Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Bào rút siêu cấp thức tỉnh ốc


trước sau

Advertisement
Vừa ngay thức tỉnh đã có cơ hội trải qua một chút thử nghiệm, hơn nữa còn là bậc đại đạo sư như Phong Ly, Tùng Hạc ngỏ ý càng muốn hoa mắt khoa trương. Mạc Phàm hiển nhiên sẽ phi thường hài lòng, vội vàng gật đầu đồng ý.

“Được nha, ta kỳ thực lưu tâm chính là điểm này, có các người giúp thật hảo tốt!"

Tuy biến hóa quá trình rất không ai nghĩ tới, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng vượt khó thức tỉnh thành công; thật lòng để cho hắn có thể thở phào, thả lỏng ra một đại khẩu khí.

Thấy thái độ của hắn thời điểm, Đường Nguyệt ngoài dự đoán đều không khỏi nhíu mày lại khá lo lắng hơn là tán thành, nàng phản xạ lập tức phủi tay ra cản:

"Xem đi, ngươi làm sao không đổi được cái tính ưa thích vơ vét cơ hội! Trước nhất định muốn lưu lại vận hành một thoáng khởi động tinh tử, hồi phục bổ túc tinh thần, bằng không đều không được bước ra khỏi đây!”

Nghe loại âm điệu rất cao cao giống mệnh lệnh kia, lại đến từ cô giáo vỡ lòng mà mình hết mực kính trọng, Mạc Phàm trước sau đều có phần hơi không ứng biến kịp; hắn trừng một bộ mặt rất oan uổng sự tình nói rằng: “Thứ này ta còn chịu được tốt, Đường Nguyệt lão sư, người không phải đã quên ta là cấm chú pháp sư. Đây là lo lắng dư thừa a."

“Ngươi cấm chú liền không còn để ta trong mắt?” Đường Nguyệt nheo mắt lại sâu hơn lườm Mạc Phàm.

“Ạch, ta không phải là ý này… nhưng người phải tin ta a, liền ta thể trạng đều rất mạnh khỏe, nói tự tin một chút thì bây giờ có thể tiến về Ma Đô đánh một trận cũng không phải không thể nha!” Mạc Phàm cố hợp lý hóa nói ra.

Đường Nguyệt lão sư cả giận một chút, song nàng định nói gì đó thêm thì bị Phong Ly can thiệp bật giọng: “Được rồi, hắn thực lực cỡ nào ngươi không phải không biết, chúng ta ở đây chỉ là muốn thử nghiệm, cũng không đồng thời có chiến ý!”

Cũng không phải là vô cớ không có lý do, chẳng qua cái thức tỉnh thông thường nên nhớ sẽ rất khác với một màn chấn động vừa rồi trình diễn.

Là xưa này tuyệt nhiên chưa từng ai gan mật dám đem tinh thần của mình ra gồng gánh nhiều nhiều biến động trong minh tu vũ trụ như vậy đấy! Không vững chắc một chút thôi sẽ khó tránh phản phệ. Mà phản phệ mang ý nghĩa gì?

Nặng thì tàn phế, tử vong; nhẹ liền tổn thương bản nguyên linh hồn, ảnh hưởng tuổi thọ.

“Được rồi, cẩn thận liền được!” Đường Nguyệt tản ra âm thanh khá dài nói.

“Ân!" Mạc Phàm gật đầu đồng ý.

“Vậy chúng ta đi, đến Đế Đô đài giao chiến vừa vặn gần đây, có thể hành bộ.” Tùng Hạc sau đó cũng không có kéo dài thêm thời gian, hướng sang Quách Lập Ngữ căn dặn: “Quách Lập Ngữ, ngươi không cần theo chúng ta, hôm nay Mạc Phàm thức tỉnh trọng yếu cũng không được nói ra bên ngoài!"

Chỉ là nhất thời loại này nói đến, Tùng Hạc cánh mũi hơi hơi cảm thấy Quách Lập Ngữ phương diện đều đang tối sầm mặt mũi, có đau khổ, thậm chí vô cùng thống khổ bộ dáng.

"Nghèo… nghèo rồi, Quách gia ta từ từ có thể sẽ phá sản tuyệt gia mấy đời cũng không gánh chịu được." Quách Lập Ngữ mếu máo cảm khái.

“Ngươi có vấn đề gì?” Tùng Hạc hỏi.

“Gia hỏa trời đánh này xuất hiện lần nào cũng tiềm ẩn vầng đen lây nhiễm cho ta, liền hắn một hơi thời điểm thôi đã ngốn cạn sạch tài nguyên siêu cấp thức tỉnh ốc trong vài năm, triệt để đến mức muốn phải liên hệ Thánh Thành bên kia thay toàn bộ!" Quách Lập Ngữ hai mắt đầy bi phẫn nhìn đến Mạc Phàm.

"Khặc khặc, thứ này rất đắt rất đắt sao?" Mạc Phàm ngoài ý muốn cũng cười khổ hỏi lại.

“Cái gì mà rất đắt, các ngươi căn bản không hiểu, ốc giác này không thể xem như một vài cái hồn chủng, tinh hải chi mạch giá thành. Cũng đừng cho rằng chỉ thức tỉnh thôi thì chẳng đáng so sánh. Đây là thiên văn báu vật, đối với mức độ thế lực chí tôn như Thánh Thành càng có giá trị không kém hơn đại địa kết tinh. Vài ngàn ức cả đấy!”

Vài ngàn ức! Còn không kém hơn đại địa kết tinh!

Đây là liên thành hạch tâm à?

Lần đầu tiên nghe cái này giá trị thực siêu cấp thức tỉnh thạch, Mạc Phàm vốn có tự nhủ qua nó rất không bình thường nhưng tuyệt nhiên vẫn không khỏi sửng sốt. Hắn bình tĩnh tự nhiên điều tiết hơi thở lại, miễn cho không bị con số thiên văn kia làm cho hoa mắt.

Đúng vậy, Mạc Phàm nhất định sẽ không thức tỉnh thành công nếu không có siêu cấp thức tỉnh thạch a. Chính loại năng lượng cung cấp nhiều nhiều bên dưới, Mạc Phàm mới là có vững chắc đòn bẩy để phóng xuất tinh thần kêu gọi các chòm sao hệ ma pháp hiện lên; càng là dựa vào loại năng lượng này chuẩn bị tốt công tác bảo hộ chống lại ác ma vòng xoáy thôn phệ.

Đây chắc chắn là đương thời phát minh hàng đầu đi! Thánh Thành đại đa số không thiếu cường giả, lực lượng cổ lão quang minh còn rất phồn thịnh, để cho bọn hắn đào tạo ra một cấm chú sư cũng không phải giống như thiên tài bình thường cao cao cả đời thèm nhỏ dãi cũng không thể. Vì vậy, thứ còn thiếu, cũng chỉ có siêu cấp thức tỉnh thạch.

Siêu cấp thức tỉnh thạch sẽ toàn diện chế tác ra một pháp sư ưng ý nhất, càng không có hiện tượng cấm chú thức tỉnh thất bại tiền lệ.

“Khoan đã, ngươi nói ta dùng rất nhiều tài nguyên phải không?” Mạc Phàm đột nhiên dùng thủ đoạn phản bác lại, đây là hắn chiêu bài đợi sẵn.

“Còn phải hỏi sao, ngươi đây muốn đền cho chúng ta!!” Quách Lập Ngữ nửa mơ hồ, nửa tức giận đáp.

“Vậy cũng mang ý nghĩa Tiểu Mei và Apase nhất định thức tỉnh không tiêu hao gì. Ta nói có sai không?” Mạc Phàm ánh mắt tựa hồ hóa thành diều hầu sắc bén.

“A… nhưng…” Quách Lập Ngữ giật nảy mình.

“Quách huynh, chúng ta đã coi như cũng đã kết nghĩa, nhất định phải có nghĩa khí nha. Ta tin rằng Tiểu Mei và Apase đều tiêu xài rất rất ít tài nguyên, thậm chí 10, 20 ức còn chưa tới. Là huynh trước có lỗi với ta, ta cũng chỉ tùy tiện mượn đống dư dả này làm bảo hộ nuôi dưỡng Tinh Trần. Huynh là sai, ta cũng không hoàn toàn đúng. Cho nên là hòa nha, ta không tính toán với huynh mặc dù phần thiệt nhiều hơn cho ta, sau này có cơ hội bệnh tật cứ đến Phàm Tuyết thành tìm tiểu đệ.” Mạc Phàm linh hoạt phản ứng nói rằng.

Đồng dạng đang phẫn nộ nhưng lập tức Quách Lập Ngữ chính mình đạp phải tổ ong vò vẽ này, hắn rơi vào tình trạng bế tắc không nói được gì, quanh quẩn một cảm giác ê chề toàn thân.

Đây chính là đuối lý, mà còn đuối lý ở cái tâm thế bất lực a. Mạc Phàm cái tiện nhân này quả nhiên rất không đơn giản đầu óc. Lúc này tại Quách Lập Ngữ mới tự nhiên làm ra cái phán đoán, liệu có phải hay không ngay từ đầu Mạc Phàm đang là cố tình tương kế tựu kế hắn?

Phải, chắc chắn là đúng rồi, Mạc Phàm là một gia hỏa cấm chú pháp sư, tuy nói thiếu đi không ít kiến thức nhưng vẫn là cảnh giới hiểu biết trọng yếu. Hắn làm sao nghe sơ qua đại khái mọi người giới thiệu siêu cấp thức tỉnh thạch liền không biết cơ chế truyền tải lực lượng tài nguyên đây?

Quách Lập Ngữ bỗng chốc hiểu ra rồi, Mạc Phàm đã sớm biết Tiểu Mei cùng Apase sẽ không thể tiêu hao tài nguyên nhiều tới như vậy 300 ức giá. Hắn là cỡ nào cáo già! Một mực để mình trở thành con mồi bị lừa, chính là có hai cái đường lùi.

Thứ nhất có thể lợi dụng tiến vào minh tu thức tỉnh, bào rút lực lượng hạch tâm thức tỉnh ốc; cái gọi là tham lam thử nghiệm thức tỉnh toàn hệ dĩ nhiên không phải may mắn trời ban, mà là Mạc Phàm có chủ ý cả đi. Hắn trên thực tế đã ăn rất ngon lành tài nguyên to lớn của Thánh Thành!

Đường lùi còn lại chính là chờ đợi giây phút này để đem ra tố giác Quách Lập Ngữ ban nãy lừa hắn, thuận lợi còn có thể lấy lại tiền thừa.

Tức chết mất thôi!!

“Bất quá, Quách huynh yên tâm, ta sẽ nói với lão Triệu cho huynh cống hiến ở đây cả đời để chuộc lỗi a.” Mạc Phàm cười cợt vỗ vai lấy Quách Lập Ngữ.

Sau đó, hắn cùng Phong Ly, Tùng Hạc và Đường Nguyệt rời khỏi Thiên Châu Các, căn bản cũng không để ý đến cái gì gọi là trăm ức, ngàn ức thu phí.

Để lại một mình Quách Lập Ngữ già nua đáng thương bộ dạng nhìn nhìn theo bóng lưng bọn đều không khỏi muốn khóc.

Cả đời cống hiến cho Triệu Thị sao?

Đừng có đùa! Khối thiệt hại này cho dù là bốn, năm đời cũng khó lòng thoát khỏi cái eo vực trọng trách. Đây chính là thủ đoạn mong muốn con cháu Quách Gia phải gia nhập Triệu Thị cả đi.

Bất quá, Quách Lập Ngữ trong lòng cũng phi thường ưa thích cái công việc này, hắn rất lo sợ một ngày nào sẽ bị sa thải.

………………………

Tiến đến đài giao chiến Đế Đô học viện,

“Ngươi từ khi nào đáng sợ thủ đoạn như vậy?” Đường Nguyệt nhịn không được nói ra.

“Lão sư, người không phải thực sự trách ta chứ. Quách Lập Ngữ quả thật là một người có tài kiếm tiền nha, ta cũng coi như Triệu Thị cổ đông lớn, phải có trách nhiệm ra dáng.” Mạc Phàm cười cợt đáp.

“Nhưng như thế liền quá vô tình rồi, làm sao lại có thể buộc người ta phải gánh món nợ đó?” Đường Nguyệt phản bác.

“Ta biết Quách Lập Ngữ con người, hắn nhất định rất thích, càng là đam mê làm công việc này. Vừa hay cho hắn một chỗ siêu cấp thức tỉnh ốc tốt nhất nuôi dưỡng, tiện lợi nhã cửa đào bới tiền của mấy gã giàu có, làm ra thêm một bản hợp đồng ràng buộc ăn chia liền sẽ đôi bên cùng có lợi.” Mạc Phàm nháy mắt giải thích cho nàng.

Đường Nguyệt nghe xong quả thật cũng có đôi chút không tin vào mắt mình. Mạc Phàm cái này học sinh của mình từng đào tạo, nàng nhưng nhìn không ra nữa rồi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện