Tính Sư

Thạch – 13


trước sau

“Nửa đêm canh ba mõ âm hưởng, thắp cho mẹ ta một nén hương —— “

“Thắp xong đảm bảo được yên ấm, thịt người da người nấu canh xương —— “

Gần đến hừng đông, giữa đêm đen bất tận, trong căn nhà lợp mái trắng phau, “con gái nhỏ” của chủ nhà đang quỳ tứ chi chấm đất dưới đáy bếp lò la liệt máu xương và da thịt, lặp đi lặp lại bài đồng dao mang ngữ điệu kỳ quái.

Căn phòng nhỏ đối diện bếp đã hồi lâu không có tiếng người đi lại hay nói chuyện nữa, nửa tiếng trước, đèn trong phòng cũng đã tắt hết, giờ khắc này tai bọn chúng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người trưởng thành đã say ngủ.

Trong căn bếp khép hờ cửa, “cha” và “mẹ”, hay chính xác hơn là hai nô bộc trung thành của nó đang cặm cụi mài dao và nấu nước, trông bộ dáng luôn tay luôn chân kia thì hẳn là bận rộn lắm.

Đến khi con dao phay nọ được mài đến độ sáng loáng chói mắt, nước trong nồi cũng đã được đun sôi ùng ục, tỏa ra một luồng khí nóng bốc lên đến trần nhà.

Bấy giờ, một nhà ba người có vẻ đang chuẩn bị liên hoan đêm khuya này mới thở hổn hển dừng tay lại, “cô bé” mang gương mặt u ám kia bèn bò đến bên cửa sổ bằng hai tay hai chân, lấy đầu mở cánh cửa sổ hoen rỉ ra, gân họng dùng tiếng chó thét lên với các hộ gia đình đang yên giấc trong ngõ nhỏ.

“Ẳng ẳngggg —— Ẳng ẳngggg —— “

Trong ngõ hẻm chật hẹp, tiếng chó sủa mà nhân loại hoàn toàn nghe không hiểu cấp tốc truyền ra, tựa như một loại tín hiệu đặc biệt nào đó.

Mới đầu chẳng có bất cứ ai đáp lại nó, song chỉ lát sau, một căn nhà trệt nhỏ chậm rãi sáng đèn lên, ở nơi đó xuất hiện một “người” ló đầu ra, tuy trông như thanh niên trai tráng nhưng lại đi dưới đất bằng tứ chi, miệng ngậm một cái bát thức ăn cho chó chạy tới cửa nhà này, bộ dáng thèm thuồng có vẻ đã đói bụng mấy ngày nay rồi.

Sau khi đếm thấy đám cẩu tử cẩu tôn trong ngõ Chó đã có mặt đông đủ, lũ chó đực tụ tập giữa đêm hôm khuya khoắt này mới bắt đầu bàn bạc chính sự bằng ngôn ngữ của loài chó mà chỉ bọn nó có thể hiểu được.

“Này, người sống là nhà ai mang theo gậy gộc dây thừng đi ra ngoài bắt được thế? Béo hay gầy, đực hay cái, đã cho vào nồi chưa……”

“Ầy, tao thấy không giống đâu, lũ người bây giờ đâu có ngu như thế. Chắc là dùng thuốc độc bắt được con nít ở chỗ nào về, thế thì lại càng dễ nấu hơn, chẳng qua thịt hơi dai một tí, chỉ sợ ăn vào không tốt cho cơ thể……”

“Tuyệt quá xá, lâu lắm rồi tao chưa được ăn lẩu thịt người, thịt người là thứ siêu bổ dưỡng……. Mùa đông với mùa xuân ăn một lần là cực kỳ tốt cho sức khỏe, mà ăn ban đêm lại không ngủ được…….”

Đám cẩu tử cẩu tôn sống trong ngõ Chó này ỷ người bên ngoài không dám tiến vào cho nên quen thói làm mưa làm gió nhiều năm. Trong lúc bàn tán, đám chó khoác da người này cũng thèm thuồng muốn chảy nước miếng, con nào con nấy nở nụ cười dữ tợn sởn gai ốc, chỉ muốn vọt ngay vào trong kia, băm vằn người sống bên trong thành tám mảnh.

Nghe vậy, vị “Ngọc Nữ nương nương” phụ trách tập hợp cả bọn cũng chỉ cười đắc chí, rồi sau đó “cô nhóc” quỳ dưới đất này liền khẽ “Suỵt” một tiếng, chỉ vào căn phòng của Tấn Hành và Tần Giao, thì thầm rằng:

“Sai rồi sai rồi, các anh đoán sai hết rồi, thật ra là hai gã đàn ông cao lớn, một tên còn mang theo một con khỉ đầu chó dị hợm nữa……. Lột da lóc xương ba đứa chúng nó là đủ hai, ba trăm cân thịt đấy. Em định sẽ cúng bọn chúng cho mẹ em trước rồi sau đó để anh Hoàng Cẩu dùng hai cái chân trước sau làm một bữa thật ngon cho các anh, hai cái đầu người và một cái não khỉ thì cứ từ từ ngâm trong vại dưa, hôm trước vẫn còn ít thịt trẻ con, các anh cứ làm lẩu nóng mà ăn trước, các anh thấy em tính toán như vậy có ổn không……”

Lời Ngọc Nữ nương nương nói nghe mới chu đáo làm sao, lũ chó đực dựa dẫm vào nó và mẹ nó đều tức khắc nhất trí tán thành ngay, còn thi nhau khen ngợi nó thông minh khéo léo, đúng là tiên nữ sống vừa nhanh trí lại vừa sáng suốt.

Có mấy con chó đực bạo gan hơn thậm chí còn dùng lưỡi và tay đi sờ liếm gáy và tay chân của Ngọc Nữ nương nương, làm cho con gái của Cẩu Mẫu mặt đỏ tim đập, suýt chút nữa cầm lòng không đặng lao vào giao hợp với một đám chó đực ngay tại góc tường đổ nát.

Nhưng vào lúc này, đám Hoàng Cẩu ngồi mài dao cả buổi trong bếp cũng đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy rồi.

Mười bảy, mười tám con chó đực trẻ trung tráng kiện vội về nhà lấy dây thừng và thuốc độc, sẵn sàng bò qua cửa chính và cửa sổ vào trong phòng, bắt lấy hai tên người sống đang ngủ vô tri vô giác kia rồi đánh chết ném vào nồi nấu một bữa ăn khuya.

Lũ chó hoang ác độc này đang suy tính cái gì trong bụng, giờ khắc này hai người im ỉm ngồi trong phòng chờ bọn chúng động thủ đương nhiên đều biết tỏng hết.

Trên thực tế, khi tiếng mài dao xoèn xoẹt trong bếp mới vang lên, Tần Giao buồn chán kéo Mẫu Nhung và Tấn Hành đánh bài với mình cả buổi đã phát hiện ra rồi.

Tuy rằng, cái ổ bài bạc bao gồm một tính sư, một tà túy và một con khỉ quả thật hơi bị mới lạ.

Thế nhưng có lẽ vì bầu không khí trò chuyện lúc trước cũng không tệ, cho nên hai tên chẳng hề căng thẳng này vẫn tỉnh bơ ngồi đó chơi đấu địa chủ, còn bắt đầu thì thào buôn dưa lê với nhau. (Đấu địa chủ: một trò đánh bài bên Trung, dùng bài tú lơ khơ.) 

“Cho nên Kim Đồng bị lão tổ tông Thạch gia đánh chết kia hiện đang nằm trong tay ngươi?”

“Đúng vậy.”

“Chi bằng giao nó và Ngọc Nữ ngoài kia cho ta luôn đi, đằng nào bây giờ ngươi cũng chỉ muốn lấy tấm da người mà Kim Đông trộm đi để đổi trả cho đứa bé ban đầu, ta có thể giúp ngươi tìm một vị bác sĩ đổi da rất đáng tin cậy, thế nhưng ngươi phải đưa xác của Kim Đồng cho ta, xem như là trả một món nợ lúc trước ngươi nợ ta, thế nào?

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi biết mụ Cẩu Mẫu nương nương này thật ra chính là mẹ nuôi của ông chủ Trương Bỉnh Trung của ta chứ?”

“……Không biết.”

Tự dưng nghe một lượng tin tức to bự như thế, Tấn Hành cũng ngớ ra. Thấy hắn có vẻ bất ngờ, Tần Giao đang giơ tay chống đầu cũng vứt ra một lá bài, lười biếng cười nói:

“Vậy bây giờ xem như ngươi biết rồi nhé, hồi còn chưa lên làm Túy Chủ, Trương Bỉnh Trung đã nhận Cẩu Mẫu nương nương đạo hạnh cao thâm làm mẹ nuôi của mình. Sau khi giúp gã thượng vị, Cẩu Mẫu cũng được hưởng không ít lợi ích nhờ đứa con nuôi này. Tuy nhiên quan hệ giữa ta và vị Túy Chủ này kỳ thật không được hòa hợp cho lắm, nhìn cái điệu “có ta là không có gã” của tên đó là biết sớm muộn gì gã cũng sẽ xuống tay với ta…… Nên là, vì cân nhắc đến an toàn tính mạng của mình, ta chỉ có thể diệt trừ vị Cẩu Mẫu nương nương này và hai đứa con của mụ trước, sau đó mới nghĩ cách khử thằng con nuôi của mụ ta.”

Cách một lớp lụa mỏng, Tần Giao mỉm cười liếc nhìn hắn, hoàn toàn chẳng cảm thấy câu mình vừa nói có gì quá đáng sợ.

Lần đầu nghe người ta nói chuyện mưu quyền soán vị một cách đường đường chính chính như thế, Tấn Hành cũng chẳng có gì để nói, chỉ rút một lá bài ra bỏ lên bàn, sau một lát mới cau mày dò hỏi y:

“Cho nên ngươi dự định sẽ tự mình thay thế vị trí của Trương Bỉnh Trung?”

“Hở? Thì ra trông ta giống một kẻ có dã tâm đến thế sao?”

“……”

“Được rồi, quả thật từng có một phút chốc ta đã nghĩ như thế…… Nhưng suy nghĩ ấy đã nhanh chóng bị ta dập tắt rồi, ngươi có biết việc thoải mái khoan khoái hơn tự lên làm Túy Chủ là gì không?”

“?”

“Chính là tìm một Túy Chủ mới nghe theo lời ta răm rắp. Chuyện gì nó cũng nghe ta, bình thường không dám hé răng nói câu nào phản kháng ra, ta bảo nó làm cái gì thì nó phải làm cái đó, thế còn thoải mái hơn là tự đứng mũi chịu sào cho người ta chướng mắt, chẳng lẽ không đúng sao?”

Dù y thẳng thừng viết rõ mấy chữ đê tiện, âm hiểm và giả dối lên trên mặt, thế nhưng giờ phút này, ngay cả Tấn Hành cũng buộc phải thừa nhận rằng, biện pháp này quả thực là biện pháp có lợi cho y nhất.

Song kế hoạch của y vẫn tồn tại một vài vấn đề rất thực tế, hoặc phải nói là không dễ giải quyết. Cho nên với bản tính ăn ngay nói thật của mình, Tấn Hành vẫn nhíu mày nói một câu hết sức đả kích người khác:

“Chỉ bằng sức một mình ngươi thì không thể giết được Cẩu Mẫu.”

“Cho nên ta mới cần đến đây để bắt Ngọc Nữ, không giết được mụ ta thì có thể trừng trị lũ con cháu của mụ trước mà, vả lại…… chẳng phải còn có ngươi đấy sao?”

Tấn Hành bỗng dâng trào một cảm giác như thể vừa bước lên thuyền giặc.

Lúc trước nghe thằng cha này luyên thuyên kể lể biết bao sầu bi buồn khổ của mối tình đơn phương với ân nhân, thành ra Tấn Hành cũng hơi thả lỏng cảnh giác, nhưng giờ phút này lông tơ sau lưng hắn đều dựng hết cả lên.

Hắn nghĩ bụng Nhĩ Đóa lão tổ tông nhà mình mà ở đây thì chắc chắn sẽ đau lòng kêu la một thôi một hồi cho xem. Cậu cả của chúng ta dù sao cũng còn trẻ tuổi ngây ngô, lại ít kinh nghiệm trải đời, sau một hồi im lặng, hắn chỉ nghiêm túc nhìn sang chỗ khác, cất lời từ chối đầy lạnh nhạt:

“Ta và ngươi không chung đường, ta sẽ không trực tiếp nhúng tay vào việc của Túy Giới các ngươi.”

“Há, đây cũng là mấy lão tổ tông kia giáo dục ngươi từ nhỏ à?”

“……”

“Nhưng ngươi còn đang nợ ta đấy, cho dù vụ lúc trước tính là trả nợ một lần thì vẫn còn một món nợ khác nữa, đâu thể tùy tiện khất nợ được đúng không?”

Bây giờ Tấn Hành cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ rắc rối của loại ân tình ép buộc kiểu này rồi, ấy vậy nhưng hai người bàn qua bàn lại cả buổi trời, vẫn chẳng thể nghĩ ra kế sách cụ thể gì để đối phó với Cẩu Mẫu.

Trong lúc đó, lũ chó đực ngoài kia rốt cuộc cũng ra tay, thừa lúc đêm tối từ từ tiếp cận bọn họ.

Thấy ngoài cửa sổ rất nhanh hiện lên mười bảy, mười tám bóng đen mơ hồ đang tiến tới gần bọn họ từng chút từng chút một, tay lăm lăm nào dây thừng nào dao phay, Tần Giao và Tấn Hành liền bảo Mẫu Nhung thu dọn bài, đồng loạt im lặng không hé miệng.

Rồi tiếp đó, những âm thanh xì xào đan xen tiếng người lẫn tiếng chó vang lên ngoài kia, khiến cho Tấn Hành đang ngồi yên lành lập tức đỏ mặt lên, suýt chút nữa thì nổi cơn tam bành ngay tại trận.

“Hoàng Cẩu đại ca, hai gã đàn ông kia sao còn không biết xấu hổ mà nằm trên cùng một cái giường……. Đừng bảo là loại người chuyên thọc mông giống đực đấy nhé……”

“Tao làm sao biết được, cơ mà tao thấy hai gã kia từ lúc đi vào nhà là cứ liên tục mày qua mắt lại, đúng là rất quái lạ. Nếu mày muốn biết thì lát nữa lấy dây thừng siết chết bọn chúng rồi xốc chăn lên, xem xem đứa nào là chó đực đứa nào là chó cái, thế là rõ chứ gì……”

“Vậy thì em cũng muốn nhìn xem…… Lũ người sống bên ngoài ngõ Chó đúng là vô liêm sỉ, để em xem xem chúng nó càn quấy thế nào. Em nghe nói chỗ đó của con người vừa khít lại vừa sướng cực kỳ, có khi chơi còn phê hơn cả em Ngọc Nữ của chúng ta ấy chứ……”

Lũ chó đực sống trong ngõ Chó thường xuyên cho Cẩu Mẫu và Ngọc Nữ nương nương mượn giống sinh con, cho nên con nào con nấy đều dâm ô háo sắc, bọn chúng vừa phun ra những câu từ dung tục dơ bẩn, vừa dán vào chân tường cười ẳng ẳng đầy thô bỉ.

Nói xong, cả lũ bèn rón rén đi đến bên cạnh cửa sổ, mò mẫm trong bóng tối bò vào trong căn phòng trước mặt, song dao phay sáng loáng và dây thừng thắt sẵn trong tay còn chưa phát huy tác dụng thì con chó vàng to lớn đi đầu và lũ chó đực theo sau liền phát hiện mình gặp phải chút phiền phức nhỏ.

Bởi từ khi mấy cái chân chó lén lút thò vào trong đến khi khẽ khàng đặt xuống đất, một sợi dây đỏ tựa như xích chó bỗng từ đâu hiện ra trói chặt lấy tay chân bọn chúng..

Bấy giờ, hai người chực sẵn nãy giờ chờ cơ động thủ mới đồng thời đứng lên, trong căn phòng phát ra những tiếng chó sủa thảm thiết, bảy, tám con chó đực mò vào phòng định mưu hại bọn họ bị đá bay ra ngoài, va bộp vào bức tường cũ nạt khiến sơn vữa tróc ra rào rào.

“Gâu…… Ẳng ẳng…… Ẳng ẳng ẳng!!!”

Trên cái đầu nhầy nhụa máu toàn là óc tươi trắng nhẫy bị đá văng ra, mười mấy con chó đực chật vật nằm quằn quại trên mặt đất, nhe nanh trợn mắt rống lên với Tấn Hành và Tần Giao.

Chúng vặn vẹo khuôn mặt, ra sức thở hổn hển, cố gắng thoát ra khỏi sợi dây đỏ treo trên cửa sổ đang cuốn chặt lấy vuốt chó của mình.

Nhưng chỉ một giây sau, lũ chó đực khoác da người này đồng loạt ré lên, một cái miệng bỗng từ đâu lao đến táp mạnh vào tay Tần Giao đang đứng gần đó.

Thấy cảnh ấy, ánh mắt dưới lớp mặt nạ của Tấn Hành lập tức đanh lại, hắn vô thức túm lấy Tần Giao đang chuyên tâm đối phó với ba con chó, rút một trang tính thư trong tay áo ra chắn cho cả hai rồi hét lên với bầy chó dữ đang định thừa dịp xông lên:

“Thạch thị!”

Trong quầng sáng vàng chói mắt, lão tổ tông Thạch thị Thạch Thước với bộ dáng nghiêm nghị đoan chính liền xuất hiện, tay cầm một thanh bảo kiếm đồng thau, quát lên một tiếng rồi chém ngang về phía lũ chó điên nọ.

Thế nhưng sau một phút chốc an toàn ngắn ngủi, bầy chó đực ở bên ngoài nghe động tĩnh liền ồ ạt tràn vào tấn công bọn họ, từng bước từng bước bao vây lấy hai người.

Tấn Hành dường như hợp thành một thể với lão tổ tông Thạch thị ở phía sau, hắn vội vàng kéo lấy Tần Giao, rồi tiếp sau đó trong con ngõ chật hẹp sâu hun hút, hai người liền mở ra một đường máu, thoát khỏi vòng vây của lũ chó đang truy đuổi ráo riết giữa bóng đêm.

“Chân của ngươi không sao chứ?”

“……Vẫn ổn, chạy về phía trước đi.”

Rõ ràng lúc trước quan hệ còn như địch thủ chứ chẳng phải bạn bè, thế mà vì hoàn cảnh tối nay nhất định phải giao phó phía sau lưng cho nhau, cho nên giọng điệu hai người đều dịu đi phần nào.

Vừa rồi vì cứu y mà Tấn Hành bất cẩn bị chó vồ vào chân, làm ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của hai người, nhưng có Tần Giao dìu đỡ, suốt đoạn đường chạy thoát ra cả hai cũng không hề chịu thương tích gì.

Song mùi máu tươi và da trầy vẫn hấp dẫn cái thứ không thể trêu chọc ở sâu trong ngõ Chó, cùng lúc ấy, Ngọc Nữ nương nương ở đầu ngõ sắp bị bọn họ bắt được cũng gào khóc bằng tiếng chó “Mẹ ơi, mẹ ơi mau cứu con”.

Dưới ánh trăng đỏ tươi màu máu, Tấn Hành và Tần Giao bị chặn đứng trong ngõ Chó đồng thời nghe được một tiếng cười quái dị vọng đến từ đằng xa. Một mụ đàn bà đột nhiên xuất hiện trước mặt Tấn Hành và Tần Giao, mặt mụ trét cơ man phấn trắng đỏ, thân khoác lụa trắng hông quấn váy trắng, ngồi trên chiếc kiệu lớn giăng màn mềm được khiêng bởi mấy con chó đực vạm vỡ. Mụ chẳng buồn nhìn những kẻ chung quanh, chỉ nở nụ cười âm trầm với Tần Giao:

“Ồ, ta còn tưởng hôm nay kẻ nào tới gây phiền toái cho ta cơ, ra là vị Túy Quân to hơn cả trời của chúng ta đó ư? Sao hả, quên mất trước kia mi và thằng oắt con Trương Phụng Thanh kia cùng quỳ dưới chân ta gào khóc đòi nhận ta làm mẹ nuôi rồi à? Lần này tìm tới cửa chẳng lẽ lại định cầu xin mẹ nuôi thương xót cho mi sao?”

Lời nói của Cẩu Mẫu gây cho người ta một cảm giác cực kỳ buồn nôn và nhớp nhúa, Tấn Hành nghe mà cũng phải nhăn mày lại.

Nhưng Tần Giao đứng bên cạnh hắn thì vẫn có thể nghe không sót chữ nào, y cụp mắt nhận thấy Tấn Hành có vẻ sắp không kiềm chế được nữa, bèn ra hiệu cho hắn đừng manh động, sau đó lập tức lật mặt, khom lưng tươi cười nịnh nọt Cẩu Mẫu:

“Mẹ nuôi đùa gì thế, con là cái thá gì mà dám gây phiền toái cho mẹ, tối nay con trai chỉ tình cờ cùng bạn đi ngang qua thôi, giờ đang định rời đi rồi đây……”

“Ơ kìa? Sao mà nói đến là đến, nói đi là đi thế, xem ra Giao Quân đang bận công chuyện khác à?”

“Không ngờ lại bị mẹ nuôi phát hiện ra rồi…… Thật ra chuyện là thế này, dạo gần đây hình như em gái Ngọc Nữ của con đã gây ra một việc hết sức hoang đường, chính là lén lút đổi da của Tiểu Túy Chủ của chúng ta. Ắt hẳn mẹ cũng từng gặp thằng bé ấy rồi, chính là con út của người huynh đệ Phụng Thanh của con đấy, mẹ có biết da thằng bé đang ở đâu không? Nếu mẹ giúp con tìm được, cả đời này con nhất định sẽ ghi nhớ công ơn của mẹ nuôi……”

Nghe đến đây xem như đã hiểu được, thì ra vị Cẩu Mẫu nương nương này không chỉ là mẹ nuôi của Túy Chủ hiện tại, mà còn là mẹ nuôi của y và vị Túy Chủ tiền nhiệm đã qua đời.

Trong lòng đã đoán được vì sao y lại tường tận về quan hệ giữa Cẩu Mẫu và tân Túy Chủ như vậy, song Tấn Hành cũng không nói gì, chỉ cau mày nhìn Tần Giao như hoàn toàn biến thành một kẻ khác đang tiếp tục trò chuyện cùng Cẩu Mẫu.

Hắn mơ hồ nhớ lại lúc nãy khi mình ra tay che chắn cho y, vẻ mặt người này rõ ràng có chút bất ngờ, còn cả ánh mắt kỳ lạ kia nữa.

Ngoài miệng đã nói sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện giữa y và Túy Giới, Tấn Hành dùng ánh mắt phức tạp nhìn vị Túy Quân kiêu ngạo ngang tàng kia gian nan đọ sức với Cẩu Mẫu, thậm chí còn cúi đầu nhận sai, chẳng màng bất cứ tôn nghiêm gì, trong lòng hắn bỗng thấy vô cùng khó chịu, cảm giác không thể nào nhìn nổi được nữa.

Mà ngay lúc ấy, mụ Cẩu Mẫu được Tần Giao xu nịnh nãy giờ chợt cất lên một tràng cười quái dị, mụ đàn bà xảo trá này cố ý lảng tránh câu hỏi của Tần Giao, dùng ánh mắt khinh bỉ cùng cực quan sát hai người bọn họ một lượt rồi mới mở cái miệng nhầy nhụa máu me ra, lạnh lùng nói với Tần Giao và Tấn Hành từ đầu chí cuối không hề phát ra một âm thanh gì:

“Ta đương nhiên biết da của tiểu tiện chủng kia đang ở đâu, nhưng thật lòng ta càng muốn biết gã người sống mà thằng con nuôi của ta đang liều mạng che chở sau lưng rốt cuộc là bảo bối quý giá gì. Chi bằng mi hào phóng đưa bảo bối này cho ta ăn, rồi sau đó ta sẽ nói cho mi biết da của thằng nhóc kia đang ở đâu nhé, Túy —— Quân —— điện —— hạ?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện