Tình Sử Hậu Cung

Chương 21. Bỏ Lại Thế Gian


trước sau

Advertisement
Trong lễ hội kèn trống linh đình, người ta vẫn múa hát như bình thường. Bởi hành động bất ngờ của Thái tử mà mọi người liền bỏ chén rượu trên tay xuống. Cô cung nữ chân thoăn thoắt bước lên cầu thang, quỳ rạp trước mặt Thái tử, gương mặt không một chút sắc.

“Xin Thái tử tha tội.”

“Ai đã sai ngươi làm điều này?”

“Nô tì không biết.”

Thái tử Thiệu Cảnh rút cây kiếm từ phía thị vệ đứng cạnh chĩa thẳng vào cổ cung nữ:

“Ngươi.”

“Nô tì không có làm thưa Thái tử.”

“Cấm vệ đâu?”

Nghe lệnh hai tên cấm vệ xông tới lôi hai tay cung nữ đưa đi.

Kế hoạch đầu tiên đã bị vỡ, Nhã Hân mang tâm thế thất vọng rời lễ hội về hoàng cung.

Sáng ngày hôm sau, Nhã Hân ra trước môn phủ, vừa giơ chân khỏi ngạch cửa nàng thấy Thập Lục Hoàng tử đang cưỡi ngựa đi tới.

“Này!” Phương Uy cười, ngước nhìn căn biệt phủ. “Nghĩa tỷ sống ở phủ bát ca à?”

“Nghĩa tỷ? Tôi không muốn làm nghĩa tỷ của ngài.”

“Vì chuyện ở cung Phỉ Đình hôm đó à?”

Nhã Hân ngoảnh mặt bước đi, Phương Uy bặm môi, lấy hết dũng khí để hạ quyết định cuối cùng: “Vậy thì làm bạn với ta cũng được.”

“Tôi không thích.”

“Tại sao? Này! Hãy cho ta biết tại sao đi chứ?” Phương Uy vừa nói vừa đuổi theo Nhã Hân.

Giờ Tuất, trong nhà lao tối om của Tử Cấm Thành, hai tên quản ngục đang tra tấn người tù nhân một cách man rợ. Hoàng thượng bỗng dưng lui tới.

“Nói mau! Là ai đứng sau hả?” Một trong những người cai ngục dò hỏi, thủ sẵn dây roi trong tay vừa dứt xong câu nào là quất liền tới tấp.

Trần Cao Nhân chắp hai tay sau lưng đứng quan sát.

“Ta không biết.” Tù nhân khăng khăng đáp trả, trông hắn ngày càng tệ hơn khi đã một ngày trời không ăn không uống, chằng chịt những vết thương rướm máu trên da thịt, xộc mùi hôi hám.

Hoàng đế đưa bàn tay ra ý muốn tên quản ngục trao dây roi. Ông nhếch bộ râu, vụt liên hồi, đôi mắt trừng tàn ác: “Bọn người Thụy các ngươi còn đang ở đâu nữa? Thật sự muốn đổi bằng mạng sống chính mình ư?”

Sự tình chẳng tiến triển gì hơn, Trần Cao Nhân giục dây roi sang bên, viên quản ngục lúc đó đưa cho ông thanh kiếm dài và sắc bén. Ông đã chặt ngang đầu người đàn ông yêu nước một cách rất ngọt.

Còn về bên Thái tử cũng chẳng điều tra được gì thông tin từ người cung nữ, nên đã ban hạ độc.

Thoáng vài hôm mà thời kì giao mùa đã trôi qua cách lặng lẽ, mùa đông lại nối tiếp mùa thu. Khắp mọi nẻo đường, ngõ ngách đều phủ một bề tuyết trắng, mỗi khi có cơn mưa phùn đến, nó thường song hành cùng gió bấc mang theo cái lạnh se thắt. Cây hoa gạo trước gian nhà chính hầu như trơ trọi, chỉ còn độc chiếc lá cuối cùng cũng bị gió thổi phăng đi mất. Khí trời năm nay hà khắc hơn mọi năm trước, có lẽ vì vậy mà bệnh tình Tuệ Mẫn không mấy khá hơn. Tình trạng ho ra máu và y sĩ đến thăm khám phải nói khá thường xuyên. Trong gian nhà trên, Tuệ Mẫn ngồi ở bộ ván ngựa khâu áo, thi thoảng nhìn trông ra cánh cửa lớn. Tôn Dương đang đi trên sân phủ đầy tuyết, nàng lại nhớ đến mùa xuân nọ, lần đầu tiên nàng thấy Tôn Dương khi nhìn qua khe lá trong lúc chơi trốn tìm với những Hoàng tử, Công chúa. Bát Hoàng tử nghe danh đã lâu mà nay mới được trông rõ nhân tướng, lòng nàng không khỏi xao xuyến. Ngày ấy, nàng là thiếu nữ mười chín, chênh hơn chàng những hai tuổi. Tiểu thư danh giá, con gái Công bộ Thượng thư Lý Công Hiển với tài nghệ nấu ăn thêu thùa đều giỏi. Lớn lên, Tuệ Mẫn thường theo cha vào cung, nàng dạo chơi quẩn quanh khắp chốn nên lấy cớ này trèo lên tường nhìn trộm Bát Hoàng tử, lúc thấy chàng ngâm thơ, lúc thấy chàng luyện chữ.

Mỗi lần như thế nàng tít mắt cười sáng long lanh như hạt ngọc, mà cũng vì vậy Tôn Dương đã bắt gặp. Rồi thì cả hai cùng phải lòng nhau, trải qua năm năm đầu ấp tay gối cho đến tận bây giờ hạnh phúc vẫn toàn vẹn.

Nhã Hân nối gót phía sau Tôn Dương, tuyết dày nàng nhấc chân dẫm lên từng bước nên theo không kịp, mà Bát Hoàng tử lại càng đi nhanh. Tuệ Mẫn mỉm cười, đôi mắt cong tựa nửa vầng trăng. Nhã Hân mất trớn ngã cái uỵch, Tôn Dương quay lại nhìn bật cười trêu cô, chìa tay nắm kéo dậy.

Tuệ Mẫn bảo muốn ra cùng họ, nàng không thể đợi ngày có nắng ấm, Bát Hoàng tử đành chiều lòng nàng. Tuệ Mẫn khoác thêm cái áo lông thú dày cộm rồi được chàng kéo cái nón lên che.

“Lên lưng ta cõng mình.” Tôn Dương ngồi xổm ở trên làn tuyết.

Tuệ Mẫn đứng trong mái hiên hạ người lên lưng chồng, vòng hai tay ôm chặt bờ vai rắn chắc. Nhã Hân thấy cảnh tượng đôi phu thê thương yêu nhau mà lòng chúc phúc.

“Lâu lắm rồi ta mới cõng mình ở ngoài trời tuyết thế này.”

“Tự dưng lúc thế này thiếp lại nhớ tới hồi xưa, khi chúng ta mới gặp nhau rồi kết nghĩa vợ chồng, quãng thời gian qua hạnh phúc biết bao.”

“Ta thật sự xin lỗi mình. Đã không chăm lo mình chu đáo.”

“Chàng phải bận nhiều việc triều chính, sao thiếp có thể trách.”

Tuệ Mẫn ghé sát tai chồng thủ thỉ: “Thiếp dạo gần đây cơ thể suy nhược nhiều, rồi thiếp cũng sẽ chết đi.”

“Mình không được nói gở như thế, ta đã xin phép một tháng, sẽ ở nhà chăm mình.”

“Bệnh tình này mấy ai trên thế gian qua khỏi. Thiếp thấy chàng và Nhã Hân hợp nhau, thiếp mong sau khi thiếp mất hai người sẽ đến với nhau.” Tuệ Mẫn liền bắt chuyện sang dưỡng muội, lòng không dậy sóng cũng không hoài nghi gì, thành tâm mà bộc lộ.

“Sao mình lại…” Nằm ngoài dự kiến của Tôn Dương, chàng có phản ứng mạnh mẽ nhưng bị nàng ngắt ngang.

“Để nói cho chàng điều này, cả hai có tình ý nhưng không nhận ra. Dẫu sao mình vẫn còn trẻ, trai năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình từ xưa đến nay. Xét thấy Nhã Hân đẹp người đẹp nết, đó là mong mỏi của ta.”

“Coi như ta chưa nghe thấy gì, mình cũng đừng bao giờ nhắc tới nữa.”

“Xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng của chàng.” Dung mạo nàng trắng toát, bờ môi tím tái, ghì tay ôm sát thân hình Tôn Dương. “Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất và cuối cùng của thiếp.” Dứt câu bởi những tàn dư hơi thở, nàng lịm dần đi.

Bát Hoàng tử Tôn Dương cõng nàng thêm một đoạn nữa, chẳng còn nghe tiếng nàng nữa. Chàng đỡ nàng xuống: “Tuệ Mẫn! Tuệ Mẫn!”

Tôn Dương ôm nàng vào lòng, gọi chua chát hai tiếng “mình ơi” mà vỡ òa nước mắt. Lòng Tôn Dương như chết lặng, cuối cùng người chàng mong muốn gắn bó cả đời cũng bỏ chàng lại mà rời đi. Khúc đường khá xa chứ không còn ở phủ, tuyết rơi mỗi lúc dày đặc và lạnh lẽo.

Còn Nhã Hân bên trong mái hiên ngồi đó chẳng hay chẳng biết gì.

Truyện convert hay : Siêu Cấp Thần Y Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện