Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Tình báo bị lật


trước sau

Advertisement

. . . . . . . .

Khí tức hầm ngục bên trong khác hẳn với không gian ảm đạm lạnh lẽo phía ngoài.

Bên trong mang theo đại lượng đáng kể quang năng, ánh sáng hầu như bao chụp cả thảy gian mật thất.

Ngoại trừ đại đạo lộ tuyến ở giữa ra, hành lang các buồng giam thậm chí còn chằn chịt thần thánh chi quang xiềng xích, bọn chúng được thiết trí như một dạng cấm chú cấm chế, chủ yếu là để các tù nhân chịu đựng đủ các hạng mục dày vò thống khổ, dần dần đến cả bản nguyên thực lực, tinh thần đều trở nên hư nhược, suy yếu.

Mạc Phàm núp người trong làn sương, thu liễm bản thân hết mức, lẩn trốn ở một góc kiệm sáng phía đầu cửa ngục.

Hiện tại trong đầu hắn có rất nhiều luồng suy nghĩ trái chiều, nhưng một mực lại không biết dò la đầu mối từ đâu cho tốt, chỉ có thể âm thầm quan sát thêm tình huống phát sinh.

“Ào ào ~~~~~~~~~~~~~~”

Một cái miệng giếng đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Khufu, đại thánh tể Migi khai thác quang nguyên tố từ Thiên Quốc cấm chú trận, miệng giếng chậm rãi mở ra, đem trút mấy tấn nước thánh màu vàng từ trong đổ xuống, đổ vào cơ thể đang bị ghim chặt bởi xiềng xích của Khufu.

“A a a a. . .a ! ! !”

Xiềng ở sau lưng neo vào thái dương tùy tiện kéo căng ra, kéo đầu lâu Khufu bật ngửa lên trời, mặc cho ào ào suối nước thánh rót xuống tẩy rửa. Nhìn thấy mà giật mình màu vàng chất lỏng không ngừng xối vào đầu lâu Khufu, không ngừng tịnh hóa ở trên khắp các bộ phận thân thể hắn với tần suất cực cao, hầu như chiếu sáng chói lóa toàn bộ mật thất.

Cổ lão nước thánh chính là thuần úy khắc tinh nhất đối với sinh vật hắc ám, liền cả Đế Vương vong linh đều sẽ trong cực tiểu thời gian mà toàn thân cháy nát, bị vô số quang năng mẫn diệt.

Phải nói trước đó bị khảo hình đến mức thụ thương không chịu nổi, lúc này phần biểu bì ma luyện Minh Thần bên ngoài bọc lên người Khufu mấy ngàn năm qua đang triệt để từng lớp từng bước bị lột đi ra, đồng thời phơi bày dáng vẻ nguyên thủy Khufu vốn có. Trông hắn bây giờ thập phần giống như một vị Pharaoh già nua gần đất xa trời vậy.

Ngày bình thường Khufu có thể tự tin vỗ ngực tuyên bố không sợ chết qua, nhưng nếu hoàn cảnh bản thân phải đặt ở trong nhà giam Thiên Quốc, ý nghĩa liền không phải ngày bình thường rồi.

Khufu hôm nay, chính là tuổi thọ ngày cuối cùng ! ! !

Các tù nhân khác nhìn thấy Khufu thống khổ, thống khổ đến mức hiếm có rên rỉ ngoài miệng, nhất thời hơn một nửa trong số bọn chúng phát sinh một loại bùng nổ tâm trạng kinh hồn bạt vía.

Mặt khác, bên cạnh phần lớn tù nhân cảm thấy rùng mình, một vài kẻ ngoại biệt lại tranh thủ nói lời tự đáy lòng, tựa hồ đã trông đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi.

“Tuệ Tri Thần... Tuệ Tri Thần xin ngươi ngươi thả chúng ta ra!”



“Đã xuất hiện ở Thiên Quốc giết người, như vậy ngươi cùng Thiên Quốc nhất định muốn gây sóng gió, thả chúng ta ra, chúng ta nguyện ý vì ngươi hướng Thiên Quốc báo thù”.

“Chúng ta sẽ thay ngươi làm việc, chỉ cần trao cho chúng ta một cơ hội trở lại”.

Những tiếng xôn xao hai bên hành lang vang lên không ngừng, đồng thời ghé vào tai đại thánh tể Migi như đã cố nài nỉ vậy, thậm chí có thể dùng từ ‘van xin’.

Chỉ là Migi như cũ không bận tâm tới mấy tên tù nhân khác, hắn một mực tiến lại gần Khufu, bàn tay thong thả thò xuyên qua thác nước thánh quang từ trên đỉnh đầu Khufu trút xuống, hung hăng túm lấy cái ót Khufu kéo về sát mặt mình.

“Ngươi chắc ngạc nhiên lắm, tưởng rằng chúng ta không có cách nào giết ngươi sao, Khufu?” Migi nhếch môi, lộ ra nụ cười đầy dữ tợn.

“Ta biết chuyện này”. Qua một hồi lâu không trả lời, đột nhiên Khufu dốc sức phun ra một câu.

“Ồ?” Migi khựng người lại chút, tỏ ra bình tĩnh nhìn xem Khufu.

“Ngươi tưởng trên thế giới này chỉ có mình ngươi biết lập kế hoạch sao? ...Giết ta đi, ngươi tuyệt đối không dám giết ta, các ngươi đều không dám. Các ngươi biết ta có thứ gì mà các ngươi không thể tự làm được mà”. Khufu châm chọc nói, ánh mắt phản kích vẻ trêu tức.

Hắn đương nhiên có bí mật của mình, Khufu cam đoan loại chuyện bí mật này, cho dù là cận thần Sphinx hay bất cứ ai chăng nữa, hết thảy hết thảy đều không biết.

“Ha ha ha ha ! !”

Tiếng cười tràn ngập hưng phấn từ trên miệng của đại thánh tể Migi bật ra, vang vọng mọi ngóc ngách hầm ngục.

Hắn nhìn chăm chú lên đáng thương Khufu, khuôn mặt bày biện vô số đắc ý, tiếp tục nói: “Khufu a Khufu, vậy ngươi có biết hay không, thứ mà ngươi cho là chỉ có ngươi biết, ta kì thật có thể bằng vào ít ỏi đầu mối kia dễ dàng phán đoán đi ra được. Khufu, ta đánh giá ngươi liền hơi cao sao? Ta còn cho rằng lấy ngươi sự thông minh, dĩ nhiên sẽ không quên mình đang hợp tác với ai rồi?”

Khufu lập tức ngơ ngẩn, do dự trong một chốc.

Đương nhiên, một phần bản năng luôn lo xa mọi việc mách bảo với Khufu rằng, kẻ ở trước mặt mình nhất định là đang nói nhăng nói cuội, chẳng qua là lừa đảo. Hắn dĩ nhiên sẽ không dễ dàng đi tin mấy lời này.

Nhưng đến câu sau đó của Migi nói ra, mọi chuyện liền thay đổi.

Ngữ khí của đại thánh tể Migi dần dần trở nên ác độc: "Tất cả quốc gia vong linh của ngươi, hậu duệ của ngươi đều sẽ bản năng thù ghét ngươi, rời xa ngươi, muốn quay lại hủy diệt ngươi. Bởi vì ngươi nắm giữ cái bí mật này, liền sẽ đem ngay cả chó cưng của mình sẵn sàng đi vào con đường chết. Nếu ta thông báo bí mật này cho bọn hắn, bọn hắn liền phải lựa chọn là bị ngươi ám hại trục lợi, hay là tại cái kia trước đó quyết đoán quay lại giết ngươi đây?"



Tròng mắt Khufu lập tức nổi lên đường gân vàng giống như bị quang minh tác tẩy hóa vậy, hoặc là hiện tượng xuất huyết não phổ biến.

Hắn tức giận, tức giận đến kém chút phát tiết.

Đầu lâu của Khufu không cách nào thoát nổi bàn tay Migi giữ chặt, thậm chí bị Migi dốc ngược lên cho thở hổn hển, thế nhưng vẫn điên cuồng dãy dụa, tựa hồ đang muốn bắn ánh mắt ăn tươi nuốt sống đến kẻ đứng trước mặt mình.

Mạc Phàm tự nãy giờ cẩn thận theo dõi một màn này, mãi nghe đến đây, hắn mới ý thức được có vài điểm phi thường rùng mình.

Chó cưng của Khufu không nghi ngờ chính là Sphinx.

Vậy Sphinx cũng trở thành con mồi thí quân của Khufu ? ? ?

Nghe qua thì bình thường, nhưng mỗi một cái động tác của Migi, mỗi một lần hắn tổ chức ngôn ngữ phun ra, đều cho Mạc Phàm cảm thấy có chút gì đó mà có thể từ đó tổng kết đi ra đưuọc.

Mạc Phàm vò đầu vò đầu, nhanh chóng đem hết thảy tình báo cùng giả thuyết quăng vào một chỗ, lại triệu tập tám vị kinh nghiệm đầy mình thiên địa bát hồn tụ đến bên suy luận.

Kiếp trước bí mật cao nhất của Khufu và Ngạn Thánh Giáo chính là kế hoạch hồi sinh Vĩnh Yên Vương; như vậy dứt khoát chuyện này bắt đầu đi từ đầu mối Vĩnh Yên Vương.

Vĩnh Yên Vương cần có cái gì tái khởi?

Thần hồn, thân xác, vong quỷ thuật ướp xác, vong linh ma pháp, hắc ám cội nguồn, suối nguồn Pharaoh.

Khufu nắm giữ hắc ám cội nguồn, suối nguồn Pharaoh, thân xác Vĩnh Yên Vương bí mật, vong linh ma pháp.

Theo như Mạc Phàm thu được tình báo, Khufu và Khafre liên thủ, đại lượng suối nguồn Pharaoh hiện tại tính nằm ở trên tay Khafre. Vong linh ma pháp liền không quá nhất thiết chỉ có Khufu nắm giữ một người.

Mặc dù Mạc Phàm không biết được kiếp trước Ngạn Thánh Giáo là làm thế nào thu hoạch được đồ từ tay Khafre khi Mạc Phàm đã đích thân tiêu diệt bọn hắn, nhưng tạm thời hắn không có thời gian nghĩ quá nhiều thứ.

Trước tiên, phải bắt đầu từ bí mật ở Khufu cái đã.

Sau khi loại trừ hai cái, cuối cùng còn mỗi hắc ám cội nguồn bí mật cùng thân xác Vĩnh Yên Vương bí mật.



Chính hồn Lãnh Liệp Vương lập luận như đóng đinh chặt thép, nói rằng hắc ám cội nguồn bí mật là do Khufu cướp đoạt từ hắc ám vương nào đó, như vậy Khufu tuyệt đối không dám để lực lượng kia giấu ở bất cứ chỗ nào cả. Hắn phải luôn luôn mang theo hắc ám cội nguồn bên người, chí ít như vậy sẽ bảo đảm cho Khufu một con đường sinh lộ khi bị đại quân hắc ám vương vây giết.

Nếu lập luận này thành lập, Lãnh Liệp Vương đã giúp Mạc Phàm loại bỏ thêm một trường hợp, khẳng định hắc ám cội nguồn trên người Khufu đã bị Ngạn Thánh Giáo, hoặc là William, hoặc là Jasper đoạt đi ngay khi Khufu bị bắt giam vào ngục Thiên Quốc rồi.

Cho nên hết thảy quy về một kết luận duy nhất, đáp án cuối cùng của bí mật chính là liên quan đến thân xác Vĩnh Yên Vương. Đây chắc chắn là thứ Khufu còn chưa cho ai biết được.

Chỗ này liền đau đầu.

Chẳng phải thân xác Vĩnh Yên Vương nằm ở tử tháp El Castillo, chẳng phải đang bị Minh Nhạn giam giữ sao ?. Mạc Phàm nhớ rõ Sphinx đang ở đó theo dõi vụ này, nhưng đột nhiên tình hình phát sinh thêm biến cố, sự tình đang dần không cách nào kiểm soát được.

Mặt khác, Migi vừa bảo Khufu nhẫn tâm bán đứng thú sủng của mình, mà Khufu thì bảo bí mật này tuyệt đối không có ai ngoài hắn biết...

Mạc Phàm giật nảy mình. Đi ra một cái kết luận mà hắn cảm giác những ngày qua mình tốn công nhất.

Hắn kết luận đó là: Vĩnh Yên Vương thân xác không nằm ở Tử Tháp El Castillo. Đây là Khufu kế hoạch dụ Ngạn Thánh Giáo vào đường chết, va ngay vào Minh Nhạn. Khufu muốn đem Sphinx ra làm mồi dụ, hắn biết trước Ngạn Thánh Giáo sẽ cho người theo dõi Sphinx, hắn cũng biết trước Ngạn Thánh Giáo sẽ sắp xếp để Khufu bị Thiên Quốc bắt đi, đây là Khufu át chủ bài sinh lộ.

Thế nhưng. . .

Thế nhưng Mạc Phàm thực sự có một loại dự cảm, Migi đã thực sự biết được bí mật của Khufu rồi.

“Khufu, ngươi là một tên đáng thương. Đáng thương đến quên mất cả cội nguồn của mình. Ngươi quên mất ai là kẻ ban cho ngươi nguyền rủa ma pháp rồi sao, ngươi quên mất ngươi có như ngày hôm nay, lẽ ra phải biết cung phụng cho vị Hắc Ám tôn giả nào rồi?” Migi cười khanh khách nói ra.

Tay của hắn cầm chặt quang minh tác, thẳng thừng kéo mạnh xuống, lúc này đều không muốn giữ Khufu lại trên nhân thế chút nào.

"Vĩnh biệt!"

. . . . .

Sự kết hợp hoàn hảo giữa Đấu La và Pokemon,hài hước,kịch tính,theo dõi sâu nhỏ hóa rồng như nào

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện