Tinh Tế Tu Yêu

Hẹn Hò


trước sau

Mười một giờ ba mươi, Thanh Dương nhìn đổng toàn đã ngủ say, lặng lẽ không một tiếng động mở cửa sổ. Ngay từ đầu hắn đã chọn giường cạnh cửa sổ để lúc rời đi sẽ không làm kinh động đến người khác.

Nhưng mà ngay sau khi hắn nhảy ra ngoài cửa sổ thì đổng toàn mở mắt. Không phải Thanh Dương đánh thức hắn, mà là hắn vẫn luôn không hề ngủ.

Biểu tình Thanh Dương quá mức nghiêm túc khiến hắn không thể nói ra bất kỳ điều gì.

Hắn muốn nói với Thanh Dương rằng Dịch Trạch là kẻ vô tình lãnh huyết, Dịch Trạch không thích hợp với ngươi.

Nhưng Thanh Dương là ai? Người khác thấy, thì chỉ để ý chỉ đến diện mạo, khí chất của hắn, mà đổng toàn thấy cũng chỉ là sự điềm đạm ôn hòa của Thanh Dương. Tuy tâm tư Đổng toàn không đủ tinh tế, chỉ số thông minh không đủ cao, nhưng hắn có trực giác sắc bén của dã thú. Trực giác của hắn giúp hắn bỏ qua lớp ngoài xinh đẹp, yêu mị của Thanh Dương, trực tiếp nhìn đến nội tâm ——điềm nhiên, tốt đẹp.

Nội tâm Thanh Dương cũng giống như một gốc cây thẳng tắp, thoạt nhìn không nguy nga cũng không oanh liệt, nhưng lại cực kỳ kiên định. Hắn có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh; nhưng hắn lại chấp nhất kiên định, cái cây kiên định sẽ không vì bão gió mà uốn mình cũng sẽ không vì sa mạc nóng bỏng mà khô héo. Vô luận thế giới bên ngoài có khắc nghiệt ra sao thì trong lòng hắn vĩnh viễn tồn tại một ốc đảo đầy đủ tươi tốt, dù bên ngoài có phong sương thế nào cũng không làm lay động được 1 mảnh niết bàn của hắn.

Đổng toàn chính là bị 1 Thanh Dương như vậy hấp dẫn, chứ không phải chỉ vì cái ơn chữa trị kia.

Dịch Trạch không chỉ lãnh lùng bên ngoài mà tâm của hắn còn lạnh hơn. Đổng toàn nhìn Dịch Trạch sống và học tập không có chút nhiệt huyết dường như không gì có thể khơi dậy hứng thú của người này, thế giới của người này chỉ gồm toàn hắc ám.

Nhưng mà hắn cũng không nói, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt vô cùng kiên định của Thanh Dương. Thanh Dương nói như vậy, vậy chứng minh ở trong lòng hắn, có lẽ trên thế giới này không có gì trọng yếu hơn Dịch Trạch. Có lẽ mọi người không biết rằng lúc này trong lòng Thanh Dương đã xuất hiện 1 tia quyến luyến đối với thế giới này.

Cho nên cuối cùng Đổng Toàn cũng không nói gì chỉ nhìn Thanh Dương lặng lẽ nhảy xuống cửa sổ đi ra ngoài.

Kỳ thật, tâm hắn cũng không có tà niệm gì. Người kia giúp mình, như vậy chỉ cần mình bảo hộ người kia an toàn là được.

Đổng toàn nhắm mắt lại, dần dần tiến vào mộng đẹp, trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Mười một giờ ba mươi lăm Thanh Dương tới khu cảnh quan, đây cũng là nơi hắn bị tách khỏi Dịch Trạch.

Từ phía xa từ trong bụi cây truyền đến mút mát và âm thanh rên rỉ, 2 tiểu lỗ tai màu trắng của Thanh Dương liền giật giật, không biết tại sao hắn lại đỏ mặt.

Tổng cảm thấy, thanh âm này có chút... khiến tim hắn đập nhanh hơn. Thanh Dương lặng lẽ dời đi vài bước, tận lực tránh xa nơi âm thanh phát ra 1 chút, hắn sợ sẽ nhìn thấy sự tình không hay nào đó, nhưng cụ thể là cái gì mà không nên nhìn hắn cũng không rõ ràng lắm? Ở đại đạo môn cũng không có ai dạy hắn cả!

Hắn càng bước càng xa, bất tri bất giác chạm vào 1 pho tượng, sau đó nhanh chóng bị người ta bụm miệng lại.

Yêu khí trong cơ thể Thanh Dương tự động hộ thể, một cỗ năng lượng đánh úp về phía người nọ. Người nọ nhẹ "Di" một tiếng, cơ thể phát ra lam quang, dưới bóng đêm rất khó nhận ra.

Lam quang cùng yêu khí của Thanh Dương va chạm nhau, yêu khí cư nhiên bị bẻ cong trên không trung đảo một vòng, tìm không thấy mục tiêu, bay trở vào cơ thể Thanh Dương.

Thanh Dương biết đối phương không có ác ý, nếu đối phương không ra tay hắn cũng sẽ rút công lực trở về. Hắn làm 1 thủ quyết, đem yêu khí thu hồi.

Người nọ nghiêng tựa vào pho tượng bên cạnh, mỉm cười nhìn Thanh Dương, giữa mày tràn một vòng lam quang, đem hai người bao phủ lại.

"Ngươi đang rình coi?" Người nọ chọi chọi mi, vô cùng phong lưu.

Nếu như nói Hoa Thiên Vũ là ưu tú, Dịch Trạch là lạnh lùng, Thanh Dương là yêu mị, như vậy cùng bọn họ xưng tứ đại soái ca Trình Khải Á chính là lưu manh, khóe môi luôn có một tia cười xấu xa lại thực hấp dẫn người khác.

Hoa Thiên Vũ ưu tú khiến người ta mặc cảm, Dịch Trạch lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, Thanh Dương yêu mị làm lòng người khác sinh ra sự chống cự, Trình Khải Á cười xấu xa lại tạo cho người khác 1 loại cảm giác thân cận. Rõ ràng hắn cười khiến người khác nghĩ hắn đang âm mưu chuyện xấu nào đó, nhưng lại nhịn không được mà thấy thích hắn. Cho nên trong tứ đại soái ca thì Trình Khải Á là có danh tiếng nhất. Nhất là trong giới nữ từ 5 tuổi cho đến 150 tuổi đều bị bị nụ cười của hắn hấp dẫn, nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, hắn chính là minh chứ hùng hồn để thuyết minh mấy lời này.

Đáng tiếc trong tứ đại soái ca, chỉ có Hoa Thiên Vũ từng có tin đồn tình cảm với Mạnh Hoài còn mấy người kia đều cô đơn đến không thể cô đơn hơn. Trình Khải Á thoạt nhìn giống 1 hoa hoa công tử vậy mà thực ra lại là 1 kẻ rất biết giữ mình, dù bên ngoài thiên quân vạn mã tấn công thì hắn cũng không buồn liếc đến.

Hôm nay hắn mới vừa cự tuyệt tấm lòng xuân nhộn nhạo của 1 cô nương, liền thấy Thanh Dương đi gần về phía mình. Trình Khải Á là một người phi thường cẩn thận, cho nên dù hắn biết rõ cô nương kia gọi hắn đến khu cảnh quan phỏng chừng là muốn chơi bài gạo nấu thành cơm, nhưng hắn vẫn đến chỗ hẹn —— để một nữ hài tử một mình một người đứng ở khu tình lữ cả đêm thật sự quá tàn nhẫn.

Cho nên khi hắn thấy Thanh Dương bèn giả thành 1 pho tượng đứng ở đây. Vi tránh việc Thanh Dương chấn kinh sẽ phát ra âm thanh, hắn còn rất cẩn thận che miệng người này lại. Đáng tiếc hắn quên rằng Thanh Dương không thể nói được nên hắn đã làm điều thừa còn bị người ta nghĩ mình là bọn đạo chích xấu xa. Hắn lại càng không ngờ người thiếu niên mảnh mai này cũng là 1 dị năng giả, chỉ 1 khoảng thời gian ngắn đã tạo ra lực lượng công kích hắn.

Cũng may Trình Khải Á là dị năng giả hệ tinh thần, vô thanh vô tức mà hóa giải công kích của Thanh Dương, cũng làm ra một tầng phòng hộ tránh quấy rầy đôi tình lữ phía xa.

Hắn biết Thanh Dương không phải đến đến rình coi mấy chuyện này nhưng theo thói quen vẫn cố ý nói mấy lời thực lưu manh.

Thanh Dương đỏ mặt "Phi lễ chớ nhìn."

"hệ Thư pháp? Trình độ cổ văn thực không tồi" Trình Khải Á nheo mắt, nghe nói thời điểm Thanh Dương viết chữ thời sẽ trở nên phi thường nghiêm túc, hoàn toàn không tản ra chút khí chất yêu mị nào, ngược lại lại có điểm nghiêm nghị, mang theo khí chất thanh cao, cao cao tại thượng.

Thật là kỳ quái, cư nhiên có người có thể đem 2 loại khí chất hoàn toàn bất đồng dung hợp hoàn mĩ đến thế. Hắn lại không làm được việc đó, người nọ tùng nói vô luận hắn ăn mặt quân trang như thế nào đều không toát lên được vẻ trang nghiêm.

Người nọ chính là 1 tên ngụy quân tử, còn thích đại thúc, đem hắn - 1 tiểu suất ca trẻ trung vất ở sau đầu.

"Buông ra" Thanh Dương thấy được đối phương cũng không có ác ý liền yên lòng. Nhưng hắn vẫn có chút nóng lòng, đã 11h50 rồi, chẳng mấy chốc nữa Dịch Trạch sẽ đến đây, nếu không tìm thấy hắn thì sao?

Trình Khải Á nhướng mày, "Ngươi tới nơi này làm gì? Hẹn hò? Cái tên Dịch Trạch mặt lạnh lãnh tâm cũng sẽ hẹn hò với ngươi?"

Trong lòng bức thiết lo lắng đến Dịch Trạch khiến Thanh Dương nhíu nhíu mày, hai cái lông mày thanh tú chụm lại một chỗ, trông rất đẹp mắt.

"Xin lỗi, ta còn có việc." Thanh Dương giẫy khỏi Trình Khải Á, muốn đi tìm Dịch Trạch.

Trình Khải Á kéo hắn lại: "Dịch Trạch không dễ chọc đâu, nếu muốn xuất quỹ trước hết phải suy nghĩ rõ lợi và hại nếu không sẽ bị hắn 1 tay giết chết."

"Ngươi xác định ngươi sẽ không bị ta 1 tay giết chết?" Trong không gian đột nhiên xuất hiện 1 thanh âm tràn đầy hàn khí của người thứ 3.

Trình Khải Á giật mình nhìn về phía Dịch Trạch, không biết tên kia dùng cánh gì vô thanh vô tức xâm nhập lồng phòng hộ của mình.

Không có khả năng! Hắn chính là dị năng giả hệ tinh thần, lồng phòng hộ tương liên với lực tinh thần của hắn, vô luận dùng cánh gì chỉ cần tiếp xúc đều sẽ kinh động đến hắn. Nhưng mà Dịch Trạch cứ như vậy dễ dàng xâm nhập vào lồng phòng hộ vậy mà hắn 1 chút cảm giác đều không có.

Thanh Dương nhìn thấy Dịch Trạch hai mắt sáng lên,định theo thói quen mà nhảy nhào vào trong ngực Dịch Trạch may mà hắn chợt nhớ ra nên kìm được.

Dịch Trạch tiện tay đem người kéo vào trong ngực, nói với Trình Khải Á: "Còn chưa cút?"

Trình Khải Á bĩu môi nhìn 2 người này...thật là... hai đại soái ca ám độ trần thương, chuyện này không biết sẽ làm bao nhiêu nam nữ tan nát cõi lòng đây.

Hắn một nhún vai "Không quấy rầy hai vị."

Hắn cho tới bây giờ cũng không phải loại người thích can thiệp vào chuyện của người khác, huống chi Dịch Trạch còn đáng sợ như vậy. Sau sự việc này chúng t còn nhiều cơ hội gặp nhau mà? Quấy rầy tình nhân ân ái là không có đạo đức, hắn bị người khác quấy rầy nên mới bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, đến nay vẫn còn không đắc thủ, vẫn là 1 con gà giò, thực sự rất buồn bực.

Hắn phất phất tay với Thanh Dương, xoay người rời đi, thân hình biến mất trong bóng đêm.

Dịch Trạch nhíu mày nhìn bóng dáng Trình Khải Á, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái. Người này có tính cách hoàn toàn tương phản với hắn vậy mà cư nhiên lại khiến trong lòng hắn dâng lên một tia cảm giác kỳ quái. Trên thực tế nếu Trình Khải Á định quấy rầy bọn họ thì Dịch Trạch cũng không ngại đánh người này 1 trận nhưng trên thực tế người này bằng cách nào đó khiến hắn không thể xuất hiện 1 tia địch ý.

Dị năng tinh thần hệ? Không, không thể đạt được hiệu quả như vậy, xem ra cần phải phái Hà Thành Hâm đi thăm dò người này.

"Dịch Trạch?" âm thanh máy móc lại vang lên, Dịch Trạch quay người lại, lọt vào tầm mắt chính là hai lỗ tai trắng muốt đang động động.

Khóe miệng hắn kéo ra 1 vòng cung mỉm cười, vươn tay vuốt ve hai lỗ tai kia 1 hồi.

Đối phương thực an tĩnh, một chút đều không phản kháng, mà tùy ý hắn vuốt ve. Dịch Trạch dị thường vừa lòng mà đem hai lỗ tai này sờ soạng cho đủ, đồng thời một tay khác vươn về phía thắt lưng Thanh Dương, đi đến chỗ tiểu mông kia. Bàn tay to vói vào trong quần, cầm lấy cái đuôi bởi vì bất an mà loạn cọ.

Cái đuôi không ngừng lắc lư, thong thả mà tao nhã. Dịch Trạch vừa lòng mà vuốt ve từ trên xuống dươi.

Hắn cúi đầu nhìn người trong ngực, sắc mặt phiếm hồng, sóng nước trong ánh mắt không ngừng lưu động. Hắn nhịn đau buông lỗ tai ra, chạm tay lên cằm Thanh Dương cằm, cúi người lại gần.

Hôn lên làn da Thanh Dương có 1 cảm giác thông thuận khiến người ta có chút không ngừng được. Môi hắn dời đi về phía trước, hôn lên đôi lông mày, cái trán, lọn tóc mỏng, cuối cùng, vẫn là 2 lỗ tai kia...

Lỗ tai được làm rất thật, xuyên qua da lông mảnh mai cư nhiên có thể cảm giác được tần suất tim đập của người này. Dịch Trạch đưa tay tới trước ngựcThanh Dương cảm thụ tần suất nhịp tim đập: phù phù, phù phù, phù phù...

Tim đập thực nhanh, Dịch Trạch hoàn toàn có thể cảm nhận được đối phương đang cực độ khẩn trương.

Cảm giác khiến đáy lòng hắn trở lên mềm mại, hòa tan nội tâm băng cứng, muốn đối với người kia tốt một chút, tốt hơn 1 chút nữa.

Đụng chạm như vậy không còn khiến hắn thỏa mãn được nữa, bàn tay còn tại dời vị trí cái cái đuôi, đặt ở trên ngực muốn tiến vào sâu trong quần áo trực tiếp chạm vào da thịt người này.

Hắn có chút nóng vội, thoáng dùng sức cắn lỗ tai 1 chút. Dù sao cũng sẽ không đau, Dịch Trạch nghĩ như vậy, ai biết người kia lại một phen đẩy hắn ra. Thanh Dương một tay bưng lỗ tai trên đỉnh đầu, trừng mắt nhìn hắn.

Thanh Dương tin tưởng nhận định của mình phát ra thanh âm máy móc hào hùng: "Dịch Trạch, ngươi là kẻ luyến thú nghiện."

Bao nhiêu nhu tình trong lòng Dịch Trạch rắc rắc 1 cái vỡ ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện