Tình Sử Hậu Cung

Chương 13. Thiệu Cảnh! Ta Đợi Ngươi Đã Lâu​


trước sau

Advertisement
Nhã Hân nhíu chặt mày, nàng vùng vẫy được một lúc thì bất chợt tung một cú đá vào chân Phương Uy, chỉ còn thiếu chút nữa là bay thẳng vào hạ thể.

“Ngài đừng tưởng bở... lầm to rồi...” Nàng thở hồng hộc, mồ hôi mẹ mồ hôi con thay phiên nhau chảy ra.

“Bây giờ tới lượt ta.”

“Được thôi, ta cũng không nhường cô đâu.”

Đoạn, hai người nhào vô, bằng hết sức lực mà không ngần ngại vươn tay đẩy vai đối phương ra xa, vồ lấy nhau như hổ dữ. Phương Uy và Nhã Hân giằng co một hồi chẳng ai nương ai, nàng cắn chặt răng, mắt phượng trợn lên một tia ngầm đáng sợ, nàng khéo léo vật hoàng tử ngã ngửa sang bên rồi leo lên bụng ngồi.

“Ngài có còn dám làm những chuyện như thế nữa hay không?”

“Buông ta ra.”

Ngay lúc này chứng kiến sự việc hỗn chiến chưa từng xảy ra trong hoàng cung, từ các nội quan, cung nữ đến thái giám, thị vệ đều tò mò đến xem, không một ai dám bén mảng đến gần mà chỉ đứng đằng xa bàn tán chỉ chỏ đủ điều. Các Hoàng tử cũng bị cuốn hút bởi chuyện này nên lần lượt bước tới, ban đầu vẻ mặt của họ hết sức bình thường cho đến khi thấy Thất Lục Hoàng tử bị Nhã Hân liên tiếp hành hạ liền đưa tay che miệng cười.

Quay lại với Thất Lục Hoàng tử, đến nước này Phương Uy chỉ còn cách dùng tay kháng cự, Phương Uy đợi thời cơ thuận lợi liền đẩy mạnh nàng sang phía bên cạnh, thế xoay bất ngờ làm nàng nhắm nghiền mắt lại, mái tóc đen dài mượt mà tùy tiện buông xõa dưới đất, bộ bạch y trắng toát cũng vì vậy mà không tránh khỏi bị những hạt cát làm cho vấy bẩn. Rồi nàng cũng mau chóng trấn tĩnh tinh thần, đến khi mở to mắt ra thì thấy khuôn mặt phóng đại của Phương Uy ở phía trên mặt mình khiến nàng một phen chết khiếp.

“Cô thua rồi nha!” Hắn hớn hở cười.

*

* *

Ở một nơi nào đó Đức phi Anh Khuê từ trong Nội tự các bước ra, vừa đặt chân khỏi bậc tam cấp thì bỗng dưng nhìn thấy đoàn người của Hoàng hậu Ý Đoan đang đi tới, bà không nói một lời nào mà chỉ cúi đầu hành lễ.

Hoàng hậu Ý Đoan liếc đôi mắt băng lãnh nhìn Anh Khuê đang đứng tần ngần trước mặt mình, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác khó chịu, cả người toát lên khí chất đen tối, oai quyền khiến người khác phải kiêng nể và có chút dè dặt khi đối diện. Bà cất giọng lãnh đạm:

“Quả là chuyện hiếm có, xem ra hoàng thượng dạo gần đây rất sủng ái đức phi chăng? Trước kia kể từ khi Thất Hoàng tử nhận hoàng lệnh trở thành dưỡng tử của gia tộc Triệu Hối, Đức phi đã ít cho hoàng thượng lui tới tẩm cung của mình. Chẳng phải thái độ lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt đối với người nhưng người cũng không trách gì cứ để mặc ngươi muốn làm gì thì làm, vậy mà tại sao bây giờ lại tới Nội tự các.”

“Chẳng qua là thần thiếp có chuyện muốn tâu lên hoàng thượng nên mới nghênh giá tới đây.”

“Là chuyện gì?”

“Em còn chuyện nào ngoài chuyện của Hoàng tử Duy Long.”

“Hừ! Ta đoán không sai mà, đời nào Đức phi chịu bước chân ra khỏi cung.” Ý Đoan nở nụ cười ác nghiệt, miệng chếch sang bên, đôi mắt Ý Đoan sâu hoắm đến đáng sợ với mí mắt dài được kẻ đậm và cặp lông mi cong vút. “Chẳng phải ta đã cho phép Duy Long ở lại Thăng Long gần một tháng sao? Bổn cung chưa từng khoan dung độ lượng với ai, thế mà ngươi lại không biết cảm tạ ý tốt của bổn cung.”

“Một tháng!? Một tháng có thể lấp đầy được nỗi nhớ thương đó ư? Một tháng qua sao người không tự hỏi mẹ con ta gần gũi được bao nhiêu lần hả?”

“Như thế là quá đủ với ngươi rồi, ta không cần biết ngươi năn nỉ, van xin hoàng thượng điều gì, cũng không quan tâm trước mặt người ngươi có nói xấu bổn cung hay không nhưng... ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi toại nguyện đâu.”

“Hoàng hậu, sao người có thể ác độc như thế chứ?” Anh Khuê nhíu mày, tròng mắt bà bắt đầu hằn lên những vệt đỏ.

Hai người đang đấu khẩu kịch liệt thì bỗng từ đâu một cung nữ hớt hơ hớt hải chạy tới:

“Bẩm Đức phi, Phỉ Đình cung
Advertisement
xảy ra chuyện rồi người mau đến xem.”

Đức phi Anh Khuê giương mắt thoáng nhìn Ý Đoan lần cuối rồi mới xoay gót rẽ phải và rời đi.

Phỉ Đình cung.

“Người thua chỉ có thể là hoàng tử.” Và lại một lần nữa Nhã Hân nàng gỡ đôi bàn tay mềm mại đang bấu chặt đó ra và hất chân đá Phương Uy lăn cù.

“Ta sẽ cho hoàng tử biết thế nào là lễ độ phép tắc, chuyện lần này và lần trước thật không dễ dàng bỏ qua được.”

Nàng ngừng nói, thần sắc lạnh lẽo, nàng thiết nghĩ chính nàng phải ra thủ pháp trừng trị tên hoàng tử thối tha có nhiều tật xấu này mới được, thế nên nàng không chút do dự mà tiếp tặng Thất Lục Hoàng tử tuyệt chiêu "đấm tay liên hoàn chưởng" vào ngay mắt trái. Trong lúc chuẩn bị đấm cái cuối cùng, đây sẽ là cái thật mạnh và thật đau để cho Thất Lục Hoàng tử Phương Uy có thể tỉnh ngộ ra, thế nhưng khi nàng vừa vung tay lên và sắp sửa giáng xuống mặt Thất Lục Hoàng tử thì bị một vật cứng gì đó cản lại. Nàng thấy cổ tay mình như bị giữ chặt lại, cử động cũng không được vùng ra cũng không xong, rồi nhanh như chảo chớp cái thứ cứng ngắt đó kéo phắt nàng đứng dậy.

Nhã Hân quá đỗi bất ngờ, miệng lắp bắp nói không nên lời, mắt nhìn trân trân người trước mặt cách nàng chưa tới nửa thước. Và chẳng ai xa lạ người đó chính là Thiệu Cảnh - Đông cung Thái tử, năm nay đã gần ba mươi, Thiệu Cảnh có dung mạo tựa thiên tiên, thân hình khỏe mạnh tuấn tú, chàng không có gì là không biết kinh sử thuộc làu làu, bắn cung, võ nghệ thì cao cường hơn người và chưa từng là đối thủ của một ai, kể cả những chuyện thế sự chàng đều tinh thông.

Thiệu Cảnh cúi nhìn Nhã Hân bằng vẻ mặt lạnh lùng rồi bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt, phải chăng bên trong mang đầy hàm ý mỉa mai.

Nàng quay trở về Bát phủ mà thâm tâm không khỏi ấm ức, nàng tự nhủ thầm: "Hắn cười vậy là có ý gì? Nhưng...", nàng chau mày, trong đầu bỗng xoẹt ngang một tia sáng: "Rõ ràng khi giáp mặt dung mạo đó chính là hắn, không thể sai được.”.

Dòng suy nghĩ của Nhã Hân bỗng bị cắt ngang khi từ bên ngoài cửa sổ có một chú chim bồ câu trắng bay đến và đậu trên xà nhà, dưới chân có buộc một lá thư nhỏ, Nhã Hân nhẹ nhàng gỡ lấy nó và mở ra xem. Nàng đang chăm chú đọc lá thư thì có một cung nữ tuổi tầm mười ba, mười bốn bước vào.

“Nô tì tham kiến tiểu thư.”

Nhã Hân vội vã cất bức thư vào trong áo và xoay người lại, ngạc nhiên hỏi:

“Có phải ngươi là cô cung nữ bị Thất Lục Hoàng tử bắt nạt không?”

“Vâng, nô tì tên là Thanh Nhi.”

“Ngươi tới đây có chuyện gì?”

“Nô tì đến đây là để cảm ơn tiểu thư chuyện hôm ấy, nếu không nhờ tiểu thư cứu giúp e rằng bây giờ nô tì đã còn cơ hội được đứng ở đây.”

“Ngươi đừng nói quá như thế, chuyện này ngươi cũng nên cảm ơn Hoàng túc.”

Thanh Nhi gật đầu, lễ phép đáp: “Vâng, nô tì hiểu rồi ạ!”

“Ngươi còn chuyện gì muốn nói nữa không?”

“Thưa tiểu thư, người là ân nhân cứu mạng nô tì nên nô tì chẳng mong muốn gì hơn là được theo hầu hạ tiểu thư, mong tiểu thư chấp thuận.”

Nhã Hân thoáng nhìn qua gương mặt của Thanh Nhi, nàng trông thấy Thanh Nhi cũng có vẻ lanh lợi, ăn nói lại lưu loát rất tự tin, nàng mỉm cười cất lời:

“Được, nhưng với điều kiện.”

“Là điều kiện gì vậy thưa tiểu thư?”

“Đó là ngươi chỉ được phép nghe theo mệnh lệnh của ta, ngươi hứa chứ?”

“Vâng! Nô tì xin hứa, tiểu thư hãy yên tâm.”

Truyện convert hay : Tuyệt Thế Kiếm Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện