Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 940


trước sau

Advertisement



Kiều Phương Hạ đẩy cửa bước vào, biểu cảm trên mặt chẳng chút thay đổi.

Lệ Đình Tuấn ngước mắt nhìn cô.

Đúng lúc này có người gọi điện cho anh, nhưng anh lại không có cách nào bắt máy.

Không biết Kiều Phương Hạ đã cài phần mềm gì vào điện thoại của anh mà khi anh tính ấn nút nhận cuộc gọi, ngay khi ngón tay anh chạm phải màn hình thì cái nút nhận cuộc gọi kia sẽ chạy loạn xạ khắp nơi.


Vì vậy, dù điện thoại rung gần một phút, dù anh ấn màn hình ít nhất hơn trăm lần cũng không có cách nào nhận cuộc gọi được.

Anh nhìn điện thoại lại đang rung lên lần nữa, nhưng không hề tức giận mà chỉ bình tình dời tầm mắt về phía Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ xem như không nhìn thấy ánh mắt chăm chú của anh.

Cô bước đến cạnh giường bệnh của Kiều Tứ Văn, lấy ống hút chẩm chút nước, sau đó cẩn thận bôi lên đôi môi khô nứt của Kiều Tứ Văn.

Lệ Đình Tuấn lại tiếp tục ấn màn hình điện thoại thêm chục lần nữa.

Sau một hồi đâm chọt, sự kiên nhẫn của anh dần dần biến mất, anh vứt thằng điện thoại xuống ghế sô pha.

Cải phần mềm virus này là do Kiều Phương Hạ tự thiết kế ra vào hai năm trước.

Bất kể thiết bị điện tử nào, chỉ cần bị cô cài phần mềm virus này vào, trừ khi được cô nhập mã giải trừ mệnh lệnh, bằng không không có cách nào phá giải nổi, tới tận bây giờ cũng chưa có người nào có thể phá được phần mềm đó.


Lệ Đình Tuấn im lặng, chờ cho điện thoại rung xong, anh mới cầm nó lên lần nữa.

Anh định mở khóa màn hình ra kiểm tra trước, ai ngờ đâu nút mở khóa cũng hệt như bị điên vậy, cứ chạy loạn khắp cả màn hình không chịu dừng.

Cả đời này Lệ Đình Tuấn chưa từng cảm thấy buồn bực như giờ phút này! Bực đến độ anh sắp nổi điên!
Nếu cái điện thoại trong tay anh là một con người, chắc chắn Lệ Đình Tuấn đã sớm bóp chết nó.

Anh nhìn xuống cơn giận rồi đặt di động lên bàn, sau đó quay sang nhìn Kiều Phương Hạ, thở dài, nói: “Anh sai rồi.”
“Anh Lệ đây có bao giờ làm sai chuyện gì đâu chứ.” Kiều Phương Hạ cũng không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái, cô nhẹ nhàng trả lời.

Lệ Đình Tuấn im lặng một lát, rồi đứng dậy bước lại gần cô, kéo cô vào trong ngực, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ: “Giúp anh khôi phục điện thoại đi mà?”
Anh vừa mới tỉnh ngủ, giọng vẫn còn hơi khàn.

Kiều Phương Hạ bị anh bao vây trong ngực, nhưng cô chỉ thản nhiên nhìn anh, không hề lên tiếng.


Khi thấy cô không thoải mái trong lòng, Lệ Đình Tuấn cũng đành giơ cờ trắng đầu hàng.

Hai mắt Lệ Đình Tuấn khẽ động đậy, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Kiều Phương Hạ không kiềm được nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Ông nội đang ở bên cạnh.”
“Nếu bây giờ ông tỉnh lại cũng sẽ không phản đối đầu” Lệ Đình Tuấn khẽ bật cười.

Kiều Phương Hạ không nói thì thôi, chứ vừa mở miệng, nụ hôn quyến luyến tỉ mỉ của Lệ Đình Tuấn đã lập tức rơi xuống mặt cô, khiến Kiều Phương Hạ không tự chủ được mà lui về sau hai bước.

Sau lưng cô là bức tường, đợi khi lưng cô dán lên mặt tường lạnh bằng thì cô mới phát hiện ra mình đã không có đường lui.

Một tay Lệ Đình Tuấn nắm chặt lấy cái eo thon của cô, một tay bao lấy gáy cô, đệm giữa cô và bức tường..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện