Tình Sử Hậu Cung

Chương 15. Thành Thân


trước sau

Advertisement
Sau buổi thiết triều Bát Hoàng tử Tôn Dương trong lòng không cảm thấy có chút thoải mái, chàng quay trở về phủ mong là tâm trạng sẽ tốt hơn vì biết bao nhiêu là việc làm cho chàng phải đau đầu. Về tới phủ cũng là những hình ảnh quen thuộc đó, cảnh sắc không chịu một sự tác động nào mà phải thay đổi, vẫn yên bình phẳng lặng làm con người ta thanh thản hơn phần nào.

Tôn Dương hít một hơi thật sâu trấn an lại tinh thần rồi mới nhấc chân rảo bước đi, các tia nắng nhàn nhạt từ ngoài hắt vào lối đi trải dài hun hút hàng trăm mét, từng trụ cột sơn son thếp vàng to bằng vòng tay của một người thay nhau đổ thành những chiếc bóng dài xuống mặt đường. Không những thế những chiếc cửa phòng cũng được sơn son thếp vàng, thân cửa thì khắc họa hằng hà sa số chi tiết cầu kì nhưng lại rất hài hòa và mỹ lệ, trên trần còn treo một dãy lồng đèn vuông, phía dưới lủng lẳng chuỗi dây vàng xỏ châu trông rất đẹp mắt.

Tôn Dương bước đi một cách thư thái, tà áo xanh rêu thi thoảng lại phất phơ cuốn theo chiều gió.

Dáng vẻ đẹp lạ thường!

Tôn Dương bước vào tư phòng, trước cửa buồng có rủ một tấm trướng hoa màu hường, cạnh tường đặt hai đến ba chiếc tủ và một tấm bình phong mành lụa thêu bốn mùa, bên trái là một chiếc giường gỗ có màn kéo ngang. Tôn Dương nhìn thấy Tuệ Mẫn đang ngồi uống thuốc ở một cái bàn giữa phòng, Tôn Dương tiến lại gần, Tuệ Mẫn hai tay bưng bát thuốc đặt xuống bàn.

“Để ta giúp nàng.” Bát Hoàng tử Tôn Dương giành lấy chiếc khăn trong tay Tuệ Mẫn rồi lau miệng giúp nàng nhưng lại bị nàng từ chối. “Nàng cứ ngồi yên đó, thời gian qua ta đã quá vô tâm với nàng, ta biết nàng phải chịu nhiều thiệt thòi khi trở thành vợ của một hoàng tử lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc nước như ta, nên ta rất muốn tranh thủ những lúc rãnh rỗi ở bên cạnh nàng, chăm sóc cho nàng mong nàng đừng từ chối.”

“Cảm ơn chàng đã quan tâm tới thiếp, bấy nhiêu đó thôi thiếp cảm thấy ấm lòng lắm rồi có chết thiếp cũng nguyện.” Tuệ Mẫn bỏ tay xuống, nàng nở một nụ cười tuyệt đẹp, có thể nói cũng lâu lắm rồi Tôn Dương chưa thấy nàng hạnh phúc đến như vậy.

“Hầy, sao nàng lại nói như thế? Sức khỏe của nàng dạo gần đây đã tốt hơn trước rất nhiều nhưng mà...” Tôn Dương đặt hai bàn tay lên gò má của Tuệ Mẫn, sắc mặt vô cùng lo lắng. “Nhìn xem trông nàng ốm quá! Nàng có ăn uống đầy đủ không đấy.”

“Tất nhiên là có mà.” Tuệ Mẫn mỉm cười, Tôn Dương cũng cười theo. “À! Còn chuyện của Nhã Hân nữa, mới vào cung chưa được bao lâu mà đã gây ra chuyện rồi.”

“Nàng đừng lo lắng thêm nữa, ta tin chắc mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Tại thư phòng, Bát Hoàng tử ngồi bên một cái bàn, phía trên đặt khá nhiều sổ sách, chàng chấm bút vào nghiên mực rồi cẩn trọng viết lên giấy điều gì đó. Ngay lúc này Nhã Hân từ ngoài bước vào, trên tay cầm một quyển sách, nàng tiến tới chỗ Bát Hoàng tử Tôn Dương, nói:

“Em đọc đi đọc lại hoài nhưng vẫn không hiểu ý nghĩa của bài thơ Phong Kiều dạ bạc này.”

“Đưa ta xem. À, ở câu thơ đầu có nghĩa là trăng đã sắp tàn, sương mù thì bao phủ kín trời, xa xa lại nghe tiếng quạ kêu. Ở câu thứ hai Trương Kế thao thức vì không thể ngủ được nên mới nhìn ra ngoài và trông thấy hàng cây phong bên bờ sông Phong Kiều và ánh lửa thuyền chài, trong lòng Trương Kế tự nhiên lại cảm thấy buồn. Còn hai câu cuối nghĩa là lúc bấy giờ ở ngoại thành Cô Tô có chùa Hàn San, giữa đêm khuya thanh vắng bỗng có tiếng chuông vang vọng tới khách đi thuyền. Nói chung bài thơ này nói đến nỗi buồn của Trương Kế, em đã hiểu chưa?”

“Thì ra là vậy.” Nhã Hân chăm chú lắng nghe một cách cẩn thận.

“Em còn muốn hỏi gì nữa không?”

“Dạ không, cảm ơn anh nhé!” Nhã Hân nhẹ mỉm cười.

Tôn Dương không nói nữa, chàng quay lại tiếp tục làm công việc của mình. Nhã Hân dự định rời đi thì bỗng dưng nhìn thấy những câu văn trên tờ giấy mà Tôn Dương viết khi nãy, ngay lập tức Nhã Hân liền bị cuốn hút, nàng nhìn mãi không thôi.

“Có vẻ như em cũng thích bài này?” Bát Hoàng tử Tôn Dương xoay mặt sang Nhã Hân, hỏi.

“Vâng.” Nhã Hân đáp.

“Thế ra từ nhỏ em đã được học chữ.”

Nhã Hân gật đầu:

“Vâng, em rất thích đọc sách cho nên cũng có biết chút ít.” Nhã Hân bỗng ngập ngừng, dường như trong thâm tâm nàng chợt nhớ ra điều gì đó, nàng cảm thấy vô cùng lo sợ bởi vì chỉ cần một chút lỡ miệng cũng có thể mắc phải sai lầm.

“Còn điều gì muốn nói sao?” Tôn Dương nhìn Nhã Hân với ánh mắt ngạc nhiên.

“Không có gì. Thôi em đi đây.”

Nhã Hân hai tay ôm lấy cuốn sách vào người rồi bước ra khỏi thư phòng trong sự khó hiểu của Tôn Dương.

Cũng ngay chính thời điểm này nhưng lại là ở một căn phòng xa hoa, lộng lẫy bên trong tẩm cung của Đức phi Anh Khuê.

Đức phi thảnh thơi ngồi xếp bằng bên một chiếc bàn đá cẩm thạch màu đen huyền do sứ giả của Chiêm Thành khi đi sứ sang Đại Việt ban tặng, ngồi cạnh bà lúc nào cũng có Hoàng túc Tuệ Mẫn, còn người bên phải đang cùng trò chuyện với bà chính là Phan Vĩnh Xuân – năm mươi chín tuổi, một thương gia chuyên buôn bán gạo và cũng là nơi cung ứng gạo cho triều đình hàng năm. Mỗi chuyến đi từ Đông Hà đến Khánh An tính ra xấp xỉ ba, bốn cỗ xe ngựa, gạo thì lên tới hàng trăm giạ, tất cả đã trải qua khâu chọn lựa, sàng lọc kỹ càng nên đều là loại thượng hạng. Như vậy có thể nói nhà họ Phan đích thị là một gia tộc lớn mạnh, có thế lực, ở Đông Hà thì mua bán gạo cho dân chúng, trên kinh thành lại là giao dịch quan trọng của triều đình, cả nước này không ai không biết đến.

Đức phi nâng tách trà hoa thảo lên nhấp một ngụm rồi xoay qua nói, gương mặt tỏa muôn phần phúc hậu:

“Thế còn ý của Công tử Phan Vĩnh Lưu thế nào?”

Vĩnh Xuân chẳng có gì nổi bật ngoài búi tóc muối nhiều hơn tiêu của mình, ông cười khà, hai đuôi mắt híp lại làm lộ rõ vết chân chim:

“Tôi có hỏi qua nhìn xem bộ nó cũng ưng, một người như Công chúa Phúc Yến vừa xinh đẹp, thùy mị lại còn phẩm hạnh cao quý, nếu công chúa trở thành con dâu nhà chúng tôi quả là phúc đức ba đời mới có được.”

Đức phi Anh Khuê xuýt xoa cười, trong lòng vui khôn xiết: “Thế thì tốt quá còn gì bằng! Cả Phúc Yến và Công tử đều rất xứng đôi vừa lứa, kể cả tuổi tác cũng hợp nữa, nếu không có trở ngại gì thì mùa xuân năm sau là thời điểm thích hợp nhất để thành hôn.”

“Vâng, mọi việc tùy Đức phi sắp xếp, còn về phẩm vật nghi lễ chúng tôi sẽ lo liệu.”

Truyện convert hay : Cửu Tinh Bá Thể Quyết

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện