Tình Sử Hậu Cung

Chương 6. Đời Đời Kiếp Kiếp Ta Vẫn Hận Ngươi


trước sau

Advertisement
Tới trước cổng hoàng thành ngựa bỗng dừng lại.

“Đây là...” Người con gái ngồi trên lưng ngựa ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạ lẫm chưa một lần hỏi tên.

“Thành Thăng Long.” Tôn Dương bình thản trả lời.

"Thành Thăng Long?" Cô nghĩ thầm rồi ngước mắt quan sát cả khuôn viên tòa thành, quả nhiên nhân gian đồn đoán chẳng sai bên ngoài hoàng thành đã to lớn, tráng lệ như vậy thì nơi vua và hoàng tộc ở chắc còn lộng lẫy gấp biết nhiêu lần, thật là khiến cho người ta phải trầm trồ.

“Nô tài khấu kiến Bát Hoàng tử.” Hai tên lính canh đứng hai bên cổng thành thấy Tôn Dương liền vội vàng cúi đầu xuống.

“Đứng lên đi.”

“Thì ra người này là Bát Hoàng tử, con thứ tám của Hoàng đế Trần Cao Nhân.” Cô liếc mắt nhìn người ngồi sau lưng mình và tiếp tục đưa ra phán đoán.

Hai tên lính đó dùng hết sức bình sinh đẩy cánh cửa cao gần bằng hai người ra.

Bát Hoàng tử cưỡi ngựa đi vào, chưa tới sân chầu chàng đã cho rẽ phải và cố tình đi thật nhanh để tránh sự chú ý của mọi người.

Tới phủ chàng nhanh chóng bế cô nương ấy đến một căn phòng nằm ngay chính diện lối đi. Nó được bày trí rất gọn gàng, không gian thì rộng rãi, thoáng mát, chàng bước vào và nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên một cái ghế được lót nệm bông.

“Thái giám Trương mau đi mời Thái y cho ta.” Tôn Dương nói.

“Dạ.”

Chưa đầy một khắc Vĩnh Thái y đã chạy tới, ông ta để chân cô gái lên một cái gối nhỏ, mở hộp lấy thuốc được giã sẵn trước đó bôi lên vết bầm cùng những chỗ trầy xước khác và băng bó lại.

“Thưa Hoàng tử, cô nương này bị thương khá nặng nhưng chỉ cần chú trọng chăm sóc và nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi.”

“Được rồi ngươi lui xuống đi.”

“Thần để thuốc ở trên bàn để tiện việc băng bó, vi thần xin cáo lui.” Nói xong Vĩnh Thái y liền xách hộp thuốc đi ra ngoài.

Tôn Dương để ý thấy cô gái này cả người lem luốc, quần áo dính bẩn lập tức quay ra bảo hai hầu nữ đang đứng ở đó: “Hai ngươi mau dẫn cô nương đi tắm rửa và thay bộ y phục khác.”

Rồi xoay qua nói với cô gái: “Cô nên đi thay đồ, ở trong phủ của ta không thể ăn mặc như thế này được.”

“Ừm.”

Tại Khôn Ninh cung, nơi ở của Hoàng hậu.

Cánh cửa mở ra Hoàng hậu Ý Đoan bước vào cùng đám cung nữ, bên cạnh là Nhị Hoàng tử Thiên Bảo. Sau khi Ý Đoan ngồi xuống Nhị Hoàng tử mới rót một tách trà nóng để trước mặt bà:

“Mời mẹ uống trà.”

“Xem như lần này chúng ta thành công một cách mĩ mãn.”

Thiên Bảo mỉm cười đáp lại: “Đều là nhờ diệu kế của mẹ, con rất cảm ơn người.”

“Đó là điều mà bổn cung phải làm, cho nên con không cần cảm ơn ta, tất cả điều mẹ làm là vì tương lai của con, Thiên Bảo à.”

Hoàng hậu Ý Đoan cầm tách trà lên uống, đôi mắt bà sâu thẳm, phần đuôi mắt được kẻ dài cùng với cặp chân mày đậm càng thể hiện rõ sự nham hiểm từ phía bên trong con người của bà.

Quay trở lại phủ của Tôn Dương.

Cô gái ấy thay xong bộ đơn phục và từ tốn bước ra, thân thể cô được tắm gội sạch sẽ làm lộ ra làn da trắng muốt mềm mại. Nét mặt thanh tú, xinh đẹp, đôi mắt thì trong veo, tinh anh lâu lâu lại khẽ dập dờn chuyển động như dòng nước mùa thu. Bát Hoàng tử thấy cô nhưng không nói một lời nào mà cứ chăm chăm nhìn.

“Tạm thời cô cứ ở đây đến khi nào vết thương lành hẳn.”

“Cảm ơn ông.”

“À, ta quên nói với cô, ta là Tôn Dương, là Hoàng tử thứ tám. Còn cô?”

Nàng ta ấp úng trả lời: “Tôi... tôi tên là Nhã Hân.”

“Ta để ý thấy cách xưng hô của cô cứ gọi ta là ông nhưng ta đâu già đến thế. Năm nay ta vừa hai mươi lăm.” Tôn Dương nhìn nàng cười một cách ôn hòa.

“Vậy thì tôi nên xưng hô như nào đây? Tôi gọi là ngài nhé.”

*

* *

Sáng hôm sau tin tức Bát Hoàng tử Tôn Dương mang một người con gái lạ mặt vào phủ đã nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung. Khi biết chuyện, Quý phi Lan Trinh lập tức sai người nghênh giá đến Bát phủ.

Nhận lệnh, Thái giám Lý Thần liền dẫn Lan Trinh đi đến phòng của cô gái ấy.

Một lát sau...

“Thưa lệnh bà, đã tới nơi rồi ạ.”

“Là căn phòng này sao?”

Nàng giương mắt thoáng qua rồi dùng hai cánh tay mở toang cánh cửa và bước vào. Lan Trinh đảo mắt quan sát xung quanh nhưng chẳng thấy ai, bỗng đâu xuất hiện một giọng nói trầm ấm, nhã nhặn vang lên từ phía sau Lan Trinh:

“Tại sao Quý phi lại tới đây?”

Lan Trinh xoay mặt lại, thì ra đó là Hoàng tử Tôn Dương, nàng có chút giật mình nhưng vẫn bình tĩnh cất tiếng nói:

“Trong cung trên dưới ai nấy đều đang xôn xao bàn tán chuyện Bát Hoàng tử đem một cô gái không rõ danh tính vào cung, nên bổn cung mới tới đây xem thử có thật là chuyện như vậy không.”

“Ta cũng có nghe, nhưng chuyện đó đâu đến nỗi quan trọng lại khiến Quý phi phải vất vả tự thân tới đây, ta sẽ có cách giải quyết.”

“Thì ra tin đồn đó là thật...” Quý phi Lan Trinh nhếch miệng cười, nàng nhìn thẳng vào mặt Bát Hoàng tử buông một tràng dài. “Việc ngươi mang người lạ vào cung là trái với quy củ của Tử Cấm Thành có thể bị xử phạt nặng. Vả lại dù gì ta cũng là chủ tử hậu cung, tất cả nữ nhân trong cung đều do Hoàng hậu và ta cai quản, nếu ngươi có ý muốn lập thêm thứ phi thì phải trình diện trước mặt ta và Hoàng hậu chứ không cần phải lén lút như vậy.”

Truyện convert hay : Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu Vào

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện