Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chuyện Xấu Đầu Tiên Trong Đời (Hạ)


trước sau

Advertisement
Hồi lâu sau Viên Thận vẫn đứng lặng trong con ngõ sâu vắng vẻ, mãi đến khi tiểu đồng cùng giá phu đến thúc giục, hắn mới chậm rãi lên xe ngựa. Lại là một đường xóc nảy, khi trở lại Cẩm Dương phường nơi gia tộc quyền thế tụ họp, đã là thời điểm nhà nhà nổi lên khói bếp.

Viên phủ là tòa dinh thự cổ đã trải qua mấy đời tu sửa, hơn mười cây gỗ lớn trong phủ được trồng theo vị trí các vì tinh tú, hiện giờ đều đã lớn thành cổ thụ cao ngút trời, trên những tán cây to lớn phủ một lớp tuyết đọng thật dày, bao quanh cả tòa dinh thự, vừa rộng lớn lại vừa tĩnh mịch.

Khi Viên Thận còn nhỏ, mặc dù mỗi lần đi qua nơi này đều có lão bộc cầm đèn đi phía trước, thế nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy sợ hãi. Nhưng mẫu thân nói với hắn rằng: Chuyện trên đời này, không phải con sợ hãi thì nó sẽ không tới. Trăng khó tròn, người khó toàn, con phải tập làm quen với thế sự này.

Hắn của hiện tại sẽ không còn sợ hãi nữa.

Trở lại chỗ ở, một bà lão mặt mũi hiền hậu tiến lên nghênh đón, cười nói: "Cuối cùng công tử cũng trở về rồi, mới sáng sớm đã ra ngoài, không cẩn thận sẽ cảm lạnh đó." Nói xong liền phân phó nhóm tỳ nữ hầu hạ Viên Thận thay y phục rồi dùng canh nóng.

"Mẫu thân đang làm gì vậy?" Viên Thận dùng khăn nóng ủ ấm tay, lúc này mới hỏi.

Bà lão hơi ngạc nhiên, đáp: "Phu nhân còn đang đốt hương cầu khấn. Công tử tìm phu nhân có việc sao?" Bình thường mấy ngày hai mẹ con này mới gặp nhau được một lần.

Động tác Viên Thận dừng lại, nói: "Nhắc mẫu thân đừng quá mệt nhọc, nên sớm nghỉ ngơi thì hơn."

Thực ra cũng chẳng có việc gì, chỉ là hắn muốn kể cho mẫu thân rằng gần đây hắn gặp được một tiểu cô nương, tổng cộng mới gặp mặt ba lần, nhưng hai lần đều kết thúc bằng việc nàng chạy trối chết.

Hắn còn muốn nói cho mẫu thân biết, lần đầu gặp mặt hắn đã cảm thấy hắn và tiểu cô nương rất giống nhau. Dù là đèn đuốc sáng trưng, nhân gian đoàn viên, nhưng bọn họ vẫn thích đi sau đám người như cũ, vẫn luôn là dáng vẻ cô độc lẻ loi. Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, đầu tiên là sẽ cảnh giác bảo toàn chính mình, hoài nghi dụng ý đối phương, nếu không nắm chắc bản thân chu toàn thì tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.

Viên Thận lấy thêm một chiếc khăn nóng phủ lên mặt, hắn mỉm cười nghĩ, dù sao lần này nàng cũng nên ngoan ngoãn truyền lời đi.

. . .

Lần này người nào đó đoán không sai, Thiếu Thương không dám tiếp tục chậm trễ.

Việc này nếu đổi lại là trưởng phòng ngủ blog tỷ tỷ, vị bí thư đoàn kiêm lớp trưởng kiêm học sinh xuất sắc kia nhất định sẽ tức giận nói "Ngươi dựa vào đâu mà muốn ta làm cái này làm cái kia, dựa vào đâu mà đe dọa ta", có điều tiểu thái muội thực tập như Thiếu Thương lại xem thường hành động này, người ta muốn ăn hiếp ngươi còn cần lý do sao, trấn nhỏ chủ nghĩa xã hội đã vậy rồi, nói chi đến cái xã hội phong kiến nơi này.

Đời trước nàng có thể đục nước béo cò lâu như vậy là do nàng không để người khác nắm được nhược điểm, khi nào nên cứng thì cứng, nên mềm thì mềm, thấy tình hình không ổn thì lập tức co cẳng bỏ chạy. Phân rõ người nào có thể chọc, người nào không nên động vào, vậy nên mới có thể trơn tru trót lọt làm lãng tử quay đầu. Không giống như nước mũi muội muội, bị người ta bán còn giúp người đếm tiền, nếu không phải về sau cha mẹ cô nhóc ở nước ngoài rửa chén đĩa rửa ra một cái nhà hàng nhỏ, có thể đưa cô nhóc sang đó, thì không biết sẽ còn bị dây dưa đến bao giờ nữa.

Vừa hồi phủ, Thiếu Thương còn chưa kịp nuốt nước bọt đã vội chạy đến phòng Tang thị, lại thấy Tang thị đang cầm một thanh ngân đao nhỏ giúp Trình Chỉ cạo râu chỉnh trang, bên cạnh đặt một chậu nước ấm cùng xà phòng, ngoài ra còn có thêm một lọ cao bôi mặt. Một bên đao nhỏ đang lướt qua, một bên hai lão phu thê đang đưa đẩy mấy lời đường mật buồn nôn xem như vui thú.

Người này nói: Lòng bàn tay phu nhân sờ lên mặt vi phu quả thực là mềm mại như nụ hoa ngày xuân.

Người kia nói: Chàng cười đi, cứ cười đi, ta mà lỡ tay làm rách mặt chàng, đến lúc đó quân cô lại khóc đổ cả tường thành cho xem!

Người kia lại nói: Trên người ta có chỗ nào không phải của phu nhân đâu, đừng nói là rách mặt, phu nhân có muốn thêu hoa tiểu sinh cũng bằng lòng. . .

Thiếu Thương buồn nôn không chịu nổi, quay đầu muốn rời đi, nhưng nhớ tới tên quỷ đòi nợ Viên Thận kia, chỉ sợ nửa khắc nữa không có tin tức gì, hắn lại muốn dở thêm trò gì đó cho xem. Thế là nàng lại đành quay đầu, lần này đạp ra tiếng bước chân thật mạnh, thức tỉnh đôi uyên ương trung niên bên trong.

—— "Ta có lời muốn nói với thúc mẫu, mời thúc phụ tạm thời tránh mặt." Vẻ mặt nàng nghiêm nghị.

Trình Chỉ kéo một cái khăn ấm qua che mặt, tức giận nói: "Tránh gì mà tránh! Không thấy trưởng bối đang bận sao? Chuyện gấp gáp gì chứ, để lát nữa nói thì sao." Tiểu nha đầu chết tiệt không có mắt này!

Tang thị mỉm cười chọc chọc trán trượng phu, thân mật kéo Thiếu Thương qua: "Đừng để ý đến hắn, Niệu Niệu có chuyện gì thế, nói đi."

Thiếu Thương vẫn kiên quyết lắc đầu, nhất định Trình Chỉ phải tránh đi mới được, Trình Chỉ không lay chuyển được cháu gái, vốn định rời đi, ai ngờ Tang thị lại kéo hắn lại, nàng nói: "Niệu Niệu nói đi, chuyện của ta, thúc phụ con không có gì là không biết." Nàng đã đoán được mấy phần.

"Thật sự muốn con nói? Vậy được thôi, con nói!" Thiếu Thương thấy vẻ mặt Tang thị bình tĩnh, nghĩ thầm không nên dối gạt thúc phụ thì hơn, nàng lập tức nói, "Khi nãy có người tên Viên Thận tới tìm con, muốn con giúp hắn chuyển lời cho thúc mẫu, vứt một đoạn phú lằng nhằng rắc rối cho con, con cũng không nhớ rõ. Tóm ý lại là, cố nhân bận lòng, chỉ cầu đôi câu vài lời."

Nàng nói liền một hơi, vừa nói vừa tranh thủ nhìn chằm chằm biểu tình của Tang thị. Ai ngờ vẻ mặt Tang thị mờ mịt: "Viên Thận? Viên Thiện Kiến? Đó không phải là đại công tử Giao Đông Viên thị sao? Ngoại trừ yến khách hôm đó, trước giờ ta cũng chưa từng gặp hắn." Nàng tưởng là một người khác.

Thế nhưng Trình Chỉ lại vỗ tay một cái: "A, ta nhớ ra rồi, Viên Thiện Kiến này có phải tiểu đồ đệ năm đó hắn thu nhận không! Không phải hắn còn chạy đến trước mặt huynh trưởng nàng đắc ý một phen, nói cái gì mỹ ngọc lương tài đó sao."

Tang thị ồ lên một tiếng, thoải mái nói: "Hóa ra là hắn." Lại quay đầu hỏi Thiếu Thương, "Sau đó thì sao, hắn muốn làm gì?"

Thiếu Thương thổ huyết: "Không phải con đã nói rồi sao? Cố nhân bận lòng, chỉ cầu đôi câu vài lời. . . Thôi được rồi, thực ra con cũng không biết hắn muốn làm gì. Họ Viên kia chỉ kêu con truyền lại câu đó thôi, ngoài ra không còn gì khác. . ." Cổ nhân thật đáng ghét, không thể nói rõ hơn chút à.

Tang thị nghi ngờ nói: "Đôi câu vài lời, cái gì đôi câu vài lời, ta và hắn đã vài chục năm không gặp. . . A. . . Ta nhớ ra rồi." Nàng chuyển hướng sang trượng phu, "Trên đường trở lại đô thành không phải chúng ta đã gặp hắn sao. . . Ồ, ta hiểu ý hắn rồi."

Nói xong nàng liền rút một tấm mộc giản trên án thư ra, trên mộc giản là sáu con chữ nhỏ xinh đẹp "Bệnh đã khỏi, chớ lo lắng", thuận tay đưa cho Trình Chỉ nói: "Chàng gọi người đưa qua đó đi."

Trình Chỉ nhận lấy nhìn một cái, bật cười: "Ra là việc này, trí nhớ nàng thật là. Lúc ấy hắn nói dông dài không ngừng, là nàng nói khỏi bệnh sẽ báo cho hắn biết." Sau đó Trình Chỉ cũng không nhiều lời, lập tức ra ngoài phân phó người đi đưa thư.

Thiếu Thương lôi kéo Tang thị, ngạc nhiên nói: "Thế là xong rồi?" Sáu chữ đã giải quyết được vấn đề, vậy mà nàng còn cùng tên Viên Thận kia dây dưa lâu như vậy, suýt nữa thì gây ra huyết án! "Phía trên người còn chưa viết lạc khoản mà!" Như thế thì nàng có thể nhìn lén là viết cho ai rồi.

Tang thị cười tủm tỉm nói: "Hắn nhận ra chữ của ta, không cần viết."

Thiếu Thương mệt mỏi vịn đầu gối, ngồi chồm hổm trên tấm nệm nhung, giống một con ếch xanh nhỏ đờ đẫn.

Nàng u oán nhìn về phía Tang thị: "Tam thúc mẫu, người không muốn nói với con chút cố sự trong đó sao?" Tỷ như họ tên "người kia" là gì, có tình duyên dây dưa thế nào với thúc mẫu vân vân...?

Tang thị nhặt thanh ngân đao nhỏ kia lên, đầu ngón tay thử qua lưỡi đao: "Việc này nói ra rất dài."

Thiếu Thương đâu chịu bỏ qua: "Chúng ta từ từ nói là được rồi."

Tang thị trừng mắt: "Thời điểm người khác nói bốn chữ "Nói ra rất dài", ý tứ chính là không muốn nói nữa."

"Vậy con không hỏi nữa." Thiếu Thương bất đắc dĩ, trong lòng nàng biết Tang thị nhìn thì hiền hoà, nhưng thực ra chủ ý lại rất kiên định, nàng chỉ đành lùi bước hỏi sang chuyện khác: "Nhưng thúc mẫu có thể cho con biết vì sao họ Viên kia không trực tiếp tìm người nói, nhất định phải đi một vòng như thế này không."

Nghe lời này, bàn tay trên ngân đao của Tang thị ngừng lại, nàng trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới cười khổ: ". . . Bởi vì ta từng nói với một người rằng, "Sau này, ngươi cũng được, thân bằng hảo hữu môn nhân đệ tử của ngươi cũng được, tất cả đều không cần tới gặp ta, cũng không cần đưa thư cho ta". Chẳng qua cũng chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi, nhưng có lẽ người
Advertisement
kia cho là thật, đã đáp ứng ta."

Thiếu Thương im lặng, thầm nghĩ mình đoán không sai, quả nhiên là một đóa hoa đào cẩu huyết.

Tang thị thấy nàng mãi không nói lời nào, cười hỏi: "Sao vậy, nói chuyện của ta mà sao con lại là người buồn bực thế."

Thiếu Thương lắc đầu: "Con cảm thấy lời này của thúc mẫu quá kín kẽ, gần như đã chặn hết đường của người kia."

Nghe qua thì có vẻ chỉ là lời nói trong lúc tức giận, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đó đích thị là phương pháp hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ của Tang thị.

Lại bởi vì sự tình liên quan đến chuyện tình duyên năm xưa, những người biết chuyện khi đó chưa hẳn đã chịu truyền lời —— tỷ như đại ca của Tang thị, mà những người khác trong Trình gia, hiển nhiên Viên Thận cũng không muốn việc tư của ân sư bị mọi người biết. Người truyền lời phải thân thiết với Tang thị, nhưng cũng không thể thân với đám người Trình gia đến mức không có chuyện gì là không kể, vậy không phải là đến phiên mình sao.

Thực ra mình cũng không phải là lựa chọn thích hợp nhất, nếu Trình Vỉ lớn hơn chút, mẹ con truyền lời sẽ thích hợp hơn, đáng tiếc tuổi Trình Vỉ quá nhỏ, không cẩn thận biến khéo thành vụng thì nguy rồi.

Tang thị không ngờ Thiếu Thương sẽ nói lời này, nhất thời có chút buồn vô cớ, nàng thầm nghĩ cả đời nữ nhân vẫn là không có cơ hội nói lời này thì tốt hơn. Hai người trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên Tang thị nghĩ tới một chuyện, lại thích thú nói: "Đúng rồi, sao con lại gặp được tên Viên Thiện Kiến kia vậy, gặp ở đâu, lúc nào thế."

Thiếu Thương cũng chẳng lạ mấy câu hỏi liên tiếp này, thở dài: "Việc này 'Nói ra cũng rất dài'."

Tang thị trừng nàng, Thiếu Thương vô tội nhìn lại, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Tang thị lắc đầu: "Con không nói cho ta cũng không sao, nhưng lát nữa mẫu thân con hỏi tới thì nên nghĩ kỹ lí do. Mẫu thân con nhìn như có vẻ không quản, nhưng con ra ngoài gặp ai, đi đâu, nàng đều biết hết."

Thiếu Thương ra vẻ cao thâm nói: "Sai rồi sai rồi. Chỉ cần thúc mẫu không nói, tất nhiên sẽ không có ai biết tên họ Viên kia nhờ con truyền lời."

Tang thị là người thông minh cỡ nào chứ, lập tức truy hỏi: "Hai đứa lén lút gặp mặt sao?" Trên mặt nàng hiện lên vẻ nghi hoặc.

Thiếu Thương sợ nhất chính là cái này, vội vàng chắp tay cầu xin: "Người đừng suy đoán, đừng nghĩ lung tung, cái gì cũng không có. Nếu thúc mẫu không tin thì con có thể thề —— Ầy, trên có trời, dưới có đất, nếu con và Viên Thận kia có gì đó, vậy con. . ."

"Dừng dừng!" Tang thị vội vàng ngăn nàng lại, một tay vỗ nhẹ vào miệng Thiếu Thương, "Tiểu oan gia! Chuyện đó có thể thề loạn sao? Cho dù có thì cũng chẳng sao, nam nữ ái mộ nhau là chuyện thường tình, chỉ cần thuân thủ phép tắc..." Thấy Thiếu Thương lại sắp sốt ruột phát hỏa, nàng vội nói, "Rồi rồi rồi, ta tin con, tin con được chưa?!"

Thiếu Thương trừng mắt uy hiếp Tang thị nửa ngày, tức giận nói: "Không cho nói với thúc phụ, nếu không con sẽ không để ý đến người nữa! Nói đi nói lại, cũng là vì thúc mẫu nên con mới bị liên luỵ!"

Ai ngờ mạch suy nghĩ của Tang thị lại không giống người thường: "Người trong một nhà, họa từ trên trời rơi xuống. Người sống một đời, trừ phi không thân không thích cô độc một mình, nếu không ai cũng khó đảm bảo sẽ không chịu liên luỵ. Quan trọng là sau khi bị liên lụy con sẽ ứng đối thế nào. . ." Nàng chớp mắt, cười nói, "Hiện tại xem ra con ứng đối chẳng ra làm sao cả, có phải bị người ta bắt được nhược điểm rồi không?"

Thiếu Thương bị hỏi cho da mặt xanh lét, bức xúc thừa nhận: "Không sai. Con nhất thời vô ý nên mới bị trừng phạt. Lúc đầu vốn do cái tên họ Viên kia không đúng, thế nhưng con đồng ý với hắn rồi lại không giữ lời, vậy là trở thành con cũng có chỗ không phải. Thế nên con muốn làm cho xong, mau mau chấm dứt chuyện này đi." Nói tóm lại, là do nàng vẫn luôn coi mình là Du Thải Linh.

Tang thị mỉm cười, có lẽ Thiếu Thương không biết, bộ dáng nàng trời sinh đã khiến người ta muốn trêu chọc.

Thiếu Thương thấy Tang thị im lặng, vội nói: "Thúc mẫu, người ngàn vạn không thể nói ra đâu, còn có thúc phụ nữa."

Tang thị miệng đầy cam đoan: "Rồi rồi rồi, ta tuyệt đối không nói. Nếu thúc phụ con dám nói, ta lập tức đuổi hắn ra khỏi phòng!" Thiếu Thương cũng không phải người già mồm cãi láo, nghe nàng nói chắc chắn như vậy, Tang thị cũng thật sự tin rằng hai người không có chuyện gì khác.

Mấy ngày tiếp theo, Thiếu Thương vẫn luôn đề phòng Tiêu phu nhân đến tra hỏi, nàng nín thở tập trung, trận địa sẵn sàng đón quân địch, ai ngờ đợi mãi cũng chẳng thấy người đến hỏi?! Trong lòng nàng nghi hoặc, cọp cái ngủ gật rồi sao? Có điều cũng không phải hoàn toàn không có động tĩnh ——

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Tiêu phu nhân sẽ dùng ánh mắt sầu lo dò xét khuôn mặt dáng người nàng, khiến cho toàn thân Thiếu Thương run rẩy.

Ánh mắt Trình Thủy nhìn mình lại càng thêm đắc ý, rất giống ánh mắt năm đó của bà nội khi củ cải bà trồng dành được vị trí thứ nhất trong hội chợ ẩm thực trên trấn.

Quỷ dị nhất chính là đại ca Trình Vịnh, sao mà một người nghiêm túc như thế, gần đây gặp Thiếu Thương vẻ mặt lại có mấy phần trốn tránh, nàng vốn muốn nghe ngóng xem sư phụ của Viên Thận rốt cuộc là ai, thế nhưng mãi mà vẫn chưa toại nguyện.

Có điều nàng không biết rằng, hóa ra hôm đó màn đêm vừa buông xuống Tiêu phu nhân đã biết chuyện tặng than; nàng lại càng không biết, mặc dù không ai biết nàng và Viên Thận gặp nhau trong ngõ nhỏ, mặc dù nàng và Viên Thận đều khắc chế lời nói hành động, nhưng nhãn lực nhiều năm của lão bộc lại nhạy cảm hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng——

Hôm ấy sau bữa tối, Trình Thủy cầm hai cuốn bàn luận về triều chính do môn khách của Vạn Tùng Bách ghi chép tới, chậm rãi giảng giải cho trưởng tử, Tiêu phu nhân thì ngồi ở gian cách vách, đang hỏi hai lão quản sự về cách hành sự của Trình Ương, ai ngờ nói một hồi lại nói ra Viên Thận, trực tiếp dẫn hai phụ tử Trình Thủy qua đây.

"...Hai người chỉ nói mấy câu đó thôi sao?" Tiêu phu nhân cau mày.

Phó quản sự nói: "Lão bộc không dời nửa bước, tiểu thư và Viên công tử cũng chỉ nói vài câu đó, ngoài ra không còn gì khác."

Ánh mắt Tiêu phu nhân chuyển hướng qua nhi tử, Trình Vịnh vội nói: "Một chút cũng không sai. Nhi tử cùng Viên Thiện Kiến có đàm luận về từ phú, con từng đề cập với Niệu Niệu về chuyện này." Thực ra cũng chỉ là thuận miệng nói một hai câu mà thôi.

"Vậy Ương Ương thì sao?" Tiêu phu nhân chần chờ nói, "Con bé chưa từng gặp qua Viên công tử?"

Phó quản sự lắc đầu: "chưa từng gặp qua".

Quản sự đang đứng một bên vội vàng cười bổ sung: "Khi đó không phải Tam nương tử đang cùng lão bộc ở phía sau kiểm đếm hàng hóa sao?"

Tiêu phu nhân nghe xong, trong lòng có vài phần mất mát.

Còn nội tâm Trình Vịnh lại lộp bộp một tiếng, thầm mắng mình miệng quạ đen, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.

Hắn vội nói: "Lời nói hành động của Niệu Niệu quy củ, như vậy rất tốt. Nếu không còn chuyện gì khác, hai vị lão trượng cũng nên trở về nghỉ ngơi đi thôi." Hai vị lão bộc đều là người đã theo phụ mẫu nhiều năm, làm người ổn trọng, sau chiến trận thân thể tổn hại nên mới trở về quản lý kho hàng.

Hai người đang muốn cáo lui, lúc này Tiêu phu nhân chợt nhìn thoáng qua bộ dáng mắt mang ý cười muốn nói lại thôi của phó quản sự, nàng suy nghĩ giây lát rồi để quản sự đi về trước, còn phó quản sự thì ở lại.

"Có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng." Tiêu phu nhân nói, "Có

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Đô Thị Tiên Đế
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện