Tình Sử Hậu Cung

Chương 14. Gặp Nhau Trong Phòng Sách


trước sau

Advertisement
Buổi chiều tại điện Thái Hòa.

Tên lính vệ binh toàn thân mặc bộ giáp sắt xồng xộc chạy vào, gương mặt tỏ vẻ cấp bách, hắn quỳ xuống một chân chạm đất, chân kia đặt phía trước tạo thành hình chữ ngũ.

“Bẩm hoàng thượng, đại tướng quân lệnh cho thuộc hạ tức tốc trở về hoàng cung để thông báo tình hình khẩn cấp ở biên giới.”

Hoàng đế Trần Cao Nhân tọa trên long kỷ tay phải cầm ngọc tỷ nhúng vào nghiên mực đỏ rồi mới ấn lên tấu chương, đứng bên trái ông có Thừa tướng Đặng Kỳ Thế, phía sau là hai người thị vệ. Khi nghe tên vệ binh kia nói có tin tức ở biên ải mà đặc biệt là tin từ Đại tướng Đặng Nguyên Khang, ngay tức khắc Hoàng đế Trần Cao Nhân và Đặng Kỳ Thế cùng nhau đổ ánh mắt về hướng tên lính đó. Trần Cao Nhân ra lệnh, trong lòng không tránh khỏi hồi hộp, lo âu:

“Là tin gì ngươi mau nói đi!”

“Vừa qua khi đi dò xét phát hiện gần biên ải phía Nam lẫn phía Tây chẳng biết từ đâu lại xuất hiện đám người nghèo khốn, bẩn thỉu, theo điều tra biết được rằng bọn họ chính là dân chúng của Thục Quốc may mắn sống sót trong cuộc chạy loạn.”

“Ngươi nói thật sao?”

“Vâng thưa hoàng thượng. Đây là tấu sớ do Đại tướng quân viết bệ hạ đọc rồi sẽ rõ.”

“Hắn nhanh tay móc từ trong túi áo ra một bản sớ được cuộn tròn, cúi đầu hai tay đưa về phía trước.”

Đặng Kỳ Thế tiến tới cầm lấy và cẩn thận đưa cho Trần Cao Nhân, ông mở ra đọc kỹ từng câu từng chữ, ban đầu chẳng có lấy một cảm xúc rồi từ từ chuyển sắc sang tái xanh, mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt đỏ ngầu khiến ai nấy nhìn vào cũng đều phải khiếp kinh hồn vía.

“Hạ lệnh trẫm ngay lập tức đày đám dân đen đó tới đảo Mạc Sơn và không bao giờ cho trở lại đất liền, sau đó mở rộng lục soát, dán thông cáo truy lùng, dù là một con kiến của Thục Quốc cũng phải bắt hết. Ta không muốn một ai còn sống sót và trà trộn vào bách tính Đại Việt, nghe rõ chưa!”

“Thuộc hạ xin tuân lệnh hoàng thượng!” Tên vệ binh dạ rõ to rồi lui ra.

Tại phủ Bát Hoàng tử.

Nhã Hân mở cửa đi vào phòng sách, nàng vận trên người bộ thanh phục nhàn nhã, mái tóc xõa dài thướt tha được vấn một nửa, cài ngang vẫn là cây hoa trâm ngọc bích quen thuộc. Nàng thấy đây là một căn phòng rộng khoảng mười sáu mét vuông khá sạch sẽ và sáng sủa, trải dài từ cửa ra vào tới cuối phòng là hai mươi hai kệ sách đặt song song thành hai hàng cách đều nhau, cạnh cửa sổ là một chiếc bàn gỗ được chạm khắc tinh xảo. Nhã Hân tiến tới kệ sách thứ tư, nàng lướt thân người mảnh khảnh qua từng hàng sách rồi quyết định dừng lại ở quyển sách giữa kệ và đưa tay lấy nó ra. Nhã Hân vô tư đọc quyển sách đó mà không biết rằng Tôn Dương đang đứng ở dãy bên kia. Nàng ngước nhìn dung nhan của người đối diện, dù là nghiêng đầu nhưng nét mặt không hề thay đổi, vẫn đẹp đến rung động thế gian.

“Anh...”

Nhã Hân vừa mở lời thì Tôn Dương đã quay lưng bước đi, rõ ràng ngay từ đầu Tôn Dương dường như biết được có người đang theo dõi mình với khoảng cách rất gần, chàng đoán đó là Nhã Hân, cảm nhận của chàng chưa bao giờ sai cả. Đến khi Nhã Hân lên tiếng gọi chàng lại càng chắc chắn hơn, còn hành động cố ý bỏ đi như không nghe thấy gì của Tôn Dương là nhằm để trêu chọc nàng.

“Anh đừng đi em có chuyện muốn nói với anh.”

Nàng nói truyền theo nhưng Tôn Dương vẫn lẳng lặng tiếp bước này tới bước khác, trong suy nghĩ của nàng một chút từ bỏ cũng không có, ánh mắt nàng chứa đầy tia hy vọng. Nàng đuổi theo, trong tay còn cầm cuốn sách ban nãy, đôi môi nhỏ nhắn, đỏ mọng tựa rượu vang tiếp tục nói.

“Anh có thể giải nghĩa giúp em những câu thơ trong quyển sách này được không?”

Nhã Hân đi tới đầu dãy sách thì không còn thấy bóng dáng Tôn Dương đâu nữa, nàng dáo dác ngó xung quanh, vẻ mặt có chút hoang mang, trong chớp nhoáng mà người đã biến đi đâu mất. Nàng nhanh nhảu chạy tới các hàng sách khác nhưng chẳng tìm thấy Tôn Dương.

“Mới đó mà đã đi rồi sao.”

Nhã Hân đứng khựng lại, nhân trong lúc tâm thế tuyệt vọng thì đột nhiên có một ngoại lực rất mạnh nắm lấy cổ tay nàng và kéo xoay nàng về phía sau, người nàng kề sát vào kệ sách, cánh tay mềm mại vẫn bị giữ chặt. Nhã Hân trừng đôi mắt to tròn lóng lánh ánh sương mai nhìn người đối diện, cánh môi đào trong khoảnh khắc chưa đến một giây khẽ lay chuyển, từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt của đệ nhất mỹ nam in hằn trong tâm trí nàng và không thể phủ nhận nó lại gần đến thế.

“Em tìm ta à?”

“Ờ... vâng.” Nhã Hân vẫn chưa hết ngạc nhiên thì đã cúi đầu xuống nhìn cánh tay đang bị Tôn Dương nắm chặt, Tôn Dương thấy thế liền buông ra, Nhã Hân cũng luống cuống rút tay lại để sau lưng. “Em... em còn tưởng anh đang giận em chuyện hôm trước nên không muốn nói chuyện.”

“Ý em là chuyện gì?”

“Là... là...”

“À ta nhớ rồi, haha... sao ta phải giận em ngược lại ta còn cảm thấy rất thú vị nữa chứ.” Trong lời lẽ của Tôn Dương chứa đựng không ít hàm ý, chàng cười sặc sụa làm Nhã Hân ngớ người.

“Thú vị!? Anh nói là thú vị ư?”

“Phải! Tính tình Thập Lục Hoàng tử từ nhỏ vốn ngang bướng, ham chơi, xem như đây là bài học cho nó. Khi trước chưa ai dám đối đầu với Phương Uy em là người đầu tiên đấy, nhưng ta nghĩ chuyện này không dễ dàng cho qua như vậy đâu, em vẫn cẩn thận là hơn.”

“Em xin lỗi.”

“Không sao đâu. Bây giờ anh có việc phải đi, gặp lại em sau nha.” Tôn Dương nói đoạn liền xoay gót rời đi.

Nhanh như cắt nàng vội vàng đáp lời:

“Nhưng em muốn hỏi anh về những câu thơ trong quyển sách này.”

“Sau buổi thiết triều ngày mai em cứ đến thư phòng gặp ta.”

Buổi tối hôm ấy Nhã Hân cùng với nhỏ hầu nữ Thanh Nhi ra ngoài phủ đến Ngự viện để lấy thuốc cho Hoàng túc Tuệ Mẫn, khi về nàng bước những bước ngắn trên con đường lót bằng các tấm đá vuông, nhiều tán hoa đào không còn làm chủ được chính mình vì thế mặc sức tung bay với tốc độ nhanh hơn bình thường. Luồng gió thổi qua từng đợt mát lạnh, Nhã Hân run rẩy người, nàng kéo chiếc áo lông cừu bao trùm lên tận cổ. Nàng ngước thấy trước mắt là bầu trời đen kịt với ánh trăng mờ ảo bị những đám mây che khuất phân nửa. Nhã Hân lướt qua và bỗng dừng lại ở một điện thất, bốn bề được bao quanh bởi lớp tường cao chưa tới năm thước, hai bên lại có lính canh gác cẩn mật.

“Thanh Nhi, đây là đâu?”

“Dạ bẩm tiểu thư đây là cung của thái tử ạ.”

Nàng không trả lời mà chỉ đứng quan sát, trong đầu như đang nghĩ ngợi một điều gì đó.

“Tiểu thư chúng ta mau về thôi, hoàng túc đang đợi.”

“Ừ.” Nàng ngoảnh mặt nhìn cung điện của thái tử lần cuối rồi mới cùng Thanh Nhi cất bước về phủ.

Truyện convert hay : Hào Môn Trọng Sinh: Ác Ma Thiên Kim Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện