Tình Sử Hậu Cung

Chương 5. Cuộc Gặp Gỡ Bên Hồ Trúc Đào


trước sau

Ngày thứ ba của buổi lễ yến, họp mặt chỉ có vua và hoàng tộc.

“Chúng nhi thần tham kiến phụ hoàng và song mẫu, mừng phụ hoàng đại thắng trở về.”

“Trẫm miễn lễ.”

“Đạ tạ phụ hoàng.”

Các Hoàng tử và Công chúa đồng ngồi xuống, mỗi người một bàn.

“Mấy ngày trước trẫm bận tiếp quan đại thần trong triều đình và các nước chư hầu nên không có thời gian thăm hỏi các con. Sách lược xâm chiếm Thụy Quốc có một vài sai sót nhỏ có thể dẫn đến thất bại, nhưng nhờ Hoàng tử Thiên Bảo mà trận chiến thành công. Thiên Bảo, con cũng có công lớn trong cuộc chiến lần này nên cha quyết định ban thưởng một trăm nghìn lượng vàng, hai trăm vải lụa khảm ngọc thêu hình phượng, gấm đính một trăm chín mươi tám hạt trân châu và hai trăm ba mươi viên pha lê cùng bốn hầu nữ.”

“Con xin đa tạ ân đức của cha.” Nhị Hoàng tử đứng dậy nghiêng mình cúi đầu, hai bàn tay chắp trước mặt sau đó ngồi xuống, môi vẫn giữ nụ cười tỏ vẻ đắc chí.

Lê Mã Vương và Hoàng hậu Ý Đoan liếc nhanh qua Thiên Bảo, miệng cũng mỉm cười như vừa thành toại một việc gì đó.

Công chúa Phúc Yến ngồi một bên ánh mắt không ngừng dõi theo Tuệ Mẫn, nàng cầm chén trà nhấp một ngụm rồi cất giọng đầy chua ngoa nói với Tuệ Mẫn:

“Chị dâu, đã lâu rồi chúng ta mới có dịp ngồi chung như thế này, chị cũng nên nói chuyện vài ba câu chứ sao lại ngồi im lìm thế kia. Hay là... chị cảm thấy không vui khi ngồi chung với nhau.”

“Chị không có ý như vậy em đừng hiểu lầm. Chị chỉ là...”

“Là vì chị dâu không có con cho nên ngại mà nghĩ rằng không đủ tư cách để trò chuyện cùng mọi người.” Công chúa Phúc Yến bỗng ngắt ngang câu nói của Tuệ Mẫn.

“Phúc Yến! Mẹ không cho phép con ăn nói như vậy với chị dâu.” Đức phi Anh Khuê trừng mắt với công chúa Phúc Yến.

”Công chúa nói vậy cũng đúng, xin mẹ đừng trách em ấy.”

“Em chỉ thấy tội cho bát ca thôi.”

Bất ngờ Tuệ Mẫn dùng khăn che miệng lại và ho rất nhiều lần, Tôn Dương thấy thế lập tức chạy lại kế bên Tuệ Mẫn, chàng quát vào mặt Phúc Yến :

“Em có im ngay đi không?”

Vừa dứt câu Bát Hoàng tử đưa tay đỡ lấy thân người gầy gò của Tuệ Mẫn và dìu nàng về phòng.

“Em có nói gì sai đâu chứ.” Nàng cong môi lên nói với theo.

Về tới phủ Tôn Dương nhẹ nhàng để nàng nằm xuống giường và bảo người hầu mang chiếc khăn tay của Tuệ Mẫn đi giặt.

“Ngươi hãy chăm sóc cho phu nhân.”

Rồi Bát Hoàng tử Tôn Dương bỗng bỏ đi ra ngoài, chàng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh phủ một hồi lâu mới sai người dẫn một con bạch mã từ trong trại ra. Tôn Dương vuốt vuốt cái bờm dài của nó và leo lên, chàng giựt dây để con ngựa quay sang hướng khác rồi nhanh chóng phóng ngựa rời khỏi hoàng thành.

*

* *

Chàng cưỡi ngựa đến một nơi nằm gần khu vực biên ải Đại Việt, cảnh sắc nơi đây tuyệt đẹp đến nỗi được thiên hạ ví như chốn tang bồng tiên cảnh ngự trần gian. Những ngọn núi cao vời vợi bị các chòm mây trắng lửng lơ trên bầu trời che khuất phần đỉnh, một vài con sông con suối chảy róc rách nằm lọt thỏm giữa những khe đá. Hai hàng cây dương liễu thẳng tắp xanh um trải dài trên con đường đất mòn đang ngả nghiêng đung đưa trong gió. Chàng cho phi ngựa thêm vài bước cách đó không xa, trước mặt chàng hiện ra hình ảnh hồ Trúc Đào thơ mộng với dòng nước trong vắt, đôi lúc khẽ gợn sóng vô tình làm lay động phần mây núi in bóng trên mặt hồ.

Bỗng Hoàng tử Tôn Dương bắt gặp ở đằng xa kia có một cô gái đang ngồi bên cạnh bờ hồ và lúi húi làm điều gì đó không rõ, nói chung hành động rất kỳ quặc. Tôn Dương bước xuống ngựa và tiến tới gần chỗ cô gái:

“Cô nương, cô có sao không?”

Có tiếng nói lạ phát ra từ sau khiến cho người con gái đó giật mình, cô xoay mặt lại tròn mắt nhìn Tôn Dương, chưa hết bàng hoàng thì Tôn Dương đã cúi xuống đỡ lấy cái chân đang bị bầm tím và sưng vù của cô lên, chàng xem sơ qua rồi nói:

“Vết thương khá nặng cần được chữa liền nhưng ở đây không có lá thuốc, phải làm sao đây?”

“Mặc kệ tôi.” Người đó gạt chân ra khỏi tay của Tôn Dương, lạnh nhạt đáp.

“Sao có thể để vậy được, chân cô bị bầm khá nặng đấy, để ta đưa cô về phủ của ta chữa trị.”

“Tôi không cần, tôi có thể tự đi được.” Nói đoạn cô đứng lên và bước đi, chưa được hai bước thì cô đã ngã quỵ xuống đất.

“Đi đứng còn không được nên cô hãy nghe lời ta về phủ, ta sẽ cho mời đại phu chữa cho cô.”

“Tôi không hề quen biết ông, sao tôi có thể tin lời ông.”

“Là danh dự, được chứ?”

Cô không trả lời Tôn Dương mà lẳng lặng bỏ đi.

“Nếu cô không tin ta thì ta cũng chẳng còn cách để giúp cô, ở đây là vùng biên giới vắng vẻ ít người sinh sống.”

Cô nương ấy đột nhiên đứng khựng lại, từ trước tới nay chưa từng biết y thuật, đặc biệt về các loại lá thuốc làm tan máu bầm. Hơn nữa nơi biên cương gặp được người giúp đỡ rất khó, không cái chân què quặt gặp phải thú dữ thì cũng thân gái cô độc gặp đám người xấu. Nên cô lập tức quay người lại phía Tôn Dương hỏi: “Có thật là ông sẽ giúp tôi chứ?”

“Ừ.” Hoàng tử Tôn Dương gật đầu.

Truyện convert hay : Tu La Kiếm Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện