Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Hắn Đang Ở Sahara!


trước sau



“A, nhưng không phải Mục Ninh Tuyết thắng sao? Ta trông, xem ra Asha Corea đã bị băng xâm tổn thương, không thể chịu nổi nữa nên mới hàng”.

Tương Thiểu Nhứ suy ngẫm bình phẩm.
Chỉ thấy Trương Tiểu Hầu không đồng tình nàng, hắn lắc đầu phản biện lại: “Sát thủ không có sát ý hành thích đánh giết, cầm kiếm vô dụng, kiếm như gỗ”.
“Cung thủ viễn trình cũng không xài cung nha, mỗi một lúc lùi ra xa khoảng cách đều là tuyệt điểm lợi thế bắn cung, nàng nhưng không có sử dụng mạnh nhất lợi khí của mình”.

Khỏi phải nói, Eileen cũng muốn về phe Mục Ninh Tuyết.
Dưới thái độ của nàng, Mục Ninh Tuyết không xài Cực Trần Băng Cung, như vậy liền không tính là Mục Ninh Tuyết.
Ngải Giang Đồ đỡ cho Asha Corea: “Nàng chỉ gọi ra 50 phi kiếm, nếu gọi toàn bộ hàng trăm phi kiếm, chưa biết chừng lực lượng bộc phát ra ngoài thì Mục Ninh Tuyết có khống chế nổi không.

Hỗn độn của Mục Ninh Tuyết giống như điều khiển dòng chảy 50 thanh kiếm kia đã là cực hạn”.
Tương Thiểu Nhứ nhướng mày phản bác: “Mục Ninh Tuyết không gọi Bạch Hổ, không gọi Phong Cơ Thánh Linh”.
Ngay chỗ này, Triệu Mãn Duyên liền cười cười xen vào: “Nếu ta nhớ không nhầm, Phong Cơ Thánh Linh của Mục Ninh Tuyết là một tay Asha Corea nuôi dưỡng đem tặng a...dạng này không thích hợp gọi ra”.
Lời nói này của hắn lập tức để Eileen trừng mắt một cái.
Triệu Mãn Duyên vội vội vàng vàng thu lại miệng, gãi gãi đầu làm như trước đó không phải mình phát ngôn.
Giang Dục đứng về Mục Ninh Tuyết: “Mục Ninh Tuyết không xài triệu hoán hệ.

Triệu hoán...không đùa được đâu...”
“Bạch Hổ, Phong Cơ Thánh Linh chính là triệu hoán hệ của Mục Ninh Tuyết, nàng còn thủ đoạn gì nữa sao?”.

Ngải Giang Đồ trợn tròn mắt, nghi ngờ hỏi.
Đến phiên Eileen trả lời: “Nghe nói nhờ nhân vương Nhật Ánh làm cầu nối giao dịch, Mục Ninh Tuyết có đội quân băng tinh linh tương đối hữu ích hộ thuẫn.


Mà lại, Mục Ninh Tuyết bây giờ đã là học trò chân truyền của Nhật Ánh, tương lai trình độ có thể tưởng tượng được”.
Giang Dục nghe một câu này, khóe mắt linh động nhảy lên một cái.
Bất quá, hắn lại cười đắng chát, chẳng thể làm gì.
Mục Ninh Tuyết xác thực có nhiều điểm tuệ căn quá biến thái, được quân bài chỉ điểm cũng không có gì lạ.

Giang Dục biết lượng sức mình, hắn người này tương đối đần, đọc sách nhiều nhưng cũng làm không được giống Mục Ninh Tuyết như thế, yên lặng minh tu liền có thể lĩnh ngộ ra hình thù ma pháp, lĩnh ngộ ra cấm chú pháp môn, lĩnh ngộ ra lĩnh vực đạo pháp tắc.
Bỏ qua Giang Dục cười khổ, Trương Tiểu Hầu biết nguyên nhân hai người nữ nhân này đánh nhau sứt đầu mẻ trán, hắn tự nhiên là luôn luôn ở phe Mạc Phàm.

Mà ở phe Mạc Phàm, tự nhiên hiện tại chỉ có thể xin lỗi Mục Ninh Tuyết, chọn Asha Corea.
“Asha Corea chưa dùng độc hệ cấm chú ma pháp.

Nếu đây là trận chiến sinh tử, độc hệ, ám khí, dơ bẩn tất cả loại tiểu xảo thủ đoạn, còn chưa biết ai thắng ai thua đâu”.
“????”.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Cái gì độc hệ cấm chú???
“Tiểu Hầu, ngươi nói, Asha Corea là 5 hệ cấm chú?”.

Triệu Mãn Duyên cái miệng banh rộng ra hết cỡ nói.
Trương Tiểu Hầu cũng là ngạc nhiên, hắn so với người khác càng ở tin tức này ngạc nhiên hơn: “Các ngươi không biết?”.
“Mẹ trứng, không biết.

Nàng giấu sâu như vậy, chúng ta làm sao biết?”.

Triệu Mãn Duyên nói câu, đột nhiên quay người lại nhìn Asha Corea một cái.
Trương Tiểu Hầu gãi đầu một cái, cứng ngắc cười cười.
Ngồi ở một bên kia, Hades Hải Long giật mình nhìn thân ảnh Trương Tiểu Hầu, con mắt lộ ra hàn mang run rẩy.
Hắn nói nhỏ với Thần Nữ đang ngồi cái gì đó.
Chỉ thấy Diệp Tâm Hạ nhẹ nhàng khoát tay.
Nàng nỉ non nói: “Phải, Minh Giới vị diện đã tách rời khỏi thế giới ma pháp.

Bây giờ Hư Vô Đảo, Minh Giới hành lang sự tình chỉ còn mỗi Trương Tiểu Hầu cùng Sát Uyên là duy nhất chi vương địa phương”
Hades Hải Long kì thực là hắc ám sứ giả của Văn Thái, Hy Lạp vong linh sớm đã vô chủ, tại trong Hư Vô Đảo thần phục Trương Tiểu Hầu.
“Sự tình Minh Giới không cần thế giới ma pháp quản nữa.

Nhưng Hư Vô Đảo chi chủ hiện tại tự nhiên chính là Trương Tiểu Hầu, hắn là duy nhất Minh Vương.

Vài tháng trước, sự tình Vạn Yêu Thần Tọa rút lui khỏi bài danh đệ nhất Thập Uyên Chúa đã để cho thế giới ma pháp quy tắc phải lập tức thay đổi, Trương Tiểu Hầu chính là tân Thập Uyên Chúa Tể, đại biểu lục địa vong linh, nắm giữ Hư Vô Đảo Minh Vương thần quyền”.

Diệp Tâm Hạ diễn thuật.
Đương nhiên, lời này đồng thời mang theo một tầng ý nghĩa khác, Trương Tiểu Hầu đã không còn là nhân loại, hắn không mang theo Hoa Hạ quốc tịch nữa, hắn không còn là nghĩa vụ công nhân.

Bây giờ hắn chính là Vương của Hư Vô Đảo, của đế quốc riêng hắn.


Nhân loại sự tình, chưa chắc Trương Tiểu Hầu sẽ ra mặt giúp sức.
Diệp Tâm Hạ nhìn con ngươi Trương Tiểu Hầu, đã biết Trương Tiểu Hầu bây giờ đang không ngừng bành trướng lực lượng, trong thời gian không bao lâu nữa thôi, hắn sẽ siêu việt đã từng cổ đại Cổ Lão Vương, siêu việt Khufu, siêu việt Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Đế.
Tri thức thế giới lưu chép không thiếu, chăm đọc sách, giỏi diễn toán, tự nhiên là có thể thu được kho tàng góc nhìn toàn cảnh.
Huống chi, nàng là Thần Nữ, nắm giữ một đạo cùng pháp tắc câu thông.
Một trong những năng lực tối thượng của thần quyền Trương Tiểu Hầu là có thể nhận biết chính xác tới từng chi tiết nhỏ nhất khí tức, biết trước nguy hiểm, biết trước tử vong từ thần bao giờ ập đến trong toàn bộ phạm vi thế giới ma pháp.

Tại hắn ánh mắt, một chút vụn vặt sự tình, không cách nào che mắt nổi.

Coi như Mạc Phàm ở trước mặt Trương Tiểu Hầu cũng sẽ không nhất định giấu nổi tu vi, Cổ Nguyệt Tru Đế cũng là như thế, mà lừa gạt chi nhãn, tà môn ngoại đạo, thứ đồ gì đó đều là vô dụng.
Kết quả cuối cùng hòa.
Mặc dù mọi người vẫn tiếp tục tranh cãi, nhưng sự thật hòa liền đã biểu diễn toàn bộ đi ra.
“Mục Ninh Tuyết trời sinh băng thể, đã cấp tiến thành trời sinh hồn chủng”.

Tương Thiểu Nhứ rất thân với Mục Ninh Tuyết, nàng tư tưởng dĩ nhiên của Mục Ninh Tuyết mới là người chiến thắng.
“Asha Corea trời sinh kiếm linh”.

Triệu Mãn Duyên phản bác.
“Mục Ninh Tuyết là băng hệ pháp sư mạnh nhất toàn cầu”.

Tương Thiểu Nhứ đỏ mặt nổi nóng nói tiếp.
“Asha Corea ma pháp kiếm đạo số một thế giới”.

Triệu Mãn Duyên lúc này đã không sợ Eileen nữa, một mực muốn châm chọc Tương Thiểu Nhứ.
Không có Mục Bạch ở đây, tranh thủ một chút!
“Mục Ninh Tuyết là phong hệ pháp sư mạnh nhất toàn cầu”.

Tương Thiểu Nhứ sắp cắn người tới nơi rồi.
Triệu Mãn Duyên lại nói: “Asha Corea nắm giữ vô thượng kiếm pháp”.
“Aaaa...các ngươi...các ngươi vì cái gì câu nào câu nấy mở miệng ra cũng là kiếm kiếm, pháp sư như thế nào cần học kiếm pháp”.

Tương Thiểu Nhứ suýt chút cổ áo Triệu Mãn Duyên để mắng.
“Kiếm pháp rất mạnh a.

Ngươi đưa một đứa trẻ thanh kiếm, một đứa khác bắt đánh tay không, đoán xem ai thắng?”.

Triệu Mãn Duyên bâng quơ nói.
Tương Thiểu Nhứ không phục phản bác: “Đó là bởi vì hai đứa trẻ không có ma pháp.

Mục Ninh Tuyết không phải đứa trẻ”.
“Ân, vì vậy cho nên ta mới nói là hòa nha, ta có bảo Asha Corea thắng đâu”.

Triệu Mãn Duyên cười nói.
Lúc này, tất cả mọi người đều đã không nhịn được cười nữa, bao quát Eileen, Giang Dục luôn đứng về phía Mục Ninh Tuyết.

“Ngươi...ngươi ngôn ngữ méo mó, cưỡng từ đoạt lý”.

Tương Thiểu Như bực dọc chửi ngang.
Chỉ thấy mọi người vẫn không dừng được cười lớn, cũng không biết là cười nàng hay cười Triệu Mãn Duyên nữa.
Cảnh giới pháp tắc vẫn như cũ là rất đáng sợ.
Mục Ninh Tuyết hai hệ phong cùng băng cảnh giới siêu việt Asha Corea.

Nàng chỉ cần hai hệ, nếu đánh đúng bản lĩnh, cũng đủ nghiền ép Asha Corea năm hệ ma pháp, đây là sự thật không có gì chối cãi.
Asha Corea chỉ có mỗi một ám ảnh hệ pháp tắc, mà pháp tắc cũng không phải cảnh giới cao như băng hệ của Mục Ninh Tuyết.

Nhưng bù lại, Asha Corea kiếm cảnh kiếm pháp quá mạnh.

Một chữ mạnh không đủ để hình dung, dưới nhãn quan của Trương Tiểu Hầu, cái này kiếm cảnh, phảng phất đủ để cho nàng vượt tận ba, thậm chí bốn tiểu giai đánh người.

Không biết tương lai Mục Ninh Tuyết đi theo quân bài Nhật Ánh còn phát triển tới mức nào, nhưng hiện tại, muốn sinh tử chiến, Trương Tiểu Hầu tự nhiên đã có đáp án nhất thanh nhị sở của mình trong đầu, chỉ là hắn cũng không tiện nói ra.
“Hắc hắc...lại nói, có ai biết Mạc Phàm ở đâu không, hắn gọi chúng ta đến đây, hắn đã đi đâu rồi?”.

Triệu Mãn Duyên đi tới Diệp Tâm Hạ một bên hỏi.
Diệp Tâm Hạ hướng Triệu Mãn Duyên gật đầu một cái, mở miệng nói: “Ca ca đang yết kiến nóc nhà Sahara”.
.......................
.......................
Ở một phương xa trong thế giới sa hoàng cát bụi, mênh mông màu vàng nâu óng ánh cùng thô rát để cho người ta không cách nào nhìn rõ được đồ vật.
Mạc Phàm quay đầu thu đóng lại không gian chi nhãn của mình, miệng treo một nụ cười yên ổn.
“Chuyện gì, ngươi vừa nhìn hướng Hy Lạp?”.

Sa hoàng giáo chủ Behemoth mở miệng nói.
“Khụ, khụ, có cái công chuyện nhỏ, lão bà ở nhà sinh tử chiến...tốt tốt, đã hòa, đã ôm nhau, không cần công chuyện của ta.

Lão ca, chúng ta bàn tới đâu rồi?”.

Mạc Phàm rất thản nhiên, một bộ huynh đệ trăm năm không gặp nói ra.
Vũ Ngang biện pháp, quả nhiên hữu hiệu!
Mượn kiếm tránh cung, sau đó chính mình về giả vờ ăn một cung một kiếm, cả làng đều hòa!!!
Behemoth không để ý bao nhiêu, cũng không có trầm mặc tính toán chuyện này.
Nó cũng chẳng bận tâm suy nghĩ đánh giá cái gì về Mạc Phàm.
Mạc Phàm tại bốn tháng trước làm những gì, bây giờ tới đây mục đích gì, nó đều có nhất định dự liệu..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện