Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Tín hiệu đáng mừng


trước sau

Advertisement
Đứng ở bãi cồn phế tích nhô lên, Triệu Mãn Duyên ánh mắt có chút đượm buồn xa xăm nhìn tới, cũng chẳng biết bao nhiêu lâu rồi hắn mới lại sườn sượn tâm trạng như vậy.

Toàn bộ thành thị ấy mà, có chút rách nát, có chút không chịu đựng nổi, đại đa số đã yên lặng sâu dưới mực nước biển rồi. Tùy ý có thể thấy được tàn chi, bên trong tàn chi có chút huyết vẩn đục, trùng với màu sắc thê lương của hoàng hôn ánh chiều tà.

Hắn đứng đó, cao cao hơn phân nửa tại thượng, mặc cho xung quanh có bao nhiêu yêu ma gào thét hay là thủy quái rít gào, đều không khả năng dám động đậy di chuyển tới quấy rầy.

Cũng phải, những hải yêu mạnh mẽ kia mặc dù muốn tới gần đây, nhưng một khi phát hiện tới xung quanh tóc vàng nhân loại đó rải đầy thi thể các cấp Thâm Hải tích ma long, dù là mấy cái đầu lĩnh chí tôn quân chủ, bọn chúng tự nhiên đều rụt rè lùi lại rất xa.

Nơi này chính là Ma Đô…

Ma Đô bích hoàng trong bài danh Hoa Hạ, Ma Đô trong hạo kiếp hải yêu đế quốc năm nào…

Cũng là cái Ma Đô của Triệu Thị gia tộc, gốc gác trọng yếu nhất kinh tế trên cả nước. Càng đối với Triệu Mãn Duyên mà nói, mang thêm một nặng nề ý nghĩa nữa, đó là quê cha đất tổ, nơi mà hắn lớn lên, trưởng thành, bắt đầu cuộc đời của một ma pháp sư cường đại.

Triệu Mãn Duyên đứng đây tầm khoảng đã được một, hai giờ. Vốn dĩ cũng chỉ tiện thể ghé sang Đĩnh Thành gặp lại người huynh đệ, trên đường sẵn tiện nao nao loại nhung nhớ ngày xưa, cốt ý muốn tạt ngang nhìn ngắm lại chút ít.

Có lẽ tòa thành thị này khẳng định không có cách nào hô hấp lại được nữa, thời điểm oanh tạc qua bao nhiêu cái vết tích hủy diệt lực lượng, dù cho là đế vương hải tộc hay nhân loại cấm chú triển khai, loại hình thái tổn thương đã hằn sâu bên trong nó, trời mới biết tương lai bao nhiêu năm nữa sẽ có thể hay không phục hồi, màu mỡ gò đất nhô lên sinh trưởng.

Nhưng kể cả vậy, trước sau không đổi, Ma Đô nhất định sẽ phải đòi lại, phải do chính tay bọn hắn đòi lại!!

“Nhớ sao?” Đột nhiên một thanh âm phía sau lưng Triệu Mãn Duyên cất tới.

Tặc lưỡi đấy…

“Mục Bạch, ngươi không thể đến một cách tinh tế hơn hả, ta đang chìm trong loại tâm trạng chưa từng có a!" Triệu Mãn Duyên không vui quay lại nói rằng.

“Có cần ta đi ra, rồi quay trở vào làm lại?”

“Dẹp đi!”

“Tình huống bên ngươi thế nào?” Mục Bạch nói rằng.

“Chuyện như thế làm sao liền rơi vào ta trên đầu, rất nhiều nhân viên lao động phổ thông tại Triệu gia công xưởng đều đã mắc phải dịch, ít ỏi từ thời điểm nha đầu kia cùng cái gì lão sư hắn phát động, trong vòng một tháng cả nước đều lên đến hơn 8 vạn tử vong thời điểm, riêng Triệu Thị nhân công đã hơn 5000 người. Tổn thức doanh nghiệp phi thường vượt ngạch cả rồi!" Triệu Mãn Duyên một trận ảo não.

“Hơn 5000 vong thân?” Mục Bạch không hiểu được nói ra.

“Phải, ta hôm qua vừa mới ký một cái giấy bảo hộ lao động, thậm chí còn hưởng phúc lợi cho cả người nhà họ, dù sao chết đi vẫn là Triệu Thị con người". Triệu Mãn Duyên hối hận rồi, biết vậy trước đó đã không có thèm giành giật với Triệu Hữu Càn làm gì. Mặc cho hắn tự mình gánh vác, tự mình sầu não giải quyết, dẫu sao Mạc Phàm kia nếu nghĩ lại thời điểm phán quyết ở Thánh Thành, có thảy vào đá trắng hay đen đều không mấy ý nghĩa.

“Ta thật sắp chết Mục Bạch a… À phải rồi, hay ngươi tài hoa, học rộng như vậy, giúp đỡ cái bạn bè chút đi!" Triệu Mãn Duyên đột nhiên nghĩ ra gì đó rồi nói tiếp.

“Muốn gì liền nhổ ra!" Mục Bạch lại chẳng quá thân thuộc với cái hèn mọn sắc mặt Triệu Mãn Duyên thời điểm.

Triệu Mãn Duyên ánh mắt sáng lên mấy phần, tư thế thoải mái nói: “Không khó, không khó, người tài ắt vẫn là người tài. Ta sẽ gọi mấy tiểu thư ký làm một cái hợp đồng, bổ nhiệm đến Triệu Thị doanh nghiệp trong và ngoài nước đều là Mục Bạch ngươi tên họ, ta tuyên bố nghỉ hưu…”

“Ý ngươi là Triệu Thị thế gia sẽ sửa thành ta gia tộc?” Mục Bạch có chút lạ lẫm.

“...Thế sao được, cũng không phải vậy, ý của ta là ngươi trực tiếp điều hành giùm Triệu Thị chúng ta, ta chỉ ở hậu trường đằng sau như nộm nhân...” Triệu Mãn Duyên tầng tầng giải thích.

Mục Bạch sắc mặt đã có chút mường tượng ra này nọ xảo mưu, vẫn đứng đó chờ đợi nghe tiếp.

“Là như vậy, ngươi sẽ là Triệu Hữu Càn, ta vẫn là Triệu Mãn Duyên, việc kiếm tiền giao hết cho ngươi, còn ta là ngươi tiểu đệ, chỉ việc lấy tiền ngươi làm ra đi ăn chơi đó mà. Có được không? À hay thấy ngươi như vậy dẫu sao cũng chẳng có thân thích gia tộc gì cả, e ngại thì đổi luôn thành Triệu Bạch đi, chúng ta sau này một nhà, liền phước họa cộng sanh, bái kiến Triệu Bạch ca ca!!” Triệu Mãn Duyên hăng say cười cười dẫn dắt.

“Được!!” Mục Bạch hai mắt bốc lên mấy tia hắc thủy trọc khí, bao quát toàn thân động đậy cái gì đó mờ ảo từ phía sau lưng, khóe miệng nhếch lên nửa vành cười nửa vành run run quỷ dị.

Thực sự là muốn mở ra cái hắc ám khe nứt gì đó, quẳng cái khôn vặt công tử này vào tham quan cho hả giận.

“Đùa, đùa thôi… Ta không nói nữa a!” Triệu Mãn Duyên tái nhợt nói rằng.

Loại này ma quỷ đến Thánh Thành hình thiên sứ còn suýt mất đi cái mạng, tuy chỉ ác khí sùng sục sôi lên nhưng Triệu Mãn Duyên cũng là bị dọa suýt mếu rồi.

Mà Mục Bạch tự nhiên lại chỉ hù doạ, dạy dỗ tên này một cái, đều không có chút sát tâm gì cả, bất quá bộ mặt Triệu Mãn Duyên khi sợ hãi không khỏi khiến hắn buồn cười.

“Không có thời gian liền chớ nói nhảm, bên ngươi hơn 5000 người tử vong, quả thật rất kỳ lạ. Thường thường ở bên ngoài đi lại, những thứ tiếp xúc lây lan này trừ khi tập thể cộng
Advertisement
động, vốn có thể lại đen đủi tới mức toàn thể một cái khổng lồ công xưởng đều mắc?" Mục Bạch nói.

“Vậy ta mới khó hiểu, dịch bắt nguồn từ Tam Dương Thị, Phượng hoàng cổ trấn. Đúng là ở địa phương này, chúng ta phát triển một loại dược liệu phi thường nổi tiếng trên thị trường, đó là hồng sâm, nhân sâm. Nhưng xưởng thô khai thác thời điểm, theo ghi nhận đều không tới 40 người đánh bắt. Bọn họ càng lại chỉ có 10 người chết trong số.” Triệu Mãn Duyên nói rằng.

“Chỉ 10 công nhân của ngươi ở Tam Dương Thị chết, nhưng vì sao lại có hơn 5000 tổng số?” Mục Bạch cũng thật mơ hồ nói ra.

“Đại dịch trong vòng một tháng, rất nhanh bùng phát ra toàn bộ Đế Đô, Cố Đô, Hồ Bắc… rồi bao quát tam thành kể từ Tây Hải phận, phạm vi cả quốc nội liền chẳng nơi nào không bị ảnh hưởng. Triệu Thị trong nước công xưởng lẫn tiếp thị dịch vụ mọc như nấm, đó chính là trọng điểm. Cũng còn may chúng ta mô hình ở nước ngoài những năm gần đây cực cường thế lực, nếu không chuyện này thật khó khởi quật…” Triệu Mãn Duyên không nhịn được than vãn.

Mục Bạch không có bỏ sót sự kiện, tạm thời hắn không thể lý giải được cách lây lan kỳ lạ như vậy đối với Triệu Thị, nhưng một mặt khác liền cảm thấy Triệu Mãn Duyên nói đều không sai. Không lây ở đây thì lây ở chỗ khác…

“Chúng ta đi thôi!"

“Đi đâu?”

“Ra sân bay, trở về Phàm Tuyết trấn!!”

“Nơi đó thành ổ dịch rồi a, ngươi lại muốn dẫn xác đến?” Triệu Mãn Duyên thắc mắc.

“Ngươi xác định không đi?” Mục Bạch nhíu mày nói ra.

"Ta bây giờ hãy cùng ngăn cách với đời như thế, an trí khu hoang tàn vắng vẻ, ta nghĩ tìm phiền toái cũng không cần phải gặp cái hoàn cảnh kia đâu, là không muốn chết như vậy đấy!" Triệu Mãn Duyên khổ hạnh phải nói.

“Thủ phạm chưa có manh mối truy lùng, nhưng bất quá hiện tại nha đầu Linh Linh cùng lão sư của nàng, từ vài ngày trước ta đến bái phỏng, họ đã tìm được một loại đặc trị tín hiệu, sớm phát hiện được siêu nhỏ hơi thở khuẩn trùng trên cơ thể người. Phàm Tuyết trấn được chọn làm nơi thử nghiệm, đồng dạng ở đó có khả năng cũng sẽ an toàn cả nước đứng đầu. Ngươi không đi thì thôi vậy, hẹn gặp lại!!” Mục Bạch nói rằng.

“Ô đừng như vậy, ta đi, cho ta đi nữa. Quả nhiên, cũng còn cái loại tốt đẹp này, bà cụ non không có làm ta thất vọng mà!” Triệu Mãn Duyên mãi mới lộ ra chút vui vẻ.

Họ sau đó, nhanh chóng rời đi, bỏ lại cái tiếc nuối thành thị này trong lời hứa vĩnh cửu.

Bản thân Ma Đô như vậy nhộn nhịp thành phố chính là bởi vì do cái tình của người dân nơi đây chan chứa, cái hoài bão luôn ấp ủ vì một tương lai rực rõ hơn… như là bích hoàng bài danh.

Càng ngày càng nhiều người không tự chủ được bỏ xuống việc trong tay, bọn hắn nhìn chăm chú mây trời, hít sâu không khí có chút trầm muộn.

Trầm muộn…

Nhưng vẫn hi vọng, đáng được ăn mừng chính là, Hoa Hạ niềm tin chưa bao giờ bị đánh mất!!

……

……

Phàm Tuyết trấn.

Trên Lăng Không Điểu thành, đoàn quân xá trực thông vẫn ngày ngày thay nhau túc trực, không có dám lơ là nửa điểm.

Ở tại cái tình huống nhạy cảm như vậy, địa phương niêm phong quả thật vô cùng cần thiết, Phàm Tuyết trấn cũng đã ra xuống thông lệnh, tuyệt đối không có nhận thêm bất kỳ một cư dân nào nữa.

“Chúng ta muốn tìm các ngươi thành chủ?” Một nữ tử da đen nói rằng, nàng trùm cái loại khăn huỳnh mỏng lên đâu, xa gần trông đều rất giộng một thiên kim quận chúa từ Ba Tư quốc thổ đến.

“Thành chủ của chúng ta đang vô cùng bận rộn, ngươi không tới đúng lúc rồi, xin mời đi cho!” Cố Doanh nói rằng, nàng đứng giữ một khoảng cách nhất định với bất cứ ai thời điểm này.

Tự nhiên dứt lời, có hai luồng khổng lồ phong bão thổi vù vù lên phía trước, suýt chút nữa đều muốn đem Cố Doanh tinh thần lẫn thể chất toàn bộ chấn động rồi.

Thậm chí ở Phàm Tuyết trấn bên trong cao thủ nhiều vô số kể, nàng đều hằng ngày gặp không ít, mạnh dạn một tí dự đoán, bao quát thành chủ và đại đương gia ra, tình huống thật có chút chẳng thể nào chống trả.

“Hai cái nam nhân bên cạnh ta, thật không phải loại người khách khí gì. Mà nếu ở đây chúng ta thổi bay thành của ngươi, cũng sẽ không có bất cứ bất cứ điều luật gì ngăn chặn. Mỹ nữ, có muốn hay không vào bẩm báo lại.” Nữ tử da đen nở nụ cười nói rằng.

Trên nụ cười của nàng, tầng tầng lên một loại quang khải chiếu xuống, để cho một nửa mặt còn lại Lăng Không Điều thành đều bị huỳnh sắc mạ lên, lưng lửng mỹ diệu.

Như là thiên sứ chi khải vậy.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện