Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Tiểu bảo bối


trước sau

Advertisement
Trở về biệt phủ của mình, Mạc Phàm nhanh chóng thay y phục, dội nước sạch sẽ thơm tho, phần này tiến trình dẫu sao cũng không thể qua loa được, lão bà của hắn, dĩ nhiên thuộc tuýp người sạch sẽ thế nào, bản thân còn chẳng biết hay sao!?

Đôi khi thắng bại cuộc chiến, xuất phát điểm liền có thể bày ra cái kết cục mất rồi.

Một mặt khác, sau khi tự mình xong xuôi, Mạc Phàm nhưng là tranh thủ lúc chờ đợi Mục Ninh Tuyết tắm rửa, hắn liền bày trang lại phòng ốc, còn lãng mạn nghiên cứu cắm nến thơm, giăng đèn màu huỳnh pha khắp phòng.

Hết thảy phải hoàn hảo, Mạc Phàm mới chịu leo lên giường, vừa tiện tay, tự mình rót hai ly rượu đặt tại kệ và chờ đợi.

Là cái gì, cái gì có thể ngăn cản hắn đây, ác ma huyết mạch bây giờ mới chính thức là giáng lâm thực sự trên từng sợi dây thần kinh của Mạc Phàm.

Tà Thần, cấm chú, tám cái hồn cách… trước sau như một, đã là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, quan trọng nhất phải biết thỏa mãn người yêu a!!!

“Cách” (tiếng mở cửa)

Mục nữ thần từ bên trong nhã nhặn bước ra, nàng khoát lên bộ đồ ngủ vải ren màu đen, để lộ làn da trắng như tuyết ngấn, hai tay cũng đang bận bịu dùng khăn tắm quấn để lau mái tóc băng thanh của mình.

Từ từ tiến tới, phảng phất dưới ánh nến đỏ hồng, để mỗi bước chân xuất hiện mờ ảo, lấp ló nhưng vẫn ngời ngợi tỏa ra thánh khí mỹ lệ, tuyệt đối không kém gì nữ thần sắc đẹp Aphrodite bên trong sử thi thần thoại, triệt triệt để để khiến cho muôn vàn nam nhân thiên hạ không thể nào với tới được, có chăng là cung kính cầu nguyện.

Thoáng nhìn một dạo dãy nến được sắp xếp cẩn thận kia, Mục Ninh Tuyết không khỏi bật cười thành tiếng.

"Ngươi đã rất chờ mong sao?" Nàng hỏi.

“Không khác gì lần đầu… càng là có phần hơn”. Mạc Phàm cố gắng kìm hãm tối đa loại dã thú đế vương đang rục rịch muốn bùng nổ trong người kia.

“Bịch”

Chiếc khăn trên tay của Mục Ninh Tuyết đã được nàng thả xuống, để lại mỗi một bộ xiêm y trên người, mạnh mẽ tôn lên những đường nét uốn cong mềm mại dọc theo cơ thể kia của nàng.

Vẫn là phập phùng phơi bày trọn vẹn, thậm chí lớp vãi ren đen còn khiến nữ thần tuyết cơ trông còn muốn gợi cảm, thần bí hơn tới vài phần.

Cảm giác này, thần thánh nữ nhân trước mặt này… nàng nhưng mấy năm sau lại càng đẹp đẽ, mỹ sắc đến như vậy, tuyệt đối đã vượt qua cái gọi là phàm nhân dung mạo rồi.

Nam Cực chi địa nuôi dưỡng làn da, tuyết cơ hàn băng mài vuốt dáng người này, là thiên thần hạ phàm tạc nên khuôn mặt này...

Ài, ta không quan tâm nhiều như vậy…

Ta… Ta hết chịu nổi rồi!!!

Mạc Phàm chưa quen lại được cuộc sống thường nhật, vượt quá khả năng chịu đựng, hắn đột nhiên độn ảnh trực tiếp từ giường, tiến đến sát đến bên người Mục Ninh Tuyết, làm nàng giật mình lùi lại, vấp ngã phía sau.

Nhanh như chớp, Mạc Phàm tay vịn ngay eo đỡ lấy người nàng, loại kia mềm mại khiến dã tính trong người hắn đột nhiên sôi trào cường thịnh, mà ở cái khoảng cách gần cạnh quan sát, đôi mắt kia kiêu sa ngấn tuyết càng thêm xinh đẹp, cũng chẳng phải là lần đầu tiên làm chuyện này nhưng tựa hồ hai trái tim đồng thanh đập nhanh đến kỳ lạ, nương theo hô hấp dâng trào, cuối cùng không nhịn được, miễn cưỡng đặt một nụ hôn lên môi đối phương.

Mở màn có chút cưỡng ép do sự nôn nóng bất thình lình của Mạc Phàm, Mục Ninh Tuyết tỏ ra khá bối rối nhưng rất nhanh nàng liền bắt nhịp, bắt đầu tiếp nhận được một chút phản ứng từ địa phương eo mình, từ địa phương môi mình, để cho đầu óc lâng lâng một cảm xúc trống rỗng.

Thẫn người…

Nàng nhắm mắt lại, vòng hai tay qua cổ hắn, liền giờ phút này chẳng còn muốn giữ lại chút gì thần bí nữa rồi, trực tiếp thả mình trôi theo cảm xúc.

Sự đón nhận của Mục Ninh Tuyết khiến Mạc Phàm bị kích thích không sao kể được, hắn thậm chí quên hết những chiến lược ban đầu của mình để thưởng thức trọn vẹn không khí lãng mạn.

Mạc Phàm xoay Mục Ninh Tuyết ngã nhẹ lên giường, tinh tế duy trì ổn định cái tư thế ôm chằm lấy nhau, bao quát cả làn môi có tính chất nam châm dính chặt đến cực điểm, trong khi bàn tay hắn lại tranh thủ lượn dọc theo khám phá những mảnh nhô thi vị trên những quả đồi tuyết hờ hững kia.

Mỗi một nhịp hơi thở của Mục Ninh Tuyết đều nhã nhặn mang đến ngần ngần lạnh lẽo băng khí, trong khi hô hấp của Mạc Phàm phì phà ra trọn vẹn đều là nhiệt viêm nóng rực, là đối nghịch giao lưu nhưng tuyệt đối không sản sinh bài xích, mà lại hòa quyện lẫn nhau, siết chặt vào nhau, như chủ thể cọ sát tình huống vậy.

Băng chi xúc cảm phủ kín vách tường nền nhà, còn hỏa viêm tâm tình càng là muốn giữ hơi ấm cho gian phòng, bảo vệ lấy những ngọn nến đang bùng cháy dữ dội.

Mãi một lúc, Mạc Phàm mới buông tha đôi môi của Mục Ninh Tuyết, hắn ngẩng đầu đưa cái nhìn chân thành vào mắt nàng.

Nàng dĩ nhiên cũng nhìn lại hắn, so với trước còn muốn yêu thích mãnh liệt hơn, xao xuyến hơn nữa.

“Ngươi thật là cái lão bà đẹp đến mức độ yêu nghiệt, ta không cách nào có thể đứng trước ngươi chiến thắng được…” Mạc Phàm cất lời cười khổ.

Mục Ninh Tuyết như cũ, vẫn gương mặt đẹp tinh xảo giống hệt tạc tượng đó, giờ phút này đã ửng hồng lên trông thấy, thoạt cứ tưởng do hắn đã bỏ qua điểm gì khiến đối phương không vừa ý, nhưng ngẫm lại cũng có thể do mãi đang cuốn theo cảm xúc thì mình đột ngột dừng lại, điều này vô tình khiến nàng không khỏi giận dỗi.

Chỉ là cái khuôn mặt giận dỗi này, thật cũng đồng dạng thần thánh tới mức muốn đè ra cưỡng hôn đến suốt mấy kiếp người mới thôi, nữ thần quả đúng là nữ thần, dù làm gì cũng thấy đẹp đẽ không tì vết.

“Lão công…” Mục Ninh Tuyết cố gắng nói ra loại âm thanh rất nhỏ.

Lão công!?

Ta không có nghe nhầm phải không!?

“Ngươi… Tuyết Tuyết, ngươi vừa gọi ta là lão công!?”

Mục Ninh Tuyết không có trả lời, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi xấu hổ quay mặt qua chỗ khác.

Để lại cho phần này Mạc Phàm sững sờ, trống trải nhưng tràn ngập hào quang ở bọng mắt.

Cái này... thiên địa phù hộ!!

Ta muốn chết, nàng như vậy chính là thừa nhận, như vậy chính là nguyện ý, lần đầu tiên công bố chủ quyền, nói rõ ra cái việc sở hữu loại thân thể này là của ai rồi.

Lão bà, ta chờ đợi câu nói này của nàng suốt hơn hai mươi năm rồi!!!

Hảo hảo, hôm nay một không làm thì thôi, hai đã làm thì Mạc Phàm ta sẽ nguyện thề sắt son phải triệt để đến nơi đến chốn, bế quan phong tỏa cả cái Phàm Tuyết Trấn, ta nhất định muốn cùng lão bà tham quan thiên cung lạc thú.

Mạc Phàm tay bắt đầu thả xuống bộ xiêm y quyến rũ kia trên người nàng, trong phút chốc, dáng vẻ thiên thần lãnh tuyết đó như man hắn như quay lại lần đầu tiên thưởng thức, chính là cảm giác mình đang sống trong trên thiên đường mây ảnh, được hòa mình với nữ thần sắc đẹp suốt năm tháng dài dẵng, cùng nàng gãy đàn, thưởng thức đào tiên, thổi những điệu nhạc du dương hạnh phúc.

Trái với những lần trước đây, Mục Ninh Tuyết lần đầu tiên tự mình cởi ra y phục của Mạc Phàm, nàng đưa bàn tay mềm mại của mình sờ tới từng ngấn múi trên người hắn, nhẹ nhàng nâng niu như chính mình cơ thể.

Mọi bộ phận trên cơ thể của Mục Ninh Tuyết đều được Mạc Phàm lần lượt kinh qua, để lại hơi ấm đưa nàng trực tiếp chìm vào ngây dại.

Bị kích thích trực tiếp khiến nàng cũng trở nên bạo dạn hơn, có sự xấu hổ nhưng nàng vẫn cẩn thận, tỉ mỉ mân nhi ngược trở lại tất cả những gì trên người Mạc Phàm, nhìn nét mặt tuyệt đẹp và cao sang ấy, tiểu đại vương chính là được một trận hào sảng.

Lam quang trên mắt Mạc Phàm có chút hồng nhãn phát ra… Hắn mỉm cười, nàng cũng vậy, nhưng phần thẹn thùng khó nói nhiều hơn.

Mục Ninh Tuyết bờ mông hoạt động, tại tiếng hừ nhẹ ở bên trong, rút cuộc cùng giờ khắc này trí nhớ phải mấy năm dằng dặc không tồn tại, có chút thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác.

Tâm tình nàng giờ khắc này hưởng thụ cùng một dạng, liền cảm thấy mẫn cảm truyền tới toàn thân, là loại cảm giác xụi lơ, trong ngực tràn ngập co dãn động lòng người, nương theo thân thể mềm mại sớm đã để cho Mạc Phàm tùy tiện chiếm tiện nghi, mà dĩ nhiên chính mình đồng thời nhịp điệu vẫn không để cho lạc đi nửa nốt nào.

Dồn dập trùng kích thanh âm êm tai, cái kia từng tiếng dần dần hóa thành cao vút tiếng thở gấp không đứt vang lên.

Cái Tà Thần thể cách, ác ma huyết mạch, hôm nay đứng trước băng tuyết ma nữ, liền ý chí hì hục không muốn giữ chút nào thực lực rồi, hắn đem sương mai lạnh lẽo cơ thể kia, ôm chặt chẽ vào trong lòng, tích trữ yêu thương cũng chính vào thời khắc này, để nàng lên cái trạng thái chín tầng may cao nhất, từ khe khẽ thanh âm đến dần dần to tiếng hơn, vang giọng đầy nhục dục, là một cái toàn thân rùng mình trong sung sướng cùng hạnh phúc.

Một ngày…

Hai ngày…

Thấm thoắt đã hơn một tuần trôi qua, những âm thanh cựa quậy ở phủ Mạc Phàm mới có dấu hiệu giảm lại.

Cũng không phải là không có cách âm trong khâu xây dựng, nhưng mà vì cái gì ai ai trong phạm vi dạo gần đó cũng có thể nghe được như thế?

Phải là cỡ nào bạo lực, cỡ nào thăng hoa, cỡ nào lực lượng mới xung kích được đây!?

Cũng còn may, Chước Vũ rất hiểu chuyện, bất quá nàng chọn biện pháp phong tỏa, nương theo phạm vi âm thanh xa nhất vang tới để phong tỏa lại, cuối cùng cũng chỉ có mình và Du Sư Sư là đỏ mặt suốt cả tuần thôi!!!



Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết ngồi dậy, vẫn là không có y phục trên người, nhưng thoải mái tựa lên lòng ngực nhau ôm ấp.

“Tuyết Tuyết, từ nhỏ ta đã có không giấu ước mơ cùng ngươi có một tiểu bảo bối… ngươi nói xem!” Mạc Phàm hôn nhẹ lên trán nàng một cái rồi nói rằng.

Suy nghĩ một thoáng, nàng cũng là qua tuổi hai mươi bảy, bản thân Mục Ninh Tuyết không có giấu thổ lộ nếu mình có cốt nhục thì nàng hi vọng khoảng cách lứa tuổi thế hệ càng ngắn càng tốt, nàng muốn hiểu rõ được nhi tử của mình hơn.

“Ân!"

“Ngươi nói xem chúng ta nhi tử sẽ hạ sinh là con trai hay con gái?” Mạc Phàm hỏi rằng

“Trai hay gái ta đều thích!!” Mục Ninh Tuyết trả lời.

“Nếu là con trai thì tên sẽ do ngươi đặt, còn con gái là do ta đặt, lão bà a, ngươi xem có được không?”

Đặt tên cho con mình, vốn dĩ như thế cũng là một trải nghiệm đời người hạnh phúc rồi, nàng làm sao cũng sẽ rất vui vẻ nghĩ đến.

“Lúc này luôn sao?”

“Phải, tên gọi vẫn phải ngẫu hứng nhất ra đời, sẽ càng chân thực gửi gắm hơn.” Mạc Phàm vô tư diễn đạt.

“Chúng ta trải qua nhiều nạn kiếp như vậy, ngươi xem chính mình không dưới hai lần sống lại ở quỷ môn quan, ta liền không hi vọng hài tử của mình thế nào đãi ngộ tương tự. Nhưng cha mình thế nào cũng dưới bình minh rực rỡ như vậy, ta lại càng không hi vọng nó giam mình không bước ra. Liền đặt là Mạc Vĩ Kỳ, Vĩ của vĩ đại, Kỳ của cát tương chúc phúc đi.” Mục Ninh Tuyết nói rằng.

“Há, Mạc Vĩ Kỳ… lão bà ta quả nhiên đến đặt tên cũng là sáng chói như vậy kiến thức, hàm ý a!" Mạc Phàm cười nói.

“Thế nếu là nữ nhi?”

Mạc Phàm trên con ngươi lóe ra mấy chùm tia lam quang kiên định, hắn ôm chặt lấy Mục Ninh Tuyết vào lòng, thì thầm nhỏ bên tai nàng.

“Mạc Thiên Hy!”

Mục Ninh Tuyết trong lòng trào dâng một chút, nàng thoạt nghe qua liền cảm nhận được cái tên vô cùng xinh đẹp, nhưng một mực chẳng hiểu được hàm ý là gì.

Mà nhìn thấy vẻ mặt không hiểu gì của nàng, Mạc Phàm càng muốn hớn hở hân hoan hơn.

“Lão bà, ngươi cũng không cần vận dụng trí tuệ của mình để tìm hiểu ý nghĩa đâu, ta đặt tên đó… đơn giản vì ta thấy đẹp, thế thôi!”

“Ngươi…”

“Đừng giận, Mạc Thiên Hy của chúng ta nhất định trong nhân loại xinh đẹp đứng đầu, liền sẽ không thích một mụ mụ hay giận dỗi lão công của mình đâu...” Mạc Phàm vừa nói vừa đẩy Mục Ninh Tuyết xuống cưỡng hôn lần nữa.



Lại thêm một tuần!!!

Tặng đậu

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện