Toán Chí Độc Giả

Địa Chủ (1)


trước sau

Advertisement
Chúng tôi theo sau Lee Jihye và tiến vào Chungmuro. Yoo Sangah nhìn thấy một cánh cửa lưới bị vỡ tan ở trên mặt đất và nói, “…Bầu không khí ở đây thật hỗn loạn”.

Khi trèo lên đường ray số 3, chúng tôi thấy một vài người đang ngồi.

[Bạn đã tiến vào Chungmuro]

[Kịch bản thứ 3 đang diễn ra]

[Kênh #GIR-8761 đang kích hoạt.]

[Kênh #BIR-3642 đang kích hoạt]

Kể từ Chungmuro, quy mô của các kịch bản sẽ phát triển và số lượng kênh của Dokkaebi sẽ tăng lên. Bihyung chất phác kia sẽ có một quãng thời gian khó khăn từ giờ đây. Vài người trung niên nhìn chúng tôi và vẫy tay, “Oh, samurai bé nhỏ. Cô mang thêm người mới về à?”

“Vâng”. ‘Một samurai’. Tôi đoán Lee Jihye có thể được gọi như thế nếu nhà bảo trợ phía sau cô ấy không biết. Sớm muộn gì thì họ cũng sẽ bị phạt thôi. Lee Jihye nhíu mày lại và nhìn đám người trung niên, “Mấy người lại uống rượu à?”

“Hahahat! Còn thứ gì hơn uống rượu khi thế giới đã trở nên thế này à?”

Những gã trung niên đó trông có vẻ thoải mái, không giống như người đã trải nghiệm thảm họa. Điều này là bình thường vì họ đang mặc quân phục. Đây chắc chắn là sự khác biệt của Chungmuro. Mọi chuyện giờ mới thực sự bắt đầu đây.

“Nhưng những người bạn của cô đã đi qua đường hầm sao? Thật tuyệt… Họ có rất nhiều xu đúng chứ?”

Một gã trung niên quay sang Yoo Sangah. “Quý cô đằng kia, tên cô là gì thế? Cô có muốn thuê phòng giá rẻ không?”

“…Phòng?”

“Haha, cô không biết hệ thống ở đây sao? Nơi này—“.

Lee Jihye ngắt ngang lời của gã trung niên, “Ajusshis. Đừng có lừa những người mới”.

“Uhuh, dù sao thì họ cần phải biết. Đây là thứ mọi người làm để sống…”

“Nếu ông không muốn bị thương thì dừng lại đi”.

Gã trung niên khựng lại do những lời của Jihye. “Đây… Lũ trẻ đã học những thứ không tốt”.

“Này. Kang-ssi. Dừng lại”.

“Tôi đã mang mấy người tới đây, thế nên hãy tự chăm sóc cho bản thân kể từ giờ. Tôi không phải người trông trẻ”. Đứa nhóc này nói chuyện thật thờ ơ.

Tôi nhìn quanh. Chungmuro, đây là sân khấu của kịch bản thứ 3, nơi có luật chơi hoàn toàn khác biệt.

“K-Khốn nạn. Tao sẽ giết hết nếu chúng mày tới gần…” Một gã trung niên đứng trên ga của đường hầm số 3, vung dao xung quanh và đe đọa mọi người. Dưới chân gã là một ô có độ lớn 1 pyeong (3.306 m2). Nó đang toả ra một ánh sáng nhẹ màu xanh lục kéo dài trong không khí.

Yoo Sangah hỏi, “…Tại sao ông ta lại làm thế?”

“Tôi không biết…” Tôi có thể đoán được nhưng không cần làm cô ấy sợ vào lúc này. Có nhiều người đang ngồi với một con dao ở đường hầm số 3. Không như gã trước, họ đều mang vẻ mặt tuyệt vọng. Tôi liếc nhìn họ và hỏi Lee Jihye, “Yoo Jonghyuk đang ở đây à?”

Lee Jihye, người đang định rời đi, quay đầu lại khi nghe từ ‘Yoo Jonghyuk”. Có sự cảnh giác xuất hiện trong mắt cô ấy, “…Anh là ai?”

Yoo Jonghyuk đã hủy hoại đứa trẻ này rồi. Well, tôi có thể hiểu được. Rất khó để tìm được một nhà bảo trợ ở mức độ của Hải Chiến Thần kể cả khi anh ta tìm kiếm khắp Nam Hàn. Nếu tôi ở vị trí của Yoo Jonghyuk, tôi sẽ không tìm cô ấy quá sớm sau khi đến Chungmuro.

“Tôi là cộng sự đã sống sót trở lại của Yoo Jonghyuk”.

“…Cộng sự? Điều này khả thi sao?” Lee Jihye nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Tôi nhún vai một cách thiếu xấu hổ, “Gã đó sẽ biết nếu cô kể với anh ta thôi. Yoo Jonghyuk ở đâu rồi?”

“…Sư phụ không có ở đây”.

“Thật sao? Khó rồi đây. Tôi có vài thứ cần nói”.

Biểu cảm của Lee Jihye trở méo mó khi cô ấy nhìn tôi với cảm giác bị phản bội. Ah, tôi biết rất rõ những gì cô ấy nghĩ về Yoo Jonghyuk. Cô ấy cũng nhìn nhận anh ta là ‘Sư phụ’…Sẽ khó để có thể làm thân với cô ấy theo cách này. Lee Jihye gọi một cậu nhóc đang ngồi xổm ở góc, “Này! Ở đây!”

“Eh? Vâng, vâng!”

“Trông chừng những người này. Chị sẽ đi tìm Sư phụ”.

Cậu nhóc nhìn chúng tôi với ánh mắt hoang mang, “…Họ là ai?”

“Không biết nữa. Bạn của sư phụ chăng?”

Sau lời của Lee Jihye, ánh mắt của những người bên trong nhà ga mở lớn. Họ nhìn chung tôi đầy sự ngạc nhiên và kinh ngạc.

“…Bạn của Yoo Jonghyuk-ssi sao?” Cậu bé chạy tới và la lớn. Trông cậu cũng tầm tuổi của Lee Jihye. “Mọi người thật sự là bạn của Yoo Jonghyuk-ssi sao?”

Tôi không thể nói dối khi nhìn thấy ánh mắt trong sáng của cậu bé. Hoặc ít nhất đó là những gì xảy ra nếu tôi là người thường.

“Anh ấy là một người bạn tốt”.

Gần đây, tôi không thấy mình là người ‘bình thường’, hoặc ít nhất là trong hoàn cảnh này.

***

Trong khi chăm sóc cho Jung Heewon đang bất tỉnh, tôi nghe cậu bé kể về Chungmuro. Cùng với Lee Jihye, cậu bé cũng là một trong những người đi theo Yoo Jonghyuk.

“…Vì thế, chúng tôi đi theo Yoo Jonghyuk-ssi. Anh có đang nghe không đấy?”

“Có chứ”.

Tất nhiên, tôi không hề nghe. Câu chuyện về những hành động anh hùng của Yoo Jonghyuk tâm thần chẳng thú vị gì cả. Một tóm tắt ngắn gọn là thứ gì đó giống thế này.

“Ba ngày trước, Yoo Jonghyuk xuất hiện và cứu vài người các cậu, bao gồm cả Lee Jihye, khỏi quái vật. Câu chuyện là thế phải không?”

Cậu nhóc tỏ vẻ không hài lòng khi câu chuyện của mình bị tóm tắt đơn giản đến thế, “Uh, câu chuyện không đơn giản thế đâu”.

Cậu ta chắc chắn đã bị mê hoặc bởi Yoo Jonghyuk. Một sự hiện diện với sức mạnh áp đảo đột ngột cứu sống họ. Sẽ là chuyện lạ nếu họ không đi theo người đó. Cậu nhóc không biết rằng Yoo Jonghyuk không cứu họ vì lòng tốt nhưng là vì cậu ta đã may mắn vì ở cùng Lee Jihye.

“Tôi có thể hỏi cậu về những thứ tôi thắc mắc không?” Lee Hyunsung bắt đầu hỏi một cách lịch sự khi tôi chìm vào suy nghĩ.

“Vâng. Cứ hỏi đi ạ”.

“Trợ cấp thức ăn ở đây như thế nào?”

“Điều đó… Có chút xấu hổ khi nói ra… Vài người, bao gồm cả em, đang dựa vào Lee Jihye. Lee Jihye đi săn và nhờ Yoo Jonghyuk-ssi nấu chúng…”

Không biết anh ấy đã làm danh sách kiểm tra từ lúc nào nhưng Lee Hyunsung lấy ra một tờ ghi chú và bắt đầu viết gì đó. Anh ấy đúng là một người lính.

“Vậy còn nước uống thì sao?”

“Chúng tôi đưa thức ăn hoặc xu cho “Liên minh địa chủ” ở tầng trên để đổi lấy chúng”.

“…‘Liên minh địa chủ’?” Tôi ngồi thẳng dậy. Câu chuyện bắt đầu thú vị rồi đây.

Cậu nhóc do dự mở miệng, “Chúng là những địa chủ ở khu vực Chungmuro này. Chúng chiếm đóng tầng trên nên chúng tôi gọi đám đó là Liên Minh Địa Chủ”.

Liên Minh Địa Chủ của Chungmuro. Đó là cái tên đã xuất hiện trong Con đường Sinh tồn.

“Họ là loại người như thế nào?”

“Well, em nên nói thế nào nhỉ…” Thực tế, tôi không cần phải hỏi. Có lẽ, như dự đoán của tôi, một trong “Thập Quỷ” đang ở đây. “Họ chỉ là địa chủ thôi”.

Câu trả lời như dự đoán. Họ chỉ là những địa chủ, những chủ nhân của toà nhà và nhận một khoản thuế cố định. Vào lúc này, Lee Gilyoung yên lặng bỗng mở miệng, “Hyung, em cần đi vệ sinh”.

“Có gấp lắm không?”

“Có ạ”.

Thời điểm có chút bất ngờ. Càng khó hiểu hơn khi mà Lee Gilyoung không bao giờ nói những việc thế này. Sau đó, tôi chú ý rằng Lee Gilyoung đứng cạnh một Jung Heewon đang đỏ mặt.

“…Xin lỗi, chị đi cùng được không?”

Vào lúc đó, hình ảnh Yoo Sangah và Jung Heewon đi giải quyết những nhu cầu bí mật tại Ga Yaksu xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nghĩ tôi biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu nhóc đó, Lee Gilyoung, đã chú ý đến trước cả tôi. Cậu bé kia vô tình nghe được câu chuyện và nói, “Mọi người cần lên tầng 2 để đến nhà vệ sinh, nhưng không dễ vào đâu”.

“Có chuyện gì đã xảy ra sao?”

“Vâng. Em nghĩ tự mắt nhìn thấy sẽ tốt hơn… Em cũng đang định lên đó, mọi người đi cùng không?”

“Đi thôi”. Tôi chính là người nói. Tất nhiên, tôi không hề muốn đi vệ sinh. Tôi cần phải lên đó và kiểm tra lại vài thứ. Gần đây, những bước đi của Yoo Jonghyuk không giống với ‘lần trùng sinh thứ 3’ mà tôi biết. Nếu đúng là thế, tôi cần phải biết rõ về lỗ hổng. Tôi lên tầng 3 với những người bạn của mình trong khi mang theo Jung Heewon vẫn đang bất tỉnh.

“Oh, tôi nghe nói đó là những người mới. Mọi người đến để xem qua phòng à?” Một gã đàn ông trung niên đứng ở thang máy chỗ đường số 4 huýt sáo.

Cậu nhóc lắc đầu và trả lời, “Ah, xin lỗi. Chúng cháu đang đi lên tầng trên”.

“Oh, tệ thật. Cẩn thận nhé”. Gã trung niên vẫy tay không do dự.

Yoo Sangah nhìn theo gã trung niên đang đi ra xa và hỏi, “Đó… Dù sao thì… Chính xác ‘phòng’ là gì vậy? Tôi không nghĩ đó là phòng mà chúng ta vẫn biết đâu”.

“Đơn giản thôi”. Cậu nhóc chỉ vào 1 ô sàn hình vuông. Ô vuông đó cũng giống cái ở nhà ga đường số 3. Chúng là những ô màu xanh lục với kích thước 1 pyeong. Nhìn kĩ thì, tôi thấy có vài chữ được viết lơ lửng trên ô gạch đó.

[Khu xanh 0/1]

“Kịch bản tên là ‘Khu xanh’, và những ô kia gọi là ‘phòng’.”

Gần viên gạch, hai người đàn ông đang đánh nhau với một gã khác trên nó. Lần này Lee Hyunsung là người hỏi, “Đó là gì? Tại sao những người kia lại đánh nhau trên nó?”

Cậu bé lưỡng lữ một chút trước khi trả lời, như thể cậu ta sẽ khó sinh tồn được nếu nói ra vậy. “Anh sẽ hiểu sau khi lên tầng 2”.

Chúng tôi càng lên tầng cao, càng có nhiều người đánh nhau trên phòng. Những con số của phòng cũng khác. Có những căn phòng nhỏ (0/1) và phòng lớn (0/7). Con số phía sau hẳn là sức chứa của phòng. Tôi nhìn quanh một cách cẩn thận và hỏi, “Từ tầng thứ 3 đến tầng thứ nhất đều là khu vực của Liên Minh Địa Chủ sao?”

“…Đúng thế. Họ là những thế lực nhỏ, nhưng Liên Minh Địa Chủ chiếm phần lớn trong số chúng”.

Toàn bộ cơ sở hạ tầng của Chungmuro đều nằm ở tầng 2 và 3, chưa kể đến việc một liên minh duy nhất chiếm hữu chúng.

“Yoo Jonghyuk không làm gì à? Chẳng phải anh ta đã cứu nhóc sao?”

“Điều đó…” Khuôn mặt của cậu nhóc tối hơn thấy rõ sau câu hỏi của tôi. Cậu nhóc ủ rũ một lát trước khi nói một cách khó khăn, “Anh ấy bảo chúng em hãy tự lo cho mình…”

Tôi biết mà. Yoo Jonghyuk sẽ nói gì đó giống thế. Có lẽ anh ta chẳng bao giờ nói họ đi theo mình đâu. Bị quyến rũ bởi sức mạnh áp đảo anh ta thể hiện, họ bắt đầu nuôi dưỡng hy vọng. Thật đáng thương.

Không lâu sau, chúng tôi đã đến tầng 2. Vẻ căng thẳng xuất hiện trên gương mặt của cậu bé, “Chúng ta phải cẩn thận từ giờ trở đi”.

Số lượng phòng ở B2 nhiều hơn những tầng dưới, và cũng không hề có nhóm người nào đánh nhau cả. Thay vào đó, có những người đang đứng bảo vệ bên trong phòng với ánh mắt đáng sợ.

[Khu Xanh 7/7]

Chúng tôi đi qua nhóm người đó và tiến thẳng về nhà vệ sinh.

“Uh… Tại sao lại dừng ở đây thế?”

Chúng tôi dừng lại ngay khi đến hành lang cuối cùng tới nhà vệ sinh. Như thể một cái cổ chai, hàng tá người tụ tập ở hành lang.

“Tiến lên nào”. Tôi nói trong khi đẩy mọi người ra.

“Pildu-ssi! Làm ơn chấp nhận đi! Tôi sẽ không tái phạm đâu! Làm ơn, làm ơn! Cho tôi ở lại thêm một ngày nữa đi! Xin cho tôi nợ xu đi!” Người đội trưởng đứng ở đầu đang đối mặt với những người bị kích động.

“Nào nào, lùi lại. Lùi lại”. Ở bên phía đối diện, những người trông có vẻ như là đến từ Liên Minh Địa Chủ đang tập trung ở đây. Tôi có thể cảm thấy nó một cách tự nhiên. Một trong ‘Thập Quỷ’ đang ở đây. Tôi cố gắng tìm thành viên của ‘Thập Quỷ’ thông qua mô tả của tiểu thuyết, nhưng việc này không hề dễ dàng do tất cả họ đều phù hợp. Liệu có phải ấn tượng của họ đã trở nên giống nhau sau khi trở thành địa chủ không?

Tôi lắc đầu khi có ai đó nắm lấy chân tôi. Đó là Lee Gilyoung. Tôi cảm thấy nguy hiểm và định nắm lấy vai Lee Gilyoung khi có ai đó đẩy cậu bé.

“Ah!” Lee Gilyoung mất thăng bằng và ngã xuống.

[Nhân vật ‘Lee Gilyoung’ đã xâm nhập tài sản tư nhân]

Đột nhiên bầu không khí trở nên lạnh lẽo và một vài thành viên của ‘Liên Minh Địa Chủ’ nhìn Lee Gilyoung.

“Có chuyện gì với thằng bé này vậy?”

Gần như lập tức, đám đông la hét và lùi lại.

“Điên rồ!”

“L-Lùi lại! Nhanh!”

Như thể chưa từng ở đó, những người kia nhanh chóng rút lui như thủy triều. Những người đó biến mất, và vạch đỏ toả sáng tại nơi họ đã đứng. Một gã đàn ông nhìn qua ranh giới và Lee Gilyoung một lượt. “Hrmm, các người trông lạ quá. Các ngươi biết đây là đâu không?”

“Đường tới nhà vệ sinh?”

“Nhà vệ sinh? Haha, cùng lúc sao? Dù sao thì… thằng nhóc kia, cha mẹ mi đâu?”

“…Huh?”

“Mi không được dạy rằng không được quyền xâm nhập vào đất của người khác à?”

Đất của người khác…

Oh, nói thế cũng phải. Gã đàn ông đánh Lee Gilyoung trong khi treo một ánh nhìn không rõ ràng trên mặt.

“Vì mi không biết, ta sẽ dạy mi một bài học”.

[Nhân vật ‘Gong Pildu’ đã kích hoạt ‘Vùng vũ trang’ Lv.3]

Những tiếng loảng xoảng vang lên, và những trụ súng máy trồi lên từ mặt đất.

[Nhân vật ‘Gong Pildu’ muốn 500 xu cho việc xâm nhập lãnh thổ cá nhân]

[Nếu bạn không làm theo, những trụ súng sẽ khai hoả lập tức]

Gã đàn ông nói, “Đưa tiền đây”.

Những trụ súng đã nạp sẵn đạn đều nhắm vào một điểm. Lee Gilyoung bối rối đứng lên và đến cạnh tôi. Gã đàn ông nhìn tôi và cười, “Ah, vậy ngươi là người bảo hộ của nó. Vậy, người bảo hộ nên trả 500 xu chứ nhỉ?”

Tôi mỉm cười khi gã đàn ông xoè tay ra một cách trơ trẽn.

…Hài hước thật đấy, Yoo Jonghyuk. Anh để những tên ngu này yên sao?

Truyện convert hay : Diệp Quân Lâm Quả Mận Nhiễm Toàn Văn Miễn Phí Đọc Chính Bản

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện