Edit: Trúc
Mùa đông dính mưa quả thực là tìm chết, gia đinh cùng võ tỳ vây chung quanh xem xét tình hình không đúng, vội vàng kéo thiếu niên thiếu nữ vào trong phòng. Lúc đầu gia đinh Lâu gia còn không dám xác định, đợi đến khi nghe thấy tiểu công tử nhà mình ở trong đình viện nhiệt liệt thổ lộ bèn như cực kỳ quen thuộc đóng gói Lâu Nghiêu cùng Trình gia tiểu nương tử đưa đi huyện nha, mà hộ vệ võ tỳ Trình gia cũng chính mắt trông thấy hiện trường đương nhiên sẽ không chống đối.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, Tang Thị ở hậu viện huyện nha đang đối chiếu thu chi thì nhận được hai gói quà lớn: Một là tiểu chất nữ toàn thân ướt đẫm đã có dấu hiệu bị lạnh, một là tiểu công tử Lâu thị Hà Đông toàn thân ướt đẫm nhưng không có chút dấu hiệu bị lạnh nào.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, Thiếu Thương không có chút nào ngoài ý muốn ngã bệnh, choáng đầu nóng mặt chảy nước mũi, tay chân nàng như nhũn ra ngay cả chén canh cũng không nâng nổi, đờ đẫn đặt đầu xuống là ngủ mê man đi. Ngược lại Lâu tiểu công tử liên tục đi đường dài thân thể cường tráng tinh thần phấn chấn. Sau khi uống xong ba bát canh gừng thì ngay cả hắt xì cũng không có, hết nhìn đông tới nhìn tây nửa ngày không thấy được Thiếu Thương, còn bẽn lẽn hỏi có phải bữa tối nay ‘Cả nhà’ cùng nhau ăn.
Tang Thị cười tủm tỉm trả lời: Bữa tối nay ta và Trình thế thúc ăn cùng ngươi, có ngạc nhiên không, có bất ngờ không?
Trong lúc đợi bữa tối, phu thê Trình Chỉ bèn gộp lại tra hỏi Lâu tiểu công tử từ trong ra ngoài.
Tang Thị đỡ khuỷu tay trầm tư, thỉnh thoảng dò xét Lâu Nghiêu từ trên xuống dưới.
Trình Chỉ thì lại lần nữa bày ra sắc mặt lão nhạc phụ bắt bẻ, kéo dài giọng: “Ngươi biết hướng đi của chúng ta, đã gần ngay Lâm quận, lại nghe nói Đông quận có loạn, sao không tranh thủ thời gian đến xem Thiếu Thương?”
Lâu Nghiêu bị dọa đến liên tục khoát tay: “Không không, thúc phụ hiểu lầm ta rồi. Trước khi Đông quận xảy ra chuyện gia phụ đã đuổi ta về đô thành, nói hôn sự này ông sẽ suy nghĩ tỉ mỉ, sau đó ta mới chậm rãi cưỡi ngựa trở về. Nửa tháng trước khó khăn lắm ta mới trông thấy cổng lớn đô thành lại nghe nói Thái Thú Đông quận là Phàn Xương làm loạn. Ta… Ta vội vàng quay đầu ngựa lại tới tìm các ngươi! Mấy ngày trước, ở trên quan đạo gặp được một nhóm lão bộc nhà ta, họ nói gia phụ đã đồng ý hôn sự, bọn họ được phụ thân phái về đô thành đưa thư cho a mẫu!”
Trình Chỉ bĩu môi, xem như hài lòng giảm còn 80%.
Làm người giám hộ chịu trách nhiệm lại tự cho là thanh cao, ngày kế tiếp Trình Chỉ lập tức muốn đưa Lâu Nghiêu về Sơn Dương quận hoặc đô thành. Kết quả Lâu Nghiêu nghe tin Thiếu Thương sinh bệnh nằm trên giường, cho dù thế nào cũng không chịu đi. Dù sao Lâu gia có tiền bèn muốn mua một dinh thự ở lại huyện thành.
Trình Chỉ nghe xong đầu lập tức lớn như cái đấu, vội vàng kéo Lâu tiểu công tử vào sương phòng hậu trạch huyện nha thu xếp chỗ ở cho tốt. Hôm đó chất nữ cùng Lâu Nghiêu cãi lộn một trận, trong ngoài y lư nhiều người như vậy đều nhìn thấy, hắn từ thành phòng về nhà chưa đến nửa ngày việc đã truyền đến trong lỗ tai. Nếu như Lâu Nghiêu lại đi ra bên ngoài ở, người đến người đi, vậy còn không làm cho dư luận xôn xao chắc?
Cùng lúc đó, Tang Thị thì nhận được hai tin tức một tốt một xấu.
Tin tức xấu là, chất nữ mệt nhọc quá độ, tâm sự tích tụ tăng thêm ngâm mưa đông, phong hàn có vẻ như tăng thêm, trong đêm phát sốt nhẹ; tin tức tốt là, làm thế nào cũng không thể khuyên chất nữ rời khỏi y lư, bây giờ rốt cuộc có thể thuận lý thành chương xử lý thủ tục từ chức cho nàng.
Ai ngờ Thiếu Thương bệnh mấy ngày, từ đầu đến cuối tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, Tang Thị không khỏi càng thêm lo lắng. Cũng may y sĩ lặp đi lặp lại xác nhận, chắc chắn là mệt nhọc quá độ mà bị gió lạnh vào người, chậm rãi chăm sóc kiểu gì cũng sẽ tốt. Dù là như thế, Trình Chỉ vẫn mời đến một vị vu y nổi tiếng pháp lực cao cường lâu đời từ chỗ huyện Công Tôn sư huynh bên cạnh, ở hậu trạch huyện nha mạnh mẽ làm một buổi tế lễ.
Lại nói, từ khi phu thê Trình Chỉ đón lấy chất nữ, quả thực không có một ngày không quan tâm. Lúc rời khỏi đô thành lo lắng nàng vừa ăn đòn, tiểu hài nhi sẽ có gút mắc trong lòng, cả ngày thay đổi phương pháp mang nàng đi du sơn ngoạn thủy cưỡi ngựa thổi sáo yến khách thăm bạn.
Đến lúc tâm tình sáng sủa, người cũng rộng rãi khoan hậu được rồi, kết quả gặp gỡ nạn binh hoả, để nàng tuổi còn nhỏ đã phải nhìn một đống lại một đống người chết, còn phần lớn là tứ chi không được đầy đủ, tình trạng chết thê thảm. Về sau để nàng đi y lư phụ một tay, ai ngờ nàng lại để ý đến việc này, làm đã nghiêm túc lại có trách nhiệm.
Đi sớm về trễ, có chuyện ắt tự làm, mắt thấy mỗi ngày nàng từ y lư trở về càng ngày càng buồn bực đau buồn, Trình Chỉ cùng Tang Thị hận không thể cho mình một cái bạt tai. Phu thê không nhịn được cùng nhau nghiên cứu thảo luận lúc trước rốt cuộc là ai ra cái chủ ý ngu ngốc này hả?
“... A, ta nhớ ra rồi. Khi đó ta còn ở trong phòng dưỡng cái chân bị thương đó. Sáng sớm ngày kế đứng dậy đã nghe a Trữ nói Niệu Niệu đi y lư. Chỉ có chàng! Chỉ có chàng ra cái chủ ý ngu ngốc này!” Tang Thị lo lắng nhìn nữ hài mê man trên giường, đồng thời quay đầu oán hận trừng trượng phu
Trình Chỉ ngồi ở đối diện giường: “Không phải nàng vẫn cằn nhằn nếu đã đụng phải trận đại loạn này thì thuận thế cho Niệu Niệu kiếm chút thanh danh tốt, cái gì mà lòng dạ từ bi trách trời thương dân ấy. Trong huyện thành cũng có gia tộc quyền thế, chờ thanh danh tốt của Niệu Niệu truyền về đô thành, tương lai hôn phối cũng dễ dàng hơn chút.”
Tang Thị sờ khuôn mặt đỏ bừng nóng hầm hập của nữ hài, nói: “Chẳng lẽ cũng chỉ có thể đi y lư?”
“Chứ còn có thể đi chỗ nào? Là đi thành phòng nhìn mấy ngàn tráng đinh để trần nửa người làm việc hay là đi binh doanh nghe nhiều đại lão gia nói lời nói thô tục? Nếu không nữa thì ra khỏi thành đi trấn an dân chúng trong các thôn, nhỡ đâu đụng phải tặc phỉ lọt lưới thì phải làm sao bây giờ? Y lư lại khác. Ở trong thành, lại có hộ vệ gia tướng nhìn chằm chằm, dược liệu lương thực do nàng gom góp đưa qua, chẳng qua chỉ nấu mấy chén thuốc kiểm kê đồ mà thôi!”
Trình Chỉ cảm thấy mình rất oan “Huống chi ta thấy đoạn đường này Niệu Niệu qua núi thây biển máu đều không ngạc nhiên, chỉ mỗi cái y lư tất nhiên không đáng kể.”
“Chàng thì biết cái gì!” Tang Thị hạ giọng: “Niệu Niệu chính là tính tình như vậy đó. Nếu như bị làm nhục bất công, vậy nàng chắc chắn không chịu để bản thân uất ức chút nào, nhất định phải ăn miếng trả miếng ngay mới được. Nhưng nếu là bị thương tâm...” Nàng ta thở dài: “Niệu Niệu lại muốn giấu ở trong lòng, đè ép không để người khác biết.”
Trình Chỉ thở ngắn thở dài: “Đúng nha! Bệnh này vẫn phải nhanh tốt, đều sắp thành thân với người ta rồi.”
Tang Thị mặt không đổi sắc nhìn trượng phu: “Ta cảm thấy quên mất hai chuyện. Thứ nhất, ai nói là Niệu Niệu muốn gả cho Lâu công tử hả? Bát tự cũng còn chưa so đấy.”
Trình Chỉ vội vàng: “Vì sao không gả? Lâu gia chính là đệ nhất thế tộc ở Bành thành Hà Đông đó! Lại nói, a Nghiêu là đứa nhỏ tốt bao nhiêu chứ! Tuy miệng lưỡi hơi đần chút, nhưng có một trái tim nóng, những ngày này chẳng lẽ nàng không nhìn thấy?”
Nói đến chố tốt của Lâu tiểu công tử, Trình Chỉ quả thực có thể nói liên miên không ngừng: “Hôm qua dỡ linh đường của lão đại nhân, lão phu nhân muốn dẫn người nhà đỡ quan tài hồi hương, nàng và ta bận bịu không cách nào phân thân, chưa chắc không có sơ xót, đều là a Nghiêu chạy ra chạy vào thu xếp, từ thiếu than củi đến da lông làm tấm đệm trướng, còn một đường cưỡi ngựa đưa ra ngoài thành hơn mấy chục dặm. Lão phu nhân còn nói nếu không phải hai đại tôn nữ của bà đã sớm gả cho người ta thì nhất định phải đoạt lang tế cùng nhà ta đấy! Bây giờ trong huyện thành này có ai không khen nhà ta có phúc lớn, danh môn như Lâu thị Hà Đông thế mà ân cần chu toàn đi cầu hôn như thế!”
Tang Thị trợn mắt nói: “Lúc này mới mấy ngày, chàng đã đầy miệng ‘A Nghiêu a Nghiêu’, tương lai nếu chuyện không thành, xem chàng làm thế nào với cục diện khó xử này! Chàng quên chuyện thứ hai, Niệu Niệu không phải là ta với chàng sinh, nàng tự có a phụ a mẫu làm chủ hôn sự!”
Trình Chỉ im lặng, nửa khắc sau thở ngắn thở dài nói: “Ai nói không phải đây! Nếu như Niệu Niệu là nàng với ta sinh, ta lập tức vỗ án định hôn sự này! Ôi, cũng không biết tương lai Vĩ Vĩ có lang tế tốt như vậy không đây!”
Lần này đến Tang Thị cũng thở dài : “Đúng đó, nếu là Vĩ Vĩ, lang tế như a Nghiêu này ta cũng cầu còn không được! Cũng không biết rốt cuộc tự phụ định thế nào?”
“Còn có thể thế nào nữa, cứ chờ xem. Chỉ mong Nguyên Y a tỷ đừng phạm vào hồ đồ ở trên chuyện này mới được.” Trình Chỉ bất đắc dĩ nói.
Nhưng mà, hai phu thê đều đoán sai. Bọn họ nhận được đầu tiên lại là câu trả lời chắc chắn của Trình Thủy.
Sau khi Thiếu Thương mê man bốn ngày cuối cùng cũng hết sốt, hoàn toàn tỉnh táo lại. Trước đó dù thường tỉnh lại, nhưng từ đầu đến cuối ý thức nàng không rõ, tay chân vô lực không nghe sai khiến. Bây giờ dù thân thể vẫn suy yếu như cũ, nhưng tinh thần tỉnh táo, hiển nhiên không có gì đáng ngại.
Ngay cùng một ngày, phu thê Trình Chỉ nhận được một quyển thư nhà dùng binh lính cưỡi ngựa dán nhãn khẩn cấp đưa tới, trên phong ấn hỏa tốc chính là huy hiệu trong quân của huynh trưởng Trình Thủy nhà mình. Hai phu thê đờ ra với nhau, mở tin ra đọc, mới biết được hiện tại Trình Thủy đang ở ngay tại Thanh châu Bình Nguyên quận, cách chỗ Duyện châu Sơn Dương quận của Lâu phụ chỉ có hai ngày đường.
Ý trong thư của Trình Thủy rất đơn giản: Lâu thị là vọng tộc, Trình thị có thể kết thân cùng chính là chuyện may mắn lớn lao. Việc này chỉ hỏi ý của Niệu Niệu, nếu nàng đồng ý thì có thể kết quan hệ thông gia, nếu không đồng ý thì từ chối đi.
Trình Chỉ đọc ba lần phong thư nhà này, sau đó bật ngửa về phía sau: “Huynh trưởng thật là… Hôn nhân đại sự tất nhiên là thân phụ mẫu làm chủ, sao có thể nghe hài nhi! Niệu Niệu biết cái gì?”
“Chàng mới là cái gì cũng không biết.” Tang Thị khép lại quyển trục, đi ra ngoài: “Huynh trưởng giả heo ăn thịt hổ, thông minh của chàng đắp cả vào mặt rồi. Chỉ bằng tính tình cùng năng lực của Niệu Niệu, nếu tự nàng không đồng ý, chàng định ra việc hôn nhân cho nàng thì nàng cũng ầm ĩ cho chàng gà chó không yên! Ngược lại ấy mà...” Nàng ta mỉm cười: “Thì sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong lập tức quay người mà đi, rẽ ngoặt vài chỗ hành lang, trực tiếp đi vào trong phòng Thiếu Thương.
Lúc này a Trữ vừa rửa mặt cho Thiếu Thương xong, đang hầu hạ nàng dùng cháo hầm xương cùng bánh hấp mật, Thiếu Thương luôn luôn xin a Trữ cho mở một chút cửa sổ hít thở không khí, nếu không khắp phòng hơi bệnh cùng mùi đồ ăn khó chịu chết rồi.
Mặt A Trữ đen như đít nồi, nàng ấy trăm cay ngàn đắng hao hết công sức mới kéo được tiểu thư từ trong tay Diêm vương về, tiếp đó nuôi trắng trẻo mập mạp, tất nhiên cực kỳ không chào đón người không quý trọng công sức cố gắng của nàng ấy, bao gồm cả bản thân Thiếu Thương!
Thiếu Thương hết lời ngon ngọt, nũng nịu chơi xấu cộng thêm a Mai ở bên giúp đỡ, cuối cùng a Trữ mới chịu hé cửa sổ ra nửa ngón tay. Lúc đám người Tang Thị vào nhà, nàng ấy lại vội vàng đóng cửa sổ lại.
Tang Thị nhìn bóng lưng cứng rắn lúc a Trữ rời đi, quay đầu cười nói: “Nếu là lần sau ngươi lại không yêu quý thân thể, ta sẽ trói ngươi trả lại cho a mẫu ngươi. Ngươi cũng không ngẫm lại thay ta cùng thúc phụ ngươi, a phụ ngươi gửi gắm ngươi cho chúng ta, nếu ngươi có nguy hiểm đến tính mạng, ta và thúc phụ ngươi còn có mặt mũi về đô thành không chứ?”
Thiếu Thương nằm ở trên giường, hai tay khẽ nhấc làm động tác chắp tay cầu xin, miệng nói: “Thúc mẫu tha ta thôi, ta đã biết sai rồi. Những ngày này, a Trữ không cho ta chút xíu sắc mặt tốt nào đó.”
Tang Thị tiến lên ấn nữ hài về lại trong chăn đệm, lấy quyển lụa kia ra đưa cho nàng, nhặt phần quan trọng trong đó thông báo.
“Sao a phụ lại ở Thanh châu?” Thiếu Thương nhanh chóng đọc qua một lượt, ý niệm đầu tiên trong đầu lại là Trình phụ thật hợp với tâm ý của nàng, chẳng những dùng từ thông tục dễ hiểu, hơn nữa còn viết kiểu chữ nàng có thể xem hiểu.
Tang Thị dịch lại bốn góc chăn xong rồi mới nói: “A phụ ngươi kín miệng,