Tình Sử Hậu Cung

Chương 10. Người Tình Của Quý Phi


trước sau

Advertisement
Cung Lạc Uyển Ly.

Quý phi Lan Trinh mặc bên trong lớp áo giao lĩnh màu xanh ngọc bích, phía ngoài vận bộ váy màu hồng nhung thêu hình hoa mẫu đơn và chim trĩ đỏ với hai dải đuôi dài uốn lượn, ngoài cùng nàng khoác thêm chiếc áo bối tử cũng màu hồng nhung với các đường vẽ cong cách điệu hóa bằng vàng kim trên dãy viền. Trên tóc, Lan Trinh cài cây hoa trâm, đầu trâm có gắn một viên ngọc to bằng quả trứng gà và chuỗi vàng mỏng với biểu tượng là những con bướm. Vòng quanh tóc từ trái sang phải còn chăm chút thêm một vài trang sức vàng mỏng cùng đôi hàng châu lũ rũ, kể cả đôi khuyên, vòng tay, dây chuyền mà nàng mang trên người cũng được lựa chọn rất tỉ mỉ và kĩ càng. Đôi môi tựa như cánh hoa anh đào vừa mới chớm nở được điểm qua chút son đỏ càng góp phần tôn thêm vẻ đẹp sắc sảo, kiều diễm của nàng.

Lan Trinh ngồi xếp bằng bên chiếc bàn khảm vàng được chạm trổ điêu luyện với hàng trăm đóa hoa sen, nàng đang nhấm nháp nếm thử vị trà trong ly thì vị cung nữ thân cận đi vào, lễ phép nói: “Thưa Quý phi, có Đô tổng tướng quân đến yết kiến.”

“Mời vào.”

Tống Chi từ ngoài bước vào, chàng mặc trên người bộ y phục màu xanh dương thường ngày với họa tiết viền áo tinh tế, bụng đeo thắt lưng, dưới chân mang đôi giày da ống cao màu đen. Trên trán có quấn một miếng vải dài hình chữ nhật, phần còn dư thì cột lại và để thõng ra sau, tóc không búi mà buộc gọn lên cao. Về diện mạo, Tống Chi là người vô cùng khôi ngô tuấn tú, được xem là điểm đầu tiên thu hút ánh nhìn của đối phương, thân tướng thì cao to, khỏe mạnh. Mặc cho chàng chỉ vận trang phục bình thường nhưng vẫn không giấu đi được những phần cơ bắp nổi cồm cộm ở tay. Dù vẻ bề ngoài của Tống Chi lúc nào cũng tỏ ra khí chất nghiêm nghị, lạnh lùng, khó gần nhưng bên trong là một con người ấm áp và nhã nhặn, lại rất dễ xiêu lòng. Hiện tại chàng đang giữ chức vụ Đô tổng binh sứ trật chánh tứ phẩm với nhiệm vụ huấn luyện và chỉ huy đội quân trấn giữ biên giới.

“Hạ thần vấn an Quý phi.” Tống Chi gập người cúi đầu.

“Ngươi mau lại đây.”

Tống Chi bước đến đứng đối diện Lan Trinh, mặt vẫn điềm tĩnh không có lấy một chút cảm xúc.

“Tình hình ngoài biên ải thế nào rồi?”

“Vẫn không có gì khác thường thưa Quý phi.”

“Lần này ngươi tự muốn về Khánh An hay là vì một việc khác mà trở về.”

“Thưa Quý phi, là hoàng thượng viết thư triệu thần về để bàn bạc một số việc.”

“Vậy là tướng quân sẽ sớm quay lại Trường Thanh có đúng vậy không?” Lan Trinh nhướng mày chờ đợi câu trả lời từ Tống Chi.

“Cũng không hẳn, việc này còn tùy thuộc vào hoàng thượng.”

Lan Trinh bỗng đứng bật dậy, nàng bước đến bên Tống Chi với khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, gần hơn nữa rồi nàng dựa vào người Tống Chi tướng quân, tay nàng nhẹ nhàng đặt lên phần ngực rắn chắc của chàng.

“Nương nương đừng làm vậy.” Tống Chi đẩy tay Quý phi Lan Trinh ra rồi lùi sang một bên.

“Tướng quân có biết bao lâu nay ta cô đơn lắm không, một mình trong căn phòng quạnh quẽ này nhiều lúc cũng chắc biết tâm sự, sẻ chia cùng ai. Nhưng khi nghe tin tướng quân trở về kinh đô trong lòng ta cảm thấy rất vui mừng, mấy hôm liền chỉ mong ngươi tới thỉnh an ta.”

Nàng nói mà khóe mắt cứ đỏ hoe như sắp khóc rồi đột nhiên đôi mắt ấy bỗng sáng rực lên một niềm hạnh phúc, khuôn mặt nàng vốn bấy lâu nay lạnh như băng giờ tỏa ra sự ấm áp nhờ nụ cười đẹp rạng rỡ của nàng.

“Đa tạ sự quan tâm của Quý phi đối với hạ thần, nhưng cớ sao người lại thấy cô đơn, chẳng phải trong hậu cung ngày nào cũng có các phi tần đến trò chuyện cùng người sao?”

“Đúng vậy, nhưng những người đó thì làm sao hiểu được ta, làm sao biết được bổn cung đang nghĩ gì, lúc nào buồn lúc nào vui. Bọn họ tới đây thăm hỏi rồi còn đem hoa quả, vật phẩm tới nhưng thực chất chỉ là muốn lấy lòng được ta, còn sau lưng đang mưu tính cái gì ta đều biết cả.”

“Những việc trong hậu cung thần không rõ, thật sự nếu có những điều này khiến Quý phi phải buồn bã đến như vậy, thần cũng cảm thấy không vui.” Tống Chi từ tốn đáp.

“Mong đó xuất phát từ thật lòng, ta thì ta xem trọng tướng quân. Nhưng ta muốn ngươi cho biết một việc, trong suốt thời gian ở đây tướng quân có thể thỉnh thoảng lui tới chỗ ta được không?”

“Chuyện này thần không thể nói trước được.”

Lan Trinh vòng tay ôm Tống Chi, ánh mắt nàng vô cùng tình tứ:

“Người mà ta tin tưởng nhất và có thể bảo vệ được ta chỉ có tướng quân, mong tướng quân hiểu được và không phụ lòng ta.”

Quý phi Lan Trinh mỉm cười, nũng nịu trong lòng chàng.

*

* *

Khoảng giờ Tuất đêm hôm đó.

Ở một khu vườn âm u tối đen như mực, xung quanh chỉ toàn là âm thanh "réc réc" của những con dế và tiếng lá cây xào xạc trong gió, bỗng từ đâu có một người đàn ông lạ mặt tuổi tầm trung niên đang núp trong lùm cây và ra sức kêu gọi cô gái ở phía xa kia:

“Công chúa! Công chúa!”

Cô gái đang đi thì nghe có tiếng ai đó kêu mình nên vội vàng dừng bước, xoay người lại và dáo dác tìm kiếm, đến khi cô nhìn thấy người đàn ông đang núp sau bụi cây thì liền chạy tới.

“Tư Trì, tại sao... tại sao ngươi biết ta ở đây?”

“Sau khi biết chuyện người và thần lạc nhau ở Tuyên Tây, Thái úy luôn ngày đêm lo lắng nên đã sai thần đi dò la tung tích của người.”

“Cậu ta vẫn khỏe chứ? Mọi người vẫn bình an chứ?” Cô gái nôn nóng mong muốn biết được chút tin tức nên không ngừng hỏi tới tấp.

“Vâng, rất tốt.” Người đàn ông ấy cũng xúc động.

“Hiện giờ tất cả mọi người đang ở đâu?”

“Tạm thời đang dựng trại tại vùng Phong Lĩnh phía sau chân núi Ngũ Sơn, nơi đó nằm gần bờ biển, lại có rất ít người sinh sống.”

“Vậy là ta cũng an tâm phần nào rồi. Ngươi về nói với cậu của ta là ta vẫn khỏe, người đừng lo.”

Ông ta ấp úng như muốn hỏi cô gái điều gì đó, sau một hồi chần chừ nghĩ ngợi cuối cùng cũng nói toẹt ra:

“Nhưng... thần rất thắc mắc rằng tại sao người lại được vào trong này.”

“Chuyện đó ta sẽ nói sau. À, còn nữa! Kể từ bây giờ nếu có liên lạc hãy dùng bồ câu đưa thư đừng đích thân ngươi gặp ta nữa, rất nguy hiểm đấy.”

“Dạ rõ.”

“Ngươi mau đi đi không khéo một lát nữa có thái giám đi qua nhìn thấy.” Cô láo liên mắt quan sát xung quanh.

“Dạ.”

Nói xong người đàn ông quay lưng đi, người con gái cũng nhanh chân rời khỏi khu vườn và bình thản bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

Truyện convert hay : Ở Rể Vương Tế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện