Tình Sắc Dân Quốc

Chương : 8


trước sau

Những lời của cô tỏ ra rất hiểu lòng người, nhưng lại khiến cho Thẩm Đạc thấy dư thừa, thế là không để cô tiếp tục líu ríu thuyết phục nữa, cho cô một đáp án chắc nịch: “Lòng tôi chưa thuộc về ai, cụ nhà cũng rất vừa ý.”

Tiết Diệu Dẫn muốn để Thẩm Đạc chọc phải một cái đinh trong hôn ước này, cô nuốt nước miếng, vốn định nói vấn đề lớn nhất ở đây là anh không thích mình, nhưng có thể tưởng tượng ra được cái câu tiếp theo của anh sẽ là ‘có dục tình là được’, đành nuốt ngược trở về, thầm than anh sao mà cứ dầu muối không ăn.

“Quan hệ giữa Thiếu soái và bà Tưởng dường như không nông đâu nhỉ.” Tiết Diệu Dẫn thấy chân mày Thẩm Đạc nhăn lại, e là đã chọc tức anh mất rồi, rụt người sang một bên, “Tôi nghe người ta đồn thế.”

“Lời vô căn cứ.”

Tiết Diệu Dẫn nâng mí mắt lên nghía anh thật nhanh, trong ánh mắt ngập tràn sự không tin, cứ thấy anh như thể vịt chết mà còn mạnh miệng ấy.

Vì là chuyện bịa đặc nên Thẩm Đạc cũng không có gì để giải thích, có điều vẫn phải khiến Tiết Diệu Dẫn thôi hoài nghi, anh chỉ dùng một câu để khái quát hết thảy mối quan hệ giữa mình và bà Tưởng: “Cô Phù đã cứu tôi một mạng.”

Tiết Diệu Dẫn không hề biết được ‘cô Phù’ trong câu của anh là ai, đến lúc biết rồi thì càng nghi hoặc, anh gọi họ của cô gái người ta ra, thế này còn chưa đủ để thuyết minh tính chất vấn đề ư. Huống chi, bà Tưởng sao lại cứu anh chứ?

Tiết Diệu Dẫn suy nghĩ loạn xạ, lại thuận thế hỏi tiếp: “Ơn cứu mạng, đương nhiên nên lấy thân báo đáp rồi.”

Thẩm Đạc như cười như không nhìn cô, nói: “Câu này tốt nhất đừng để cho Tưởng Cửu gia nghe được.”

“Tại sao?” Chắc là đang sợ Tưởng Cửu gia nghi ngờ tình cũ chưa dứt giữa hai người họ, rồi giận cá chém thớt đẩy hết lên người bà Tưởng chăng? Con ngươi của Tiết Diệu Dẫn láo liêng, cảm thấy bản thân cũng đoán được tám chín phần mười rồi.

Thẩm Đạc không giải thích câu anh vừa nói, chỉ kể lại câu chuyện năm ấy ra.

Tiết Diệu Dẫn còn tưởng đấy sẽ là một câu chuyện tình tay ba rối rắm, nào ngờ lại đơn giản đến độ chẳng có lấy một chút mập mờ nào, ảo tưởng trong đầu tức khắc tan biến. Nghĩ lại mới thấy những suy nghĩ trước đó của mình nom quá buồn cười.

Câu chuyện quá khứ không được lãng mạn và đa tình như mình nghĩ, Tiết Diệu Dẫn không khỏi có chút tiếc nuối. Theo lý thì cô phải thấy may mắn mới đúng, nhưng tiền đề là cô yêu Thẩm Đạc cơ.

Hiện tại hai người vì một lời hứa miệng mà trói lấy nhau, Tiết Diệu Dẫn cứ thấy hậu họa rất lớn. Nhìn hôm nay mà xem, Thẩm Đạc dường như cũng không có ý định từ hôn, cô lại không nhận ra được Thẩm Đạc có vừa lòng với hôn sự này hay không, hoặc chán ghét bao nhiêu, hay chỉ đơn thuần vì muốn bớt việc.

Tiết Diệu Dẫn thầm bĩu môi, thầm nghĩ cô lại chẳng bớt được tí việc nào. Tuổi trẻ, thanh xuân còn chưa được hưởng thụ đủ, cô không muốn dính vào nấm mồ hôn nhân đâu.

Vả lại, thường hay nói đàn ông mới là kẻ né xa ba thước khi gặp hôn nhân cơ mà, nhưng đổi thành Thẩm Đạc thì lại như thế, nhân lúc còn sớm đóng gói cho xong chuyện là được.

Tiết Diệu Dẫn đoán anh bị gia đình thúc giục nên nhất thời không nhìn ra được tình hình, chỉ gấp gáp muốn giải quyết xong cái món phiền phức này. Nghĩ đến đây, cô không còn ý định gấp gáp để Thẩm Đạc từ hôn, dù sao vẫn còn sớm, đường dài mới biết ngựa hay, chờ đến khi Thẩm Đạc phát hiện ra cả hai quá khác nhau, thì nhất định sẽ rút lui theo trật tự thôi.

Tiết Chính Dương duỗi cổ chờ ở nhà, gần đến chạng vạng thấy Thẩm Đạc đưa Tiết Diệu Dẫn về nhà thì cho rằng hai người đã thân nhau hơn, khóe mắt cong cong lên đến độ có mấy cái nếp nhăn liền.

Cùng ngồi chờ dài cổ còn có Thẩm Đốc quân, cũng rất mong ngóng kết quả tốt của hai người.

Truyện convert hay : Cửu Tinh Bá Thể Quyết

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện