Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Mạc Phàm ở đâu?


trước sau

. . . .

“Ngươi không thể làm gì, vậy thì chúng ta bây giờ phải làm cái gì? Đưa ngươi lên, cũng không phải là chờ chết a”. Vọng Nguyệt Thiên Huân cau mày nói.

Lời của Vọng Nguyệt Thiên Huân, cũng là lời của rất nhiều người trong Liên Hợp Quốc, bao quát Thiệu Trịnh.

Bee đi qua đi lại một chút trong gian phòng, lặng lẽ suy nghĩ.

Một hồi lâu sau, hắn bình thản ngồi xuống cái ghế, chậm rãi nói: “Các vị, có từng nghe qua một giả thuyết, kẻ tổn thương muốn đi tổn thương người khác không? Cái gọi là đứng trên bờ vực tử vong, kì thật ngoại trừ biểu hiện điên cuồng bên ngoài ra, bên trong chính là đường cùng, không còn bất cứ tín đồ hay chấp niệm gì nữa”.

“Ý ngươi là sao?” Liên Hợp Quốc đầu bên kia, thủ tướng New Zealand nói.

“Các ngươi từ từ suy nghĩ đi. Giờ này ngày mai trả lời cho ta liền được. Ta cũng không chắc chắn lắm, chỉ có để cho tự các ngươi lý giải rõ ràng, ngày mai nói cho ta nghe qua một lần, ta mới cảm thấy mình hôm nay là nói đúng hay sai”.

Nói xong, Bee dứt khoát nhìn qua màn hình Vọng Nguyệt Thiên Huân, từ tốn bổ sung: “Nhớ kĩ, nguyên tắc trong chiến tranh không thể phán đoán thực lực của địch nhân. Nguyên tắc số một: mới bắt đầu liền là chiến tranh tầng dưới, đừng bao giờ triệu hồi tầng trên đi ra".

Vọng Nguyệt Thiên Huân mặt mày trắng bệch, bộ ngực phập phồng như thể đang bị đối phương chê trách.

Nàng hẳn là tức giận, nhưng không thể phủ nhận được.

Nhật Bản lần này xuất hiện sai lầm từ phía cao tầng. Bọn hắn dẫn động cấm chú quá sớm, chính vì cấm chú liên tiếp ra trận kéo giãn, mới kéo theo một lúc chín đầu Đế Vương Bắc Hải Thái Bình Dương nhập trận.

Tỉ như cấm chú có thể bình tĩnh quan sát, chủ yếu đứng thủ hộ trong màn, Đế Vương thường thường cũng sẽ có chừng mực, tỏ ra nhất định do dự.

Osaka thất thủ, phần lớn cũng vì nguyên nhân này.

“Tan họp”. Bee dứt khoát phủi tay đi ra.



. . . . . .

Tại đế đô Tử Cấm thành một chỗ đại điện bên trong, đại điện trên bàn tròn ngồi một số người, những người này hiển nhiên là quốc nội ma pháp cao tầng, giống như là đế đô cố cung thủ tịch toà án thẩm phán tối cao, cấm chú hội hội trưởng, siêu giai hội hội trưởng, quốc nội ma pháp hiệp hội hội trưởng, thành đô trung ương người chưởng quản, quốc gia cao nhất thực lực nhân vật.

Mà ngồi ở bàn dài vị trí phía chủ tọa chính là quốc gia tam trọng tối cường tọa trấn nhân vật, bọn họ cũng là đại biểu cho ma pháp Hoa Hạ bộ mặt.

Một vị ngồi ở trung tâm là trấn quốc quân thủ Hoa Triển Hồng.

Vị kia ngồi bên trái là quân hàm cao nhất Thượng Tướng, Bắc Bộ thương vương Ngải Thái Sơn.

Vị ngồi bên phải là Tương Hữu Thắng, ẩn sĩ ngoại thế cao nhân, 30 năm trước là quân thủ Hoa Hạ, bây giờ lùi về hậu màn, thường ngày sinh hoạt ở Hoa Sơn.

Nếu có Mạc Phàm ở đây, hắn sẽ lập tức nhận ra vị này. Mạc Phàm tình cờ gặp lão ở Hoa Sơn nhiều năm về trước. Lão đồng dạng chính là vị bằng hữu thâm niên của hậu nhân Tần Vương, Doanh lão.

Đại khái ba người bọn họ đều là tuyến đầu còn sót lại đại nhân vật quốc nội. Nhưng không phải ngồi ở vị trí nổi bật nhất.

“Lão Ngải, cha ngươi nhìn làm còn so với ngươi hung dữ a, ta nhìn một chút đều sợ mất mật.” Minh Lang thành chủ Quan Ngư nhìn về phía ngồi ở bên cạnh mình là Đông Bộ thiếu tướng Ngải Giang Đồ nói ra.

“Ngươi nếu không muốn chết thảm, tốt nhất đừng để hắn nghe thấy”. Ngải Giang Đồ thấp giọng nói một câu.

Ngải Giang Đồ có nét của Ngải Thái Sơn, đây là đại biểu quân nhân chính cống, trên mặt cương nghị không khác gì dùng đao điêu khắc. Chẳng qua là so với Ngải Giang Đồ, phụ thân hắn Ngải Thái Sơn càng có nhiều vết sẹo trên mặt hơn một điểm.

Thẳng thắng mà nói, nhìn qua mười phần hung ác.


Sự kiện ở Côn Lôn kết thúc được mấy năm, những vị cấm chú sư xấu số bị Vĩ Linh Hoàng giết chết đi, kì thật giống như một sự thay thế vậy.

Vật đổi sao dời, thế giới pháp tắc chuyển hóa lực lượng.

Thế hệ trước mất, di sản sẽ chậm rãi truyền về cho thế hệ sau. Hoành Ngọ mất, thứ nguyên kết tinh yên lặng thai nghén sinh ra, đây là để cho Ngải Giang Đồ đột phát cấm chú không gian cơ hội. Ngoài ra, cũng nhờ vào Băng Bích Hạt Chu đoạt xá một đoạn thời gian, Ngải Giang Đồ có cơ duyên kỳ ngộ, về sau ở Côn Lôn lại mượn Mạc Phàm tà miếu tà lực, đột phá luôn hệ nguyền rủa đi tới cấm chú.

Hắn bây giờ, chính là Đông Bộ chỉ huy chân chính, trọng trách bảo vệ Ma Đô cùng Thiên Tân khỏi Đông Hải hải yêu. Ngoài ra, Đông Bộ quân khu ngoại trừ phòng ngự Đông Hải Hải yêu, Tần Lĩnh khu trục cũng thuộc về Đông Bộ quân khu phụ trách.

Kì thật, chức vụ này trước đây phải là thuộc về Trương Tiểu Hầu mới đúng. Đáng tiếc kể từ khi hắn xuất ngũ, đến bây giờ đều không nhận qua bất cứ cái gì tin tức.

Về phần Quan Ngư, tương tự như Ngải Giang Đồ, nhờ một trận Côn Lôn kia trải qua, phong tinh chi nhụy ra đời, để cho Quan Ngư đột phá cấm chú phong hệ cơ hội.

Lần này vừa là cấm chú sư, vẫn là thành chủ Minh Lang triệu tập, Quan Ngư hiển nhiên phải tham gia.

Thủ tịch cung đình Giang Dục cũng có mặt, khuôn mặt hắn hôm nay hoàn toàn là sát khí mười phần, liền xem như Quan Ngư hay Ngải Giang Đồ, căn bản cũng không dám tùy tiện trêu chọc.

“Lại nói, quốc phủ đội ngũ năm nào, bây giờ các ngươi đều trở nên đáng sợ như thế. Là hoàng kim thế hệ, trăm năm có một a”. Tuổi tác đánh đồng với Tương Hữu Thắng, một thân già nua ngồi cười cười Tống Khải Minh mở miệng nói ra.

Lão là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đối nhân xử thế có thừa.

Trong tình huống này, trước hết là giảm đi cỗ sát khí thâm thù với hải yêu nồng đậm trong gian phòng.

“Phải nha, Triệu Mãn Duyên, Quan Ngư, Ngải Giang Đồ, Mục Ninh Tuyết. Giang Dục tiến vào bán cấm chú triệu hoán hệ. Ha ha ha, các ngươi đều là cấm chú pháp sư trẻ tuổi. Điểm này không thể chối cãi chúng ta là thế hệ hoàng kim”. Tương Thiểu Nhứ là người tiếp theo mở lời, muốn làm cho không khí hạ hỏa xuống một chút.

Đáng tiếc, hiện tại hội nghị lần này đều không có Mạc Phàm, Mục Ninh Tuyết, Triệu Mãn Duyên.



Tương Thiểu Nhứ theo điều kiện, nàng mới là siêu giai mãn tu, lẽ ra sẽ không được xuất hiện ở chỗ này. Nhưng nàng đi theo gia gia của mình đến. Gia gia nàng chính là Tương Hữu Thắng, huyền thoại tam hệ cấm chú của Hoa Hạ.

Hiện nay Hoa Hạ trên danh nghĩa có ba vị đạt được nhận thức ba hệ cấm chú bên trong. Tương Hữu Thắng đã ngoài 70, thực lực bắt đầu trên diện rộng suy giảm. Ngải Thái Sơn cùng Hoa Triển Hồng trong vòng hai năm gần đây đạt được cái thứ ba hệ cấm chú.

Hai người bọn hắn nắm giữ đơn đấu thậm chí đánh giết chính thống Đế Vương yêu ma thực lực kinh khủng.

Riêng Hoa Triển Hồng, hắn hỏa hệ cùng quang hệ giống như đã đạt tới chân chính áo nghĩa trình độ, không phải thuộc phạm trù tự đột phá, nhưng dần dần cũng sinh ra cảm ngộ sâu sắc, thực lực tồn tại được đánh giá là phía trên Ngải Thái Sơn. Ngải Thái Sơn thì chỉ có một hệ đạt được áo nghĩa trình độ, đó là không gian hệ.

Ngải Thái Sơn liếc mắt nhìn Hoa Triển Hồng nói: “Hải yêu bên kia tình hình quá nặng rồi, có thể xử lý được sao? Nếu không, để ta cân nhắc tới phụ đi. Ngươi chết, quốc gia chúng ta mới là lâm nguy”.

Hai người này là bạn lâu năm, thật giống như Triệu Mãn Duyên cùng Mạc Phàm như vậy tình bạn. Một người là thiên kiêu ngậm thìa vàng trong quân đội, một người là lịch lãm bản thân tự đột phá.

Bên ngoài được xưng là trấn quốc quân thủ Hoa Triển Hồng, dĩ nhiên đáng sợ hơn một chút. Nhưng nếu là hai người song phương giao chiến, hẳn chưa biết được mèo nào cắn miểu nào cái cuối cùng.

Giao chiến trình độ bọn hắn, đôi khi còn cần vận khí đến xem.

Hoa Triển Hồng cau mày cười khổ nói: “Thiên tai lần này là không tránh khỏi. Trước đây các ngươi ném phiếu không cho ta tham dự Ma Đô một trận kia, ta trong lòng đến bây giờ đều phi thường áy náy. Lần này không thể không tham gia a. Bất quá, muốn nhìn Thiệu Trịnh tiểu tử kia có hay không quăng ra sách lược gì, bằng không mà nói, liều chết quên thân".

Tương Hữu Thắng vuốt vuốt cái chòm râu trắng, hỏi thăm một chút: “Tiểu Hồng, tiểu tử Mạc Phàm đang ở đâu?”

. . . . .

Mời đọc , truyện đã full.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện