Tình Sử Hậu Cung

Chương 19. Lạc Thủy Hữu Ý, Lưu Thủy Vô Tình


trước sau

Kinh đô Thăng Long, năm Hòa Đức thứ mười chín.

Một ngày mùng ba tháng mười một.

Nhã Yến đứng bên dưới mái nhà được lợp bằng những mảnh ngói úp ngược của dãy hành lang nối giữa cung Di Bình và Khôn Ninh cung. Nàng vận bộ trực lĩnh sau lớp yếm đào, phía ngoài khoác chiếc giao lĩnh trung đơn màu trắng bong. Nàng chọn cho mình loại thường gấm đỏ tươi bao phủ lấy phần váy bên trong, ngang lưng thắt một sợi dây dài treo dải ngọc bội, giữa là tấm tế tất thêu hoa văn tỉ mỉ.

Tinh tế và quý phái nhất có lẽ là chiếc áo bối tử thiết kế hoạ tiết cách điệu viền vàng càng tôn thêm vẻ đẹp thuần khiết, trong trẻo như nắng sáng ban mai của Nhã Yến. Mái tóc óng ả, mềm mại được kết thành bím, đuôi bím cột một mảnh lụa đỏ.

Khoác trên mình bộ xiêm y lộng lẫy, quỳnh tư hoa mạo nhưng nhân diện lẫn tâm tư lại vô cùng ủ rủ.

Hôm nay nàng đến là để gặp một người.

“Sao thế?”

Thấp thoáng xa xa một vóc dáng khôi ngô tuấn tú bước tới gần Nhã Yến, nếu so trong thế gian có thể có hoặc hiếm ai như chàng ta thừa hưởng vẻ đẹp của vị thần Ares trong thần thoại Hy Lạp, ánh mắt sắc sảo hút hồn cùng với chiếc mũi cao dọc dừa. Cả diện mạo lại vô cùng ấn tượng tưởng chừng chỉ cần nhìn một giây thôi là có thể cướp mất trái tim người khác. Đường mày ngài không quá rậm, bờ môi cánh cung tạo cảm giác quyến rũ, mê mẩn. Song vẫn khiến đối phương dễ dàng nhận ra con người này không hề tầm thường chút nào, có gì đó rất đáng sợ và rất mưu mô quỷ quyệt. Chàng ta mặc bộ cẩm phục hoàng tộc, tóc đen hung bới thành vòng tròn tới đỉnh đầu, xỉa bằng một cây trâm vàng, tai trái đeo một cái khuyên to khoảng lóng tay trỏ đính tiểu hồng kim sa. Dáng đứng ra vẻ cao kều, ngạo nghễ, chính là Nhị Hoàng tử Thiên Bảo.

Thiên Bảo lại cất giọng lãnh đạm:

“Có chuyện gì mà em đến tẩm cung tìm ta vậy?”

Nhã Yến ngước mắt nhìn Nhị Hoàng tử, ngoài sự mong đợi của Nhị Hoàng tử với câu trả lời đáng lẽ có từ Nhã Yến thế mà nàng chỉ đáp lại bằng câu hỏi: “Nhất định phải là chuyện quan trọng mới tới Di Bình cung gặp anh sao? Vậy cho dù em đến thăm anh, anh cũng không quan tâm đúng không?”

“Cho anh xin lỗi.” Thiên Bảo hơi cúi đầu, đôi hàng mi khe khẽ hạ xuống.

Nhã Yến xoay mặt sang chỗ khác, ngẩng thẳng cổ mà ực một hơi nước bọt, những đường gân xanh liền bất giác nổi lên. Nàng chớp chớp đôi mắt sém đỏ của mình tựa như vừa nuốt ngược thứ gì vào trong.

“Lần này là có chuyện thật đó, em sắp thành thân.”

Nàng nói một cách rành mạch, không ngập ngừng và cũng không hề do dự giống như nàng đã lặp đi lặp lại điều này hằng hà lần trước mặt bất kì ai. Đến nỗi nàng còn không nhận ra tại sao nàng lại có đủ tự tin để nói ra vấn đề liên quan tới cả đời người, bề ngoài nàng là thế nhưng trong lòng thì không giấu nổi nỗi hoang mang tột độ.

“Vậy em cứ từ hôn đi sao còn đến nói với ta làm gì?” Thiên Bảo cười khẩy, chàng đã quá quen thuộc với việc đức phi thúc ép Nhã Yến thành hôn nhưng rồi cũng bất thành, mấy lần đều như thế.

“Em không thể! Em thật sự không thể! Xem ra mẫu hậu của em cương quyết chuyện em thành thân lắm rồi, em đã một mực từ chối nhưng vẫn không có tiến triển gì.”

“Nhưng chẳng phải mấy lần trước em cũng từ hôn được đó sao.”

Nhã Yến nghĩ thầm, không chút đắn đo liền lập tức buộc miệng: “Em có cách này. Hay là anh cùng em bỏ trốn đi, trốn khỏi hoàng cung và đi thật xa, sẽ không ai biết đâu.”

“Em điên à! Sao em lại chắc chắn là không ai tìm chúng ta chứ.” Hoàng tử Thiên Bảo giận dữ quát lên.

“Đúng vậy, đương nhiên. Nhưng không phải nơi này mà là một nơi khác, chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Kể cả phụ hoàng, mẫu hậu hay Bát anh cũng không thể ngăn cản tình cảm mà em dành cho anh, anh phải tin tưởng vào tình yêu của chúng ta…”

Nhã Yến tiến tới, hai tay nắm lấy cánh tay Thiên Bảo, đôi mắt to tròn như hai con chim bồ câu xoáy sâu vào hạt truy đồng tử của Thiên Bảo, tất nhiên Nhã Yến còn mong muốn nào hơn ngoài mong muốn anh ấy sẽ gật đầu đồng ý cùng nàng bỏ trốn.

Mỗi đêm nàng luôn mơ về một cuộc sống bình dị không phiền muộn lo toan, ở một căn nhà nhỏ chỉ có nàng và Thiên Bảo, tự do, không ràng buộc, né tránh. Che giấu thân phận thì đố ai biết được họ chính là anh em dòng dõi hoàng tộc, rào cản danh nghĩa anh em cũng bị phá bỏ. Hai người sẽ cùng nhau đi qua bao khó khăn, khổ ách, sinh những đứa con kháu khỉnh và cùng nhau cận kề đến răng long đầu bạc.

Suốt ba năm hai người luôn tránh ánh mắt dành cho nhau, lúc nào cũng phải giữ kẽ, chưa từng làm điều gì vượt xa quá giới hạn. Nàng cũng hiểu rõ rằng sẽ không một ai chấp nhận mối quan hệ trái luân thường đạo lý này, giữa anh em ruột thịt tuyệt đối không thể phát sinh tình cảm. Từ đầu khi cái thứ chớm nở đó xuất hiện Nhã Yến đã muốn xoá bỏ ngay tức khắc nhưng chẳng tài nào làm được. Cũng vì vậy mà mỗi lần đức phi đề cập đến chuyện thành thân, Nhã Yến luôn luôn tìm mọi lý do để trì hoãn. Nhã Yến e sợ nếu còn ở trong hoàng cung tình yêu ấy sẽ ngày càng lớn dần, lớn đến mức không thể kiểm soát, rồi rắc rối này chồng lên rắc rối khác.

Truyện convert hay : Ngươi Là Của Ta Quân Lệnh Như Núi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện