Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Xảo trá


trước sau

Advertisement

. . . . .

Bọt nước sùng sục bốc lên, sương mù trong chốc lát đã phủ kín toàn bộ Ma Đô yêu điều.

Trong thế giới hủ thực đen kịt này, Mục Nô Kiều quan sát lờ mờ một cái bóng người uyển chuyển chậm rãi đi lên trên sóng biển, giống như đi thang bộ từ địa ngục trở lại nhân gian như vậy, rõ ràng hết lần này đến lần khác nhìn thấy là một cái gai góc sinh vật toàn thân trên dưới mặc chiếc váy đỏ như màu máu hoàng sa, nhưng cái kia sinh vật từ tốn hướng về phía Mục Nô Kiều thời điểm, Mục Nô Kiều lại cảm thấy đó là một nữ nhân dáng người thành thục.

Mãi cho đến khi vị nữ nhân này đã giẫm lên độ cao ngang bằng với Bàng Mộc Thụ rồi, dáng người lẫn khí tức hoàn toàn phô trương đi ra ở góc cận cảnh, Mục Nô Kiều mới toàn thân run rẩy phát giác được.

“Thập... Thập Uyên...”

Khoảng cách đứng quá gần Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương, còn chưa tới 100 mét, Mục Nô Kiều kinh sợ đến mất nhận thức ngôn ngữ, giọng nói lắp ba lắp không thể thành hơi. Phải biết trình độ này nó chỉ cần liếc mắt một cái thôi, Mục Nô Kiều có thể bị bạo vỡ tinh thần, chết là cái chắc.

Không chỉ một mình nàng, tính thêm cả Hoàng Tuấn, Tương Hữu Thắng, sắc mặt ba người không khác gì nhau đều kịch chấn không thể tin nổi, cổ họng bọn hắn không hẹn mà đồng thời mắc nghẹn lại, có chút ‘mồ hôi’ chảy ngược.

Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương giống như một vị nữ đế đến từ đáy biển vậy, khí tức chính là không có khí tức.

Ảm đạm, mờ nhạt, không có sức sống, cằn cỗi, xương xóc, lạnh lẽo, vô cảm...

Chỉ là, nàng đối với bất luận cái gì sự vật đều không có ý kiến qua, cho dù là hải yêu chết, thậm chí sa nhân quốc chủ, vinh ma thiên hoàng, ma khư bạch chu đế, ban lan yêu vương mấy cái Đế Vương này ngã xuống, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương cũng thờ ơ không động lòng.

Lão giả Tương Hữu Thắng cũng không hổ gọi là gừng già thành tinh, những lúc như thế này, lão không gì tốt hơn là vội vội vàng vàng kéo Mục Nô Kiều về phía sau, cấp tốc cường hóa ra tám tầng Thủy Niêm Mạc bảo vệ.

“Đó là... Thập Uyên Chúa Tể...” Mục Nô Kiều tận lực điều tiết tâm tình nói ra.

“Tiểu nữ hài, cái này không cần ngươi giải thích cho ta a”. Tương Hữu Thắng bộ râu trắng run rẩy kịch liệt nói ra.

Mục Nô Kiều loay hoay liếc sang vùng biển phía ngoài, nàng vẫn nhìn thấy toàn bộ Hoàng Phố bị bao bọc bởi ngọn lửa màu tím kia, mang ý nghĩa kết giới nguyền rủa của Mạc Phàm chưa có tắt. Thế nhưng là Nữ Vương Đáy Biển lại đang xuất hiện ở đây, ở ngay bên trong Hoàng Phố, không phải đại biểu rằng nó đã đột phá vượt qua cấm chế rồi ? ? ?

Vậy còn Mạc Phàm, Mạc Phàm... Mạc Phàm làm sao?

Lo lắng bỗng chốc dâng trào, Mục Nô Kiều sắc mặt tái nhợt, lập tức lại liếc liếc nơi khác tìm kiếm tung tích Mạc Phàm.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt ~~~~~~~~~~~~”

Âm thanh cổ quái từ ngoài khơi tiếp tục truyền đến.

Tử khí cùng oán khí hôi thối từ đại dương bốc lên, để cho mặt biển Phố Đông trong nháy mắt rơi vào hoàn cảnh bị nhiễu loạn, cho dù là trời tối mù mịt không thấy rõ hiện vật, nhưng Hoàng Tuấn, Mục Nô Kiều, Tương Hữu Thắng mấy người vẫn như cũ có thể cảm nhận được một cái bờ vực Địa Ngục nào đó vừa mới bắt cầu thông đạo với lòng đất Ma Đô.

Địa Ngục ngay ở dưới chân.

Chính xác là ngay ở dưới mặt biển.

Trong lúc nhất thời âm thanh kẽo kẹt ở bên dưới địa ngục càng ngày càng nhiều, dĩ nhiên trải rộng toàn bộ hải vực Phố Đông.


Sau đó, bọn hắn mờ mờ nhìn thấy ngổn ngang lúc nhúc vô số thi thể quỷ dị trôi nổi trên mặt biển co giật bò lên, từng cái từng cái yêu vật xác chết dĩ nhiên đang muốn sống lại.

Có thể là xương cá, có thể là sọ người, đầu lâu lục địa thú dữ, chậu khớp quái vật, cũng có thể là tàu bè đồng thép, khung sắt công trình, hóa thạch cổ đại yêu ma. Tất cả những thứ này chắp vá lại với nhau, tạo nên nhưng thành phẩm vong linh hải yêu, nhiều vô cùng vô tận, chẳng mấy chốc đã chen chúc đầy ắp cả Hoàng Phố.

Ba người lập tức đình chỉ ngôn ngữ, ánh mắt nhìn kỹ chồng chồng thi thể tỏa ra oáng ngưng u ám, một lời quả thật không thể diễn tả hết được sự kinh tởm.

Thiếu tướng Hoàng Tuấn trước tiên sử dụng khải ma cụ thiếc dực, đập cánh bay trên không, nhanh chóng bay đến giữa bầu trời đêm, cùng lúc đó hắn phát hiện hải vực Phố Đông đã hóa thành một mảnh màu đỏ như máu khủng bố, có thể nhìn thấy trên mặt biển màu đỏ như máu này không có chỗ nào là không có mục cốt khô lâu xuất hiện, chúng nhiều thậm chí tính bằng trăm vạn đều được, gần như không có chỗ di chuyển.

“Không ổn, ta hoàn toàn không thể nhìn thấy Mạc Phàm, Ngải Giang Đồ, Quan Ngư!” Thiếu tướng Hoàng Tuấn gấp gáp đáp người xuống Bàng Mộc Thụ, ngữ tốc nói.

“Không có chuyện gì, Mạc Phàm nhất định không có chuyện gì”.

Thần sắc cực kỳ hoảng loạn, Mục Nô Kiều thế nhưng vẫn cố gắng tự trấn an bản thân.

Mà trên thực tế, nàng bây giờ ngoại trừ khư khư giữ chấp niệm cùng tín nhiệm Mạc Phàm ra, bản thân nàng đã không biết làm cái gì nữa rồi.

Chạy? Chạy hay ở lại chiến đấu?

Cả Phố Đông, cơ hồ bị khô lâu vong linh màu đỏ vùi lấp, năm năm trước chiến tranh giữa mọi người và hải yêu chưa từng gián đoạn, mà trong chiến dịch Ma Đô những hải yêu cùng pháp sư nhân loại kia bị chết, không phải toàn bộ hóa thành con dân vong linh của hoàng sa khô cốt hải đế nữ vương này hay sao?

Ma Đô hạo kiếp chí ít có hơn sáu triệu nhân loại ngã xuống, 5 năm trôi qua, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương có lẽ đã hoàn thành xong vong linh ma pháp của mình, muốn mang lại sáu triệu thây ma kia hồi quy cố hương.

Lấy thực lực ba người bọn họ, chạy đều không chạy được, chiến đấu tình thế nào đều chiến đấu không lại.

Cái gọi là tiến thoái lưỡng nan, chính là tình thế như vậy. Nửa bước phía trước không khác gì đặt chân xuống địa ngục, mà ngược lại lùi nửa bước về phía sau, rõ ràng cùng tiến nhập quỷ môn quan có mấy phần tương tự.

“Đánh đi, chúng ta đã quyết định ở Ma Đô, hiển nhiên cũng đã ký bút sinh tử trạng, đánh cho thỏa thích vào! Lão nhân gia Tương Hữu Thắng ngẩng đầu lên trời nhìn trời đêm, vuốt vuốt chòm râu già nua, rốt cuộc vẫn là cười khổ nói một câu này ra.

Kì thật, nếu để cho lão lựa chọn, lão đều muốn tìm một con đường máu để cứu Mục Nô Kiều, Hoàng Tuấn đi ra.

Nhưng hiện tại giống như con đường đó, chính mình đều không cách nào chắc chắn tìm được.

“Tiền bối, làm mồ chôn ở hướng nào đây?” Thiếu tướng Hoàng Tuấn cũng thở phào, dứt khoát đặt ra lựa chọn của mình

“Cố hương, lùi về Ma Đô, đừng để thi thể trôi ở Hoa Đông lạnh lẽo”.

Dứt lời, Tương Hữu Thắng, Hoàng Tuấn, Mục Nô Kiều bắt đầu thẳng tụ lại một chỗ,
Advertisement
một đường từ Hoàng Phố đánh về sâu trong nội thành phế tích Ma Đô. Hải yêu vong linh lúc này đã nhiều vô cùng tận rồi, có thể muốn lấp kín cả con đường máu mà bọn hắn mở ra.

. . . .
. . . .

“Tê tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~~~~”


Chung quanh Mạc Phàm cũng có sương vụ, tầm mắt bị cản trở phi thường lớn, hầu như rất khó nhìn thấy một điểm cách mình vài trăm mét trở lên.

Mạc Phàm sở hữu không gian chi nhãn xác thực cực kỳ cường đại, giác ngộ cấm chú không gian về sau, không gian chi nhãn thậm chí để cho thị giác của hắn có thể mở rộng đến ngàn dặm phương nguyên.

Nhưng đó cũng là cường đại ở lục địa a, không phải hải dương bao la dạng này.

Ở đất liền, ở không trung, ở Tà Miếu lãnh thổ, Mạc Phàm chính xác là thức tỉnh thiên lý nhãn, là Thần Minh ‘thấu thị’. Còn ở hải dương, hắn không gian chi nhãn hoàn tự nhiên sẽ không còn quá thần thánh nữa, nhất là khi triều tịch đi lên, thương hải phảng phất lĩnh vực, Mạc Phàm đồng tử liền hóa ‘vô hại’ theo đúng nghĩa đen.

Hiện tại chính là thời điểm thương hải chuyển giao như vậy.

Hải dương có triều tịch, có lõi biến, có hố sâu, có cực, có từ trường cùng bức sóng khác xa lục địa, có mực nước liên tục biến thiên, có dòng thủy lưu chảy khắc nghiệt, càng có thương mang mênh mông rộng vô bờ bến, có đầy đủ lĩnh vực làm cho người ta bị lung lạc, bị trở nên cảm thấy nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn, cuối cùng khô khốc mà chết.

Mạc Phàm vẫn ngồi im trên lá sen, hắn cảm nhận hơi nước biển tạt vào mặt mình.

Nước biển cuồn cuộn nhấp nhô mang đến cho thân thể Mạc Phàm áp lực cực kỳ khủng bố, liền là thể chất quân vương, nhưng hắn năm lần bảy lướt bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng.

Có một loại vừa quay cuồng, vừa buồn nôn, vừa chóng mặt cảm giác, giống như say sóng.

“Thương hải lĩnh vực?”

Đây là thương hải chi nhãn !

Mạc Phàm đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn lập tức theo trực giác định hướng, quay đầu lại nhìn về phía sau lưng.

Ầm ! ! !

Một cái Thương Hải Chi Vĩ nẹp vào râu mực quất xuống, nó đem một phần năm Phố Đông phía ngoài đập nát, đồng thời xé đập nổ đầu của Mạc Phàm, cột máu tung tóe nhìn thấy mà giật mình.

Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở Hoàng Phố, thật giống như vẫn luôn tại đó, chỉ là không có người lưu ý đến nó, thật giống như trời sinh liền đối với nó tồn tại không ai có thể cảm ứng.

Chỉ là, thời điểm Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần hiện ra nguyên hình rồi, giết gã nhân loại kia cũng giết rồi.

Nhưng nó không có chút gì biểu cảm vui mừng, ngược lại ánh mắt càng sắc lẹm cau có.

“Hừ, xảo trá, ta suýt chút bị ngươi lừa gạt".

Phụ cận 50 mét ngay bên cạnh, một cái bóng đen hắc điểu đáp xuống đài sen trên mặt sông.

Người này chính là Mạc Phàm.

Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần cũng ý thức được Mạc Phàm cái này gia hỏa vậy mà kịp thời để lại phân thân bóng ảnh.



“Còn tưởng là ngươi ngu xuẩn cùng dễ dàng bị chọc giận, hóa ra là ta nhìn nhầm a”. Mạc Phàm dở khóc dở cười nói rằng.

Thì ra là giả vờ tức giận, giả vờ chính mình bị mắc mưu sập bẫy.

Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần xác thực cao minh ngoài dự liệu.

Sẵn sàng thả ra dàn Đế Vương hùng hậu như Sa Nhân Quốc Chủ, Ban Lan Yêu Vương, Ma Khư Bạch Chu Đế, Vinh Ma Thiên Hoàng để làm cho Mạc Phàm tin tưởng rằng bản thân nó không dám xông vào Nguyền Rủa kết giới. Cuối cùng ngược lại vận động Thương Hải Chi Nhãn đánh úp Mạc Phàm.

Thập Uyên Chúa Tể quả nhiên là Thập Uyên Chúa Tể, não phát triển đầy đủ.

Mấy ngàn năm trước, ngay tại trận chiến chung cực giữa Hải Đế với Thiên Phụ, Hải Đế bị Thiên Phụ mưu kế bên trên gây thiệt lớn, bọn hắn qua nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có điểm khôn, thông minh dần lên, nhất là cấp bậc Chúa Tể. Bọn chúng cũng tại học tập, hiểu được nhân loại âm hiểm, hiểu được chơi tâm lý chiến làm cho nhân loại pháp sư buông lỏng cảnh giác, thậm chí yêu thuật càng so với nhân loại muốn giống.

Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần nhìn chằm chằm Mạc Phàm, đây là muốn trực diện một chỗ kết thúc.

Điệu bộ nó cười cười, như thể đang cười cái nhân loại tội nghiệp vậy. Trăm đường sống không muốn, liền muốn đứng ở Ma Đô nộp mạng.

Cái kia nợ nần Thủy Triều Chi Nhãn 5 năm trước, Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần tới hạn đòi nợ.

Nó cười Mạc Phàm vì Mạc Phàm là một cái tiểu khôn lỏi, không xứng đáng đấu trí với nó.

Mạc Phàm cũng cười cười nhìn nó, theo thói quen bừa bãi phun ra một câu:

“Yêu quái, cười con mẹ gì?”

“Tưởng rằng chỉ có mình ta bị trúng kế sao?”

Hải yêu biết thông minh lên, chẳng lẽ nhân loại trước đây trí tuệ phía trên, bây giờ liền thụt lùi đứng im tại chỗ nhìn hải yêu leo lên rồi !

Chúng ta chính là đời đời văn minh trí tuệ so với các ngươi càng hùng hậu không biết bao nhiêu lần đấy.

“Lánh Lánh ~~~~~~~~~”

Vô tận thiên nhai bầu trời hóa thành một biển lửa màu đen.

Hắc Ám Viêm Cơ Quốc Mẫu tại biển lửa tinh không đã hoàn thành xong cấm chú ma pháp thuộc về nàng.

Hắc Ám – Miện Bảo Liên Đăng ! ! !

. . . . . . .

Núi sâu có đạo quan, hương hỏa sớm tàn lụi. Kẻ hèn bất tài, tuổi vừa mới mười chín ... đề cử đọc
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện