Tình Yêu Độc Dị

Sự thật vỡ lở


trước sau

Chương 9: Sự thật vỡ lở

Mẹ tôi từ chối nói chuyện với tôi, tạm thời bố tôi vẫn chưa biết sự việc trước mắt nên đã trách móc mẹ tôi.

Tôi âm thầm lau chân cho bố, không dám nói nửa lời, rồi đi ra ngoài đợi ở của phòng.

Không cho phép bất cứ ai đến nói năng huyện thuyên trước mặt bố tôi, tối đến tôi cũng không về, ngủ trên giường gấp ngoài hành lang.

Với sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, cuối cùng cũng đến lúc bố tôi được đưa vào phòng phẫu thuật, tôi cùng mẹ đợi ở bên ngoài, nhưng lại không hề đứng gần nhau.

Chị Mai Tử dọn đồ ăn lên cho tôi, cũng dọn một phần cho cả mẹ tôi, bà ấy tức tối hất bỏ.

Tôi đói bụng, không ăn sẽ ngất đi, tránh việc bị ngất ở bên ngoài, tôi chọn ăn.

Vừa ăn vừa đón nhận ánh mắt oán hận của mẹ tôi, trong lòng bà ấy không thể trách tôi!

Phẫu thuật thành công được đưa đến phòng hồi sức, tôi  thở phào nhẹ nhõm, ngủ một giấc thật ngon.

Không dám ra ngoài, tôi liền tìm một phòng bệnh ở lại, tắm rửa nghỉ ngơi.

Cứ như vậy qua 3 ngày, bố tôi được chuyển đến phòng bệnh thường, chính lúc này những lời đồn đoán lan truyền đến tai ông ấy.

Bố tôi tức giận mắng mẹ tôi ngay tại chỗ, khi tôi đến lại tiếp tục mắng chửi tôi.

"Gọi điện thoại, bảo thắng đó đến! Bắt buộc phải đến ngay!"

Bố tôi tức giận không thở nổi, mẹ tôi vội vàng vuốt vuốt ngực ông ấy.

Tôi đứng tại chỗ thì thầm giải thích, “Anh ấy bận công việc, e là không thể đến ngay được!"

"Có phải con muốn bố con tức chết không? Mau gọi điện thoại, con cũng không thể một mình sinh con với cái bụng to đấy được!" Mẹ tôi nhìn tôi đầy oán hận.

Tôi không dám gọi, người như Trang Dật Dương, có thể đến bệnh viện để nghe bố tôi mắng nhiếc sao?

Việc này hoàn toàn không có khả năng.

"Có phải hắn ta đã có gia đình rồi không? Lâm Tĩnh Văn, nếu nó không đến bệnh viện giải thích, vậy để ta đi tìm nó, đi  ngay bây giờ!" Bố tôi lật chăn ra và xuống giường, tôi vội vàng lao đến ngăn ông ấy lại.

"Con gọi! Con gọi! Anh ấy chưa kết hôn!" Tôi hầu như không hiểu về Trang Dât Dương, việc anh ta chưa kết hôn cũng chỉ là trên báo viết mà thôi.

Tôi đi ra ngoài, thì thầm gọi điện cho Trang Dật Dương, giải thích một chút về tình hình ở đây, khẩn cầu anh ta giúp đỡ.

"Xin lỗi, hiện giờ tôi đang ở nước Anh, ngày kia có một vụ làm ăn rất quan trọng cần phải đàm phán!" Trang Dật Dương lạnh lùng từ chối, trực tiếp ngắt máy, không để tôi nói thêm một câu.

Âm thanh mong manh trong điện thoại khiến tôi không biết xử lý thế nào!

Lẽ nào phải tìm một người đến mạo danh Trang Dật Dương? Nhưng giấu được tạm thời đâu có giấu được đến lúc đứa bé sinh ra.

Tôi sợ hãi trở lại phòng bệnh, chuyển những lời của Trang Dật Dương đến bố tôi.

Bố tôi hỏi về tình hình của anh ta, tôi cẩn trọng đáp lại.

"Người như vậy sẽ lấy con sao? Lâm Tĩnh Văn, bố dạy con như vậy sao? Đi làm người thứ ba, vẫn cảm thấy vinh quang  lắm sao? Lập tức bỏ đứa bé đấy đi, chia tay với hẳn!" Bố tôi tức giận đập xuống giường.

"Bố, bố đừng như vậy, con xin bố!" Tôi khóc lóc ôm lấy tay ông ấy, không quan tâm ông ấy trong lúc kích động đã đánh lên người tôi.

Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng nếu không đồng ý với điều kiện của Trang Dật Dương, tôi căn bản không có khả năng cứu sống bố tôi.

Những lời như thế, tôi không dám nói! Nếu nói ra, bố tôi thực sự có thể tự sát cũng không thể chấp nhận.

"Có bỏ thai không? Bố hỏi con có bỏ cái thai đó đi không?

Con không cần thể diện nhưng bố con vẫn cần!" Bố tôi đưa tay tự tát lên mặt mình, mẹ và tôi mỗi người giữ một tay ông ấy.

Tôi nhìn thấy trên quần áo bệnh nhân có vết máu rỉ ra, sợ hãi vội vàng gọi bác sĩ.

Khi bác sĩ tới, bố tôi vẫn kích động như thế, cuối cùng trấn tĩnh lại mới có thể kiểm tra.

Vết thương bị rách, bắt buộc phải khâu lại.

Mẹ tôi đánh vào vai tôi, "Có phải con muốn làm bố con tức chết không? Đúng không? Bây giờ đi bỏ thai với mẹ!"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện