Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Ngươi nói ta đừng làm cái gì?


trước sau

. . . . . . .

Mạc Phàm suýt chút quên mất địa phương này đang có cái gì tổ chức mục đích chính.

Năm châu thư mời, các quân bài bí mật quốc gia tụ tập về đây, dĩ nhiên không phải để bản thân bị ngược đãi. Thế cuộc ngay từ đầu, bọn hắn cũng đã và đang không có ý định công bằng cạnh tranh rồi.

Vô luận là Hải Lâu Sahara vùng đất bị lãng quên, hay giống như Thiên Quốc dạng này thiên cổ nguyên thủy Thánh Thành, càng có thể thâm nhập được vào sâu trong Thiên Phụ di tích Phượng Hoàng thần đảo, nhất định là một hồi thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của già não.

Dù sao cũng là cấm chú tiêu chuẩn bí cảnh, không phải loại bèo bọt huyền mộng tuổi phát dục thế giới học phủ chi tranh, đầu óc ngây ngốc đơn giản, chết bất luận trận.

Mon men theo mê tường thực vật đi xuống, Mạc Phàm cùng Steve tỏ ra chính mình mắc phải đối phương lưỡi câu.

Dài dòng thang đạo, mỗi một tầng bọn hắn ngang qua, trước mắt bày ra một tòa hoang vu rách nát chi thành cảnh, phảng phất bị vứt bỏ mấy chục năm, cây cối so những phòng kia còn cao hơn, thực vật nồng đậm, chim thú hầu hết đều trở thành oán linh, oán linh làm tổ thành bầy.

Bọn chúng cấp bậc quá kém, thống lĩnh còn chưa tới, quanh quẩn chỉ có nô bộc, có khi so với nô bộc còn kém hơn, là loại mà sơ giai pháp sư cũng có thể đè ra tự nhiên hành hạ.

“Khó hiểu, vong linh ở đây thậm chí yếu hơn cả cổ thành bên ngoài, mà lẽ ra, với cấp bậc yếu như vậy, hẳn là trí tuệ phải càng thấp mới đúng, vì sao bọn chúng thấy chúng ta, nhưng một mực đều không có quay đầu nhìn về phía chúng ta”. Steve ngữ tốc thật nhanh nói.

Mạc Phàm một bên nhẹ nhàng gật gật đầu.

Xác thực ngoài dự liệu, chính mình thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng chiến đầu bất ngờ tư thế.

Đi đi lại lại, cho dù là hoạt động nhỏ nhất cũng cần tiêu hao thể lực. Nếu không ăn không uống, không tiếp nhận dinh dưỡng, trừ phi là ướp xác như Vong Quỷ của Khafre. Ngoài dạng đó ra, không có khả năng cái khác vong linh lại kiềm chế được vật thể sống treo ở trước mắt.

Huống chi, bọn oán linh chim thú này, nhìn qua tuyệt đối không có trí tuệ, căn bản phải nên là cùng một chỗ như bầy hoang dại xông đến xâu xé con mồi mới đúng. Làm sao nhịn nhục được !?

Chuyện này quá không thể lý giải nổi.

“Chúng ta bám theo bọn hắn hay dừng lại kiểm tra?” Steve hỏi một câu.

“Tiếp tục bám theo”. Mạc Phàm dứt khoát phản hồi.

Trên thực tế, trước khi bước từng bước xuống cầu thang mật thất, trước khi vô tình đi ngang qua địa phương này, Mạc Phàm từng đoán già đoán non rằng đám cường giả nhân loại kia đã xử lý sạch sành sanh hết thảy oán linh phụ cận.

Nào nghĩ bọn hắn yên lặng như vậy bỏ qua, mà đông đảo oán linh kia đồng dạng không bày tỏ nửa điểm phát huy tinh thần ăn uống. Tựa hồ trăm mắt, ngàn mắt lướt ngang đời nhau, kiên quyết không đoái hoài.

Đã người ta đều không cần đánh, chính mình cũng không tiện ở lại đây hao phí ma năng, động chân động tay, phá tan yên tĩnh trường cảnh.

Hai người tiếp tục một đường đi thẳng từ mê thất xuống tầng càng sâu hơn.


Mật thất là một khối không gian hình hộp dạng thang cân, trơn bóng bằng phẳng khung đỉnh tổng cộng có bốn cái mặt, từ trên cao chiếu xuống, càng tới gần đáy càng rộng ra, thấp nhất địa phương đại khái diện tích đều được phóng đại không kém toàn bộ cổ thành phía ngoài.

Tầng kế tiếp là trạm đồng hoang chiến trường, đã xuất hiện mấy chục đầu oán linh sơn lâm chi thú có chiến tướng cấp độ.

Lần nữa Mạc Phàm ra hiệu bỏ qua một tầng yêu ma vong linh. Hai người bọn họ đều đặn di chuyển xuống thêm vài tầng, giờ phút này, mỗi chục mét quãng đường di chuyển, tinh ý một chút, lập tức sẽ nhìn ra khí tức thưa thớt của thống lĩnh sinh vật tồn tại.

“Lão sư!”

“Chuyện gì?”

“Đánh không hay tiếp tục bám đuôi?” Steve yếu ớt lặp lại câu hỏi.

“Không đánh”. Mạc Phàm tương đương hôm nay cũng thật có kiên nhẫn đi trả lời.

“Ân, đã rõ”. Steve thở dài, sau đó lại tiếp tục im lặng.

Đúng như bọn hắn dự đoán, càng đi xuống chỗ sâu tòa tháp, vong linh từ đó càng trở nên cường đại.

Bất quá, hết thảy nguyên vẹn khái niệm, vong linh trong tháp El Castillo từ nãy giờ đều không hề có một tia chiến ý đi công kích nhân loại.

Là một cái quân pháp sư át chủ bài trong thế hệ trẻ tuổi, Steve giữ hàm Đông Bộ Hải Quân Đội Trưởng, sở dĩ hắn được nằm trong danh sách chú trọng bồi dưỡng của nước Mỹ, bởi vì hắn thường thường có năng lực phán đoán cảm tính rất mạnh, không ít lần nhờ vào cái này giác quan, Steve đã giúp hải quân Mỹ giành được quyền làm chủ bờ biển phía Đông.

Hiện tại cũng vậy, liên tục bỏ qua quá nhiều tầng yêu ma. Dù cho bọn chúng yếu ớt không đáng kể, nhưng không biết vì cái gì, Steve nhưng cảm thấy tình cảnh này khiến cho hắn có chút sởn cả tóc gáy, lại như chính mình ở trong đêm tối như vậy ngủ say giấc, lỏng lẻo không phát giác được có một vài con nhện con rết nằm nhoài không nhúc nhích tại chính mình trên khuôn mặt.

Loại cảm giác này, hầu hết đều không mang lại trải nghiệm gì tốt đẹp!!

Đi tiếp.

Tiếp tục bám đuôi đám người nhân loại kia.

Tầng thứ bảy từ đỉnh tháp đếm xuống, trước mắt đã là một tòa hoang vu rách nát chi thành, phảng phất bị vứt bỏ hàng ngàn năm, cây cối so với những phòng kia còn cao hơn, thực vật nồng đậm oán linh, bắt đầu xuất hiện vài đầu tiếp cận quân chủ, thậm chí quân chủ cấp độ lởn vởn đi lại. Trên người bọn chúng, thoảng nhẹ một loại nồng đậm sát khí.

“Chậm đã!" Mạc Phàm đột nhiên dừng lại, khuôn mặt có chút do dự chi sắc.

Steve hiếm thấy nhìn biểu cảm này của vị cao minh lão sư, lập tức cũng bị dọa cho khẩn trương, nhảy dựng lên.

“Người phát hiện chuyện gì sao?” Steve thấp giọng hỏi.

“Chúng ta bám theo bọn hắn sát như vậy, khoảng cách đã dưới 200 mét cự ly, nhưng bọn hắn như cũ không biểu hiện bất cứ một thái độ gì, vẫn khư khư bình tĩnh di chuyển đi xuống tầng bên dưới. Cái này không phải quá lộ liễu rồi sao?” Mạc Phàm nhíu mày, từng cái suy nghĩ ở trong lòng nhanh chóng truyền ra.



Những người kia thực lực không tới cấm chú pháp sư, nhưng cũng không thể tính là tệ. Bọn hắn đã thể hiện cho Mạc Phàm thấy, nhất định là có trí giả tồn tại bên trong.

Nhưng trí giả là trí giả, không có khả năng một trí giả đột nhiên mắc bệnh nan y ngu xuẩn đột ngột. Làm sao một cái sơ xuất cỏn con thế này liền bọn hắn không nhìn ra?

Cho dù là người ngu ngốc nhất, hẳn cũng ý thức được, 200 mét cự ly nhất định là quá ngắn so với ý niệm của bất cứ một vị nào đó siêu giai pháp sư trở lên.

Mạc Phàm với Steve cũng không có sử dụng ma cụ nào để thu liễm khí tức, nhưng những người kia làm sao đều không tỏ ra ngửi thấy bọn hắn.

Đồng ý là giăng bẫy rập lừa gạt, nhưng như thế này cũng quá lộ liễu đi.

"Ô ô ô ô ~~~~~~~~~! ! ! !"

Âm thanh kinh hãi giống như tiếng nhai nhóp nhép xương thịt dần dần lan tỏa trong gian tòa hoang vu thành cảnh.

Trên đỉnh đầu, mấy ngàn đầu yêu thú oán linh từ tầng đỉnh chóp đi theo đám Mạc Phàm xuống, một mực đều đang dần dần bị cuốn vào lởn vởn chung quanh bốn ngôi mộ bồng bềnh.

Hai nhịp thở trôi qua, nắp mộ chậm rãi mở ra, đang lúc này có mười ba đầu quỷ dị giống như hắc ám ma nhân nhảy lên một cái, lợi dụng chúng nó móng tay tiến hóa thành quỷ hồn câu, hung hăng đem toàn bộ chỗ này oán linh từ trong lăng mộ kéo ra ngoài, cũng tại từ ngoài không trung lôi kéo đi.

Còn kéo đi đâu đó, Mạc Phàm lẫn Steve đều không có lời giải đáp.

"Là Vong Xuyên Ma Nhân, chúng nó có câu hồn năng lực, chuyên môn phụ trách bắt giữ những kia linh hồn, không quan trọng đó là người sống hay cô hồn oán quỷ..." Steve khuôn mặt đã đang biến sắc, ngữ khí tốc độ nói rằng.

"Nhưng dù sao, bọn chúng đối với hơi thở của vật còn sống vẫn đặc biệt phi thường mẫn cảm hơn, nhất là nhân loại pháp sư, thực lực chúng không thấp, chúng ta phải cẩn thận một chút". Steve thấy Mạc Phàm mặt mộng bức, lập tức bổ sung thêm.

Câu hồn năng lực.

Tại dã ngoại, gặp được một đầu hung mãnh yêu thú, có lẽ còn có một số còn sống cơ hội, dù sao tứ tán chạy trốn, vô luận là vong linh hay hải yêu, cũng chỉ nằm ở dạng này nguy hiểm.

Nhưng gặp câu hồn năng lực cái kia, Mạc Phàm thực sự là lần đầu nghe tới.

Mà nói lần đầu cũng không đúng, giống như ở Nhật Bản lịch luyện, chính mình đã có gặp qua một loại tương tự.

“Bọn chúng câu hồn cho ai?” Mạc Phàm hỏi một câu.

“Không rõ, một vài tài liệu nói rằng, là chúng Vong Xuyên Quỷ Dạ Xoa, một số thì nói là Mộ Huyệt Quỷ Vương. Lão sư, toàn bộ đều là Hắc Ám Vị Diện máu mặt nhân vật, không phải dạng này chúng ta nên đi đối đầu”. Steve tán thán nói ra.

Loại này Vong Xuyên Ma Nhân ở bên ngoài không tính thông thường, thực lực dao động ở á quân chủ cấp, đây là chúng nó bẩm sinh thực lực, bởi vì quanh năm chỉ ăn nghỉ ở đại mộ huyệt bên trong, nhất mực phục vụ cho những kia mộ huyệt chi chủ làm công, cho nên cũng không thể gia tăng thêm lực lượng.


Mà bọn chúng chủ nhân, một cái nếu muốn ở tứ hải bát hoang Hắc Ám Vị Diện trở thành người thống trị, nhất định phải cần đám lâu la này thay mình tìm kiếm những kia nhỏ yếu vong linh, nhỏ yếu vật sống cho ném tới chính mình mộ huyệt bên trong. Chỉ bằng cách đó, mới có thể thôn phệ, rèn luyện tăng lên bản thân thực lực.

Những thứ này gọi tử linh tinh hoa.

Nhân loại cần tinh phách đến cường hóa tinh tử, gia tăng thực lực, thì hắc ám vị diện văn minh, một số Hắc Ám Vương coi tử linh tinh hoa chính là cùng một hạng với tinh phách bồi dưỡng.

Về cơ bản, tử linh tinh hoa và tinh phách bản chất giống nhau.

“Lão sư, tóm lại đừng động thủ, chúng ta không nên gây sự với bọn chúng”. Steve một chút cũng không muốn quay lại nhìn Vong Xuyên Ma Nhân, hắn tiếp tục bước đi, phóng tầm mắt ra xa xa đám người nhân loại kia.

“Soạt soạt soạt ~~~~~~~~~~~~~”

Không hiểu vì cái gì, Steve còn chưa kịp đi được mấy bước, đã cảm nhận sau lưng mình có một trận rét lạnh không sao bì được.

Hắn giật mình quay lưng lại phía sau.

Kinh khủng nhìn thấy một màn hoa tuyết lả tả trải dài đại địa.

Hoa tuyết bên trong, hoang sơ chi thành hóa thành một màu trắng ngần lắng đọng, không có hơi thở, không có sự sống.

Một cái trường băng hình vòng cung vẽ thật đẹp cách không ngưng tụ lại, giống như cầu vồng băng đăng vậy, đồng thời khiêu gợi trưng bày đầu lâu của toàn bộ mười ba cái Vong Xuyên Ma Nhân.

Đầu lâu đóng thành băng đặt gọn gàng trên cầu vồng băng, mà phần thân thể còn lại của chúng nó đều không thấy nằm đâu nữa.

Có lẽ đã chìm vào đầy trời tuyết phủ bên dưới.

Steve ngây ngốc ở đó nhìn, nửa ngày trời đều không nói được gì.

Một đạo ảnh điểu rơi vào người của hắn bên cạnh, đó là Mạc Phàm.

Mà Mạc Phàm trên tay, phảng phất một thanh sáng chói Ngọc Sương Tà Kiếm, nhìn qua mười phần tố cáo đây chính là hung thủ.

“Ngươi vừa nói ta đừng làm cái gì, lúc nãy bận chút chuyện nghe không rõ”. Mạc Phàm cười khổ nói.

. . . . . .

Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện