Edit: Trúc
Bốn năm ngày sau, cuối cùng Tiêu phu nhân cũng khỏi bệnh, hoàn toàn khôi phục khoẻ mạnh, bèn theo lời mời mang theo nữ quyến sang Lâu gia làm khách, tiện thể để nữ quyến Lâu gia cũng nhìn thấy Thiếu Thương, nhất là tông phụ hiện nay của Lâu thị, Lâu Đại phu nhân. Cũng không thể để Lâu Nghiêu một ngày chạy sang Trình gia ba lần, rượu cũng quá chén, đồ ăn thuốc uống thầy thuốc trong phủ đều đưa qua mà người Lâu gia vẫn còn không biết dáng dấp Thiếu Thương là tròn hay dẹp chứ.
Lâu phủ có diện tích không chênh lệch nhiều so với Trình phủ, nhưng vị trí lại cách cung thành vẻn vẹn một con ngõ, nhân khẩu trong phủ đông đảo không kém cạnh Doãn gia. Nhưng mà, Lâu Đại phu nhân trị gia nghiêm khắc hơn xa mẫu thân Doãn Hủ Nga. Thiếu Thương vừa mới đi ngang qua, chỉ thấy thị tỳ tôi tớ lui tới, cúi đầu cung kính, lại không nghe thấy nửa câu nói nào. Đợi đến khi chính thức bái kiến, nàng vốn tưởng rằng mình sẽ gặp được một vị chủ mẫu lợi hại nghiêm túc thon gầy nhưng sau khi gặp rồi nàng mới phát hiện mặt Lâu Đại phu nhân như trăng tròn, hiền lành thoải mái, nhìn giống một bà cô già tốt tính.
Lâu Đại phu nhân nắm tay Thiếu Thương tỉ mỉ quan sát một lần, trong mắt lộ ra một loại cảm xúc khó mà nói rõ, quay đầu cười nói với Lâu Nhị phu nhân: “Đệ phụ, tức phụ này ngươi chọn thật tốt!”
Lâu Nhị phu nhân dương dương đắc ý: “Chứ sao! Ta cũng vừa gặp đã thích, tức phụ với nữ nhi cả nhà chúng ta đều không ai bằng được! Hiếu thuận lại ôn hòa, quan tâm chu toàn đầy đủ với a Nghiêu, không thể tốt hơn!”
Lâu Đại Thiếu phu nhân ngồi bên người Lâu Đại phu nhân che tay áo cười khẽ, vẻ mặt kính cẩn nghe lời, Lâu Đại phu nhân cười nói: “Ngươi cùng a Nghiêu đều thích, ta cũng an tâm.”
Lâu Nhị phu nhân vui vẻ nói: “Tự phụ, vậy ngài đồng ý rồi à?”
Lời vừa nói ra, Tiêu phu nhân và Thiếu Thương ngồi ở một bên đồng loạt nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau. Nhưng Lâu gia hồn nhiên không để ý đến đôi chị em dâu kia, Lâu Đại phu nhân cười nói: “Nếu ta không đồng ý, sợ là a Nghiêu cũng không chịu tiếp tục để ý đến ta. Ngày mai ta tìm vu chúc đến xem bói ngày tốt để trao đổi tín vật!”
Tiêu phu nhân không phải nhân vật chịu thua thiệt, cũng cười nói: “Cái này cũng không cần vội đâu, từ từ cũng được thôi. Đại nhân nhà ta cùng phụ thân a Nghiêu đều là người coi lời hứa ngàn vàng, tháng trước đã trao đổi tín vật. Trước khi ta rời khỏi Duyện châu, nghe nói Đông quận cùng Sơn Dương quận đã có không ít người đi chúc mừng hai nhà Lâu Trình đó. Lần này trao đổi tín vật chỉ là nghi thức xã giao thôi.”
Nghe lời ấy, sắc mặt Lâu Đại phu nhân khẽ đổi, Lâu Đại Thiếu phu nhân dường như không hiểu vì sao sắc mặt quân cô nhà mình khác thường.
Lâu Nhị phu nhân lại cười ngây thơ: “Ta biết! Phụ thân a Nghiêu dùng mảnh ngọc kia để làm tín vật vẫn là đồ trong của hồi môn lúc ta thành hôn đó, bây giờ cho Thiếu Thương thật sự là không thể tốt hơn!”
Lâu Đại phu nhân mỉm cười nói: “Mảnh ngọc kia nhị đệ đã đeo bên người nhiều năm, bây giờ một khi đưa Trình gia làm tín vật, coi chừng ta nói cho tức phụ của lão nhị, nói ngươi nặng bên này nhẹ bên kia.”
Lâu Nhị phu nhân vội nói: “Tự phụ ngài đừng nói ra ngoài, là ta lắm mồm...” Dáng vẻ sốt ruột cuống quít, dường như cực kỳ sợ tức phụ sinh lòng bất mãn với mình.
Lâu Đại phu nhân cười vỗ vỗ lưng đệ phụ, trấn an: “Được rồi, ngươi đừng sốt ruột. Loại lời nói châm ngòi này, ta đã bao giờ nói qua với tức phụ của lão đại đâu. Ngươi đừng sốt ruột, đừng lo lắng.” Giọng điệu giống như đang dỗ một đứa bé.
Lúc này Lâu Nhị phu nhân mới yên lòng lại.
Tiêu phu nhân khẽ nhíu mày.
Loại ân uy cùng dùng này chính nàng lúc ở bên ngoài lung lạc nhân thủ cũng thường dùng, không nghĩ tới hôm nay ở Lâu gia lại gặp một màn như thế. Nàng đã yên tâm mẫu thân Lâu Nghiêu ngay thẳng dễ bắt nạt, lại lo lắng Lâu Đại phu nhân khó đối phó.
Huống chi, bên trong sảnh đường này ngoại trừ thị tỳ cũng chỉ có năm người các nàng đang ăn uống nói chuyện phiếm, tương lai nếu tức phụ của Lâu Nhị công tử không vui vì chuyện này, chẳng phải là sẽ liên luỵ đến trên đầu mẹ con các nàng à? Trong lòng nàng không vui nhưng chỉ vì việc này mà đã phẩy tay áo bỏ đi thì không khỏi chuyện bé xé ra to, cố tình phản kích miệng lưỡi. Nhưng cái loại miệng lưỡi cong quẹo đấu khẩu này, nàng không có kiên nhẫn nhất, cho nên chỉ im lặng lại im lặng.
Thiếu Thương đột nhiên nói: “Bá mẫu, ngài đừng lo lắng, ta cá với ngươi, Nhị Thiếu phu nhân tất nhiên sẽ không so đo mảnh ngọc kia đâu.”
Lâu Nhị phu nhân ngây ngốc một chút, không tin tưởng lắm hỏi: “Thiếu Thương, ngươi nói thật à?”
Lâu Đại Thiếu phu nhân kinh ngạc nhìn qua.
Thiếu Thương làm ra dáng vẻ tươi cười chân thành nói: “A Nghiêu đã kể với ta, Nhị Thiếu phu nhân là Nhị công tử kết bạn lúc du lịch ở Giao Đông, là hòn ngọc quý ở chỗ đó. Lúc ấy Nhị công tử đi ra bên ngoài, tuy có Lâu bá phụ viết thư đồng ý việc hôn nhân nhưng trên người lại không có vật gì, nên hắn ta bèn tự tay rèn một mặt gương bạc làm vật tín ước, ngụ ý ‘Lòng này như gương sáng, đầu bạc nắm tay không nghi ngờ’. Ta e là tất cả mảnh ngọc trên đời này cộng lại cũng không sánh nổi cái gương này ở trong lòng Nhị Thiếu phu nhân đấy.”
Lâu nhị phu nhân vừa mừng vừa sợ: “... Ngươi nói đúng, nói rất đúng! Ta quên mất chuyện này.”
Lâu Đại Thiếu phu nhân hơi lộ vẻ hâm mộ, sợ bị quân cô trông thấy, bèn vội vàng đứng lên bảo thị tỳ đưa nước hoa quả cùng điểm tâm lên.
Thiếu Thương cười cúi đầu. Nói nhảm, sớm chiều chung đụng với Lâu Nghiêu mấy tháng, chẳng lẽ chỉ dùng để phong hoa tuyết nguyệt chắc? Nào có nhiều chuyện đời chuyện trăng sao để nói như vậy, tất nhiên nàng muốn làm rõ ràng quan hệ nhân mạch Lâu gia thậm chí một ngọn cây một cọng cỏ đều phải hỏi ra hết!
Đối với nữ nhi nhu hòa lại kiên định đánh trả lần này, Tiêu phu nhân thầm hài lòng. Vừa thầm nghĩ: Nói cách khác, Lâu Nhị phu nhân định việc hôn nhân của hai đứa con trai này đều vượt qua tông phụ Lâu thị, do Lâu Tế tự mình quyết định.
Lâu Đại phu nhân cũng khẽ mỉm cười, dường như không có chút không vui nào, lập tức phân phó thị tỳ gọi Lâu Nghiêu ở bên ngoài vào.
Lâu Nghiêu vẫn luôn chờ ở hành lang bên ngoài trong đình, lúc này hắn hí ha hí hửng bước vào trong đường, suýt nữa quên cả cởi giày.
Lâu Đại phu nhân cười nhìn chất nhi luống cuống tay chân chuẩn bị ngồi quỳ, nói: “A Nghiêu, ngươi tìm tức phụ này thật lợi hại nha, vừa rồi...” Bà ta còn chưa nói xong, thiếu niên đã trưng ra vẻ mặt hoa si: “Đúng nha, đại bá mẫu, ngài có ánh mắt thật tốt. Thiếu Thương rất thông minh đó, vừa thông minh lại vừa có thể làm việc, biết tất cả mọi chuyện! A phụ cũng nhiều lần khen nàng đấy!”
Sắc mặt Lâu Đại phu nhân cứng lại.
Thiếu Thương ra vẻ không vui, nhỏ nhẹ nói: “A Nghiêu, sao chàng lại thế? Đại phu nhân còn chưa nói xong mà. Chàng còn như vậy, lúc về ta nói cho huynh trưởng nhà ta, bảo hắn cũng bắt chàng đi đọc sách viết chữ! Đại bá mẫu, ngài nói tiếp đi, đừng để ý tới a Nghiêu...” Vừa nói nàng vừa quay đầu cười: “Bá mẫu, ngài đừng trách a Nghiêu, ngày thường chàng ấy rất có cấp bậc lễ nghĩa. Trong lòng của chàng ấy không coi bá mẫu là người ngoài đấy!”
Lâu Nhị phu nhân vui vẻ ra mặt, nói: “Ngươi nói đúng lắm, a Nghiêu nhà chúng ta rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhưng mà đứa nhỏ nhà mình dù sao cũng không thận trọng với trưởng bối như với người bên ngoài.”
Lâu Nghiêu vò đầu cười ngây ngô. Hắn cảm thấy vị hôn thê dù đang trách cứ mình cũng đều lộ ra dịu dàng đáng yêu, đơn thuần là xuất phát từ lòng quan tâm.
Thiếu Thương nở nụ cười dễ thân ngoài mặt, trong lòng lại khinh thường Lâu Đại phu nhân. Cắt, còn không bằng Tiêu chủ nhiệm đấy, ít nhất người ta còn có đao thật thương thật liều mạng đánh ra công lao, nếu thật ép buộc có thể một chọi mười, người trước mắt này chỉ biết âm thầm nói xấu!
Lâu Đại phu nhân im lặng một lát, vừa cười nói: “Cũng không có gì để nói. A Nghiêu, ngươi nhanh đi tìm Đại bá phụ ngươi về đi, đính hôn không phải việc nhỏ, rất nhiều chuyện còn cần ông ấy đến xử lý.”
Đôi mắt Lâu Nghiêu sáng lên, cười ha ha nhìn vị hôn thê một chút, sau đó chắp tay thở dài nhanh chóng lui ra ngoài.
Nói chưa được vài câu, Lâu Đại phu nhân đã để con dâu trưởng bên người mang Thiếu Thương sang trắc đường, chị em dâu các bà muốn cùng Tiêu phu nhân bắt đầu thương lượng chuyện lễ đính hôn. Thiếu Thương chậm rãi đứng dậy, tư thế mềm mại ưu nhã (Tang Thị huấn luyện khẩn cấp), Lâu Nhị phu nhân càng nhìn càng hài lòng, cười đến không khép được miệng.
Đi qua hơn phân nửa hành lang, bước vào trong cửa, chỉ thấy bên trong trắc đường tụ tập nữ quyến một nhà, có người mặc như thiếu phụ, cũng có người trang điểm như khuê các, đều là tức phụ Lâu gia cùng nhóm tiểu thư chưa gả. Hai phòng Lâu gia dòng dõi cực kỳ ngang nhau, đều là bốn nam bốn nữ, đích thứ nửa này nửa kia, xếp hạng tổng nhỏ nhất chính là nhị phòng Lâu Nghiêu cùng đích tôn Lâu Ly.
Thiếu Thương theo Lâu Đại Thiếu phu nhân giới thiệu, đều đi chào hỏi từng người, cử chỉ phù hợp, giọng điệu khiêm tốn, lúc đến người cuối cùng là Lâu Ly, nàng ta lại trừng Thiếu Thương lúc lâu, tức giận nghiêng đầu đi, không chịu làm lễ cùng Thiếu Thương. Lâu Đại Thiếu phu nhân xấu hổ, ha ha cười lướt qua, sau đó mời Thiếu Thương ngồi xuống, đám người nói chuyện phiếm.
Mọi người đang ngồi nói chuyện ôn hòa, dù là trong lòng có việc cũng sẽ không lộ ra, mọi người ngươi một lời ta một câu, hoặc trêu ghẹo hoặc bát quái, nói chuyện cực kỳ ăn ý. Thiếu Thương chú ý tới một thiếu phụ ngồi phía trên bên cạnh tay phải, mặt nhỏ dài, thần sắc cung kính đoan chính, là con dâu thứ Lâu gia, con dâu trưởng Nhị phòng, nhân vật nữ chính trong câu chuyện gương bạc vừa rồi.
Lúc Thiếu Thương vừa gặp nàng ta, còn thầm cảm thấy kỳ quái. Nghĩ thầm thiếu phụ ăn nói có ý tứ này mới nên là tức phụ của Lâu Đại phu nhân, mà con dâu trưởng vẻ mặt ôn hoà thậm chí mang theo mấy phần e sợ ngược lại nên là người trong phòng Lâu Nhị phu nhân mới đúng.
Lâu Ly nhịn nửa ngày, tới lúc nghe được các nữ quyến khen ngợi Thiếu Thương mỹ mạo nhã nhặn lần thứ mười tám, cuối cùng không nhịn được chua xót nói: “Ta thật không nghĩ ra nha, hôm đó Trình nương tử dữ dằn như vậy với Vương Linh a tỷ ở Vạn gia, hôm nay lại còn giả vờ chững chạc đàng hoàng.”
“A Ly!” Lâu Đại Thiếu phu nhân quát lên, con mắt đều trừng lớn.
Đám nữ nhân trong phòng hoặc quát nhỏ bảo Lâu Ly ngưng lại, hoặc giữ im lặng xem tình thế.
“Đúng đó, ta cũng không nghĩ tới.” Thiếu Thương mí mắt cũng không thèm nâng, đấu với một nữ sinh tiểu học có gì mà hay.
Lâu Ly thấy Thiếu Thương không phản ứng, tiếp tục nói: “Ngươi có thể gả vào nhà chúng ta, đó là cực kỳ may mắn. Nếu không phải Chiêu Quân a tỷ gả đi chỗ khác, làm gì đến lượt ngươi? Chắc ngươi không biết nhỉ, a mẫu ta rất thích Chiêu Quân a tỷ đó...”
“A Ly! Ngươi nói thêm câu nữa, ta gọi bá mẫu đến dạy dỗ ngươi!” Thân tỷ của Lâu Nghiêu giận tím mặt, làm bộ muốn đứng dậy.
Lâu Ly cũng giận dữ: “Đường tỷ, thế mà ngươi giúp đỡ nàng mắng ta!” Bởi vì nàng ta nhỏ tuổi nhất, ngày thường nhóm huynh tỷ tự phụ đều cực kỳ nhường nhịn nàng ta, nhất là vị đường tỷ đã gả đi này, ngày thường là yêu thương nàng ta nhất.
Thiếu Thương mỉm cười, ánh mắt ra hiệu cho Lâu Thị ở bên đó không sao, quay đầu nói: “A Ly vừa mới nói cái gì nhỉ? A mẫu ngươi cực kỳ yêu thích Hà Chiêu Quân à? Vậy ta không hiểu, Thất công tử là thân huynh trưởng của ngươi chỉ lớn hơn a Nghiêu hai tuổi, lớn hơn Hà Chiêu Quân ba tuổi, vì sao lúc trước không cho hai người bọn họ đính hôn?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt một thiếu phụ mặc váy vạt cong màu cam ngồi bên trái trong phòng đỏ lên, đám người còn lại cũng có thần sắc khác nhau. Ánh mắt Lâu Thị kia lại sáng lên, dường như cũng không ghét đệ phụ miệng lưỡi lợi hại.
Lâu Ly bị nghẹn gần chết, lớn tiếng nói: “Vậy… Vậy là bởi vì... Bởi vì...” Nàng ta còn nhỏ tuổi sao có thể biết nguyên do trong đó, từ lúc nàng ta bắt đầu hiểu chuyện thì Hà Chiêu Quân đã đính hôn cùng tiểu đường huynh rồi: “Bởi vì thúc mẫu càng thích Chiêu Quân a tỷ hơn!”
“Ồ! Thế à? Hóa - Ra - Là - Như - Vậy - Nha.” Thiếu Thương dài giọng, làm ra vẻ đã hiểu, giống như cười mà không phải cười.
Lâu Ly mặt đỏ tía tai, lời này ngay đến chính nàng ta đều cảm thấy đuối lý. Đừng nói nội bộ Lâu gia, ngay cả bên ngoài đều có không ít người biết Nhị phu nhân Lâu gia bất mãn với con gái duy nhất phách lối ngang ngược kia của Hà Tướng quân. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, làm gì có mẹ chồng nhà nào sẽ thích con dâu la hét ầm ĩ với con trai mình, còn hơi một tí làm nhục vị hôn phu.
“Được rồi!” Lâu Đại Thiếu phu nhân vỗ án quát bảo ngưng lại: “A Ly! Ngươi ngậm miệng! Nhanh chóng đi xin lỗi Thiếu Thương!”
“Ta không xin lỗi!” Cả khuôn mặt Lâu Ly đều đỏ lên, gọi to: “Tự phụ, ngươi không biết, Trình Thiếu Thương này cực kỳ đáng ghét, Vương Linh a tỷ đều nói với ta...”
“Các ngươi đang nói cái gì?!” Một tiếng nghiêm khắc vang lên, Lâu Đại phu nhân dẫn theo đông đảo thị tỳ nhanh chân đi vào trắc đường, đi phía sau là Lâu Nhị phu nhân cùng Tiêu phu nhân.
Ánh mắt Lâu Đại phu nhân nghiêm nghị đảo qua từng người, lúc lướt qua con gái út Lâu Ly còn hơi dừng lại một lát. Đám nữ tử thấy bà ta nổi giận, nhao nhao khom người ngồi quỳ chân, Lâu Đại Thiếu phu nhân ngập ngừng không dám nói lời nào.
Chỉ có Lâu Nhị Thiếu phu nhân ung dung đứng dậy, nói: “Đại bá mẫu, ngài tới thật đúng lúc, a Ly vừa mới nói đến chuyện tranh chấp của Trình nương tử cùng Linh nương tử Vương gia hôm đó, vừa rồi a Ly còn nói Thiếu Thương làm người đáng ghét đó.”
Lần này sắc mặt Tiêu phu nhân cùng Lâu Nhị phu nhân đều bắt đầu khó nhìn, Lâu Đại phu nhân mắt tinh thoáng nhìn bờ môi Tiêu phu nhân khẽ động, lập tức vội vàng tiến lên mấy bước, ‘Bốp’ một tiếng, đưa tay cho nữ nhi một bạt tai.
Lâu Ly bụm mặt, không dám tin nói: “A mẫu, ngươi... Thế mà...?” Tuy mẫu thân là người nghiêm khắc, nhưng có phần là buông thả với nữ nhi về già mới có là nàng ta. Lúc này lại đánh mình trước mắt bao người! Nàng ta càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt lập tức tuôn ra khỏi hốc mắt.
Lâu Đại phu nhân quả quyết, trầm giọng nói: “A Nghiêu cùng Thiếu Thương đã đính hôn, hôm nay là lần đầu nàng đến Lâu gia, ngươi nhục nhã nàng như vậy! Về sau ngươi còn có mặt mũi gặp đường huynh ngươi không? Uổng công a Nghiêu thường ngày thương yêu ngươi như vậy!”
Nghe mẫu thân nói chuyện chém đinh chặt sắt, lại mơ hồ có phần sấm rền gió cuốn, lúc này Lâu Ly mới sinh ra phần sợ hãi. Nàng ta không dám nói lời nào, nhưng trong lòng vẫn không phục, chỉ có thể dùng ánh mắt căm hận nhìn Thiếu Thương.
Lâu Ly không phục, mọi người đều nhìn ra được.
Lâu Nhị Thiếu phu nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi đi lên trước mấy bước, khom người nói: “Tiêu phu nhân thứ lỗi, ngươi cũng đừng bởi vì a Ly mà đau lòng lệnh ái không cho nàng gả tới nhé. Lại nói, sớm muộn gì a Ly cũng phải gả đi. Về sau lệnh ái cũng ít gặp nàng