Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Thử xem


trước sau

Advertisement

. . . . . .

……
……

Lúc này, tại Phúc Châu, vốn là Huyền Quan Môn, cửa ải Ninh Bàn Tháp đã theo Bá Hạ rời đi, chỉ còn lại một cái tường thành cùng Kết Giới đơn giản. Sau lưng chính là phố thị, là khu dân cư, là vùng khai thác, là vùng kinh tế không có một chút năng lực tự vệ.

Trên tường thành, hơn phân nửa gạch đá kiến trúc đã hôi phi yên diệt, bị Vong Linh Hải Yêu đánh nát, hóa thành một cái đáng sợ thủy động.

Thân ở quan ải Phố Thị nhìn ra, Phúc Châu lại là khổng lồ như vậy. Mỗi một cụ già, một cái điền nông, một vị công tượng, thậm chí là một người phụ nữ mang thai, một cái đứa trẻ lên ba... bọn họ vẻn vẹn là nhìn thấy quần thể vong linh hải yêu cùng thủ lĩnh hải yêu bừa bãi tàn phá vị trí khu vực bọn họ từng sống… lập tức liền tuyệt vọng đến cực điểm.

Đông, Nam, Bắc các tuyến phòng ngự đã không còn, thật giống như trước đây ở Ma Đô, bị nước biển bao phủ, vô lực phản kháng, khắp nơi chuông báo cùng bật lên cảnh giới màu đen.

Không sai đâu, là cảnh giới màu đen. Bốn cái Á Đế Vương vong linh đáy biển xuất hiện trong thành thị, dẫn dắt hàng tỷ vong linh lít nhít gia nhập chiến trường.

Hải yêu thi thể, vong linh thi thể, pháp sư thi thể chất đầy một đống lớn, mặt đất đều là do Hải yêu thi thể xếp nhô lên thành Kim Tự Tháp một dạng, cùng đúc thành hết thảy.

“Ngoằm ngoằm ngòa ngào ngoằm ngòa”

"Ô ô ô ô ô hống hống ô hống hống ô ~~~~~~~~~~"

Trong ngoài thành vang lên từng trận gào thét, những tiếng gào thét này chính là đến từ chính những tiểu yêu vong linh kia.

Vong linh yêu ma số lượng đích xác là khổng lồ, chúng nó du đãng trong các hốc núi dưới biển kề cận Phúc Châu, sưu tầm săn bắn, phục kích những đoàn thể Ma Pháp sư. Thời gian Mạc Phàm hiện thân đi giải quyết yêu ma trên thân Bá Hạ, bọn chúng bị dọa sợ đến toàn thân run cầm cập, vội vàng nhảy xuống biển, chui vào đến trong nước biển không dám thò đầu ra.



Nhưng hiện tại, Mạc Phàm đi rồi, mang theo Bá Hạ lẫn Ninh Bàn Tháp chiến lực pháp sư khủng bố nhất đều đã đi. Những đại quân yêu ma du đãng này lại từ trong nước ló đầu ra, hưởng ứng khí thế tập kết của Vong Linh đáy biển cùng với những đầu Á Đế Vương thủ lĩnh vong linh, cùng hướng về Phúc Châu khu thị dân cười khoái chí, như thể sắp được ăn một buổi no nê đến nơi.

Nhìn thấy yêu ma vong linh đồng dạng trải rộng toàn bộ phía ngoài thành, còn có phương hướng Nam Thành cùng Bắc Thành những yêu ma Hải Yêu trước đó án binh bất động, không ngừng tụ tập tới đã toàn bộ xuất hiện ở một bên khác sông Mân Giang trong nội thành. Hình ảnh kia 100% là dư sức khiến cho hết thảy dân chúng sợ đến bất tỉnh.

“Quả nhiên Hải Yêu đều là gian xảo như vậy. Bọn chúng cũng không có bị cuốn vào đảo Bá Hạ toàn lực công kích, dĩ nhiên sau khi Bá Hạ mang lực lượng nòng cốt Ninh Bàn Tháp rời đi, bọn chúng liền chia quân hai ngả, an tĩnh núp dưới đáy biển vong linh lập tức tận dụng cơ hội tấn công quan ải thứ tư”. Đứng ở trên Đông Thành, quốc gia cao nhất Thị Vệ Trưởng Hoa Nguyệt Trúc mở miệng nói.

Thị Vệ cảnh quân không giống như quân đội lục quân hay hải quân, bọn hắn không phải là bộ phận chiến đấu hay phòng thủ trực diện với yêu ma. Trách nhiệm của bọn hắn là sống trong thành thị, tại thời khắc thành thị có biến sẽ xuất hiện để sơ tán, để bảo vệ người dân.

“Không giống như quá khứ kỷ nguyên Đồ Đằng kia, Hải Yêu bây giờ đã có Hải Thần Tiên Tri, bọn chúng biết học tập, biết khai trí, biết dùng mưu mô, bọn chúng có thủ đoạn cùng chiến thuật thậm chí còn khiến chúng ta rùng mình. Cũng may là nàng ta sớm đoán được, nếu không tình hình chỉ sợ rằng so với hiện tại càng thêm nghiêm trọng”. Trương Tiểu Hầu mở miệng nói rằng.

Trên thực tế, thời điểm Linh Linh đưa ra phương án tổng tấn công căn cứ Hải Yêu, nàng cũng thừa hiểu được, Hải Yêu mà thông minh một tí, hẳn là sẽ nhận ra Phàm Tuyết Thành mặt sau mấy triệu dân hoàn toàn không có phòng hộ. Miếng mồi béo bở này cho dù có bẫy cũng bắt buộc phải đánh, vì nó quá thơm ngon...

Vốn dĩ Hải Yêu quân số cực kỳ đông, cho nên mặc kệ chúng nó có chia quân đánh tạp, cơ hồ là dùng thịt đè người cũng có thể rung đùi uống trà, ung dung chờ tin chiến thắng. Do đó bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội đánh lén này.

Đông Bộ quân khu mấy cái tiểu đoàn pháp sư Tần Lĩnh đều đã lui tới hỗ trợ Phàm Tuyết Thành. Bọn hắn kéo dài chiến tuyến cùng đánh giết trọng yếu Đế Vương Hải yêu mấy cái này mục tiêu, tại vô số pháp sư cùng vong linh hi sinh phía dưới miễn cưỡng cầm cự được.

Bây giờ tất cả mọi người đều hy vọng, ngoài chiến địa biển Hoa Đông kia, Ninh Bàn Tháp trụ cột có thể tạo ảnh hưởng khuếch tán diện rộng, ép cho vong linh đáy biển lui về trợ cứu. Nếu không, hậu quả là cực kỳ khó lường.

Vùng duyên hải là không thể nào giữ vững, Phúc Châu quân đội ranh giới cuối cùng là lấy sông Mân Giang làm điểm chia cắt, bây giờ chỉ hi vọng có thể giữ vững càng lùi sâu trong đất liền, có sơn mạch liên miên bất tuyệt, thỉnh dân chúng rời xa Phúc Châu trên trăm km tiến về cao nguyên, dùng cái này tới xem như địa lợi bình an.

Tình cảnh Phàm Tuyết Thành khác với Ma Đô, lần này mặc dù không có Thanh Long, không có Đồ Đằng Thú, không có ác ma. Đồ Đằng Thú và ác ma đã sớm ra biển khơi mất rồi. Nhưng mà lần này bọn hắn có quân pháp sư từ Đông Bộ trở về, quân pháp sư sống sót từ Nam Bộ ập đến viện trợ, cộng thêm những chiến binh từ Minh Lang thôn đi xuống, mọi người từ khắp mọi miền quốc gia tụ chung lại, lá lành đùm lá rách, lá rách cứu lá nát, đồng tâm hiệp lực.


Ngoại trừ Bắc Bộ và Tây Bộ, Trung Bộ quân khu phải lo trấn định biên giới, đang cật lực giải quyết vấn đề yêu ma lục địa nổi loạn ra, thật giống như những các quân pháp sư khác, bao gồm tất cả pháp sư trong những thành thị duyên hải từng bị sụp đổ, tất cả tự do pháp sư bên ngoài, tất cả thợ săn pháp sư, những người căm ghét Hải Yêu khắp nơi đều tụ tập tại Phàm Tuyết Thành lúc này.

Hàng Châu Nghị Viên Chúc Mông đã đến, Chung Lâu Ma Pháp Hiệp Hội hội trưởng Hàn Tịch cũng đến, sở giáo dục đứng đầu Tùng Hạc, Đế Đô viện trưởng Phong Ly đồng dạng tham chiến. Bọn họ đều là người có chức vụ, có trách nhiệm riêng biệt của mình, không ai được phép ép buộc bọn họ phải tham gia. Nhưng bọn họ cũng đã đến, bọn họ đều không e ngại tử vong, không có ngán qua Hải Yêu một trận chiến cuối cùng này.

Đây là bọn hắn nói nghĩa khí với Mạc Phàm, cũng là vì những thứ nhỏ nhoi nhất lấy lại công đạo cho Ma Đô năm xưa.

Bọn hắn hội quân cùng với Trương Tiểu Hầu, Hoa Nguyệt Trúc, đồng dạng đứng sừng sững ở Tháp Lâu Phố Thị, sớm tranh thủ trân quý thời gian cầm chừng hải yêu, một bên chờ tin chiến thắng từ Ninh Bàn Tháp trở về, một bên nhường cho dân chúng Phàm Tuyết Thành có cơ hội rút lui bỏ chạy.

Trương Tiểu Hầu cũng là chạy sô liên miên, hắn vừa mới theo kế hoạch đi hồi sinh xong Huyền Vũ, lại hít sâu vào một hơi chạy về Phàm Tuyết Thành trấn thủ.

Nhưng hắn không có thở dốc, vẻn vẹn là quan sát chiến trường, rồi hướng về phía bên trái, nghiêm túc nhìn một vị Đông Bộ đại tá có kinh nghiệm lâu năm chinh chiến ở Tần Lĩnh yêu trục, tiếp tục nói: “Đông Bộ thiếu tướng đã hi sinh trên chiến trường, hoàn thành tâm nguyện của hắn, bây giờ quyền quản lý toàn bộ quân khu liền là ở chỗ ngươi đến đảm nhiệm”.

Người này là Lê Phước Nam, trước đây vừa là cấp dưới, vừa là đối thủ ganh đua với Trương Tiểu Hầu trong quân đội.

Đại tá Lê Phước Nam khẽ kinh ngạc trong giây lát, vẻ mặt đặc biệt hốt hoảng một lần, nhưng hắn tỉ mỉ cảm nhận Trương Tiểu Hầu thân thể kia đã không còn là nhân loại nữa, bốc ra tử khí người chết nồng nặc, trong lòng liền không giấu nổi từng tia chua xót, cũng không biết nên phản ứng ra sao.

Người từng cạnh tranh thăng quan tiến chức với hắn, rốt cuộc vì nghĩa khí với huynh đệ mà từ bỏ quân đội, thậm chí vì an nguy quốc gia mà từ bỏ bản thân nhân loại sinh mệnh.

Đứng ở vị trí như hắn, một chút tư cách đều không so với người ta được.

Một tức thời gian hô hấp điều tiết, khuôn mặt Lê Phước Nam đã mang theo một điểm nước mắt, song quyền nắm chặt, trịnh trọng gật đầu nói: “Rõ!”

“Tướng quân...” Hoa Nguyệt Trúc chứng kiến một màn này, càng đắng chát bội phần. Nàng vẫn như cũ không có thay đổi xưng hô với Trương Tiểu Hầu.



Chỉ thấy Trương Tiểu Hầu lắc đầu, ra hiệu cắt ngang, không cho nàng nói tiếp.

“Ta không phải là quân nhân, đã không còn là cấp trên của ngươi. Phải biết, một ngày nào đó, chúng ta có thể là đối thủ”.

Ngữ điệu của Trương Tiểu Hầu không hề có một chút cao giọng hay sát ý tính chất. Nhưng phảng phất bởi vì nó không có chút gì hăm dọa, ngược lại càng để cho người ta cảm giác được một loại khiếp sợ không tên.

Ngâm cứu đạo lý, kì thật câu của Trương Tiểu Hầu có thể nói lại như thế này - Nếu các ngươi dám có ý đồ gây bất lợi tới Sát Uyên bên trong, ảnh hưởng đến vong dân của ta, đích thân ta sẽ đem các ngươi gia nhập quốc tịch.

Trương Tiểu Hầu một mình một người đi về phía thành lâu, bước ra thâm tích chiến trường. Mà mọi người phía sau nhìn theo bóng lưng của hắn, từ đầu đến cuối vẫn như cũ không biết hắn có ý định làm gì.

Chỉ là… cứ như vậy thật lòng để cho người ta có chút mong đợi.

Đứng ở thành lâu cao nhất vị trí, Trương Tiểu Hầu nhìn về phía vô tận Hải Yêu vong linh, không một chút thất sắc dung nhan, hắn trầm giọng nhắn nhủ:

“Người ta vẫn thường nói vong linh đáy biển mạnh hơn vong linh lục địa tới mấy lần…”

“Thử xem!”

. . . . .. .

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện