Tình Sử Hậu Cung

Chương 16. Gia Thế Của Nhã Hân


trước sau

Advertisement
Ngoài trời gió thổi rít từng cơn mang theo một ít hơi nước rơi rớt xuống mặt hồ, trước mái hiên của một cái lầu cao những chiếc chuông gió bất giác chạm vào nhau kêu leng keng vừa gợi cảm giác vui tai vừa có một chút gì đó lắng đọng trong không khí xế chiều, cái dịu mát ngày nào nay đã bị sự se lạnh xâm chiếm đến mọi ngóc ngách. Thời gian thấm thoát trôi nhanh mới đó mà Thăng Long đã độ cuối thu, những cái cây dù lớn hay nhỏ cũng bắt đầu đến thời kì rụng lá, chỉ còn lác đác vài bông hoa tử linh lan vừa mới chớm nở, lá bay hoa hát nhuộm sắc rực cả một góc trời.

Hoa hát cho những ai tình si!

Chỉ vì một mảnh tình cỏn con mà lưu luyến nơi đây...

Từng cánh hoa vấn vương trên tóc người con gái

Ngoảnh đầu, quay lưng nhưng chẳng hề bước đi

Giọt lệ hồng nhan một lần rơi xuống

Chua xót tiếc thay hai chữ huynh em ràng buộc đôi ta...

Mỗi bước chân của Phúc Yến lặng lẽ như những cánh hoa kia, rất uyển chuyển khoan thai, song nàng lại cảm thấy trong lòng vô cùng nặng trĩu đến khó tả. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp cùng làn da trắng mịn như phấn, đôi môi căng mọng tựa trái đào vừa chín đỏ. Mái tóc dài mềm mại khẽ đung đưa trong gió lâu lâu lại thoang thoảng hương thơm của hoa hồng. Bóng hình thướt tha, mảnh mai như liễu ấy nhanh nhảu băng qua các dãy hành lang đi đến tẩm cung của Đức phi Anh Khuê.

Phúc Yến vẫn dáng vẻ kiêu sa từ cửa bước vào, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tuệ Mẫn, gật đầu chào Phan Vĩnh Xuân rồi xoay mặt sang đức phi, điềm tĩnh nói: “Mẫu hậu, người cho gọi con có chuyện gì vậy ạ?”

Đức phi Anh Khuê từ tốn đáp, mắt thoáng hướng về phía Phan Vĩnh Xuân: “Đây là ngài Xuân - Phan Vĩnh Xuân, là thương gia Đông Hà chính là người đã cung cấp kho gạo cho hoàng cung.”

“Thì ra là ngài, ta có nghe nhắc đến nhưng giờ mới có dịp mặt đối mặt nói chuyện như thế này.” Phúc Yến mỉm cười xã giao.

“Vâng, tôi cũng rất hân hạnh được diện kiến công chúa.”

Đợi hai người chào hỏi xong, Đức phi Anh Khuê hớp hết phần trà còn lại rồi mau chóng đi vào chủ đề:

“Hôm nay ngài Vĩnh Xuân tới đây là để hỏi cưới con cho cậu con trai cả của ngài, chính là công tử Phan Vĩnh Lưu. Lần này mẫu hậu đã quyết con phải thành thân với người này, con cũng đã mười bảy tuổi rồi không nên nấn ná thêm nữa.”

Phúc Yến trong phút chốc nghe như có tiếng sét đánh ngang tai, nàng hoảng hốt lên giọng phản bác: “Không được, con không thể thành thân với người đó được.”

“Tại sao lại không được?” Đức phi nghi hoặc hỏi.

Phúc Yến thẳng thắn trả lời mặc cho đây là lần thứ mười Phúc Yến viện lý do để thoái thác việc hôn sự: “Tình yêu không xuất phát từ hai phía thì cuộc hôn nhân đó có ý nghĩa gì, vả lại con còn chưa biết được mặt mũi cậu ta thế nào làm sao có thể thành thân được chứ.” Nói đoạn Phúc Yến liền hướng mặt sang chỗ khác.

“Chuyện hôn nhân đâu phải ngày một ngày hai mà còn tính cả đời, biết đâu lúc đầu vẫn không tránh khỏi bỡ ngỡ, ngại ngùng nhưng từ từ rồi cũng quen, huống hồ chỉ xa nhau một chút thôi cũng đã không chịu nổi.”

Đức phi ngưng một lúc rồi tiếp tục nhẹ giọng khuyên nhủ Phúc Yến:

“Mẫu hậu luôn tôn trọng ý nghĩ của riêng con, mấy vương tôn công tử trước con đều từ chối, mẫu hậu cũng không phàn nàn nhưng đây lại là một người có học thức, sống trong một gia đình có gia quy lễ giáo, biết đạo nghĩa phép tắc, kính trên nhường dưới, con còn đòi hỏi gì nữa.”

“Nhưng người phải hiểu cho con là hiện tại con không muốn lấy chồng.”

Hoàng túc Tuệ Mẫn lại nói xen vào: “Mẫu hậu nói phải đó, em nên suy nghĩ lại, tẩu thấy cậu ta rất thích hợp tất cả đều không chê vào đâu được. Bây giờ mọi thứ đã thu xếp xong xuôi và cũng chọn được ngày lành tháng tốt, là cuối tháng hai năm sau sau khi tết Nguyên Đán kết thúc.”

Phúc Yến lắc đầu ngán ngẩm như vừa ngộ ra điều gì đó rồi hướng đôi mắt pha lẫn sự lạnh lùng và có chút gì đó khinh bỉ sang Tuệ Mẫn, môi cong lên thành nụ cười mỉa mai:

“Thật không ngờ vẫn không nằm ngoài kế hoạch của tẩu tẩu, tẩu tẩu muốn vứt đi cái gai bấy lâu nay trong mắt mình nên mới bắt ép ta phải gả đi. Làm ơn đừng quan tâm tới chuyện của ta nữa! Ta thà cả đời giam mình trong cung làm một công chúa chứ không bao giờ chấp nhận thành thân.”

Phúc Yến tức giận chống hai tay lên bàn nhoài người đứng dậy và lập tức rời đi chẳng màng đến thái độ của đức phi như thế nào và ông Phan Vĩnh Xuân đang ngồi đối diện ra sao. Đám cung nữ thấy Phúc Yến trở ra với vẻ mặt đỏ hầm thì vô cùng sợ hãi, mặt tái mét, bọn họ không dám hó hé nửa lời mà chỉ cúi gằm mặt và lật đật chạy theo, phía sau còn nghe rõ tiếng gọi “Phúc Yến” của Đức phi.

Ngày hai mươi chín tháng mười, Thăng Long bắt đầu đón nhận những cơn gió lạnh đầu mùa, ngoài trời sương bao phủ mỗi lúc một dày hơn, những tán cây cao sừng sững giữa trời trong vài ngày trở lại đây đã trơ trọi không còn một chiếc lá, chưa kể từ mấy hôm trước những đàn chim én đã nhanh chóng bay về phương Nam để tìm nắng ấm. Và ngay lúc này ngồi nơi cửa sổ kia có một người con gái xinh đẹp với dáng vẻ đăm chiêu đang nhìn về nơi xa xăm nào đó.

Nhã Hân hồi tưởng về khoảng thời gian đau thương đó mà ruột không khỏi quặn thắt từng hồi, nước mắt giàn giụa rơi xuống hết giọt này lại nối tiếp giọt kia. Nhã Hân bặm chặt môi, nhắm mắt lại rồi cảm nhận sự cay đắng đến tận tâm can đang chảy đều trong người nàng như thể chuyện đó vừa mới xảy ra.

Khi ấy nàng là công chúa thuộc dòng dõi Thục Quốc, con gái thứ của vua Chu Tống và Huệ phi Lưu Ly, tên thật là Chiêu Phượng, từ khi sinh ra cho đến trưởng thành nàng sống trong nhung ấm lụa êm, cha mẹ và anh chị em đều hết mực yêu thương, chiều chuộng. Cuộc sống của nàng vốn dĩ hạnh phúc trọn vẹn như thế cho đến một đêm cha nàng nhận được tin đoàn quân Đại Việt đốt đuốc sắp sửa tiến vào biên giới vùng lãnh thổ Thục Quốc. Tai họa ập tới bất ngờ, Chu Tống như bị chèn ép trong hàng trăm mối tơ vò không lối thoát, ông biết không còn nhiều thời gian để chuẩn bị cùng với việc quân lính Đại Việt ngoài kia đang mỗi lúc mỗi gần hơn, thôi thì ông đành phó mặc đại cuộc này cho trời quyết định vậy. Nghĩ rồi ông liền ban chiếu khởi binh ngay trong đêm đó, rạng sáng ngày hôm sau quân lính Đại Việt cũng bắt đầu giương cờ tấn công, quyết càn quét Thục Quốc đến bằng phẳng. Hai bên giao chiến vô cùng ác liệt, nhưng do lực lượng quân đội Thục Quốc quá yếu, không đủ sức chống trả nên quân Đại Việt được lợi thế mà tiến sâu vào Hoàng thành. Chỉ trong vòng một ngày nước Thục đã bị đẩy vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Dòng suy nghĩ của nàng bỗng bị phá tan biến khi Thanh Nhi từ ngoài bước vào: “Bẩm có người muốn gặp tiểu thư.”

Truyện convert hay : Minh Hôn Bá Sủng: Thiên Tài Manh Bảo Phúc Hắc Mẫu Thân

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện