tư liệu đăng ký.
(*)Bản bộ: trung tâm chính, quan trọng.
"Sư đệ là từ phân bộ(*) Giang Nam chuyển tới à? Chị nhìn xem...... Em là khoa chính quy hệ hóa học?" Tiếp đón cậu chính là một sư tỷ thẳng thắn, thấy cậu đẹp, cười tủm tỉm, cũng thực nhiệt tình.
(*)Phân bộ: chi nhánh.
Lâm Thủy Trình: "Đúng ạ."
"Hóa học tốt nha, chị vẫn luôn muốn tìm anh bạn trai học hóa học, học hóa đều rất lãng mạn." Sư tỷ đem chìa khóa đưa cho cậu, "À, bàn làm việc của em là 07, đây là chìa khóa phòng thí nghiệm mô phỏng nhỏ, em có thể dùng để làm đề mục nghiên cứu, tư liệu cũng có thể để ở đây, không muốn có người đi vào thì khóa trái. Chúng ta tiếp xúc với số liệu, kiêng kị nhất chính là số liệu bị rò rỉ."
"Vâng, cảm ơn." Lâm Thủy Trình nói.
Âm thanh cậu rất lãnh đạm, vẻ mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại không có dao động gì, lộ ra đạm mạc cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Phó Lạc Ngân nói: "Đi thôi, tiện đường đem cậu thả tại nhà, tôi có nhiệm vụ."
Lâm Thủy Trình giương mắt cười với hắn, nói: "Được."
Thái độ của cậu đối với hắn gần gũi thoãi mái khác hẳn với khi đối mặt với người khác, tiêu chuẩn kép rõ ràng như thế, làm người ta nhìn vậy là đủ rồi.
Lần này Phó Lạc Ngân thực sự có nhiệm vụ, trên đường lái xe trở về nhận cuộc điện thoại, tạm thời muốn hắn đi nơi nào đó họp, phương hướng cũng sửa lại, liền đem Lâm Thủy Trình bỏ ở ven đường.
Lâm Thủy Trình tự mình ngồi xe buýt về nhà, lên lầu gặp chút vấn đề, ngày hôm qua Chu Hành đã quên nhắc cậu cài vân tay, hiện tại chỉ nhập mật mã mới có thể vào nhà.
Thủ trưởng ở bên trong nghe được động tĩnh, kêu meo meo cách một cánh cửa nghênh đón cậu.
Lâm Thủy Trình cảm giác mình có chút phát sốt, ngày hôm qua bị lăn lộn đến tàn nhẫn, đi ra ngoài một chuyến không còn sức lực.
Cậu bị ngăn ở ngoài cửa một lúc, hơn nửa ngày sau mới sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, gọi điện thoại cho Chu Hành.
Chu Hành ở bên kia liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi quên mất, mã vào cửa là mật mã được cài lần đầu, là tám số sinh nhật của chủ nhà, nhớ kỹ sau khi vào cửa đến chỗ điều khiển trung tâm của huyền quan cài vân tay cậu. Thao tác sửa mật mã cũng ở chỗ đó."
Lâm Thủy Trình nói: "Được. Cảm ơn anh."
Cúp điện thoại.
Lâm Thủy Trình theo bản năng ấn một chuỗi con số, cửa phòng trộm tích tích vang lên cảnh báo, lại truyền đến một tiếng thanh âm chụp ảnh răng rắc, hệ thống mô phỏng âm thanh nói cho cậu: "Ngài đã nhập sai mật mã một lần, mật mã nhập sai cùng ảnh chụp ngài đã ghi vào hệ thống đồng thời phát cho hệ thống trung tâm, nếu ngài không phải chủ nhân ngôi nhà, xin lập tức rời đi."
Lâm Thủy Trình sửng sốt một lát.
Động tác cậu đình trệ, ngón tay treo lơ lửng ở nơi đó, giống như trong lúc nhất thời không biết tiến thêm một bước như thế nào.
Rất lâu sau cậu dường như nhớ tới cái gì, xoa xoa huyệt thái dương mình, mở di động ra tìm tòi giao diện.
Tìm kiếm nhân vật: Phó Lạc Ngân.
Ba chữ này rất khó gõ, không có tên được ghi chép trước đó trong phương thức nhập liệu, đầu óc cậu choáng váng, ấn thật nhiều lần mới viết ra chính xác.
Quen biết hai năm, cậu biết về người bên gối của mình, vẻn vẹn chỉ có cái tên này mà thôi.
Mục nhập cá nhân của Phó Lạc Ngân rất nhanh liền xuất hiện trên trang web.
Họ tên: Phó Lạc Ngân, chủ tịch liên minh quân sự công nghiệp khoa học kỹ thuật.
Sinh nhật 2309.9.27
Quan hệ gia đình: Tạm không có
"Sinh nhật, 23090927..."
Cậu nói thầm truyền con số này vào, cửa rốt cuộc thành công mở ra.
Thủ trưởng đi đến nhảy lên người cậu, Lâm Thủy Trình sờ đầu nó một cái.
_________________________________
***Nào mình cùng hấp diêm thị giác...
(1*)Đùi dê nướng


(2*)Mì Udon: là một loại mì sợi dày làm từ bột mì, thường dùng trong ẩm thực Nhật Bản.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện