Tình Sử Hậu Cung

Chương 22. Đột Nhập Khuê Phòng


trước sau

Advertisement
Đám tang Hoàng túc Tuệ Mẫn được cử hành theo nghi thức hoàng tộc và đưa về an táng tại quê nhà của nàng.

Một tháng sau, hai người chủ tử hậu cung chẳng mấy khi thấy cùng đàm đạo, nay lạ lùng lại ngồi hàn huyên. Sau nói vài mẩu chuyện vẩn vơ trong thiên hạ thì bàn tới việc nội vụ, những ai được phong phẩm, giáng chức thời gian qua.

Dù cuộc nói chuyện riêng tư nhưng Nhã Hân bỗng dưng được mời tới. Nàng kính cẩn hạ lễ, thấy cung nữ đang bưng bộ pha trà tới thì nhẹ nhàng bảo: “Hãy để ta.”

Nghe vậy người cung nữ rời đi.

“Tiểu nữ xin phép.”

Nhã Hân nàng vén một tay áo, dùng bàn tay trắng tựa ngọc bích nhặt túi vải đựng trong bình, rồi nâng niu cái gáo nhỏ múc từng gáo tinh dầu chuối cho vào chén. Cái chén sứ màu xanh vẽ lên những hình long phụng vờn mây, bỏ ở giữa bông hoa đậu biếc, xung quanh nổi lềnh bềnh các viên tiên thảo.

Nàng cẩn thận đưa chúng tới tận chỗ Hoàng hậu và Quý phi, hai người nhìn thành phẩm thầm phán xét rồi dâng lên miệng thưởng thức. Nhã Hân cũng được phép ngồi riêng một bàn.

“Trước tiên hình thức đẹp mắt, hương tinh dầu ta thấy rất thơm.” Hoàng hậu tấm tắc khen ngợi, nhân tiện đặt nghi vấn. “Cái này ngươi học cách làm của ai đấy?”

“Thưa, tiểu nữ học từ dưỡng tỷ và có biến tấu chút ít về hình thức.” Nàng tự tin đáp.

“Là Hoàng túc Tuệ Mẫn à?”

“Dạ thưa phải.”

“Đã gặp đúng một lần khi ngươi đến lễ ta, nhưng nay có dịp ngồi đây mới biết được tài nghệ của ngươi.”

“Đa tạ Hoàng hậu.”

Lan Trinh để ý đôi tay Nhã Hân lúc nãy liền hoài nghi nàng: “Sao tay nhà ngươi trông mềm mại thế?”

“Thưa Quý phi, thực tình là do tiểu nữ từ nhỏ luôn được cha mẹ yêu chiều, không phải làm việc gì vất vả.”

Lan Trinh lại tiếp tục tra hỏi: “Lai lịch xuất thân từ làng Nam Hạ tỉnh Giang Xuyên, tiểu thư tộc họ Huỳnh có phải vậy không?”

“Dạ thưa phải.”

“Sao gia tộc này ta chưa nghe bao giờ.”

Nghe tới đây Nhã Hân căm bặt, lỡ lộ ra thân phận thì phải làm sao đây, nàng phải mau chóng nghĩ cách đáp. May thay có Hoàng hậu chen vào:

“Bổn cung đã cho người điều tra rồi, quả thật có tộc họ Huỳnh mà ngươi không biết đấy. Vì bị ám sát mà chết, chỉ có duy nhất một người con gái nhưng cũng đã lưu lạc.”

Hoàng hậu vừa cứu lấy Nhã Hân một phen, nàng tự dưng cảm thấy nhẹ nhõm hẵng. Việc âm thầm bị điều tra thân thế chắc chắn không một ai thích, nhưng dụng đúng vào lúc này thì đó là may mắn. Dẫu không phải sự thật, mà là sự trùng khớp hoàn toàn với những chuyện cô đặt ra. Nàng cũng không ngờ lại bị Hoàng hậu điều tra, tại đó nàng cũng dặn chính mình từ nay về sau phải cẩn trọng mọi thứ.

“À hóa ra chị đã biết chuyện này từ lâu rồi thưa chị cả.” Lan Trinh vẫn giữ sắc thái không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt cánh phượng chẳng buồn nhìn Hoàng hậu một cái, cúi thấp mặt nâng chén nước lên nhấp.

Rồi Lan Trinh sực nhớ: “Nãy có nhắc về Tuệ Mẫn.” Nàng ta nhoẽn miệng cười lãnh đạm. “Đức phi vô phúc mới có con dâu như cô ta, thật là cây độc không trái gái độc không con.”

“Nàng ta đã yên nghỉ rồi mà em còn nhắc tới, xem ra em vẫn không thích nàng ấy sau từng đó năm.” Hoàng hậu Ý Đoan liếc Lan Trinh cố ý nhắc lại chuyện xưa.

Đã giữa khắc năm, khi nắng dần dịu bớt thì buổi trò chuyện kết thúc, Nhã Hân cùng Thanh Nhi quay về phủ.

Quý phi Lan Trinh bí mật nối gót phía sau một khoảng xa, dường như cố ý đuổi theo lập tức bị một dáng người cản lại.

“Dừng mấy trò trẻ con này đi!” Bát Hoàng tử từ đâu bước ra chặn trước Quý phi.

“Ngươi nói gì?” Lan Trinh nhếch môi. “Cái gì trẻ con chứ?”

Bát Hoàng tử hấc mặt ra chỗ kia, trông thấy tiểu thư Nhã Hân vẫn bình thản bước tiếp. Chàng dõng dạc:

“Sai cung nữ giả bộ đi tới rồi sơ ý làm đổ thau nước giặt đồ vào y phục người khác. Mấy trò như này chẳng phải Quý phi từng làm rồi sao? Ta đã cho thị vệ giấu cung nữ đó đi rồi nên là người mau quay về đi.”

Lan Trinh quay mắt sang trừng Hoàng tử, hít một hơi giận run người, ngoảnh người di giá hồi cung.

Vào một ngày nọ, Thập Lục Hoàng tử lại ghé thăm chị gái kết nghĩa của mình, lần này chàng lẻn thẳng vào trong khuê phòng. Quả nhiên sợ đi cửa chính lỡ bị Bát ca bắt gặp cho nên đổi gan mình lấy gan trời xâm nhập vào chỗ cấm, như vậy thì chỉ có mỗi Thập Lục Hoàng tử Phương Uy mới dám làm.

Nhưng sao trong cái khuê phòng to lớn này lại chẳng có ai, chàng dáo dác thì đằng sau tấm rèm nhung trắng có dáng người bước ra. Nhã Hân thản thốt khi có người lạ ở trong phòng mình tức thì hét lên: “Có thích khách, mau bắt lại!”

“Là ta, Phương Uy đây mà.”

Nhã Hân nhìn kĩ thì đúng là Phương Uy nhưng mà: “Cũng phải bắt lại.”

“Giữ yên lặng nào. Đừng để ta đội quần đi ra đấy.” Chàng ép sát dùng tay bịt miệng Nhã Hân.

Được một lúc Nhã Hân vùng được ra, nhăn mặt nhíu mày: “Này, ai cho phép ngài vào đây.”

“Ta tới thăm dưỡng tỷ, ta đã đi qua phủ mấy lần mà không gặp được.”

“Nhưng có biết là không được vào đây không?”

“Xin lỗi. Ta có mang con gà nướng tới đền bù đây này.” Thập Lục Hoàng tử đưa ra cho nàng xem cái gói bằng lá.

Nhã Hân ngạc nhiên: “Sao ngài biết?”

“Khó gì đâu, ta hỏi Thanh Nhi đó.”

“Lại còn tra ra sở thích của người khác.” Nàng bất lực quay mặt thở dài với con người việc gì cũng có thể làm.

“Nhưng mà, trang phục này là sao?”

Truyện convert hay : Tu La Đan Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện