Tình Sử Hậu Cung

Chương 17. Vũ Khiết


trước sau

Advertisement
“Bẩm tiểu thư có người nói muốn gặp người.”

Nhã Hân nghe tiếng Thanh Nhi phát ra từ phía sau liền vội vã lấy hai tay lau những giọt lệ còn ứ lại trong khóe mắt và cố gắng tạo cho mình một gương mặt hết sức bình thản nhất có thể rồi mới xoay qua nàng hầu, từ tốn nói: “Là ai thế?”

Thanh Nhi vẫn trong tư thế cúi đầu: “Dạ bẩm đó là một thái giám, tự xưng là Vũ Khiết.”

Nhã Hân nhíu mày nghiền ngẫm cái tên ấy, ít giây sau mới cất giọng hỏi: “Người này lạ quá ta chưa từng được biết tới. Mà người đó cần gặp ta để làm gì?”

“Nô tì không biết... nhưng ông ấy cứ khăng khăng đòi gặp tiểu thư.”

“Được rồi, cho vào.”

Nàng cũng tò mò muốn biết người tên Vũ Khiết thật sự là ai mà lại muốn gặp nàng đến thế. Khoảng thời gian từ lúc nàng nhập cung tới nay, ngoại trừ Bát Hoàng tử Tôn Dương và Hoàng túc Tuệ Mẫn, trong phủ này thái giám và cung nữ không ai nàng không nhớ tên. Có lý nào đây lại là người của cung khác đến nhưng họ đến tìm nàng để làm gì chứ. Trong tích tắc thoáng qua đầu nàng bỗng lóe lên một tia sáng, không lẽ Thất Lục Hoàng tử vì bị nàng đánh nên sinh tức, giờ lại muốn sai người đến bắt nàng về cung trị tội chăng? Thành thật mà nói nàng còn không dám nghĩ đến cái khuôn mặt của Hoàng tử Phương Uy ra sao sau trận đấu đá hôm đó.

Thanh Nhi tiến tới cửa mời người đàn ông đó vào, ông ta tầm khoảng ba mươi mấy bốn chục tuổi, đầu đội mũ tròn màu xanh, người thì vận bộ quần áo tới tận mắt cá chân cũng màu xanh nốt. Thân hình không được cao lắm, mái tóc dài được búi cao lên tới đỉnh, gương mặt thì tròn trịa và phúc hậu.

Nàng mừng rỡ réo lên, tưởng chừng sắp nhảy cẫng khỏi ghế: “Tư...”

Chưa dứt câu Nhã Hân đã ngừng lại, nàng bảo người hầu lui ra ngoài làm việc cùng lời dặn dò không được để bất kì ai lãng vãng nơi đây nhằm tránh nghe được câu chuyện giữa nàng và Tư Trì.

Nhã Hân bước ra quan sát tới lui một hồi rồi đóng cửa phòng lại và quay về chỗ ngồi, trong này họ nói chuyện với thanh âm vừa đủ như chỉ cho hai người nghe thấy.

“Tư Trì! Gặp lại được ngươi rồi ta vui quá!”

“Công chúa vẫn khỏe ạ?” Tư Trì lo lắng hỏi.

“Ta khỏe, thế còn ngươi? Cả cửu phụ của ta và hết thảy mọi người sống có tốt không? Dạo này không thấy thư gửi từ Phong Lĩnh mọi chuyện ngoài đó vẫn ổn chứ hả Kai?” Tính ra đã bốn tháng trôi qua kể từ cái ngày mà nàng gặp Rhysil Kai trong vườn Mai Lâm nên khi được lúc gặp lại hỏi thăm tới tấp cũng là lẽ thường tình.

“Cảm ơn công chúa! Thần khỏe nên mới đứng đây nói chuyện với công chúa. Thưa... không có gì biến động, vẫn bình thường ạ! Thái úy, Thị lang Gon, đội trưởng cấm vệ quân và cả phũ doãn cùng những người dân may mắn thoát chết bây giờ lập thành một khu làng nhỏ hàng ngày đánh cá, trồng trọt, sống một cuộc sống bình yên.”

“Thật là tội nghiệp cho cậu của ta quá! Trong khi ta được xúng xính quần là áo lụa, chăn ấm nệm êm thì cậu của ta lại phải chịu cảnh cơ cực như thế. Ta sẽ thúc ngựa đến Phong Lĩnh ngay lập tức, ta rất nóng lòng muốn được nhìn thấy người, ta nhớ người lắm!”

“Người không nên quá xúc động, Thái úy có căn dặn thần nếu gặp được công chúa thì hãy nói với người dù cho lâm vào bất cứ hoàn cảnh nào người thì cũng hết sức bình tĩnh, giữ tâm mình luôn luôn vững chắc. Tuyệt đối không được có bất cứ hành động hay lời nói khiến người khác nghi ngờ về thân phận của chúng ta.” Tư Trì ngừng giây lâu lâu rồi tiếp tục. “Thái úy cũng nhớ người vậy, không lúc nào là không nhắc đến tên người. Nhưng hiện tại công chúa là tiểu thư của phủ Bát Hoàng tử, e rằng không phải cơ hội tốt để công chúa đi gặp ngài.”

Nhã Hân không biết nói gì đành thở dài:

“Thôi được rồi, tạm thời ta gác ý định đó sang một bên vậy. Nhưng mà ngươi lấy tên là Vũ Khiết à?”

“Dạ.”

“Sao ngươi lại vô làm được thái giám ở trong hoàng cung thế?”

“Thần có một người bạn cũng là thái giám ở cung Càn Thái, thần nhờ hắn xin giúp cho thần được vào đây. Hắn là người Thục Quốc nhưng bị bán làm nô lệ sang Đại Việt, sau đó lại trở thành thái giám ở trong cung.”

Nàng chùng đôi mày cong cong hình bán nguyệt lại: “Bị bán?”

“Thế bây giờ ngươi là người của cung nào?”

“Bẩm là cung của Thái tử ạ!”

Tư Trì có chút lưỡng lự, ông nhìn Nhã Hân bằng ánh mắt dò hỏi: “Công chúa, về chuyện trước đây... sau khi thất lạc ở núi Tây Tuyên... thần cứ tưởng là sẽ không còn gặp lại công chúa nữa. Không lâu đó thần vô tình gặp được Thái úy và những người khác khi đang lang thang ở bờ biển, thần đã kể chuyện công chúa không may bị trượt chân rớt xuống vách núi... ai ngờ... trời phật luôn phù hộ... Nhưng, bằng cách nào mà công chúa vào được phủ Bát Hoàng tử vậy?”

“Lúc rơi xuống núi ta cứ ngỡ là ta chỉ còn con đường chết nhưng do số mệnh ta lớn, thượng đế không nỡ tuyệt mạng sống của ta. Mình mẩy thì trầy trụa, rướm máu, ta tự mình vượt qua bao khe đá, rừng, suối, bụng đói lả ra, mắt dường như sắp khép lại rồi ngồi quỵ bên hồ Trúc Đào. Khi ấy bỗng dưng có ngựa của Bát Hoàng tử đi ngang qua...”

Nhã Hân tiếp tục kể lại ngọn ngành câu chuyện cho Tư Trì nghe mặc cho ngoài hiên những hạt mưa phùn đầu mùa bắt đầu lất phất rơi.

Phúc Yến ngước mặt lên trời, đưa tay hứng những giọt nước mưa lạnh băng, đôi mắt nàng sâu thẳm, dập dờn từng đợt sóng trắng xóa một cách mơ hồ.

“Công chúa Phúc Yến.”

“Mẫu hậu.” Phúc Yến khuỵu gối hành lễ.

Đức phi tiến tới bên Phúc Yến, bà hướng mắt sang Phúc Yến gằn giọng quở mắng: “Ta không thể chấp nhận thái độ của con ngày hôm qua trước mặt ngài Vĩnh Xuân, đường đường là một công chúa danh giá mà lại ngang nhiên bỏ đi không xin phép khi bậc trưởng thượng đang còn ngồi ở đó. Con xem vậy có được hay không? Thật là mất mặt cho ta quá!”

“Con xin lỗi vì nhất thời xử sự ngu ngốc, xin mẫu hậu cứ trách phạt.”

“Phạt con là phải phạt tại sao lại không đồng ý thành thân với công tử Phan Vĩnh Lưu? Gia đình người ta giàu có, môn đăng hộ đối, con được gả vào đó cũng được ăn sung mặc sướng vậy. Đã bao nhiêu vương tôn công tử chạm ngõ mà con không chịu, thế con định chôn vùi cả tuổi thanh xuân ở trong chốn thâm cung này sao?”

“Mẫu hậu à...”

Nàng không biết nên mở lời như thế nào để có thể giãy bày cho Đức phi rõ hết được tâm tư này, rằng nàng từ lâu đã có đấng trung nhân trong lòng. Ba năm trước, nàng đã nguyện thề dành trọn cả đời nàng chỉ để toàn tâm toàn ý cho một người, chính vì lý do đó mà nàng hết lần này tới lần khác từ chối lời cầu hôn.

Phúc Yến càng dành tình cảm cho họ nhiều thế nào thì lại càng cảm thấy xa cách bấy nhiêu. Có yêu mới có sợ, sợ nếu lỡ có một ngày mối quan hệ bất chính bị công khai chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Là phế vị hay xử lăng trì? Thiên hạ chắc chắn sẽ căm phẫn người công chúa như nàng, trải qua ngàn năm ngàn kiếp cũng không xóa hết được tội lỗi của nàng.

“Xưa nay cha mẹ đặt đâu con cái ngồi đó, mẫu hậu nhất quyết rồi con phải gả cho công tử Vĩnh Lưu. Không được cãi lời! Lần này con đừng hòng từ chối, mẫu hậu đã sắp đặt sẵn cho người tới dạy con nghi thức trước khi về nhà chồng rồi.” Đức phi Anh Khuê không một chút mảy may thay đổi, vẫn đinh ninh giữ chủ định của riêng mình.

“Mẫu hậu.”

Đức phi hờ hững quay lưng đi, Phúc Yến nhìn theo mà đôi đồng tử rưng rưng, một giọt nước mắt trượt dài xuống chạm vào khóe môi, xem ra lần này nàng khó mà không thể không thuận theo.

Truyện convert hay : Siêu Cấp Bác Sĩ Ở Đô Thị

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện