Tình Sử Hậu Cung

Chương 12. Duyên Khởi (2)


trước sau

Advertisement
Đại Việt quốc, đời vua Hòa Đức thứ mười chín.

Đô thành Thăng Long bấy giờ đang là mùa thu, trời man mác buồn, từng đợt gió thổi vi vu làm cho những ngọn cờ xen kẽ xanh, đỏ, vàng trên thị đài của Tây môn phải tung bay phấp phới, hai tên lính cầm trong tay ngọn giáo đứng gác hai bên bắt đầu cảm thấy nhàm chán, người dần dần uể oải đi vì không có việc gì làm. Bất giác không gian biến chuyển lạ thường, từ yên ắng trở nên có sức sống khi đâu đó xa xa xuất hiện thanh âm "lộc cộc" của vó ngựa, nó đang men theo con đường đá mòn dẫn đến cửa Tây hoàng thành, tần suất càng lúc càng gần và rõ ràng hơn.

“Mau mở cửa! Ta có việc cần báo gấp với bệ hạ!” Chất giọng khô khan của người vệ binh ngồi trên yên ngựa vang lên khiến hai tên lính giật nảy mình mà nhanh chóng bừng tỉnh khỏi cơn mỏi mệt kéo dài, họ tức tốc mở rộng cánh cửa để cho ngựa của vệ binh kia đi vào.

Cùng lúc ấy phía Đông Bắc nội thành bên trong tẩm cung của Công chúa Phúc Yến, các cung nữ tụ tập rất đông ngoài ra còn có tiểu thư Nhã Hân và Hoàng túc Tuệ Mẫn. Ai nấy cũng đều cắm cúi làm lồng đèn để chuẩn bị cho ngày hội Hoa Tiêu sắp tới, họ cùng nhau ngồi trong một cái lầu tứ giác, bốn bề thoáng đãng có thể ngắm nhìn cả cảnh vật thiên nhiên.

“Xem qua ta thấy lồng đèn ngươi làm rất đẹp và tỉ mỉ.” Phúc Yến mỉm cười nói với Nhã Hân.

“Công chúa quá khen, kỹ năng của ta thấp kém e là còn phải học nhiều ở người.”

“Ha ha, ngươi đừng khiêm tốn như thế, là bổn cung khen ngươi thật lòng. Nếu có dịp lễ khác hoặc vào ngày Hoa Tiêu năm sau ta sẽ mời ngươi tới cùng làm lồng đèn với ta.”

“Cảm ơn Công chúa đã chiếu cố.”

Phúc Yến liếc sang Tuệ Mẫn, nàng lạnh lùng cong môi giở điệu bộ “em chồng chị dâu” mà quở trách:

“Chậc chậc, chị làm sai rồi kìa! Thật là... hết nói nổi mà, đơn giản thế kia mà cũng sai.”

“Để chị sửa lại.”

Một lát sau...

“Hôm nay tới đây thôi, hai người mau về phủ đi.

“Nhã Hân, muội về trước đi để ta ở lại làm thêm vài cái nữa.” Tuệ Mẫn quay sang Nhã Hân.

“Vậy cũng được, ngươi đi đi.” Công chúa Phúc Yến xen vào.

“Dạ.” Nhã Hân đứng lên, nhẹ nhàng cúi người rồi lui ra.

Nàng ung dung rời khỏi cung Nguyệt Nga trở về bát phủ, trên đường đi ngang qua Phỉ Đình cung nàng bất ngờ bắt gặp một tên nam nhân không rõ mặt mũi, khoác trên người bộ trang phục quý phái, có vẻ là công tử của một gia tộc quyền thế nào đó. Tuy nhiên hành vi của hắn lại rất kì lạ và theo nàng là cực kì khó coi. Ấy là đang đứng lúp ló trên cành cây cao, mắt trừng to hướng tới chỗ của các cung nữ đang tắm. Hắn ta trong lòng không khỏi khoái chí khi nhìn những nàng hầu chỉ mặc mỗi chiếc áo yếm mỏng cùng chiếc huân thường kéo phủ tới tận mắt cá chân, mái tóc đen dài óng mượt được kéo sang một bên. Những khi xối nước lên tóc, các giọt nước không may bị vướng lại chảy vòng quanh qua cổ sau đó tiếp tục chảy xuống và cuối cùng là đọng lại, thấm đẫm lớp áo yếm phía trước ngực làm ẩn hiện lên đôi gò đào trắng nõn nà, những phần nước còn lại khác thì vô tư nhiễu đến ngang eo tạo thành vô số mảng to nhỏ trên tấm lưng trần đầy gợi cảm.

“Ê tên kia! Ngươi đang làm gì đó?” Nhã Hân ngẩng cao đầu lên hỏi, tất nhiên nàng thừa biết mục đích xấu xa của hắn là gì, thật đúng là biến thái hết chỗ nói.

Còn riêng về tên đó, trong phút chốc mặt hắn bỗng nhiên biến sắc từ hồng hào sang trắng bệch, hắn hốt hoảng xoay người lại một cách khó khăn. Mà hắn cũng có lường trước được đâu rằng cuộc đời này chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra, hắn đã leo lên trốn trên một cái cây cách mặt đất tám mét thế mà vẫn bị phát hiện ra. Hắn thầm nhủ chắc người đó cũng là một cao thủ có đôi mắt tinh anh chẳng thua kém gì cú vọ, nghĩ xong xuôi tên ấy liền quay lại để xem đó là ai.

“Ta... ngươi...” Hắn ta đơ người, miệng há rộng ra tưởng chừng sắp đụng tới chân, mắt trợn to hết cỡ. “Ngươi... ngươi chính là... con nhỏ nha đầu hôm ấy đó hả?”

Nhã Hân thoáng thấy tên nam nhân trên cây khá quen quen, đến lúc nhận ra thì nàng nhếch miệng cười:

“A! Thì ra là ngài, Thập Lục Hoàng tử, không ngờ người ngoài việc thích tán tỉnh người khác còn có cái thú vui biến thái như thế này.”

“Đồ nha đầu chết tiệt, ta đợi ngày báo thù lâu lắm rồi, ta mà xuống dưới là ngươi chết với ta!”

Mặt Phương Uy nhăn nhó đến khổ sở, chàng nói gằn từng chữ một, khi vừa dứt lời thì lập tức từ trên cành cây cao tám mét đáp xuống một cách nhanh chóng và rất dễ dàng.

“Cô mới vừa nói gì? Thử nói lại xem nào?” Phương Uy đứng trên cây trừng đôi mắt hình viên đạn bắn thẳng vào mặt Nhã Hân.

“Ta nói ngài là đồ biến thái! Là biến thái đó nghe rõ chưa!”

“Ta biến thái hồi nào?”

“Chứ hồi nãy Hoàng tử leo lên cây để làm gì?”

“Ta bắt dế.”

“Nếu như ngài muốn bắt dế thì xuống dưới đất mà bắt chứ dế đâu có sống ở trên cây, nhưng mùa này có dế để cho ngài bắt à?” Nàng vểnh môi, nghênh mặt nói.

“Nha đầu này! Ngươi dám lừa ta!”

Nhã Hân bỗng bật cười trước sự ngốc nghếch của Thập Lục Hoàng tử, đôi mắt phượng của nàng khẽ nheo lại tạo thành một vòng cung tuyệt mĩ, lấp lánh một vầng sáng.

“Ta đâu có lừa ngài, là do ngài làm chuyện mờ ám nên khi bị người khác phát hiện liền luống cuống bịa ra một lý do, mà khi ngẫm nghĩ lại ngay chính ngài cũng biết lý do đó không hề hợp lý, có đúng như vậy không?”

“Đó là chuyện của ta, khôn hồn thì hãy im lặng nếu như ngươi không muốn bị ta đánh cho bầm dập.” Phương Uy lớn tiếng quát tháo.

“Lại lên giọng dọa nạt, tưởng ta sẽ im lặng để cho ngài tiếp tục làm những việc như thế này nữa à.”

“Cô khá lắm! Bổn vương hết nhịn được cô nữa rồi!”

Cả người Phương Uy bỗng một phát hừng hực ngọn lửa giận, Phương Uy tiến tới, hai tay bóp lấy cổ Nhã Hân đồng thời đẩy nàng sát vào vách tường.

Truyện convert hay : Ta Công Pháp Toàn Dựa Nhặt

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện