Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản

Chương 7


trước sau

Advertisement

Đi vào phòng, trên bàn đã có sẵn hoa quả và rượu, Tiểu Hiểu và Lộ Diêu vừa cởi áo khoác liền hát ngay. Lộ Diêu mà tôi biết, bài hát đầu tiên luôn là nhạc thiếu nhi, nói là để làm nóng, không ngờ Tiểu Hiểu cũng như vậy. Mười năm trước Tiểu Hiểu cũng giống Lộ Diêu, không ngờ bây giờ càng ngày càng giống nhau. Hai người hát từ 'Bài ca bán báo' đến 'Vương nhị tiểu', từ 'Như ánh mặt trời' đến 'Vương lão nhà Hán có miếng, từ nhạc xưa cho tới nhạc nay, nhạc nay lại quay về ngày xưa, có rất nhiều bài hát thiếu nhi tôi chưa từng nghe qua, bù đắp lại cho tuổi thơ thiếu thốn của tôi. Giám đốc ngồi nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn vỗ tay, cười thật vui vẻ. Chỉ là từ đầu đến cuối cô ấy không nhìn tôi một cái, ánh mắt của tôi cũng không tìm thấy mắt cô ấy.
Sau khi khởi động làm nóng người, hai người bắt đầu ca hát theo chủ đề nghiêm nghiêm túc túc. Tôi phụ trách hát bè theo, Tiểu Hiểu hát xong một bài đưa micro cho Giám đốc. Giám đốc đến ngồi bên cạnh tôi hát một ca khúc tiếng Anh. Tôi rất ít nghe nhạc Anh, bởi vì dù có hiểu lời ca cũng không thể nắm bắt được chính xác ý nghĩa bài hát. Tôi không thích cảm giác mơ hồ như vậy, tôi thích những ca khúc tiếng Trung cảm xúc rõ ràng. Vui vẻ thì sẽ vô cùng vui vẻ hạnh phúc, đau buồn thì vô vàn bi thương, không cần phải đoán cũng không cần phải suy nghĩ. Một lúc chợt truyền đến âm thanh ngọt ngào thanh thoát, tôi còn tưởng là giọng ca sĩ trong bài hát, không ngờ lại là giọng của cô ấy. Tôi không tránh được ngạc nhiên. Phát âm thật chuẩn và lưu loát, tiếng hát và giai điệu kết hợp với nhau hoàn hảo. Giống như là một ca sĩ chuyên nghiệp đang biểu diễn vậy. Giọng nói ngọt ngào của cô ấy từng làm tôi ngạc nhiên, bây giờ tài năng của cô ấy còn làm tôi bất ngờ hơn nữa, dưới ánh đèn màu càng ngây ngất động lòng người. Áo sơ mi trắng xắn lên khuỷu tay, một bàn tay cắm vào túi quần, tóc xoăn dài mềm mại tán lạc trên vai, dây chuyền trên cổ toả sáng lấp lánh. Rất giống siêu sao đang đứng trên sân khấu. Nhìn nét mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cô ấy, tôi ngây ngô không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào nữa.
Sau khi hát xong, Lộ Diêu và Tiểu Hiểu giống như người hâm mộ cuồng nhiệt, dùng tiếng thét cao một quãng tám gào lên cổ vũ, vỗ tay, tôi không nhịn được cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Không khí trong phòng phút chốc đã nóng bừng, Lộ Diêu là người nắm bắt giai điệu rất tốt, nhảy ngay lên bàn trà, Tiểu Hiểu cũng nhảy theo. Hai người như bị điện giật, theo điệu nhạc vặn vẹo cơ thể, may mắn bàn trà làm bằng đá cẩm thạch. Giám đốc ngồi trên sô pha nhìn các cô ấy vui vẻ vẫn luôn mỉm cười. Quậy một hồi, Tiểu Hiểu kéo cô ấy lên nhảy với họ, việc này tôi không tham gia, tôi không thích khiêu vũ, Lộ Diêu và Tiểu Hiểu đều biết. cô ấy bị đưa vào giữa, tôi chỉnh cho âm thanh ở mức lớn nhất, nhìn thân thể linh động của cô ấy nhanh chóng trở nên hứng khởi. Ba người tựa hồ như những tinh linh, đang quay cuồng với vũ khúc giữa đất trời. Một lát sau, Lộ Diêu bỏ giày ra, tóc trên vai càng thêm hỗn loạn, Tiểu Hiểu lại nhảy lên bàn trà, đá tung giày của Lộ Diêu ra xa. Giám đốc nhìn hai người cười to, theo tiết tấu ngày càng nhanh mà điệu nhảy càng thêm nóng bỏng, nét dịu dàng đã dần bị sự hoang dã thay thế, cô ấy cởi bỏ từng nút từng nút áo sơ mi, chỉ còn lại hai nút trước ngực, vạt áo cột lại đằng trước, chiếc bụng hoàn toàn lộ ra, phẳng lì săn chắc, dưới ánh đèn càng tôn thêm màu trắng nõn nà của da thịt cô ấy. Theo điệu nhạc, không còn là tùy hứng chuyển động như lúc nãy nữa, mà là nhảy múa theo nhịp điệu, tôi từng xem kiểu khiêu vũ này rồi, gọi là điệu Jazz. Cả người cô ấy từ trên xuống dưới, mỗi một đốt ngón tay cũng dường như đang chuyển động, eo cô ấy theo tiết tấu mà phập phồng, gợi cảm quyến rũ. Mắt cô ấy tỏa ra ánh nhìn như yêu tinh chuyển mình, khóe miệng cong lên, khi thì nhíu mày, lúc lại cười mỉm, cô ấy tựa như một ngọn lửa, nhiệt tình thiêu đốt chính mình, cũng thiêu dốt dục vọng đang trào dâng trong lòng tôi. Tôi không thể đem người phụ nữ gợi cảm ma mị này với Giám đốc ngày thường bình tĩnh dịu dàng kiên định làm một người, giống như nói ánh sáng mùa hè chói chang, rực rỡ, nhiệt liệt làm người ta nóng bỏng với mùa thu lá rơi hoa rụng, lãng mạn bình yên là một vậy, thật làm cho người khác say mê. Tôi không thể tìm được từ thích hợp để diễn tả cảm xúc cô ấy đã để lại trong tâm trí tôi, ngoại trừ kinh động lòng người thì chỉ có kinh động lòng người. Tôi ngồi ngây ngốc một chỗ, không thể phủ nhận sự cuồng dã của cô ấy đã làm bùng lên một ngọn lửa trong lòng tôi.
Tiểu Hiểu và Lộ Diêu cũng dừng lại, huýt sáo, tấm tắc khen ngợi. Khi âm thanh chấm dứt cô ấy ngừng lại, thoáng nhìn ngốc đầu gỗ là tôi, cái liếc mắt kia làm cho tim tôi quên cả đập...Tiểu Hiểu và Lộ Diêu không buông tay khỏi người cô ấy, cảm giác hai người đang đưa cô ấy lên thành thần mà sùng bái. Trên trán cô ấy đã lấm tấm mồ hôi, thế nhưng vẫn không ngừng tiếp tục hết mình với hai người kia, làm cho người nãy giờ ngồi một mình một xó là tôi đây chẳng thể nào bình tĩnh được.
Ra đến cửa KTV thì đã khuya, sau một lúc dặn dò nhau chạy xe cẩn thận thì ai về nhà nấy. cô ấy đi phía trước không nói câu nào, lúc ngồi trên xe mặt cũng không biểu cảm nhìn thẳng phía trước, giống như mọi việc vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
"Tử Nhan, mở một bản tình ca nghe đi." Giọng điệu bình thản của cô ấy không nghe ra được cảm xúc gì.
"Dạ."
Tôi mở DVD, bên trong là những bài hát mà tôi yêu thích, đều là những bài hát mà tôi nghe từ lâu, cho đến giờ vẫn chỉ là nghe những bài này, bình thường sẽ không mở, chỉ những khi vô tình ngẩn người mới bật lên. Cũng từng nghĩ tới việc sẽ mua một vài đĩa nhạc mới, nhưng mà thói quen nghe những bài nhạc xưa này không thể thay đổi được. Âm thanh chậm rãi từ từ thoát ra lấp đầy không gian thinh lặng.
"Nếu không phải yêu thương em, tại sao đêm dài lại không thể ngủ, mọi suy nghĩ đều hướng về em, tôi nghĩ về em, nhớ em, rất nhớ em, nếu không phải là yêu em, sao cảm xúc không thể bình yên, không thể giải thích được, tôi nghĩ về em, nhớ em, rất nhớ em, yêu là một dạng tra tấn, thế nhưng sao không thể từ bỏ, không ngừng làm khổ tâm trí tôi, nếu không phải yêu thương em, sao lại bất chợt thở dài, tâm tình luôn luôn phiền muộn, yêu em, yêu em, yêu em..."
Không khí trong xe cũng theo những âm thanh trầm lắng mà ngưng đọng, chạy xe giữa đường phố tĩnh mịch, không nghe thấy tiếng gió gào thét cũng như âm thanh chói tai của xe cộ, cả thành phố dường như chỉ còn lại hai chúng tôi, xe chạy đến ngã tư đường, lằn đường đi bộ màu trắng dừng dưới xe tôi, đèn qua đường sáng lên, ánh mắt cô ấy từ nãy giờ vẫn kiên trì nhìn thẳng phía trước, nơi ngã tư đường không một bóng xe. Bài hát kết thúc, cô ấy nhẹ nhàng bấm lặp lại, nhìn qua kính chiếu hậu bắt gặp nét mặt mê người của cô ấy, sáng ngời mà bí ẩn. Tôi chợt ước có thể đi mãi thế này, đến tận cùng thế giới...
Xe chầm chậm rẽ vào Đế Hào, khi đến cửa, vẫn còn giọng hát thâm tình của Mạc Văn Úy triền miên tràn ngập trong xe, cô ấy cũng không vội xuống xe, vẫn nhìn phía trước, tựa như đang chờ đợi chuyện gì đó, tự như đang suy nghĩ... Tôi cũng không nói chuyện, lặng im ngồi cùng với cô ấy. Sau khi bài hát lặp lại đến lần thứ chin, cô ấy nhẹ nhàng thở dài, mở cửa xe. Không trao ánh mắt cũng chẳng để lại câu nào. Tôi nhìn cô ấy đi vào cửa, đèn của sáng lên, rồi lái xe rời khỏi. Trên đường về đều là nghĩ về thân ảnh nhiệt tình như lửa vô cùng gợi cảm kia, ánh mắt quyến rũ nóng bỏng, cô ấy giống như một ly rượu mạnh không lẫn tạp chất, không uống, trông mòn con mắt, uống vào, ruột gan đứt đoạn...
Về đến nhà đã gần 2 giờ sáng, lấy tay mở cửa phát hiện đèn phòng Tiểu Hiểu vẫn sáng, vừa định gõ cửa vào thì thấy cô từ trong đi ra. Cô ấy đang dang tay chân theo hình chữ Đại (大) nằm trên giường, miệng không ngừng ngáp.
"Sao giờ cậu mới về? Chờ cậu buồn ngủ muốn chết..."
"Chờ mình? Chờ mình làm gì?"
"Làm gì? Để phổ biến cho cậu kiến thức phổ thông chứ còn làm gì nữa, cái người ngốc nghếch như cậu nếu mà không cải tạo thì không xong. Thấy cậu trong sáng thuần khiết như vậy, mình phải dạy dỗ một tí để không bị người ta lừa gạt. Uổng cho chúng ta cùng tốt nghiệp một trường đại học, nói cậu học chung trường với mình thật là doạ người!" Tiểu Hiểu ngoáy ngoáy mũi, vừa làm vừa gọi tôi qua.
"Lại đây, để chị đây dạy cho em một khóa." Tôi ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh cô.
"Học cái gì vậy?"
"Chị đây sẽ nói một chút về chuyện của con gái nha. Ah um" Tiểu Hiểu hắng giọng, mở to mắt giả bộ đứng đắn, "Khi hai cô gái quen nhau, thì người có khuynh hướng là nam sẽ được gọi là T, là người áp người khác, ah, chính là cái mà Đanh đá đã nói với cậu rồi đó, mình không có nói lại nữa. Còn người mà bị áp ở dưới thì được gọi là thí*". Cô ấy cau mày khoa tay múa chân với tôi "Đó là một mẫu tự tiếng Anh nha, là P không phải là thí nha". Tôi mở to mắt, thư thái gật gật đầu. Tiểu Hiểu vuốt vuốt đầu tôi.
(*chị tử nhan vẫn còn lơ mơ chỗ này cứ nhầm lẫn chữ thí với P vì trong tiếng Trung chữ này phát âm là /pì/ rất giống với P, mà thí trong tiếng Trung nghĩ là cái rắm í ^_^)
"Ngoan lắm, một hồi dì cho đi mua kẹo ăn nha." Tôi chụp ngay lấy hai tay cô.
"Nói tiếp, còn một dạng người nữa có thể biến đổi từ T thành P và ngược lại được gọi là H. Về việc nhớ được T, P, H thế nào thì cậu tự về mà ngẫm nghĩ đi. Ngoài ra còn có Gia T, Nương T, ...rất nhiều dạng tà hồ, cái gì Thiết T, cương T, cái dạng T gì cũng đều có nha, đủ thứ hầm bà lằng. P cũng có sự phân chia như vậy, có Gia P cũng có Thuần P. Tóm lại, nhìn cái sự khoái chí của cậu, thật giống con nít.... Thế nào, có cảm giác nước đổ đầu vịt không?" Tiểu Hiểu vỗ vỗ vai của tôi, tôi vẫn là ngu ngu ngơ ngơ, trong đầu vô số dấu chấm hỏi bay lơ lửng.
"Có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh... Vậy mình là thế nào? Mình thuộc dạng gì?"
"Cậu hả?!" Tiểu Hiểu cười nham nhở đánh giá tôi "Mắt to hai mí, mũi cao môi hồng, tóc dài mặt trái xoan... còn có chút nhan sắc... phù hợp với tiêu chuẩn của Nương T, hơn nữa còn tương đối giống với cái thể loại này..."
"Sao cậu biết?"
"Nhìn ánh mắt ngây thơ bình tĩnh của cậu là biết...bất quá..."
"Bất quá cái gì?"
"Hắc hắc, không chắc là cậu sẽ áp được Vũ Tình đâu. Khí chất của cô ấy dù là T cỡ nào cũng không áp được, nếu là cậu, thì chỉ có cả đời bị áp thôi." Tiểu Hiểu cợt nhả vỗ vỗ vai tôi, lại chỏng bốn vó nằm xuống. Tôi nhịn không được liền hỏi cô:
"Tiểu Hiểu, cậu cũng thích con gái hả?"
" Cậu hỏi cái này làm gì?'
"Nếu không thì làm sao mà cậu biết những chuyện này?"
"Tất nhiên là tớ biết, người trái đất ai cũng biết."
"Ai cũng biết?!"
"Đáng tiếc cho cậu thích Tiểu Tuyết nhiều năm như vậy, ngay cả chuyện này cũng không biết. Thật không hiểu được cậu sao có thể sống chứ. Đồ ngốc, cậu thật đáng sợ." Một bên nói, một bên nhìn tôi xem thường.
"Vậy Vũ Tình cũng biết?"
"Vô nghĩa, Vũ Tình ở nước ngoài mười năm, người đồng tính ở Mỹ còn có thể kết hôn, cô ấy đương nhiên là biết. Có khi kiến thức so với mình còn nhiều hơn ấy chứ." Cô ấy bất thình lình ngồi dậy, "Hai người thế nào rồi?"
"Cái gì thế nào?"
"Bớt giả bộ thuần khiết đi, cậu và Vũ Tình đã đến bước nào rồi?" Tiểu Hiểu cười đáng khinh.
"Cái gì mà bước nào chứ, thì như hiện tại thôi. Chỉ là bạn bè bình thường."
"Vương Tử Nhan, không phải chứ, kẻ ngốc cũng biết Vũ Tình có ý đối với cậu, cậu đối với cô ấy thì càng không cần nói nữa. Đều sắp ba mươi còn chơi trò mập mờ, hữu tâm vô lực hả? Mình nói cho cậu nghe nè chị em tốt, Vũ Tình ở nước ngoài không chỉ có nam giới mà còn có vô số nữ giới cũng theo đuổi cô ấy nha, nếu mà cậu không nhanh ra tay, đến lúc đó hối hận không kịp, đừng có tìm tới khóc với mình nha."
"Không phải cô ấy đã chia tay rồi sao?"
"Đúng cậu là gỗ mục không thể khắc nha, chia tay thì không quay lại được sao?...Mình nói với cậu, hôm trước mình đi dùng cơm với đối tác, trong đó có người vừa từ nước ngoài về, vô tình nhắc tới Vũ Tình, trùng hợp họ cũng là đối tác khi còn ở Mỹ. Ông ấy nói Vũ Tình có bạn trai, hai người yêu nhau sáu năm, tình cảm khăng khít đến mức sắp đi đến hôn nhân thì Vũ Tình lại phải về nước. Người nhà bạn trai cô ấy thì nhất định không đồng ý cho đi theo cô ấy, nên phải chia tay. Nghe nói lần trước Vũ Tình phải quay về Mỹ là vì chuyện này, nghe nói người đàn ông đó nếu không thể ở bên Vũ Tình thì không muốn sống nữa, người nhà không có biện pháp đành phải mời Vũ Tình trở về một chuyến. Chuyện sau đó thế nào thì mình không rõ. Mình còn nghe nói là Vũ Tình có hai bằng thạc sĩ về quản lý và thiết kế nữa, ở nước ngoài cũng có công ty, kinh doanh không tệ, nếu cha cô ấy không hối thúc về nước thì có khi cả đời cô ấy sẽ không quay về Trung Quốc nữa. Không thể giải thích được duyên phận, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Aizz, cậu có thấy vậy không!" Nói xong vỗ vỗ miệng.
"Làm sao cậu biết Vũ Tình có ý với mình, tình cảm giữa cô ấy và bạn trai sâu đậm như vậy..." Nghi vấn của tôi biến thành lầm bầm lầu bầu tự nói với mình, nơi nào đó trong lòng nhói đau.
"Cậu cùng Tiểu Tuyết dây dưa mười năm, không phải sau đó cũng là yêu Vũ Tình sao? Chia tay rồi thì mọi chuyện là quá khứ. Cho nên tình yêu và thời gian không có liên quan với nhau. Tử Nhan à, con người cậu không cần sống khổ sở như vậy. Yêu cầu với chính mình thấp một chút, vì bản thân nghĩ nhiều một chút đi. Đừng đợi đến lúc mất đi mới thấy hối hận, huống hồ Vũ Tình lại là một cô gái ưu tú như thế..."
"Nhưng mà mình không thể cho cô ấy điều cô ấy mong muốn..."
"Cậu biết cô ấy muốn gì sao?"
"Cô ấy là nữ, mình cũng là nữ, cậu có biết điều này có ý nghĩa gì không. Nếu mình bước đi bước này, cô ấy sẽ đối mặt với áp lực xã hội thế nào, địa vị thượng lưu của cô ấy trong xã hội chắc chắn cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Tiểu Hiểu, mình không thể bắt cô ấy vì mình mà hi sinh nhiều như vậy."
"Tử Nhan, cậu có từng hỏi cảm nhận của Vũ Tình không? Từng hỏi qua cô ấy muốn yêu thế nào chưa? Cậu rất lí trí ẩn nhẫn, thậm chí rất yếu đuối cao ngạo, cậu đã mất Tiểu Tuyết rồi, giờ cậu muốn mất thêm Vũ Tình nữa sao?..." Tiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn thấu tâm can tôi, cũng nhìn thấy trái tim tổn thương của tôi. Nhưng mà, tôi lấy cái gì để có được tình yêu đây, lấy cái gì mà tranh đấu đây? Tôi đã qua cái thời tuổi trẻ hiếu thắng bồng bột, tôi không thể chỉ vì một xao động nhất thời mà hủy diệt tương lai, tôi phải vì tương lai mà cố gắng. Phải hết sức cố gắng để có được hạnh phúc.
Nói chuyện với Tiểu Hiểu cả một đêm, tôi đã bắt đầu nghĩ đến con đường phấn đấu vì hạnh phúc. Tôi bắt đầu dự định bán nhà. Đây là điều tôi đã định làm từ lâu, cũng từng trao đổi với Tử Sâm, nhưng anh không đồng ý cho tôi bán, anh có thể cho tôi tiền để làm vốn kinh doanh, nhưng mà tôi cảm thấy, tiền của chính mình xài vẫn yên tâm hơn, dù sao thì anh ấy cũng tránh nhiệm với gia đình, tôi không muốn khiến chị dâu và Đậu Đậu có một chút rủi ro nào.
Tuy là bộ phận bất động sản của Côn Bằng gần như đã nghỉ phép hết, nhưng cô ấy mỗi ngày đều đến công ty, bởi vì Côn Bằng không chỉ có kinh doanh bất động sản. Nhưng dù như vậy cũng nhàn nhã hơn thời gian trước rất nhiều. Thời gian rảnh rỗi của tôi cũng chợt nhiều hơn. Trừ việc đưa cô ấy ra ngoài ăn cơm tiếp khách hàng, tôi luôn là ngồi một chỗ trong văn phòng hoặc ở nhà đọc sách tra tư liệu chờ cô ấy. Cuộc sống của tôi lại bị những bộ sách chứa đầy tri thức chiếm lấy, giống như quay lại thời còn là nghiên cứu sinh khi xưa, không nghĩ tới chuyện gì khác nữa, mà cô ấy cũng chưa bao giờ hỏi tôi thường ngồi làm gì, có khi vô tình ánh mắt chạm nhau thì tôi cũng chỉ im lặng. Nhiều lúc, chúng tôi lặng lẽ ngồi ở phòng khách, làm chuyện của mình. Cuộc sống của cô ấy rất đơn giản và yên bình, hoặc là đọc tin tức từ báo chí, hoặc là luyện đàn, còn không thì sẽ nằm sưởi nắng, trang phục mùa hè mát mẻ, gương mặt bình lặng trong lúc nghe nhạc. Tôi thường nhìn thấy nét mặt ôn nhu của cô ấy tắm dưới ánh mặt trời trở nên bừng sáng rực rỡ, thần kì như không thật, thường xuyên bị dáng người tuyệt đẹp của cô ấy khi đó làm tôi hít thở không thông. Đây là thời gian đẹp đẽ mà cô ấy thuộc về tôi, cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn trân trọng những phút giây đó.
Nhà của Tiểu Hiểu trang trí đã gần xong, vì việc này mà cô ấy cơm ăn không ngon mà ngủ cũng chẳng yên, cả ngày theo sát người của công ty thiết kế nội thất, tự mình chỉ huy, nửa bước cũng không rời, mấy công nhân nhìn thấy cô trong lòng đều run sợ, cả người cũng phát run. Thời điểm chuyển nhà vô cùng hoành tráng, vô cùng đáng xem. Phải thuê đến hai công ty vận chuyển. Tôi và Giám đốc nhìn bọn họ chuyển đồ mà mắt mở ngày càng to, không thể tưởng tưởng được chỉ có mấy chục met vuông mà lại có thể chứa nhiều đồ như vậy. Dọn trong dọn ngoài cả một ngày, cuối cùng thì mọi thứ cũng xong. Đến lúc đi, Tiểu Hiểu nắm chặt tay tôi, lời nói cũng theo cảm xúc mà không kiềm được rưng rưng, đồng chí Tử Nhan, mình đi rồi, cậu phải bảo trọng, tình hữu nghị cách mạng của chúng ta tựa như ánh mặt trời lúc tám giờ, lúc có lúc không. Sự bi thống của tôi không cần nói cũng biết, đồng chí Tiểu Hiểu, cậu đi rồi cũng phải bảo trọng, giao tình của chúng ta giống như giá cổ phiếu ở thị trường chứng khoán, nói mất liền mất. Cuối cùng ôm nhau một chỗ, chớp chớp mắt nặn ra vài giọt nước mắt. Sau đó, một cước đá cô ra ngoài. Lúc dọn dẹp lại phòng ốc, vô tình thấy trên bàn đặt một xấp tiền, bên dưới còn có một tờ giấy, viết một dòng chữ rồng bay phượng múa:
"Tử Nhan, lời cảm ơn buồn nôn không thể nói ra mồm. Mong cho tình cảm của chúng ta mãi như lửa đỏ tươi sáng trên những tờ nhân dân tệ này, không bao giờ tắt, mãi mãi bền chắc.
Tiểu Hiểu."
Giám đốc nhìn thoáng qua, cũng không nói gì, lấy tiền và tờ giấy bỏ vào túi áo của tôi.
Tiểu Hiểu, mình có tài gì đức gì mà có thể gặp được một người bạn đáng quý đáng trọng như cậu vậy chứ.
Sau khi tôi rửa tay xong thì trời cũng không còn sớm nữa.
"Vũ Tình, chúng ta đi ăn cơm đi" Tôi vỗ vỗ ví tiền "Ha ha, hôm nay em mời."
"Chúng ta ăn ở nhà đi. Đồ ăn bên ngoài ăn không tốt đâu." cô ấy xoay người, những lọn tóc rớt trên vai, nhìn từ góc độ nào cũng toát lên nét đẹp thanh tĩnh hiền dịu, tôi nhìn hình ảnh ấy mà bất chợt choáng váng, thấy tôi không nói chuyện, Giám đốc ngẩng đầu nhìn tôi.
"Tử Nhan?"
"Hả? À, vậy đi. Nghe lời chị. Cho chị xem tay nghề của em." Tôi vội vàng thu hồi hồn vía đã chu du đến chín tầng mây nào rồi, cô ấy cười cười không nói gì.
Một lát sau, cô ấy lại lấy lại vẻ điềm đạm ngày thường, xuống lầu lái xe đi siêu thị. Vào siêu thị, tôi đẩy xe đi phía sau cô ấy, ngắn ngủi mới mười phút mà xe hàng từ trống rỗng đã thành chật kín, nhưng cô ấy vẫn chưa định dừng tay, tôi phải vội vàng sắp xếp lại đồ cho ngay ngắn, sau đó lại phải lấy thêm một xe nữa, thấy ánh mắt cô ấy đang ngoái nhìn xung quanh.
"Tử Nhan, em đi đâu vậy?"
"À, xe đầy rồi, em chuyển mấy thứ qua xe khác."
"Ừ." cô ấy dừng lại, đến khoác lấy cánh tay tôi, giống như sợ tôi lại biến mất, sau đó quay đầu chọn hàng, nhưng tay cũng không buông ra.
Rời siêu thị, đem đồ xếp lên xe. Sau đó không đủ chỗ đành phải để tạm ở ghế sau, không khỏi cảm thán phụ nữ là một loài động vật đáng sợ.
Đến Đế Hào lại phải chuyển đồ xuống, may là không phải lên lầu, nếu không thì chắc tôi sẽ chết giữa cầu thang mất. cô ấy so với tôi thì cũng không sung sướng hơn. Mới vừa đem đồ đạc sắp xếp xong, chuông điện thoại của cô ấy chợt vang lên, cô ấy lấy di động nhìn qua, lông mày nhíu lại.
"Hello.."
"......."
"What?"
"......"
"Why do you...? Ok Ok, wait for me..." Nói xong cô ấy tắt điện thoại, trên mặt lại hiện lên vẻ lo lắng.
"Tử Nhan, đi ra sân bay ngay thôi."
Ngồi vào xe, quay đầu thẳng hướng sân bay, trên đường, cô ấy liên tục xem thời gian, tay nắm chặt di động, dáng vẻ khẩn trương.
"Vũ Tình, chuyện gấp lắm sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy để em chạy nhanh hơn."
"Được, tốt."
Đến

1 2 3 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện