Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Xấu nhất trường hợp


trước sau

Advertisement
Nhìn một chốc huynh đệ của mình mặt mũi đều hơi sượng đi, Mạc Phàm phốc cười, hắn thản nhiên tiến lại khoác lấy vai Mục Bạch, vỗ vỗ: “Ngươi tốt, thật là biết lựa chọn, nàng rất được nha, đặc biệt mị lực với nam nhân!”

Mọi lần đứng cạnh Tương Thiểu Nhứ chỉ bị một Triệu Mãn Duyên quấy phá, Mục Bạch cảm thấy mình trình độ nhẫn nhịn đã đạt rất cao minh đẳng cấp, hôm nay như thế nào lại quên mất vẫn còn thêm một quả đầu óc không bao giờ có ánh sáng chui lọt này nữa, thật khiến người ta khó kiềm chế bạo lực.

Bất quá Mục Bạch chỉ hơi nhíu mày, miệng nhăn nheo nói: “Tháo đi, ta và nàng đơn giản là cái bạn đồng hành đơn thuần đấy!”

“Ây, đó là ngươi chưa từng thấy thân hình…” Mạc Phàm phản ứng tự nhiên, suýt chút nữa liền nói lời không nên nói, may mắn vẫn kịp dừng lại, hồi phục tâm trạng liếc qua Tương Thiểu Nhứ, tằng tằng trừng ra bộ mặt rất dục vọng:

“Tương Thiểu Nhứ, ta mấy phần không nỡ giao ngươi đi, mà ngược lại bản thân hắn chỉ coi ngươi như bạn đồng hành, lại tiện thể nhân cơ hội này, trực tiếp đến với ta đi!”

Lời lẽ của Mạc Phàm, đừng nói Mục Bạch hay Tương Thiểu Nhứ lập tức trừng mắt nhìn, cho dù là Triệu Mãn Duyên bên này khóe miệng cũng muốn nhếch lên co giật.

Cặn bã… Đây là hành vi của cặn bã thứ thiệt!

Là cặn bã sư phụ a!

Triệu Mãn Duyên xưa nay có thể coi mình là loại dơ bẩn nhất, liền huynh trưởng hắn chị dâu đều muốn bị phanh thây, nhưng đó là trường hợp đặc thù lý do. Trong lòng hắn coi trọng nhất không sai chính là huynh đệ vào sinh ra tử, liền biến là giả nhưng kể cả vậy thì thủ đoạn này coi như là hắn khẳng định cũng chưa từng nghĩ qua. Hôm nay chứng kiến Mạc Phàm cặn bã tiến hóa, thoải mái nói lời đến, tự nhiên cũng thật cảm thấy mình sắp bị vượt mặt rồi.

“Ngươi không sợ Mục Ninh Tuyết sao?” Tương Thiểu Nhứ cau mày nói.

“Vì nhân sinh, bỏ đi người đẹp như vậy ta cũng thật tiếc…” Mạc Phàm cười cợt nói ra, ánh mắt hắn hơi lườm lườm Mục Bạch trêu chọc.

Tương Thiểu Nhứ cũng là một người thông minh, nàng làm sao không biết Mạc Phàm thể loại này miệng lưỡi cùng thờ lão bà đối nghịch nhau, nàng đột nhiên nâng tay lên vuốt cằm hắn, ánh mắt nhiều tia cười đáp trả, miệng linh hoạt tung hứng: “Ta theo, dù sao ngươi cũng không tệ, ngược lại người ta đều không coi trọng mình!”

“Quào, dạng này cũng có thể!!” Triệu Mãn Duyên lần đầu cảm thấy thực sự mình vừa bỏ lỡ một con mồi quá sức ngon a. Thế gian này vợ bạn dĩ nhiên luôn là một cái khẩu vị để người ta thèm nhỏ dãi, quả thật lần tới phải biết rút kinh nghiệm.

Mục Bạch nội tâm muốn bùng nổ rồi, hắn là làn da trắng như thế nào, cho dù là so với nữ nhân thiên hạ, đều không mấy người tông da sáng được hơn hắn, liền lúc này đều thấy có mấy phần đỏ lên, thậm chí tím tái, nhanh tay đẩy Mạc Phàm ra, miệng quát: “Cút chỗ khác!”

Hành động này của hắn, trên thực tế ai nấy đều là lần đầu chứng kiến, rất tuấn tú. Là cái cảm giác khiến cho Tương Thiểu Nhứ nở phổng mũi ra cười không ngớt.

Bị đẩy ra một chốc, Mạc Phàm vẫn là hào hứng trêu: “Thừa nhận, ngươi vậy là thừa nhận nha, liền huynh đệ không cần phải giấu!”

Rất đáng ghét, Mục Bạch bị hắn dần như vậy phải biểu hiện thái độ ra bên ngoài, dĩ nhiên rất muốn đem tên này đánh cho một trận. Nhưng mà nhìn tới nơi, rốt cuộc vẫn là bảo lưu lại quyết định… vẫn là đánh không lại, thở dài một cái, thôi vậy.

“Tỷ phu, vừa nãy ngươi còn rất buồn điệu bộ, thoảng chốc đã tâm tình thật tốt”. Tiểu Mei từ đâu tại trên bả vai Mạc Phàm đập một cái, tóc dài thùy diễm màu hạt lê che lấp ló khuôn mặt, nàng giống như đang cố ý muốn cười.

Dĩ nhiên là âm thầm quan sát nãy giờ, Mạc Phàm lúc này mới bắt đầu chú ý đến, trong lòng cảm thấy có đôi chút hối hận rồi. Hắn tự nhiên phát hiện tiểu Mei nhất định sẽ không có giấu diếm cuộc hội thoại này với Mục Ninh Tuyết, nhất định là tin tức vô cùng xấu.

"Khặc khặc, ta đùa một chút, ta đùa một chút... Được rồi, quay lại, các ngươi nói một chút phán đoán ý kiến cá nhân đi. Trang trại bên trong sẽ không có nguy cơ tồn đọng khuẩn trùng, tin tưởng khá an toàn, nhưng chúng ta vẫn lưu ở đây thống nhất trước mục tiêu rồi tiến vào". Mạc Phàm khụ khụ vài cái rồi biến đổi ánh mắt trở về nghiêm túc.

“Làm sao ngươi biết bên trong nông trại an toàn, đây không phải theo như ngươi nói có khả năng là địa điểm phát sinh đại dịch sao?” Sudan, một trong hai vị thánh ảnh giả đi cùng Farl nói ra.

“Là du khách, khách du lịch trong nước đã có thể thoải mái lại kể từ 2 tuần sau khi thượng tầng phía trên buông bỏ lệnh cấm. Hơn thế nữa, Phượng hoàng cổ trấn, bao quát Hồng Sâm đảo này đã sớm tuyên bố hết dịch ngay sau Phàm Tuyết Sơn rất lâu rồi, Mạc Phàm kể về lời hội thoại của đám Vĩ Linh Hoàng cũng là cách đây hơn 3 tháng, suy ra không có khả năng lại còn khuẩn trùng len lỏi trong không khí ở đây.” Mục Bạch bình tĩnh phán đoán.

Mạc Phàm hướng về
Advertisement
Mục Bạch gật đầu một cái xác nhận, cũng tiếp tục muốn lắng nghe thêm ý kiến.

“Đợt thứ nhất bùng phát từ Tam Dương Thị, tuy nói là kiến tạo nên một trận đại dịch cấp độ, có thể lên tới chục vạn người tử vong suốt hơn 3 tháng, nhưng hai tuần đầu tiên đều không quá khổng lồ lây lan. Mãi cho đến giai đoạn thứ hai bùng phát sau khi kết thúc giai đoạn trước khoảng 3 tuần, lại chủ yếu lan tràn ở Âu Châu đại lục, tốc độ không nghĩ tới muốn nhảy lên tới cấp số nhân bạo phát, liền là mới khởi động đã hơn chục vạn ca bệnh nhân, đây chính là trọng yếu khác biệt vấn đề!" Tương Thiểu Nhứ tầng tầng nói ra.

“Không sai, bổ sung mà nói, Trung Quốc thậm chí hiện trạng đều chưa có bất kỳ trường hợp nào sau đó, rõ ràng cách thức rất khác biệt quy mô lẫn địa điểm!” Triệu Mãn Duyên dáng vẻ cẩn thận suy nghĩ.

Phải, chớp nhoáng một con số kinh hoàng như vậy, coi như so sánh với cường hãn cấm chú độc hệ thả xuống đều không khác biệt, thậm chí phần này lây lan đã muốn vượt khỏi chưởng khống đỉnh tiêm pháp sư nhân loại mất.

“Thật kỳ lạ, càng nêu ra quan điểm, ta càng cảm thấy rất mâu thuẫn với lý thuyết vòng đời của trưởng bối.” Farl hơi cảm thấy gì đó rất không hợp lý.

“Trưởng bối của ngươi?” Mạc Phàm đột nhiên thắc mắc, Farl là hình thiên sứ Thánh Thành, đồng dạng cũng coi như vị bán lãnh tụ trên thực tế chưởng khống nhân loại, nhưng nàng đều vai vế luận không có coi bất kỳ đại thiên sứ nào là trưởng bối cả. Hoặc ít nhất, hắn không biết đấy!

“Trưởng bối nàng là lão sư Trần Khương, cũng là lão sư của Linh Linh!" Tương Thiểu Nhứ nói ra.

Mạc Phàm hơi bất ngờ giây lát, hắn cũng tùy tiện gật đầu, tất nhiên Trần Khương chuyện tình hắn cũng đã được nghe từ Mục Ninh Tuyết kể lại, chỉ là không nghĩ tới cùng hình thiên sứ Thánh Thành lại có quan hệ.

Nghiên cứu của Trần Khương có thể coi như một công trình quan trọng, khuẩn trùng đi qua đủ loại nhà khoa học kiểm tra thực hư, xác nhận trên tài liệu chỉ sống được trong phạm vi 15 ngày cao nhất. Ở một khía cạnh nào đó, việc bạo bệnh tái phát sau một thời gian bình lặng hơn 3 tuần, tức 21 ngày, chắc chắn mang ý nghĩa trù dập kết luận.

“Này, đơn giản một chút suy luận, sao các ngươi không nghĩ Vĩ Linh Hoàng gì đó có khả năng lần nữa tạo ra mầm bệnh cấy ghép ở Âu Châu, nếu nàng làm được một lần, không lý gì lại không làm lại được lần tiếp theo?” Triệu Mãn Duyên cho rằng.

Thời điểm Triệu Mãn Duyên vừa nói ra ý tưởng này, mọi người đột ngột rơi vào trầm lặng, tự nhiên lại cảm thấy tình huống theo lý luận đó trở nên rất phi thường bế tắc. Nếu quả thật khuẩn trùng tùy ý do Vĩ Linh Hoàng chưởng khống thì ý vị thế nào?

Rất rõ ràng, không có giải pháp nào cứu chữa, càng là bên trong một cách duy nhất giải quyết, phải tiếp cận được nàng, muốn nói bắt buộc phải khống chế lấy nàng.

Đó hoàn toàn là xấu nhất trường hợp không ai dám nghĩ đến!

Muốn khống chế Vĩ Linh Hoàng, chưa nói đến việc loại hình kia siêu cấp trí tuệ yêu linh hay phi thường mạnh mẽ đế vương cấp bậc, trước hết cứ việc bước qua xác toàn bộ Côn Lôn đế quốc, mà Côn Lôn đế quốc bên kia yêu ma lực lượng gần như không thể lấy sức nhân loại đụng vào có thể so sánh, bản thân Mạc Phàm thời gian hơn 3 tháng sinh hoạt tại, hắn ắt hẳn rõ ràng nhất.

Cho dù hung thủ là nàng, hay bắt buộc phải cứu Ngải Giang Đồ ra, nhưng cấp bách nhất hiện tại phải ưu tiên nhất việc cố gắng cứu lấy đợt này thảm họa toàn cầu có nguy cơ diệt vong. Thù trước sau cũng phải báo, duy cần phải có lâu dài thời gian chuẩn bị, có kế hoạch tỉ mỉ, chắc chắn, có mạnh mẽ nhất lực lượng phòng bị ở các mặt trận khác dự phòng đối với mối nguy đến từ Hải Dương, Nam Cực hay Sahara đại địa

Không ai biết được khi nào mới tới cái ngày đó, thậm chí rất xa lắm, nhưng mạng sống nhân loại trong đại dịch ngược lại chẳng thể chờ đợi.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện