Tình Yêu Là Vĩnh Cửu

Chương 13 -Ngày tang tóc


trước sau

Chương 13 -Ngày tang tóc

Dương Hạ Lan? Tại sao lại là cô ta?

Tú Linh lại nắm lấy cổ tay nữ y tá, khuôn mặt thất thần: "Dương Hà Lan không phải con gái của mẹ tôi, hai người đó không có quan hệ gì cả!”

"Nhưng ... Y tá liếc nhìn Dương Thiệu Phong, có chút xấu hổ.

"Khi mẹ cô được đưa đến đây, chính ông Dương là người đã thanh toán viện phí. Ông ấy không phải là... bố cô sao?"

Trong số đăng ký có ghi rằng Dương Thiệu Phong đã đưa bệnh nhân cũng với Dương Tú Linh đến dưới danh nghĩa là người nhà của mình. Vì vậy, nếu ông ta đã nói rằng Dương Hạ Lan là con gái của bệnh nhân, làm sao y tá có thể nghi ngờ được?

Dương Tủ Linh lập tức chạy tới chỗ Dương Thiệu Phong, nói lớn: "Chị ta vào đó làm gì? Nói cho tôi biết đi, chính xác thì các người muốn làm gì?"

"Hạ Lan có thể làm gì được chứ? Làm sao con bé có thể gây tổn hại đến mẹ con được?"

Thực lòng, Dương Thiệu Phong cũng cảm thấy hơi có lỗi với đứa con gái ngoài giá thủ này.Vì cuộc hôn nhân với nhà họ Lưu mà ông ta đã đẩy Dương Tủ Linh ra làm vật thể thân, thực chất là đã vu khống đứa con gái nhỏ những tội danh dơ bẩn mà cô chưa từng làm.

Tuy nhiên, bây giờ con gái lớn Dương Hà Lan đã trở lại mạnh khỏe và đẹp đẽ. Tất nhiên ông ta vẫn yêu chiều cô con gái lớn đã nuôi dưỡng nhiều năm này

hon.

 "Hạ Lan vừa nghe nói tình hình mẹ con đã ăn khá hơn liền vào thăm bà ấy ngay, nó cũng có ý tốt thôi mà...!"

“Dương Hạ Lan mà cũng có lòng tốt sao?!" Tú Linh gầm gừ giận dữ.

"Con bé chỉ đang quan tâm đến mẹ con, nó có thể làm chuyện ác ý gì chứ? Đừng khách sáo nữa!"

Vừa nói, Dương Thiệu Phong vừa lạnh nhạt đẩy Tú Linh ra, ông ta không thích đứa con gái này. Trong khi hai cha con đang nói chuyện, nữ y tá cũng vội vã rời đi để không gây rắc rối.

Bác sĩ Triệu nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng quá, tôi đã đến xem tình hình mẹ CÔ."

"Bác sĩ, hãy cho tôi gặp bà ấy!" Dương Hạ Lan độc ác xảo quyệt kia chắc chắn sẽ không chịu để yên cho mẹ cô. Lúc này Tú Linh đang rất hoảng sợ, cô thực sự lo rằng mẹ mình sẽ gặp phải tai nạn gì đó. Trên cõi đời khốc liệt này, cô chỉ còn bà là người thân duy nhất mà thôi.

Nói xong, Tú Linh lập tức bước vào phòng mà không đợi bác sĩ Triệu vào trước.

Nhìn thấy Tú Linh Đang đứng ở cửa, Dương Hạ Lan nhếch môi cười: "Em gái, đến rồi à?"

Dương Tú Linh giận dữ chạy tới, nắm lấy cổ tay cô ta. "Dương Hạ Lan, cô muốn làm gì?"

"Nghe nói cô đã sảy thai, sao không để mẹ cô đi cùng thử nghiệt chủng đó luôn đi!”

 Lời nói của Dương Hà Lan thực sự quá cay độc! Như một lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào lồng ngực Tú Linh.Cô ta dựa sát vào người em gái và nói nhỏ với giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy.

"Con mày chết một mình như vậy thật cô đơn quá, để mẹ mày đi cùng nó không phải tốt hơn sao?"

"Dương Hạ Lan!" "Cô Dương, hãy bình tĩnh". Bác sĩ Triệu thấy Tủ Linh toan ra tay đánh người liền kéo cổ lùi lại. "Sức khỏe cô lúc này vẫn chưa ổn định, đừng hấp tấp"

Tuy rằng anh ta không biết Dương Hà Lan đã nói những gì với cô ấy. Nhưng anh biết rằng đó chắc chắn không phải chuyện tốt.

"Ây... Tôi chỉ đang đưa ra một đề nghị thôi mà!  Nói rồi, Dương Hạ Lan nằm lấy cánh tay cha mình, nói: "Bố, chúng ta đi thôi, con bé đó lúc nào cũng có thể nổi điên lên và đánh người ta như thế đấy."

Dương Tú Linh suốt mấy ngày nay đã bị thương, đến bây giờ mặt vẫn đỏ bừng, nhưng là đỏ bừng vì xấu hổ.Dương Thiệu Phong cũng có chút chán ghét khi nhìn thấy đứa con hoang cau có khó chịu như vậy.

“Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chúng ta mau đi thôi, tránh phiền phức”. Nói xong, ông ta và Dương Hạ Lan cùng nhau rời đi.

Tủ Linh vội vã nắm lấy ống tay áo bác sĩ Triệu, khẩn khoản: "Bác sĩ, làm ơn để tôi xem xét tình hình mẹ tôi có được không?"

 Bệnh viện có quy định một ngày chỉ được nhận một người nhà" Bác sĩ Triệu có chút ái ngại.

"Nhưng tôi thực sự rất lo lắng, bác sĩ Triệu, xin hãy giúp tôi. Tôi muốn gặp mẹ tôi.”  Dương Hạ Lan chắc chắn không tự nhiên mà đi vào đây, cô ta hẳn đã giở thủ đoạn gì đó, trong lòng Tú Linh dần dâng lên một nỗi sợ hãi khôn nguôi.Một loại sợ hãi mà cô thậm chí không thể giải thích.

Bác sĩ Triệu cũng cảm thấy có lỗi với cô, liền suy nghĩ hồi lâu và nói: "Được rồi, tôi sẽ cố gắng châm chước... một lần này thôi đấy!"

"Bác sĩ! Bác sĩ thật tốt bụng!"

Ở bên trong, nữ y tá đột nhiên lao ra, hốt hoảng: "Bác sĩ, bệnh nhân tự nhiên nôn ra máu! Tình hình không ổn rồi!"


 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện