Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản

Chương 4


trước sau

Advertisement

Xuống máy bay rồi chúng tôi lại vội vã chạy đến khách sạn nhận thẻ phòng, sau đó ai về phòng nấy. Đến lúc này tôi mới nhớ là mình đi quá vội vã, vẫn chưa kịp nhắn nhủ lời nào với người nhà. Cho nên tôi liền gọi điện nói vài câu với mẹ tôi, tôi nói mình đang ở Thượng Hải cùng với con gái cưng của người, mấy ngày nữa mới trở về được. Mẹ bị tôi tiền trảm hậu tấu thẹn quá hóa giận thề thế nào cũng phải đá chết tôi. Sau đó tôi tiếp tục gọi cho Tiểu Hiểu và Lộ Diêu, hai người này tới giờ vẫn chưa định được thắng thua, khăng khăng một mực muốn tôi đưa ra quyết định, tôi nói mình đã ở Thượng Hải rồi, hai người các cậu tự đi chơi đi. Bọn họ vừa nghe vậy nháy mắt đã quay sang cùng một chiến hào, nói tôi vong ân bội nghĩa, là tên bán nước, phản bội cách mạng, cầm thú cặn bả, bị điên mất trí, vì thế tôi nhân lúc ầm ĩ tắt điện thoại, đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó ngã mình nằm vật trên giường. Có điều gương mặt tái nhợt của cô ấy vẫn không ngừng xoay quanh trong đầu, lăn qua lăn lại làm sao cũng không ngủ được. Cuối cùng tôi đứng dậy mặc lại quần áo, sau đó đi qua đứng trước cửa phòng bên cạnh.
Tôi đứng ở đó do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa, có điều đợi mãi vẫn không thấy cửa mở. Đang tính quay trở về, chợt nghe được tiếng cô ấy:
"Tử Nhan?...Có việc gì sao?"
"...À, không có gì...Tính qua đây xem thử chị còn đau bụng hay không..." Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình hơi đường đột.
"Em vào đi." Cô ấy mở cửa lớn hơn một chút, sau khi vào trong tôi mới thấy rõ lúc này cô ấy đang mặc đồ ngủ, tóc vẫn còn ướt nhỏ giọt.
"A... Thật xin lỗi, quấy rầy chị tắm rửa"
" Không sao. Ngồi đi."
Tôi ngồi xuống hỏi: "...Bao tử còn đau không?"
Cô ấy nghiêng đầu dùng khăn mặt lau khô tóc, trả lời tôi: "Hết đau rồi, hôm nay cảm ơn em..."
"Chị thường hay đau bao tử như vậy sao?"
"...Bệnh cũ. Quen rồi." Cô ấy nhẹ nhàng cười, tôi bỗng nhiên có chút đau lòng, trong đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt của cô ấy hôm nay, thói quen?! Cô ấy rốt cuộc đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, đến tột cùng đã phí bao nhiêu sức khỏe...
"Vũ Tình, chị không thể tiếp tục uống rượu."
Cô ấy cũng ngồi xuống nhìn tôi nói: "...Ừ, sau này chị sẽ cố uống ít lại."
Tôi biết muốn cô ấy không uống rượu là một yêu cầu không thực tế, nhưng mà cô ấy cũng đã đáp ứng tôi sẽ cố gắng uống ít lại. Mặc kệ có phải cô ấy đang trả lời cho có lệ hay không, tôi đều cảm thấy thật ấm lòng.
"Sau này không nên ăn đồ lạnh, phải chú ý thói quen ăn uống, đừng nói với em lâu nay chị đều không ăn sáng?" Tôi lại phát bệnh nghề nghiệp, hóa thân thành bác sĩ.
"Ừ, chỉ có một mình nên lười làm."

"Vũ Tình, chị tiếp tục như vậy sẽ không tốt cho bao tử, một khi bệnh chắc chắn sẽ rất đau. Nhất định phải ăn bữa sáng..."
"Tử Nhan, hồi còn làm trong bệnh viện em cũng giống vậy sao?" Cô ấy nghiêng người tựa vào sô pha, tay trái chống đầu, khóe miệng nhếch lên đầy xinh đẹp, đôi mắt tỏa sáng nhìn thẳng tôi, tóc dài ướt đẫm xõa trên vai, dây áo ngủ trắng từ trên vai phải trượt xuống, ẩn hiện đường cong uyển chuyển...Làn da trắng nõn, khuôn mặt mê người hòa vào ánh đèn mờ nhạt, tạo nên một bức tranh tràn đầy thần bí và mê hoặc. Tim tôi không hiểu sao đập nhanh hơn, gương mặt nóng dần, trong cơ thể như có thứ gì đó bỗng nhiên nổ tung, lan ra, trải rộng khắp toàn thân.
"À Vũ Tình...Nếu không còn chuyện gì nữa em về phòng đây." Tôi vội vội vàng vàng đứng lên, không đợi cô ấy trả lời đã hốt hoảng chạy về phòng. Tôi giống như một đứa trẻ đang ăn vụng bị bắt gặp, sợ hãi, bối rối... Tôi không biết mình đang sợ cái gì, chỉ là một khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ấy, nhìn thấy ánh mắt động lòng người ấy tôi sẽ trở nên luống cuống thất thường, trong lòng có thứ gì đó không ngừng lay động, cảm giác này làm cho tôi sợ hãi. Tôi chỉ quen với việc bình tĩnh chờ đợi, quen với tình yêu bình lặng, cũng đã quen với việc giữ cho con tim an phận ngủ say. Tôi sợ hãi thay đổi, mà giờ đây tôi phát hiện mình đã không thể làm bản thân yên ổn lại như lúc ban đầu. Sự thay đổi này có lẽ khởi nguồn từ cái đêm ở quảng trường ngày hôm ấy, cũng có thể là trước đó nữa. Tôi nhìn nhận giờ phút này mình thật thảm hại, bởi vì thế giới của tôi bắt đầu hỗn loạn, đã không còn đơn thuần đen trắng hai màu. Tình trạng như vậy khiến tôi không biết làm gì cho phải, khiến tôi bất an sợ hãi. Hạ Tuyết, người con gái mà tôi yêu nhất, người từng cho tôi hồi ức, cho tôi hạnh phúc, cũng là người khiến tôi khắc sâu đau đớn và hủy hoại, chẳng phải vì cô ấy tôi đã mất đi cảm giác yêu thương chính mình, yêu thương người khác rồi sao.
Nằm ở trên giường, không muốn nghĩ ngợi thêm một phút giây nào nữa, chỉ muốn ngủ, ngủ thật say thật say.
Sáng sớm tôi bị một tràng tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, nhìn thoáng qua đồng hồ chỉ mới năm giờ, lồm cồm bò dậy đi mở cửa.
"Tử Nhan, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, công trường có chuyện rồi." Vừa hé cửa phòng cô ấy đã vội vã đẩy vào, mũi tôi thiếu chút nữa bị đập trúng.
Tôi không biết chuyện gì xảy ra liền hỏi: "Sao vậy Vũ Tình? Có chuyện gì?"
"Tạm thời không kịp nói, một hồi lên xe chị giải thích sau với em." Nhìn nét mặt nghiêm túc và cách nói gấp gáp của cô ấy. Tôi biết nhất định có chuyện lớn xảy ra, tới nỗi ngay cả Tổng tài vừa đến Thượng Hải cũng bị kinh động.
" Được, chị chờ một chút, em lập tức thu dọn hành lý." Tôi nhanh chóng thay đồ, rửa mặt, gom quần áo nhét vào valy, gấp gáp theo cô ấy rời khách sạn.
Ngồi trên taxi đến sân bay, cô ấy trầm trọng nói cho tôi biết: "Có hai công nhân ngã từ trên cao xuống trong lúc làm việc, hiện đang trong bệnh viện cấp cứu."
"Vậy tình huống bây giờ thế nào? Bị thương nghiêm trọng không?"
"Còn chưa biết...Từ tầng 12 ngã xuống..." Nét mặt cô ấy sa sầm, ánh mắt cũng trở nên tuyệt vọng. Tầng 12 ?! Ngã từ độ cao mấy chục mét xuống đất, ít người sống sót. Cô ấy gọi điện hủy toàn bộ kế hoạch ở Thượng Hải, vội vàng đến sân bay. Lên máy bay, cô ấy lại nhíu mày, nhắm mắt yên lặng nằm. Tôi rất muốn hỏi cô ấy có phải lại đau bao tử hay không, chỉ là đến cuối cùng vẫn không hỏi.
Xuống máy bay chúng tôi không kịp nghỉ ngơi chạy một mạch tới bệnh viện. Đốc công – lão Ngô vừa thấy bóng dáng Giám đốc liền vội vàng chạy đến, Giám đốc bắt lấy tay hắn hỏi nhanh:
"Người bây giờ ra sao? Cứu được không?"
"Không cứu được. Từ tầng mười hai ngã xuống, cứu không nổi."
"Người kia thế nào? Còn hy vọng không?"
"Người kia...Đoán chắc không qua khỏi.." Hắn nói xong cúi đầu. Ánh mắt Giám đốc phút chốc đỏ lên, thẫn thờ đứng lặng, bàn tay không ngừng run rẩy. Tôi đi qua dắt bàn tay lạnh lẽo của cô ấy, theo lão Ngô cùng bước vào bệnh viện. cô ấy không rút tay lại, bước nhanh theo tôi, một lúc sau, cô ấy mới lấy lại bình tĩnh nói:
"Lão Ngô, vì sao họ té xuống?"
"Bọn họ không đeo dây an toàn trong lúc gắn tấm giữ nhiệt..."
"Đã báo cho người nhà biết chưa ?"
Bàn tay cô ấy vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, khuôn mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại cho tôi biết cô ấy đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
"Báo rồi, họ cũng tới đông đủ."
"Hiện đang ở đâu?"
"Trước cửa phòng cấp cứu."
Chúng tôi nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu, vừa tới nơi, liền nghe được tiếng khóc thê lương. Một phụ nữ trung niên xụi lơ trên mặt đất, gào khóc thảm thiết ôm lấy người đàn ông máu me bê bết nằm ở trên giường. Bên cạnh còn có hai bé trai khóc kêu ba ba...Một đôi mẹ con ngồi bên hành lang, người phụ nữ gương mặt vô hồn, ánh mắt trống rỗng, trong ngực ôm lấy đứa nhỏ đang yên lặng ngủ say. Lão Ngô đi tới giúp đỡ người phụ nữ trung niên đứng dậy, thông báo Tổng tài đã đến. cô ấy nghe vậy bất ngờ trợn mắt, ngừng khóc, hung tợn trừng tôi, giống như một con sư tử giận dữ, nhắm vào tôi nhào tới. Tôi theo bản năng bước lên che trước mặt Giám đốc, bà ấy giống người điên vồ lấy tôi xé quần xé áo, nắm tóc, tát tai, ra sức đánh đấm, miệng không ngừng mắng chửi. Giám đốc bỗng nhiên giãy mạnh tay tôi vọt lên phía trước, nắm tay người phụ nữ kia thật mạnh đánh vào mặt cô ấy, tôi nhào lên ôm chầm lấy cô ấy, xoay lưng đỡ những cú đấm và cào xé đang ùn ùn kéo đến, cô ấy nằm trong lòng tôi không ngừng giãy giụa kêu:
"Tử Nhan, em buông ra... Đừng để bà ấy đánh...Buông chị ra..." Đầu cô ấy bị tôi gắt gao ôm lấy, bảo vệ ở trong lòng.
"Tử Nhan, buông ra...Tử Nhan...Bà ấy không thể đánh em." Cô ấy càng giãy dụa tôi càng dùng sức ôm chặt, sau lưng bị đánh mạnh mấy lần làm cho tôi lảo đảo.
"Tử Nhan...buông ra đi...Tử Nhan..." Cô ấy đã thôi không còn giãy dụa, dần chuyển sang khóc và cầu xin, vài giọt nước mắt rơi lên cổ tôi, thấm ướt vạt áo, thấm tận trong tim. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc, lại vì tôi mà khóc, cho dù hết sức đau đớn tôi vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cảm giác này lâu lắm rồi tôi chưa từng trải qua...
Tôi cúi xuống dùng giọng hết sức bình tĩnh thủ thỉ bên tai cô ấy: "Vũ Tình, đừng khóc... Em ở đây."
"Tử Nhan..." Cô ấy vẫn tiếp tục khóc, bả vai không ngừng run rẩy.
Lão Ngô đi tìm vài bác sĩ và y tá đến giúp đỡ, mấy người cùng tiến lên mới có thể giữ chặt người nhà nạn nhân. Lúc sắp bị kéo ra người đàn bà kia hung hăng nhấc chân mang giày cao gót đá mạnh vào eo tôi.
"Ah.." Đau đến mức tôi không nhịn được rên lên một tiếng.
Vòng tay tôi từ từ nới lỏng, cô ấy nhanh chóng từ trong lòng tôi thoát ra, khẩn trương vuốt mặt tôi gọi: "Tử Nhan, Tử Nhan?"
"Không có việc gì, em không sao."
Tôi cười vuốt mặt cô ấy hỏi: "Đau không?"
Cô ấy lắc đầu, nước mắt rơi vào tay tôi. Cô ấy dịu dàng nhìn tôi, giống như muốn nhấn chìm tôi trong ánh mắt của cô ấy, sau đó đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối loạn của tôi.
"Tử Nhan?..." Bỗng nhiên cô ấy kích động hô lên, tôi cúi đầu nhìn xuống... bàn tay cô ấy đầy máu, lấy tay sờ lên gáy một cái, cảm giác đau giống như bị thiêu đốt, thì ra da đầu và tóc bị trực tiếp giựt ra một mảng.
"Không sao, tróc miếng da mà thôi. Không có chuyện gì..." Tôi cười chùi máu trên tay vào quần áo.
"Không được, phải lập tức đi kiểm tra."Cô ấy không đồng ý chuẩn bị dùng sức lôi tôi đi.
"Vũ Tình, em không sao. Bây giờ em gọi điện thoại cho Lộ Diêu, nhờ cô ấy lại đây băng một chút là được."
"Nhưng mà em..."
"Em thật sự không sao, chuyện quan trọng trước mắt không phải lo cho em, mà là chị nên nhanh chóng xử lý sự việc." Cô ấy chần chờ một hồi sau đó gật đầu. Cô ấy đi đến cạnh người phụ nữ trung niên, không chờ cô ấy lên tiếng, bà ấy đã chỉ tay vào giám đốc lớn tiếng mắng:
"Tôi phải kiện các người, tôi muốn các người đền mạng, cho các người đi tù..."
Cô ấy thật chân thành đối diện với khuôn mặt dữ tợn của người nhà nạn nhân nói: "Để xảy ra sự cố này là lỗi của chúng tôi, vô cùng xin lỗi. Công ty chắc chắn sẽ bồi thường cho gia đình chị theo quy định pháp luật..."
"Bồi thường? Có tiền là giỏi lắm sao, cô có thể đền bao nhiêu tiền một mạng người, hả?..." Nói xong lại ngồi bệt xuống đất tiếp tục mắng: "Tôi phải lôi các người ra tòa, bắt các người đền mạng!"
"Nếu chị một mực muốn theo trình tự pháp luật làm việc, tất nhiên được. Nhưng...chị phải suy nghĩ kỹ càng, vừa rồi chính chị cũng đánh người của tôi bị thương..." Khuôn mặt giám đốc đã bình tĩnh trở lại.
"A!! Làm sao tôi sống nổi đây trời! Tôi còn phải nuôi hai đứa con. Tôi phải làm sao bây giờ hả trời?! Số tôi sao mà khổ thế này..."Người phụ nữ lại ngồi trên mặt đất vỗ đùi gào khóc.
"Các người có thể bồi thường bao nhiêu tiền?!" Người phụ nữ trẻ ôm con ngồi một bên lúc này đột nhiên lên tiếng. Nhìn đứa trẻ vẫn còn ngủ say trong ngực mình, người phụ nữ trẻ lạnh lùng nói: "Tôi nhận tiền bồi thường, không kiện."
"Chị yên tâm, sự việc này bên tôi nhất định chịu trách nhiệm, bồi thường mỗi người ba mươi vạn, tiền mai táng và các chi phí khác bên tôi đều gánh vác." Giám đốc xoay người nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng trở nên ôn hòa hỏi:
"Cục cưng được mấy tuổi rồi?"
"Mới tròn sáu tháng."
Người phụ nữ trẻ cưng chìu nhìn đứa nhỏ trả lời, trong ánh mắt có tuyệt vọng còn có hạnh phúc...Ánh mắt của giám đốc cũng đỏ lên, cô ấy bặm môi, không nói gì nữa.
Người đàn bà ngồi dưới đất bỗng nhiên đứng lên lôi kéo tay Giám đốc nói:
"Tôi không kiện, tôi lấy tiền, tôi lấy tiền! Các người lập tức đưa tiền cho tôi. Ba mươi vạn, không thể thiếu một xu."
"Chị yên tâm. Tôi ngay lập tức gọi người mang đến." Cô ấy quay lại nói với lão Ngô: "Lão Ngô, chuyện ở đây chú tiếp tục xử lý. Người nhà nạn nhân có yêu cầu gì đều phải thỏa mãn. Tất cả chi phí đều do công ty chi trả."
Lão Ngô hiểu ý gật đầu. Giám đốc phân phó xong xoay người đi gọi điện thoại. Tôi thấy chuyện này cũng xem như giải quyết ổn thỏa liền gọi cho Lộ Diêu, kêu cô ấy lại đây một chuyến, để giám đốc ở lại một mình tôi không yên tâm.
Lộ Diêu vừa chạy từ trên lầu xuống nhìn thấy bộ dáng của tôi liền bị dọa sợ hãi:
"Rùa con, cậu bị sao vậy? Ai làm cậu ra nông nỗi này?"
"Không sao, trước tiên cậu giúp mình sát trùng băng bó một chút đi."
"Bị như vầy mà chỉ băng một chút?! Cậu cần đi kiểm tra, sao lại thế này? Ai làm?!" Cô ấy tức giận nhíu mày, bộ dáng chuẩn bị giết người, tôi cúi đầu nhìn lại mình, nửa cánh tay bị cào rớt mấy miếng thịt, có vài vết còn đang chảy máu, quần áo cũng bị bấu nhăn nheo, cả người cực kỳ nhếch nhác.
"Không sao, thật sự không có sao. Chỉ là tróc mấy miếng da. Đợi lát nữa mình giải thích cho cậu."
Giám đốc gọi điện thoại xong vội vàng đi tới quan tâm hỏi: "Xa Xa, Tử Nhan thế nào, nghiêm trọng không?"
"Vũ Tình? Sao cậu cũng ở đây? Ai đánh cô ấy ra nông nỗi này?"
"Xa Xa, chuyện này không thể giải thích trong vài lời. Trước tiên cậu nhanh chóng làm kiểm tra cho Tử Nhan, một lát mình lại giải thích sau cho cậu, được không?" Giám đốc nhìn sang tôi, ánh mắt tràn ngập áy náy và nhu tình. Một cái liếc nhìn của cô ấy khiến cho tôi cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá, cho dù có chịu đau khổ nhiều hơn nữa tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Lộ Diêu cẩn thận giúp tôi sát trùng vết thương trên tay, băng bó lại, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
"Vũ Tình, chị giúp em đi lấy số đi." Tôi biết có chút chuyện phải giải thích với Lộ Diêu nên sẵn dùng cái lý do dẫn giám đốc đi một lúc.
"Ừ, được. Chị về ngay." Giám đốc xách túi vội vàng đi ra ngoài.
"Bà tám chết tiệt, giúp mình sát trùng vết thương trên đầu nữa."
"Trên đầu? Trên đầu cũng có? Ở đâu?" Cô ấy ngạc nhiên hỏi sau đó kéo đầu tôi qua xem, nhìn thấy miệng vết thương trên đầu tôi liền nhăn mày "Làm sao ra nông nỗi này? Ai đánh nặng tay như vậy?"
"Công trường của Vũ Tình xảy ra tai nạn, ui...Có hai công nhân...Từ trên lầu té xuống tử vong, người nhà của họ liền...đem mình ra làm nơi trút giận." Thuốc sát trùng thấm vào da đầu khiến tôi đau đến run người.
"Biện pháp an toàn của công trường không phải tốt lắm sao, sao lại té xuống được?...Đau không?"
"Không sao...Không đau...May mắn chỉ rớt chút da, nếu không dám mình thành người đầu trọc mất...Hai người đó không mang dây an toàn...Lúc gắn tấm giữ nhiệt bị té xuống."
Lộ Diêu sát trùng xong, cầm cây nhíp quăng qua một bên, đặt mông ngồi xuống bên cạnh tôi, khuôn mặt lạnh băng tra khảo:
"Vậy bọn họ tại sao lại đánh cậu?"
"Ừhm...Mình đi ở phía trước, bọn họ tưởng nhầm mình là giám đốc...Họ là người thân của nạn nhân, làm vậy cũng dễ hiểu."
Tôi nhanh chóng cúi đầu, sửa sang lại trang phục nhếch nhác của mình.
"Thật không?" Cô ấy nhìn tôi chằm chằm.
"Đúng vậy. Chính là như vậy, mình nào dám lừa cậu."
"Rùa con, cậu cứ làm màu đi, cậu tưởng mình không biết tâm địa gian xảo của cậu sao. Cảnh cáo cậu về sau ít giả đò!" Nói xong đứng dậy tính đi, tôi nhanh chóng kêu cô ấy lại.
"Nè nè bà tám chết tiệt, chuyện này... cậu đừng nói cho mẹ tôi biết. Đừng làm cho mẹ tôi lo lắng."
"Thì ra cậu vẫn còn chút lương tâm?! Ở yên chỗ này, chiều nay tôi không trực, một chút sẽ chở cậu về nhà" nói xong liền Rầm! một tiếng đóng cửa đi mất.
Tôi nhìn lại cánh tay bị băng từa lưa của mình, có chút buồn cười. Sờ sờ vết thương trên đầu, đã hết chảy máu, may mắn mệng vết thương rất nhỏ, không cần băng bó, có điều muốn tóc mọc trở lại là không có khả năng, cũng may tôi để tóc dài, nhìn sơ sẽ không thấy.
Giám đốc lấy số trở lại, tôi ngạc nhiên nhìn xấp phiếu trên tay cô ấy.
"Nhiều vậy?"
"...Chị không biết nên khám khoa nào, nên lấy số hết các khoa.." Cô ấy cúi đầu đỏ mặt, nhìn bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ của cô ấy tôi rất muốn cười, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc nói:
"Ừhm...Rất tốt. Như vậy chúng ta liền đi kiểm tra một lượt."
"Ừ, tốt." cô ấy nghe vậy tự nhiên cười lên, rạng rỡ như một đứa trẻ.
Vì Lộ Diêu còn đang làm việc nên tôi gọi điện nói với cô ấy một tiếng, sau đó dẫn giám đốc đi tham quan một vòng bệnh viện. Vì sao nói tôi dẫn cô ấy đi, là vì tôi từng làm việc ở đây hai năm, hoàn cảnh nơi này tôi rành đến không thể rành hơn, bác sĩ trong này tôi cũng quen mặt gần hết. Thật ra không cần đi lấy số vẫn có thể trực tiếp vào khám, nhưng hiện tôi không còn làm trong bệnh viện, đi cửa sau như vậy là không nên. Vì vậy chúng tôi xếp hàng cùng với mọi người, giám đốc một mực đi theo bên cạnh tôi, ánh mắt nôn nóng, chăm chú theo dõi màn hình điện tử. Nhìn thấy cô ấy lo lắng như vậy, tôi thật sự rất muốn đưa tay vuốt lên cặp mày nhíu chặt ấy. Muốn nói cho cô ấy biết chỉ cần cô ấy không sao, tôi làm bất cứ chuyện gì đều đáng giá, nhưng mà tôi không nói ra, tôi bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, kinh ngạc con tim ngủ say bấy lâu của mình hồi sinh trở lại. Tôi chỉ mong có thể mãi mãi ngồi ở nơi này, không cần nói gì, không cần làm gì, chỉ cần lẳng lặng cảm nhận sự hiện diện của cô ấy ngay bên cạnh... Vào giây phút tôi ôm cô ấy vào lòng bảo vệ, tôi đã biết tình cảm của mình dành cho cô ấy không chỉ đơn thuần là muốn ngắm nhìn và ngưỡng mộ, mà là yêu thương và trân trọng...
Chỉ một lúc sau đã thấy Lộ Diêu hết ca trực từ trên lầu đi xuống, có lẽ không thể nhìn nổi cảnh tôi và giám đốc đứng xếp hàng chờ đợi ngu ngốc như vậy, vì thế cô ấy lập tức lôi tôi đi gõ cửa phòng khám. Sau đó, nào là chụp CT, siêu âm màu, chụp cộng hưởng từ, ngay cả chức năng gan tôi đều phải kiểm tra. Căn bản không cần làm quá lên như vậy, nhưng tôi lại không cách nào lay chuyển hai cô gái này. Nhờ ánh hào quang của Lộ Diêu, không tới một giờ đã xong quá trình kiểm tra, tên chết tiệt này ở bệnh viện vui như cá gặp nước, làm việc gì cũng thuận lợi. Sau khi ra viện, Lộ Diêu chở tôi về nhà, giám đốc một mình lái xe về công ty, mặc dù sự việc xem như giải quyết nhưng sau đó vẫn còn rất nhiều chuyện cần cô ấy tự mình xử lý. Rất lâu sau này, tôi mới được nghe người khác kể lại, sự thật những thứ cô ấy bồi thường cho gia đình nạn nhân không chỉ có ba mươi vạn.
Sau khi về nhà tôi nhận được đãi ngộ trước nay chưa từng có, tựa như hoàng thái hậu áo đến duỗi tay cơm đến há mồm, chẳng qua quá trình này cũng rất thống khổ. Tiểu Hiểu trở về nhà, nhìn thấy tôi liền ngạc nhiên như thể thấy được gấu trúc, lập tức lớn tiếng hỏi có phải tôi đang diễn phim Mỹ hay không, còn chép miệng khen ngợi, không có được một chút lòng trắc ẩn. Tôi dứt khoát không để ý cô ấy, cương quyết im lặng. Tiểu Hiểu thấy không moi được gì từ miệng tôi liền vào phòng bếp cùng Lộ Diêu xù xì to nhỏ. Tôi không biết bọn họ nói gì trong đó, chỉ là lúc cả hai đi ra đều đồng loạt nhìn tôi cười rất đáng khinh, trên mặt còn viết ba chữ "tôi biết tất". Tôi mặc kệ, cho hai tên đó đắc ý đi, dù sao hiện giờ tôi là đối tượng được hầu hạ. Tiểu Hiểu rãnh rỗi cũng không ra ngoài chơi như mọi khi mà ở nhà chăm sóc tôi, vì tôi nấu cơm, bưng trà rót nước. Lộ Diêu mỗi khi hết ca trực đều tới giúp tôi giải sầu. Giám đốc hàng ngày đều dành thời gian rảnh đến đây hỏi han ân cần, còn mang theo rất nhiều thuốc bổ. Kỳ thật tôi chỉ bị thương ngoài da chút thôi, không phải bệnh tình trầm trọng gì, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được. Mấy tên này lại kiên quyết muốn biến tôi thành người bệnh nặng chỉ có thể nằm im trên giường, đem phòng ngủ của tôi biến thành phòng chăm sóc đặc biệt. Có điều, thời điểm tôi nhận được kết quả xét nghiệm, rốt

1 2 3 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện