Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Yesterday Once More


trước sau

Advertisement
Ngày hôm sau Thiếu Thương dậy từ rất sớm, trời còn chưa sáng đã phân phó thị vệ đi gọi Lâu Nghiêu dậy, tranh thủ thời gian lên đường trở về huyện thành Hoạt huyện. Lâu Nghiêu vốn muốn nói lời tạm biệt với nam thần rồi mới đi, kết quả bị vị hôn thê trừng mắt một cái, lập tức không dám hó hé gì nữa.

Hoàng Phủ phu tử khóc lóc ca thán suốt cả một đêm, từ đầu đến cuối Viên Thận vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ. Căn cứ theo lời Lâu Nghiêu nghe được, ban đầu Hoàng Phủ Nghi chỉ thương tâm đến nửa đêm, kết quả không biết là do Viên Thận muốn khích lệ ân sư hay là theo quán tính mà nói lời độc miệng, lại khiến cho Hoàng Phủ Nghi kích động đấm ngực dậm chân, xé áo lên cơn đến khi sắc trời sáng rõ, kết quả của việc tự tạo nghiệp chính là lúc này hắn đang gục bên giường thầy mình ngủ gật.

Sáng sớm không khí se lạnh, xe ngựa hai nhà Lâu Trình lặng lẽ đứng yên trước cổng biệt viện, Thiếu Thương vốn định không từ mà biệt, nghĩ phải tốn chút công phu miệng lưỡi với binh sĩ gác cổng, ai ngờ lính gác cổng lại thông báo rằng nửa đêm Lăng đại nhân đã dẫn hắc giáp quân rời đi. Trước khi đi còn phân phó bọn họ, nếu Thiếu Thương và Lâu Nghiêu muốn đi, cứ yên lặng cho qua là được rồi.

Khuôn mặt Lâu Nghiêu tràn đầy vẻ mất mát, vốn còn nghĩ nam thần ở đây tĩnh dưỡng chữa bệnh, mình có thể phi ngựa tới thăm hỏi bất cứ lúc nào. Thiếu Thương thì lại có một loại cảm giác kinh ngạc giống như "Trời chưa sáng đã hứng thú bừng bừng thức dậy học thuộc từ mới, kết quả học bá sát vách đã dậy ôn bài từ lúc nửa đêm".

Sau đó lính gác cổng cung kính dắt chiếc xe diêu nhỏ của Thiếu Thương ra, lúc này chợt thấy trên trục xe có buộc một con ngựa cao to lớp lông đen nhánh, Thiếu Thương hoảng sợ nói: "Ngựa nhỏ bờm vàng của ta đâu rồi?"

Lính gác cổng kia mỉm cười đáp: "Trước khi đi Lăng đại nhân đã đổi giúp tiểu thư rồi. Đại nhân nói, đánh xe thì phải chú trọng việc dùng ngựa. Nếu chỉ nhàn nhã đi chơi trong thành, dùng ngựa nhỏ vóc dáng cân xứng với xe cũng được, nhưng nếu muốn ra khỏi thành dạo chơi vùng ngoại ô, tốt nhất là nên dùng ngựa có chiều cao ngang giữa tán ô và kiệu xe, nếu không vừa tốn sức lại vừa xóc nảy."

Thiếu Thương vô cùng cảm kích, quay đầu nói với Lâu Nghiêu: "Sau khi trở lại đô thành, huynh phải giúp ta cảm ơn huynh trưởng đấy."

Lâu Nghiêu lại không muốn rời xa vị hôn thê, nhăn nhó nói: "Chờ khi nào chúng ta trở lại đô thành rồi cùng tới cảm tạ huynh trưởng đi."

Lớn bằng ngần này tuổi, nhưng bất luận là trong nhà hay bên ngoài, hắn chưa từng có người bạn nào hợp ý như Thiếu Thương. Tuy Thiếu Thương là nữ tử, nhưng tính cách khoáng đạt dũng cảm. Nếu là quý nữ bình thường khác phải sống trong một căn nhà đơn sơ khó coi, có lẽ không phải nhíu mày không vui, thì chính là dốc lòng nhẫn nại, chờ đợi tình hình dần trở nên tốt hơn. Nhưng Thiếu Thương tuyệt không nhẫn nại cũng không chờ đợi, nàng sẽ tràn đầy phấn khởi phác họa lên giấy rồi tìm thợ thủ công, bắt tay tìm cách lát sàn nhà sao cho ngăn ngừa ẩm ướt, tìm cách tu bổ nóc nhà thuận tiện gia cố trụ cột vân vân.

Thiếu nữ đã từng nói một câu: "Trong mắt thấy hoang vu mới có thể thi triển quyền cước, mới có thể đạt được thành tựu lớn lao, nếu nhìn đâu cũng chỉ thấy phồn hoa, vậy huynh làm cái gì, mở thêm mấy cửa hàng gấm vóc sao? Ầy, thực ra chuyện đó cũng không phải không tốt." —— Ở thời đại của nàng, nếu bàn về nhiệt huyết khai phá anh dũng tiến về phía trước, e là có thể xếp vào top3 trong khoảng mấy ngàn năm đổ lại.

Lâu Nghiêu cảm thấy lời này thật sự vừa khí phách lại vừa can đảm, thế là thuận tay ghi luôn vào thư gửi cho bá phụ và phụ thân xem, lấy đó làm luận cứ quan trọng để tán dương vị hôn thê vô cùng vô cùng tài giỏi. Ngày ngày đôi vợ chồng tương lai đều đàm luận về nhân tình thế thái, đọc sách nói cười, ở chung cực kỳ vui vẻ. Đứng trước mặt vị hôn thê tân nhiệm, Lâu Nghiêu không còn tự ti nhát gan, thậm chí bắt đầu suy nghĩ cụ thể tương lai muốn làm gì, làm thế nào.

Thiếu Thương nghe hắn nói vậy, ngẫm lại thấy cũng đúng, nói lời cảm tạ phải có thành ý, vẫn nên tự mình chuẩn bị lễ vật tới thì hơn.

Sau khi đổi ngựa, quả nhiên xe diêu nhỏ như được thay da đổi thịt. Hắc mã cao to này đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, tính tình trầm ổn không nói, vừa nghe thấy tiếng roi vang lên đã tự động cất bước kéo xe, tốc độ không nhanh không chậm, vững vàng mạnh mẽ, Thiếu Thương ngồi vô cùng thoải mái dễ chịu.

Về tới huyện nha, Thiếu Thương định lập tức đi tìm Tang thị, ai ngờ lại đụng phải Trình Chỉ đang muốn ra ngoài thị sát thành phòng thủ. Lúc này hắn lại trưng ra dáng điệu trưởng bối, gương mặt kéo dài, trước hết để Lâu Nghiêu đứng sang một bên, sau đó kéo cháu gái tới sương phòng bên cạnh trách cứ.

Đáng tiếc giờ này muốn ra vẻ uy nghiêm thì đã quá muộn, còn chưa nói được hai câu, Thiếu Thương đã nhanh nhảu há miệng: "Thúc phụ đúng là số đỏ, nếu không phải Hoàng Phủ Nghi phu tử ngạo mạn tự cho mình là đúng, nào đến phiên người cưới thúc mẫu?!"

Trình Chỉ lập tức nản lòng thoái chí, tức giận nói: "Ta biết ngay Hoàng Phủ Nghi giữ ngươi và a Nghiêu ở lại là không có ý tốt mà, chuyện cũ năm xưa có gì hay mà nói! Cũng không phải ta đào góc tường nhà hắn, là chính Thuấn Hoa cầu hôn ta đấy chứ!"

Thiếu Thương giật mình, thấp giọng hỏi: "Thúc mẫu cầu hôn người? Người nói xạo"

Trình Chỉ nghiêm mặt: "Thúc mẫu ngươi là người nhân hậu, lúc ấy bí mật cầu hôn ta, nói nếu ta không bằng lòng, việc này coi như không ai biết, miễn cho ta vì cự hôn mà ngại gặp mặt sơn chủ và Tang sư huynh."

Thiếu Thương không thể không tin, nói: "Thúc phụ, chẳng lẽ bởi vì thúc mẫu cầu hôn nên người mới đồng ý, người không thích thúc mẫu hả?"

Khuôn mặt tuấn tú của Trình Chỉ đỏ lên, lúng túng vuốt vuốt chòm râu: "Cái, cái này... thì là thế, khụ khụ... "

"Người không nói, vậy con đi nói cho thúc mẫu!" Thiếu Thương lập tức quay đầu muốn đi cáo trạng, Trình Chỉ bị dọa sợ, vội vàng kéo tiểu tổ tông lại, thầm mắng mình ăn no rỗi việc, khi không lại ra vẻ đạo mạo tới "răn dạy cháu gái nửa đêm không về nhà", mà quên mất rằng đây là đạo lý dạy người tổ truyền của Tang gia, đáng lẽ mình không nên ra vẻ ta đây rước lấy xui xẻo!

"Rồi rồi rồi, ta nói!" Trình Chỉ nghển cổ nhìn ra ngoài, thấy không có người nào khác mới nói, "Thời điểm ta tới núi Bạch Lộc, Hoàng Phủ Nghi đã phiêu bạt giang hồ. Ban đầu mới gặp thúc mẫu ngươi, ta cũng không để nàng vào mắt. Nói thật, ta mặc nữ trang vào còn đẹp hơn nàng."

"Thúc phụ can đảm như vậy, bây giờ lập tức tới trước mặt thúc mẫu nói lời này đi!" Thiếu Thương sao có thể để Tang thị chịu thiệt thòi, lúc này cũng không thèm nể mặt thúc phụ nhà mình.

"Ngươi còn tiếp tục bắt bẻ như thế, ta không nói gì cho ngươi nữa đâu nhé!" Trình Chỉ làm bộ muốn bỏ đi.

Thiếu Thương thở dài, chỉ đành thỏa hiệp.

Trình Chỉ tiếp tục nói: "Về sau, thấy một nữ tử yếu đuối như nàng lại dám gánh vác trách phạt của trưởng bối cùng những lời bịa đặt sau lưng, lo liệu chỗ này chu cấp chỗ kia, có khi mệt đến nỗi eo cũng không thẳng lên được, trong lòng ta vô cùng kính nể."

"Lời bịa đặt gì ạ? Thúc mẫu đại nhân đại nghĩa như vậy, còn có người nói xấu sau lưng ư?"

Trình Chỉ buồn bực đáp: "Sao lại không có. Đám thục nữ trong thành kia không dám chờ Hoàng Phủ Nghi, nhưng lại muốn chê trách thúc mẫu ngươi, nói một nữ tử tướng mạo bình thường như nàng không dễ gì mới được gả cho nhân trung long phượng như Hoàng Phủ Nghi, đương nhiên phải đau khổ ngóng trông."

"Phi! Tiếc là con không có ở đó, nếu không con phải xé miệng từng người một!" Thiếu Thương phỉ nhổ.

"Song cũng chỉ dừng lại ở đây, ta đối với nàng chỉ là hảo cảm và sự thương tiếc mà thôi. Về sau Lệ đế sụp đổ, người Hoàng Phủ gia không cần phải chạy đông chạy tây nữa, dù Hoàng Phủ Nghi còn chưa trở lại, nhưng có ai không biết sau này hắn nhất định tiền đồ như gấm. Tuy nhiên vào lúc này, thúc mẫu ngươi đột nhiên muốn từ hôn."

Trình Chỉ dùng sức đập xuống cột cửa, nói tiếp, "Mọi người đều cảm thấy việc Hoàng Phủ Nghi chậm thọ yến chỉ là chuyện nhỏ, khuyên thúc mẫu ngươi quên đi. Ai ngờ thúc mẫu ngươi liều chết không theo, mặc kệ lời quở trách của mọi người, nàng vẫn quyết ý từ hôn. Haiz, khi đó tim ta đau cực kỳ. Ta biết, không phải nàng tham mộ danh tiếng tài mạo của Hoàng Phủ Nghi, càng không phải là vì danh lợi phú quý gì đó, điều nàng mong cầu chỉ là một phần chân tình thật ý mà thôi... Đáng tiếc, lúc ấy ta chưa có sự nghiệp, cũng không xuất thân danh gia vọng tộc, sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng."

"Thì ra là thế." Thiếu Thương gật gù.

Trình Chỉ tức giận trợn mắt nhìn cháu gái, đã không giáo huấn thành công lại còn bị moi ra rất nhiều chuyện cũ. Lợi hại như vậy, khó trách Nguyên Y a tỷ cũng không áp chế được nó! Mắt thấy không còn sớm sủa, hắn chỉ có thể hậm hực đi ra cửa.

Thiếu Thương túm lấy Lâu Nghiêu đang chờ ở bên ngoài, nhanh chóng vòng ra phía sau. Tang thị đang ngồi ở hậu trạch trông thấy cháu gái một đêm chưa về cùng cháu rể tương lai, cũng không vội hỏi chuyện, trước tiên ép hai người bọn họ vào phòng uống một bát bánh canh nóng hổi. Thiếu Thương khó khăn lắm mới nuốt xuống được ngụm cuối cùng, uống xong lập tức khích lệ Lâu Nghiêu tới võ trường luyện một chút đao thương kiếm kích
Advertisement
gì đó, lần sau gặp lại nam thần còn có thể khoe khoang.

Lâu Nghiêu trừng mắt cười nói: "Không cần nàng đuổi ta cũng sẽ tự đi. Sao phải lấy cớ gượng ép thế?" Hắn cũng là người thông minh, lập tức biết vị hôn thê có chuyện muốn thầm thì với Tang thị.

Thiếu Thương đáp: "Vậy được. Phiền huynh tránh đi chỗ khác trước, ta và thúc mẫu có chuyện cần nói."

Lâu Nghiêu: ...Hay là nàng cứ lấy cớ đi, như vậy có vẻ ôn hòa hơn một chút.

Tang thị vẫn luôn nín cười nhìn hai người, đợi Thiếu Thương đuổi Lâu Nghiêu đi rồi cho thị tỳ lui ra, nàng mới nói: "Được rồi, nói đi. Hoàng Phủ Nghi đã nói gì với con?" Nàng còn không hiểu tính tình vị hôn phu tiền nhiệm hay sao?!

Thiếu Thương vội vàng thuật lại khái quát lời Hoàng Phủ Nghi nói đêm qua, sau đó hỏi: "... Thúc mẫu, lời ông ấy nói đều là thật, không lừa gạt con phải không?"

Tang thị lẳng lặng nghe xong một lượt, khóe miệng gợi lên ý cười giễu cợt: "Hắn trái lại là một người con có hiếu, một đoạn cố sự quanh co như vậy, hắn nói tới nói lui, cuối cùng lại bỏ sót một người quan trọng nhất."

Vẻ mặt Thiếu Thương biểu thị "quả nhiên không ngoài dự liệu của ta", vỗ bàn nói: "Con biết mà. Chính là bé gái mồ côi kia, nhất định Hoàng Phủ phu tử đã sót lại rất nhiều chuyện của nàng ta?!"

"Lỗ tai con có ngược không thế, ta nói là "người con có hiếu"!" Tang thị ấn trán cháu gái cười mắng, lại khinh thường nói, "Người như Thích thị, không đáng nhắc tới. Làm ra bộ dáng bơ vơ không nơi nương tựa, cho rằng có thể lừa gạt tất cả mọi người. Về sau cuối cùng cũng được như ý nguyện, đăng môn nhập thất trở thành Hoàng Phủ phu nhân, nhưng chẳng lẽ như vậy là có thể sống hạnh phúc sao?"

Thiếu Thương ngẩn ngơ: "Hả, nàng ta vẫn, vẫn gả vào... " Nếu nói thúc phụ Trình Chỉ là đại móng heo, vậy Hoàng Phủ Nghi này chính là đồ lông chân heo! Đêm qua nói chân thành đáng thương là thế, luôn miệng "Bé gái mồ côi kia không bằng một phần vạn vị hôn thê", kết quả quay đầu lại cưới nàng ta?!

Tang thị thấy cháu gái nhỏ có vẻ sắp xù lông, lại mỉm cười: "Con đừng vội, tin thúc mẫu một câu, Thích thị gả qua đó mới là trừng phạt lớn nhất đối với nàng ta. Những năm này, e là nàng ta cũng chẳng khá hơn phạm nhân trong tù là bao."

Thiếu Thương an tĩnh trở lại, như có điều suy nghĩ.

Tang thị tiếp tục nói: "Hoàng Phủ Nghi bỏ sót, là mẫu thân hắn - Đồ phu nhân."

Thiếu Thương xì một tiếng. Được lắm, tiểu tam sen trắng và mẹ chồng ác độc đều đủ cả, may mà thúc mẫu bỏ trốn trót lọt, bằng không hiện tại sao có thể ngày ngày cùng thúc phụ phát thức ăn cho chó, hoàn toàn không quan tâm người khác có chịu được hay không.

"Đồ phu nhân này sao thế ạ, chẳng phải về sau mẹ góa con côi của Hoàng Phủ gia đều do người chăm sóc sao, ăn của người dùng của người, còn dám ở trước mặt người gây khó dễ?"

Tang thị cười đáp: "Ngược lại bà ấy không ăn của ta không dùng của ta. Bởi vì lúc trước sau khi Hoàng Phủ bá phụ qua đời, bà ấy lập tức tái hôn, lúc đó Hoàng Phủ Nghi còn chưa đầy năm tuổi. Có điều... tái hôn hai hồi đều không như ý... "

"Tái hôn hai hồi?!" Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy cực kỳ hâm mộ, "Đồ phu nhân rất có bản lĩnh đấy nhé."

Tang thị hừ một tiếng: "Đồ phu nhân vô cùng mỹ mạo, đương nhiên tâm khí không tầm thường. Đáng tiếc, liên tục gả đi ba lần đều chưa thể toại nguyện. Hoàng Phủ bá phụ có tài học có năng lực, tiếc là qua đời sớm. Vị phu tế thứ hai tầm thường không chí tiến thủ, Đồ phu nhân phẫn nộ tuyệt hôn. Đợi đến khi hi vọng vào tiền đồ của vị phu tế thứ ba cũng bị dập tắt, bấy giờ bà ta mới biết con trai của mình và chồng trước thanh danh vang xa. Lúc đó Hoàng Phủ Nghi mới mười bốn tuổi, thế là bà ta vội vàng trở về bày ra tư thái phu nhân!"

Trong lòng Thiếu Thương lập tức cảm thấy coi thường.

Tang thị lại nói: "Lúc Hoàng Phủ Nghi còn nhỏ, Đồ phu nhân bận rộn lo cho tiền đồ của mình, cũng không tới nhìn hắn được mấy lần. Đến khi Hoàng Phủ Nghi có triển vọng rồi, nhiều thục nữ vọng tộc ngưỡng mộ hắn tranh nhau đến lấy lòng nịnh nọt, nhưng bà ta cũng không vui cho lắm!"

"Thúc mẫu, có phải Đồ phu nhân này từng làm khó người?" Thiếu Thương trầm tư suy nghĩ.

Tang thị hừ lạnh đáp: "Làm khó ta thì cũng thôi đi, trước giờ ta đều cho vào tai này ra tai kia. Gì mà "Con ta tài mạo hơn người, cô phải tự lấy làm phúc", gì mà "Năm đó định hôn quá hấp tấp, hôn sự là chuyện cả đời, ta thấy vẫn nên bàn bạc kỹ hơn"... Hừ, có bản lĩnh thì tìm tộc lão Hoàng Phủ gia tới từ hôn là được rồi, ta còn bớt được bảy năm chịu tội đây này. Bà ta cũng chỉ có thể làm khó gia mẫu mà thôi!"

"Về sau Hoàng Phủ gia thất thế thì sao ạ?" Thiếu Thương cười trên nỗi đau của người khác, "Có phải bà ta lại chạy đi như một làn khói hay không?"

Tang thị nhìn cháu gái đầy vẻ tán dương: "Chẳng những chạy mà còn dứt bỏ sạch sẽ ấy chứ! Bà ta trốn trong nhà chồng không dám ra ngoài, thứ sử tới cửa tra hỏi thì vội vàng dắt hai đứa con trai với chồng sau ra, nói "Ta chỉ có hai đứa con này thôi"!"

"Như vậy, về sau Hoàng Phủ phu tử Đông Sơn tái khởi*, bà ta còn không biết xấu hổ mà trở lại?" Da mặt dày cỡ này, Thiếu Thương không biết nên bội phục hay là phỉ nhổ.

*Đông Sơn tái khởi: trở lại như xưa, giành lại quyền lực sau khi đã mất đi.

"Người ta nói mình có nỗi khổ tâm!" Tang thị châm chọc, "Đợi thế cục hòa hoãn đi một chút, bà ta đã không chờ nổi mà mang Thích thị ra dọa ta, suốt ngày ở trước mặt ta nói Thích thị dịu dàng yếu đuối cỡ nào, chăm sóc Hoàng Phủ Nghi chu đáo ra sao, hơn ta không biết bao nhiêu lần. Về sau, ha ha, Hoàng Phủ Nghi rốt cục cũng thành toàn cho bọn họ. Để hai người họ thật sự trở thành mẹ chồng nàng dâu... " Nói xong nàng cười ra tiếng, "Tại đây ta muốn nói với Hoàng Phủ Nghi một câu, làm tốt lắm!"

Thiếu Thương chán nản: "Đồ phu nhân nào có thật sự yêu mến Thích thị, chẳng qua bà ta muốn lôi Thích thị ra để hủy hôn ước giữa người và phu tử, chờ sau này lại tìm con dâu tốt hơn thôi!"

Tang thị cười nhạt một tiếng, lời nói sắc bén: "Con không biết đâu. Loại người như Đồ phu nhân này, vĩnh viễn không hài lòng với bất kỳ một cô dâu nào, nếu có thể, bà ta còn hận không thể tự gả mình cho nhi tử tiền đồ rộng mở ấy chứ!"

Thiếu Thương suýt nữa thì sặc nước bọt, vừa sợ vừa buồn cười, tiến lên ôm lấy cánh tay Tang thị, dụi mặt vào tay áo mềm mại của nàng. Nàng quả thực vô cùng yêu thích loại mỉa mai vừa cay nghiệt lại vừa thẳng thắn này!

Tang thị xoa nhẹ khuôn mặt cháu gái, dịu dàng nói: "Con tin thúc mẫu đi. Hoàng Phủ Nghi cưới Thích thị chính là trừng phạt lớn nhất đối với nàng ta. Hắn từ quan quy ẩn lại là trừng phạt lớn nhất với Đồ phu nhân. Thực ra sau này, tất cả hắn đều hiểu, chỉ là nói ra cũng chẳng còn tác dụng gì nữa... "

Thiếu Thương hứng thú nói: "Trái lại thúc mẫu nghĩ rất thoáng, cái gì cũng đều buông xuống được."

Tang thị cười cười, nghiêng đầu nhớ lại: "Lúc trước từ hôn với Hoàng Phủ Nghi, nói không thương tâm là gạt người, ta vốn chẳng còn lòng dạ nào tái giá, nhưng mỗi ngày phụ mẫu huynh tỷ đều thở dài than ngắn, động một tí là khóc lóc nỉ non, thế là ta lại nghĩ không bằng gả quách đi cho xong."

Tuy nhiên nàng không phải kiểu người cam chịu, cho dù có gả thì cũng phải gả cho mối tốt, không được ân ái quyến luyến thì chí ít cũng phải tương kính có lễ, "Thực ra, lúc ấy ta đã lỡ thời kỳ tươi đẹp nhất, thanh danh cũng không quá tốt, nhưng dựa vào gia thế của phụ huynh thì cũng không phải là không ai muốn. Trong số các sĩ tử tính tình hiền lành ôn hòa chưa lập gia đình trên núi, cuối cùng ta chọn trúng thúc phụ con, thứ nhất là hắn thường xuyên vụng trộm nhìn ta, còn tưởng rằng ta không biết cơ đấy, thứ hai là... "

Nàng cười gục vào án kỷ, "Không phải

Truyện convert hay : Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện