Tinh Hà Xán Lạn

Chương 43


trước sau


 
Edit: Trúc
 
Giống như lúc đến, quân đội giáp đen lông trắng lúc đi cũng có thứ tự như thủy triều.
Cùng lúc đó, đám người Trình phủ vội vàng tưới dầu lên đống củi rồi đặt thi thể nhà mình lên, muốn tập trung hoả táng sau đó phân biệt ghép lại, thi thể những tặc phỉ kia thì tùy ý ném ở khe núi chờ bị quạ thú gặm ăn. Thiếu Thương đứng đầu đám người, thổi sáo đưa tiễn những sinh linh vô tội này đi đến hoàng tuyền.
Tiếng sáo du dương truyền tới đoàn quân giáp đen vừa xuất phát, ‘Điệu cành trúc’ vốn vui tươi được nữ hài giáng âm cùng kéo chậm tiết tấu, tựa như gió xuyên qua rừng trúc đông lạnh, thanh lãnh mà ưu thương.
Lăng Bất Nghi mỉm cười nghiêng tai lắng nghe, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc hắn chợt đổi thành cực kỳ lạnh lùng chán ghét, khuôn mặt tuấn mỹ cao ngạo như khắc từ đá khuất dưới bóng râm. Sau đó hắn giơ roi ngựa lên cao, giục ngựa dẫn quân chạy đi.
Thổi xong một khúc, Thiếu Thương buông sáo xuống, lệ đã rơi đầy mặt. Hôm qua còn rất nhiều chàng trai cô gái nói cười vui vẻ, thân nhân bằng hữu của bọn họ rốt cuộc trông mong bọn họ trở về. Chuyện tới trước mặt, nàng mới phát hiện mình còn có rất nhiều chuyện bất lực.
Hai tỳ nữ may mắn còn sống sót tổng cộng xác nhận ra mười một tên tặc phỉ hành hạ các nàng từ bên trong tù binh. Thiếu Thương ngồi trong phòng nghe quần chúng ăn dưa bên ngoài loạn xị bát nháo quan sát ngũ mã phanh thây. Sau đó màn đêm buông xuống, bữa tối còn lại rất nhiều cũng không ngạc nhiên chút nào, nhất là những vú già tỳ nữ quanh năm yên ổn ở trong nội trạch kia, bị tình cảnh máu tanh buồn nôn gần như không ăn được gì.
Sau khi tử hình xong xuôi Lăng Bất Nghi lập tức lĩnh quân xuất phát đi đuổi bắt trùm thổ phỉ, để lại hai trăm quân giáp đen hộ tống đội xe Trình gia chạy tới Hoạt huyện, dẫn đội là vị thị vệ lớn tuổi cánh tay bị tên bắn vào kia.
Bây giờ Thiếu Thương biết ông ta họ Trương tên Thiện, đã có mấy trăm thạch quan trật, là phó tướng dưới trướng Lăng Bất Nghi, mà vị thị vệ mặt sẹo nhìn rất hòa khí tên là Lương Khâu Khởi, là huynh đệ ruột của vị thiếu niên Lương Khâu Phi thích nói leo kia.
Sáng sớm hôm sau, Thiếu Thương lại lần nữa mặc nam trang, cưỡi lên con ngựa bò sữa Tiểu Hoa yêu dấu.
Đám người Trình phủ, từ gia tướng hộ vệ băng bó vết thương đến tỳ nữ vú già đỡ xe mà đi, theo ánh nắng buổi sáng sớm nhìn qua, chờ đợi vị tiểu thư tuổi nhỏ mảnh mai này hạ lệnh lên đường. Thiếu Thương dùng sức vung cánh tay phải, vung vẩy roi trong không trung, bánh xe lốc cốc chậm rãi nhấp nhô. Nàng ngồi trên lưng ngựa nhìn lại, cuối cùng có thể sống mà rời sơn cốc giết chóc đổ máu này rồi.

Đội xe một đường đi về phía đông, lúc này ven đường cũng không còn bị tập kích quấy rối nữa. Thiếu Thương cảm thấy dù có tiểu tặc muốn cướp tiền, trông thấy đội quân giáp đen trầm mặc trang nghiêm cưỡi ngựa bên cạnh xe như thế cũng bị dọa trở về.
Tang Thị sau khi uống thuốc đã bớt sốt, dần dần thanh tỉnh, nàng ta áy náy nhìn Thiếu Thương tới thăm: “Vốn định mang theo ngươi đi chơi đùa bốn phía giải sầu một chút, không nghĩ ngược lại để ngươi chịu tội thế này, còn không bằng ở lại đô thành...”
Thiếu Thương vội vàng bảo nàng ta dừng lại: “Thúc mẫu tuyệt đối đừng nói như vậy! Bằng cái tính tình gây họa khắp nơi này của ta, nơi nơi không yên tĩnh, ở lại đô thành còn không bị a mẫu bóp chết ư? Lại nói, lần này thúc mẫu đưa ta đi ra ngoài là đúng, gặp nhiều danh sĩ như vậy, đi qua nhiều địa phương kỳ thú như vậy, bây giờ ngay cả tặc phỉ làm loạn đều được biết. Sau này về lại đô thành, lúc dự tiệc, còn không phải để ta khoe khoang thế nào thì khoe khoang thế ấy à? Ta muốn nói ta thần tiễn vô địch, bách phát bách trúng, một tên có thể bắn hai địch, đám giặc quả thực thua chạy như ngọn gió lướt trên cỏ...” Nàng lại giả vờ uy hiếp vú già tỳ nữ trong xe: “Các ngươi không được vạch trần ta đấy!”
Đám nữ tử đều bị chọc cười không ngừng, Tang Thị mang bệnh sắc mặt tái nhợt đều hiện lên một tầng đỏ ửng.
Thiếu Thương cũng không dừng lại thêm trong xe, vẫn luôn tất bật vòng qua vòng lại từ trước ra sau đoàn xe, vừa phải trông nom người bị thương có phát sốt chảy mủ không, lại phải hỏi thăm tình trạng con đường phía trước, còn phải chăm sóc Trình Vĩ cùng hai nam hài sinh đôi... Mới hơn nửa ngày nàng đã mệt đến toàn thân cứng ngắc đau nhức, cũng may Trương Thiện được phụ tử Lý gia tiếp đãi nói chuyện phiếm, không cần nàng hao tâm tổn trí chiêu đãi.
Lúc đi tới cách Hoạt huyện chỉ còn nửa ngày đường, đã nhìn thấy thúc phụ móng heo chia cách mấy ngày dẫn một đội quân lính dài từ bên trong điên cuồng phi ngựa tới. Đến gần thấy là nhóm Thiếu Thương, Trình Chỉ thật giống như đạp phải con nhím, gào khóc phi tới, sốt ruột rối rít hoảng hốt hô hào ‘Thúc mẫu ngươi đâu? Thúc mẫu ngươi đâu? Phu nhân đâu? Phu nhân đâu?...’
Thiếu Thương cười lạnh liên tục, vốn định xem thường một phen thì lại thấy râu hắn mọc tua tủa như gốc rạ, quần áo xốc xếch tinh thần sa sút xanh xao vàng vọt, trâm cài búi tóc đều cong vẹo, tiểu Trình đại nhân xưa nay tay áo phong lưu người như ngọc mới hai ngày không gặp đã biến thành Khổng Ất Kỷ(*).
(*) Khổng Ất Kỷ: (chữ Hán: 孔乙己; Bính âm: Kǒng Yǐjǐ) là tên một truyện ngắn của nhà văn Lỗ Tấn, cũng là tên nhân vật chính của truyện. Ông là một nhà nho lỗi thời, lập dị, dơ bẩn, nghèo nàn, song lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị, đến mức sự nghiêm nghị đó biến thành trò cười của bọn bình dân ngồi ở ngoài.
Không đợi Thiếu Thương há mồm, gia tướng bên cạnh đã chỉ chỗ xe ngựa của Tang Thị, Trình Chỉ lộn nhào tới, lập tức từ trong xe truyền đến tiếng thúc phụ gào khóc cùng tiếng Tang Thị vui đến phát khóc.
Thiếu Thương lập tức cảm thấy mình rất dư thừa.
Hỏi hộ vệ đi theo Trình Chỉ mới biết được, hóa ra hôm đó Trình Chỉ đi vào huyện thành Thanh huyện đã cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì huyện thành trừ hơi ít người chút còn lại mọi chuyện đều tốt, đi đến huyện nha lại phát hiện Huyện Lệnh sư huynh không ở đó, Huyện Thừa hỏi gì cũng không biết, chỉ nói từ ba ngày trước Công Tôn huyện lệnh dẫn binh vội vàng rời huyện, ngày trước mới cho người đến báo buổi chiều ngày hôm đó sẽ về.
Tiểu Trình đại nhân đần độn ngồi hơn một canh giờ cuối cùng đợi được sư huynh trở về, sau khi hỏi han một chút thì suýt nữa bị dọa vỡ mật. Dù cho đầu không thông minh lắm, hắn cũng lập tức ý thức được bây giờ ngược lại thê tử cùng chất nữ nấn ná ở bên ngoài mới là tương đối nguy hiểm.
Vì ngăn ngừa cho tặc phỉ tứ tán chui chỗ trống, Hoàng đế đã hạ lệnh cho quan lại các nơi đều phải trấn thủ thành trì không được tùy ý ra ngoài. Công Tôn sư huynh đành phải cho sư đệ đần mượn binh đi tìm người, vậy mà lúc này một đoàn người Trình phủ đã trốn vào nhà cho thợ săn đi tránh nạn.
Trình Chỉ mang theo đại đội nhân mã lượn quanh vài vòng giống như con ruồi mất đầu, sắc trời bắt đầu tối mới nghĩ đến trực tiếp đi đến thôn Lý Thái công tìm người, kết quả lúc đuổi tới trong thôn thì hiếu tử Lý ngũ lang đã dẫn trai tráng trong thôn đi trong đêm sờ soạng cứu phụ thân.
Trình Chỉ lòng nóng như lửa đốt, chỉ biết là nhóm thê tử hoàn toàn chính xác gặp được tặc phỉ, những người khác trong thôn còn không thể nói rõ Thái công nhà mình rốt cuộc là núp ở chỗ nào. Hắn lập tức ngay cả một khắc cũng không chờ được muốn đi tìm người, trong lúc trời tối đen đại đội nhân mã bối rối ngã vào một chỗ sơn cốc, ngược lại làm bị thương ba phần quân lính hộ vệ. Đến hừng đông ngày kế tiếp mới chỉnh đốn người ngựa xong. Trình Chỉ giờ đã thông minh, tìm một người dân bản xứ làm dẫn đường, tìm nhà ở cho thợ săn ở khắp trong rừng, đến sáng sớm hôm nay rốt cục mới tìm được đúng chỗ.
Kết quả lúc đến căn nhà kia, một đoàn người Thiếu Thương đã lên đường mà đi, chỉ để lại một đống tứ chi gãy lìa cùng vết máu đầy đất sau chiến đấu kịch liệt, ngoài nhà có đống lớn hiện trường hoả táng đã dập tắt. Sau khi Trình Chỉ tự động bổ não thì trực tiếp ngất đi, bị thị vệ hắt nước làm tỉnh lại khuyên hắn cố gắng nghĩ đám người Trình phủ đã được cứu viện binh đi, thế là lại một đường đuổi theo...
Nghe xong một đoạn lớn đầu thừa đuôi thẹo này, Thiếu Thương thật sự là giận không chỗ phát tiết. Đầu năm nay càng đầu óc không tốt càng có vận khí tốt, làm cho người ta hận ngứa cả răng. Thúc phụ móng heo này chạy loạn mấy ngày mấy đêm khắp núi đồi, thế mà một tên tặc phỉ cũng không gặp phải!
Lại nói, Tam thúc phụ Trình Chỉ thật sự là nhân vật điển hình từ trong bụng mẹ một đường gặp may mắn đến nay.
Sinh ra đã trắng trẻo đáng yêu, giống đại mỹ nam Trình Thái công nhất, giá trị nhan sắc của toàn bộ huynh đệ tỷ muội cộng lại cũng không sánh bằng một nửa hắn. Trình mẫu yêu hắn yêu muốn chết, dù là cuộc sống trong nhà có khổ cực thế nào cũng không để hắn phải chịu chút khổ cực nào. Sau đó không đến mười tuổi, huynh trưởng lại phất lên, người trong thôn đều bế Trình tiểu công tử lên mà khen tốt. Lại không mấy năm Tiêu phu nhân mạnh vì gạo, bạo vì tiền móc nối với mấy danh sĩ thế gia, thuận thế đưa Trình Chỉ lên Bạch Lộc sơn học hành lấy tiếng.
Lúc đầu Trình Chỉ học vấn nội tình gia thế đều mỏng tuyệt đối khó phòng ngừa đồng môn trên núi thờ ơ mỉa mai, ai ngờ gặp được sư huynh nhan khống thương tiếc hắn tuấn tú lại hồn nhiên ngây thơ, một đường chở chắn cho hắn đến khi mình tốt nghiệp ra làm quan (Cuối cùng Thiếu Thương cũng phát hiện đây là một thời đại chỉ xem mặt mũi nghiêm trọng). Bên ngoài loạn thế, khói lửa ngập trời, Trình Chỉ lại vui vẻ rộn ràng ở trong núi không tranh quyền thế đọc sách và học.
Trước khi rời khỏi núi còn được sơn chủ gả nữ nhi cho, từ đây cha vợ cùng anh vợ yêu thương Tang Thị cũng che chở hắn mưa gió không lọt quan trường trôi chảy, tiết kiệm rất nhiều sức lực cho Trình phụ.
Cuối cùng Thiếu Thương cũng biết vì sao mình vẫn luôn nhìn thúc phụ nhà mình không vừa mắt, làm một hài tử từ nhỏ vận khí kém trông thấy dạng như Trình Chỉ, có thể không ghen ghét dữ dội à?!
Nói dông dài cùng Tang Thị nửa canh giờ, Trình Chỉ mới ra ngoài thiên ân vạn tạ với Trương Thiện cùng phụ tử Lý gia. Trương Thiện thì cũng thôi đi, nói ‘Chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc’, thế là Trình Chỉ lập tức biến đầy ngập hoảng sợ bối rối thành lòng biết ơn toàn bộ trút xuống trên người phụ tử Lý gia, lập tức muốn kết thông gia tại chỗ.
Trình Chỉ tỏ vẻ: Cha vợ bên kia đã có chủ trương đối với trưởng nữ Trình Vĩ của hắn, nhưng mà hai nhi tử sinh đôi còn độc thân đây! Bề ngoài cũng khá, gân cốt cường tráng, ngài xem chọn một đứa nhé?
Lý Thái công nghĩ tuy Trình gia là nhà mới nổi, nhưng mắt thấy có xu thế thịnh vượng lập tức rất sảng khoái đồng ý. Để biểu hiện thành ý, Lý Thái công nói rõ ràng nội tình trong nhà ra, tỏ vẻ: Mặc dù bây giờ ta chỉ có tôn tử không có tôn nữ, hai cô con dâu vừa có thai nhìn tướng lại là thai nam, nhưng trông thấy Ngũ lang nhà ta không, gần đây hắn cùng tiểu thư nhà thế giao vụng trộm nắm tay nhỏ hôn miệng nhỏ. Ta cũng làm như không biết đấy, về nhà ta lập tức đi cầu hôn, hai năm này để bọn nó dùng sức rất nhanh sẽ có!
Lý ngũ lang: A phụ... Xin để ý mặt mũi...

Trình Chỉ còn cực kỳ tri kỷ nghĩ đến người Lý gia cũng đang lo lắng bèn nhiệt tình khuyên hai phụ tử nhanh chóng phi ngựa về nhà. Dù sao hiện tại gia tướng Trình phủ tăng thêm hộ vệ quân lính sư huynh mượn tới, tự vệ đến Hoạt huyện đã đủ. Phụ tử vui sướng đồng ý.
Nhưng mà lúc khuyên quân giáp đen lui thì Trình Chỉ lại đá vào tấm sắt. Trương Thiện tỏ vẻ ‘Quân lệnh không thể trái’, nhất định phải tận mắt nhìn thấy bọn họ đi vào Hoạt huyện mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Thế là, nửa ngày tiếp theo, Trình Chỉ không đi ra khỏi xe ngựa của Tang Thị, ngay cả đám người A Trữ đều bị đuổi ra ngoài. Mấy thứ như bưng trà, cho ăn cơm, đổi gói thuốc gì đó tất cả đều một tay hắn bao hết.
Thiếu Thương xụ mặt trừng mắt, không nói một lời, trong lòng tức giận mắng một trăm lần ĐMM. Nể mặt thúc phụ móng heo dù đầu óc không tốt nhưng đối với Tang Thị thật chân ái, nàng cũng thành thật tiếp tục tạm thay gia chủ thống lĩnh đội xe.
Sắp đến trước cửa thành Hoạt huyện, Trương Thiện đâu ra đấy tiến lên chắp tay cáo từ, đồng thời kiên quyết từ chối hai hộp thỏi vàng Thiếu Thương tìm ra từ bên trong hòm xiểng của thúc phụ, còn nói: “Nếu tiểu thư muốn cảm ơn, ngày sau có thể tự mình cảm ơn thiếu chủ công nhà ta.”
Thiếu Thương nở nụ cười cứng đờ: “Đương nhiên, đương nhiên...” Chỗ này có hai vấn đề. Thứ nhất, bưng hai hộp vàng đi khen thưởng Lăng Bất Nghi, hành động kinh hãi như vậy nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. Thứ hai, nàng thật hi vọng đừng lại gặp Lăng Bất Nghi.
Trình Chỉ đóng giữ ở Hoạt huyện nhiều năm, quân tốt trông coi cửa thành nhận ra hộ vệ cùng vú già Trình phủ, lúc này mở cửa nghênh đón.
Theo cửa thành chậm rãi mở rộng, đập vào mắt là màu trắng rợp trời. Người đi đường cũng rất nhiều người đốt giấy để tang, tiểu tốt mở cửa thành ra ở một bên gạt lệ, cúi đầu lầm bầm: “Tiểu Trình đại nhân, cuối cùng ngài đã trở về rồi...”
Thiếu Thương có ngu ngốc đến mấy cũng phát hiện ra không ổn, bèn vội vàng túm thúc phụ còn anh anh em em trong xe ra.
Trình Chỉ đứng ở cửa thành, sững sờ nhìn về phía dân chúng mang đồ tang đầy đường, thậm chí sát đường còn đóng quan tài. Hắn mờ mịt một lát lúc tỉnh hồn lại lập tức dặn dò thê tử chậm rãi đi, chính mình vội vàng trở mình lên ngựa chạy về phía huyện nha, Thiếu Thương vội vàng giục ngựa đuổi theo.
Vượt qua hai con đường, bốn căn đại viện huyện nha cao lớn mộc mạc đứng lặng trước mắt hai thúc cháu, bậc thang đá xanh vẫn sạch sẽ như trước, nhưng mà trước cửa trên nóc nhà cũng treo rất nhiều cờ chiêu hồn màu trắng, tung bay theo gió như tuyết lớn đầy trời.
Hai chú cháu đều choáng váng.
Trình Chỉ nghĩ: Hỏng rồi, vì vội vàng tìm người, căn bản không hỏi thăm sư huynh xem Hoạt huyện thế nào.
Thiếu Thương nghĩ: Không phải Lăng Bất Nghi nói Hoạt huyện không có việc gì à? Chẳng lẽ hắn cũng là đồ lừa đảo?!
Đợi đến lúc nha lại(*) ra trông thấy Trình Chỉ, hắn ta lập tức nhào người quỳ xuống khóc ròng ròng, lặp đi lặp lại cũng là câu nói kia: “Tiểu Trình đại nhân cuối cùng đã đến, đến...” Lại thêm một câu: “Lão Trình đại nhân đã qua đời...!”
(*) Nha lại: Một chức quan nhỏ trong nha môn.
Trước mắt Trình Chỉ biến thành màu đen, thân thể nhoáng một cái, mắt thấy sắp té xỉu, Thiếu Thương vội vàng đỡ thúc phụ không đáng tin lắm này. Ai ngờ Trình Chỉ không chịu để nàng đỡ, nằm trên bậc thang huyện nha không chịu ngẩng lên, nghẹn ngào khóc rống.
Huyện Lệnh Hoạt huyện cũng họ Trình, nhưng khác với nhà Thiếu Thương, người ta xuất thân là gia tộc quyền thế ở Hà Nam. Trình Huyện lệnh tuổi gần sáu mươi, làm người ôn tồn lễ độ, nói là một quan lại thì càng giống là phu tử hòa ái không nỡ trách phạt học sinh.
Làm đồng liêu mấy năm, lão Trình đại nhân thường ngày đối xử với thuộc hạ cùng họ là Trình Chỉ giống như nhi tử ruột của mình, công vụ càng là tay nắm tay dạy bảo. Thật ra lão Trình Huyện lệnh thân thể vẫn không tốt, nếu không phải trong loạn thế con cháu Trình gia hao tổn quá nhiều, bây giờ gia tộc không người kế tục trong quan trường, ông ấy cũng không cần tuổi đã cao còn phải làm quan.
Lão nhân gia say rượu thường thích lải nhải: Qua hai năm nữa ta được trí sĩ(*), cuối cùng có thể trở về nhà phẩm rượu đọc sách, tiêu khiển phong nhã...
(*) Trí sĩ: Tương đương nghỉ hưu.
Lúc này Trình Chỉ sẽ ở bên cười nói: Lời này ngài nói mười tám lần rồi, tốt xấu gì lại đảm đương thêm mấy năm. Sau này lại có Huyện lệnh lợi hại, ta ăn không tiêu!
Ba ngày trước, phản tặc bỗng nhiên nổi lên, chỗ Hoàng đế dừng chân tất nhiên là đã sớm chuẩn bị, chưa bị động đến, nhưng không ngờ giặc cùng đường, tán binh chẳng những không hết hi vọng đầu hàng, còn bị người có ý kích động cướp bóc bốn phía. Trong đó có một nhóm tặc phỉ cực kỳ hung mãnh nhào về phía vùng giàu có đông đúc bên cạnh là Hoạt huyện.
Mấy năm thái bình, phần lớn dân chúng đã buông lỏng cảnh giác, cuối cùng lão Trình Huyện lệnh phản ứng nhanh, vội vàng đóng chặt cửa thành, lệnh quân lính cùng tráng đinh trong thành đến trợ chiến thủ thành. Dù Hoạt huyện không nhiều lính phòng giữ, nhưng cũng may mấy năm nay đã tu sửa phòng vệ thành cực kỳ vững chắc, tặc phỉ nhất thời không thể công phá. Dân chúng trong thành có tường thành dày nặng che chở, nhưng dân chúng nông thôn ngoài thành lại không có, bất ngờ không đề phòng, hai thôn ngoài thành tử thương thảm trọng.
Thế là, một màn chiến sử cổ đại thu nhỏ thường thấy nhất cũng bi thảm nhất xuất hiện lần thứ N.

Tặc phỉ xua đuổi người già trẻ em bắt từ trong thôn đến dưới cửa thành, uy hiếp lão Trình Huyện lệnh mở cửa thành. Nếu không mở thì sẽ giết, nói xong lập tức chọn lấy một đứa nhỏ vẫn khóc nỉ non đặt ở đầu mũi thương cho đám người trên cửa thành nhìn xem.
Bên trong thành là dân chúng của lão Trình đại nhân, mấy thôn ngoài thành cũng thế, ngày thường thu thuế phân công lao dịch không quên bọn họ. Lúc này sao có thể bỏ mặc bọn họ. Lão Trình Huyện lệnh lập tức tạm biệt lão thê cùng ấu tôn (nhi tử chết sớm), dẫn gia tướng cùng một nửa quân lính, thêm tráng đinh tự nguyện trong thành ra ngoài nghênh chiến.
Trước khi đi, lão nhân gia tóc trắng xoá nghiêm nghị hạ lệnh muốn tiểu lại ở cửa thành sau khi bọn họ ra khỏi cửa thì đóng chốt cổng lại, lấy nước đồng hàn chết, không diệt sạch tặc phỉ không được mở thành!
Thật ra tất cả mọi người biết địch ta cách xa, chút nhân mã này sao có thể giết được tội phạm. Lão Huyện lệnh cũng biết, chẳng qua ông ấy chỉ muốn đánh giết bọn thổ phỉ để tiện cho những dân chúng bị bắt tới kia chạy trốn mà thôi. Đánh giết nửa ngày, quả nhiên dân chúng bị bắt giữ chạy trốn tứ tán, nhưng đội ngũ trong thành xuất chiến cũng tử thương hơn phân nửa, mắt thấy toàn quân sắp bị diệt thì cứu binh tới.
Dũng tướng dưới trướng Hoàng đế lập tức chia quân ra tiễu phỉ, trong đó hai đội quân nghe tin chạy đến Hoạt huyện. Sau khi đánh giết hơn phân nửa đám tội phạm này, giặc còn lại chạy tứ tán. Đám người trên cửa thành thấy thế, khóc lóc đập chốt cửa thành bị hàn chết ra, nhưng có tìm thế nào cũng không tìm được bóng dáng lão huyện lệnh. Sau đó kiểm tra chiến trường, mới phát hiện thi thể lão nhân thiếu một bên cánh tay.
Tang Thị nghe tin không để ý chân bị thương tập tễnh chạy đến huyện nha, quỳ trước linh cữu lão Trình đại nhân khóc rống không ngừng; Trình Chỉ đã đổi đồ trắng, nước mắt bị gió lạnh đông ở trên mặt, khăng khăng muốn túc trực bên linh cữu cho vị lão nhân đối xử với hắn như người thân này. Nước mắt Thiếu Thương đảo quanh trong hốc mắt, rất tự giác đi ra bên ngoài tìm mảnh vải trắng quấn ở trên lưng, cũng cùng nhau quỳ trước linh cữu.
Tiếng khóc khàn giọng đầy phủ, Trình lão phu nhân toàn thân đồ trắng lại cười khẽ, nói với Trình Chỉ: “Có thể né qua loạn thế, sống đến số tuổi này, chúng ta cũng không uất ức gì. Con ta chết sớm, đại nhân sớm coi ngươi như nhi tử ruột, ngươi ở linh cữu cùng ông ấy ba ngày. Ba ngày sau đó, không thể cứ giữ thái độ như tiểu nữ nhi thế này được, trong huyện còn có rất nhiều chuyện cần ngươi làm.”
Trình Chỉ khóc khàn cả giọng, đã nói không nên lời, qua thật lâu, mới chết lặng gật đầu.
Lão phu nhân lại hòa nhã nói với Tang Thị: “Ta cùng ông ấy đều đã trắng cả tóc, cũng coi là bạch đầu giai lão. Hi vọng tương lai ngươi cùng Tử Dung cũng được như chúng ta, ân ái cả đời, một lòng không đổi. Trên người ngươi đang bị thương, đừng có hành hạ bản thân như vậy.” Nói xong thì gọi vú già bên người cứng rắn đưa Tang Thị đi dưỡng thương.
Màn đêm buông xuống, ở hậu trạch huyện nha, Thiếu Thương ngồi xổm ở bên giường thay thuốc cho Tang Thị, nàng không nhịn được nói: “Lão huyện lệnh đã lớn tuổi như vậy, vì sao còn muốn ra khỏi thành mạo hiểm, gọi gia tướng cùng tướng sĩ ở thành đi không được sao? Như thế cũng tương đương với làm hết chức vụ mà. Ông ấy lớn tuổi như vậy, ta nghĩ bệ hạ sẽ không trách cứ ông ấy.”
“Đây không phải vì Hoàng đế.” Tang Thị khóc hai mắt đỏ bừng, lúc lâu sau mới trịnh trọng nói: “Bệ hạ sẽ không trách cứ, nhưng các nhà các tộc đều nhìn, vạn mắt trông chờ, không có phần chí khí này, con cháu Trình thị Hà Nam sao có thể có mặt mũi vào triều tranh quan?”
Nhìn Thiếu Thương bị dọa đến không dám nói lời nào, Tang Thị tự thấy giọng điệu mình quá nặng. Nàng ta vuốt mái tóc nữ hài, hòa nhã nói: “Chúng ta xuất thân danh gia vọng tộc, nên đã mạnh hơn so với thứ dân một chút. Gặp địch ra trận trước, gặp nạn đảm đương trước. Nếu không dựa vào cái gì mà người ở trên cao lại được dân chúng cung dưỡng? Nếu như chỉ cầu an toàn tạm thời, sao có thể xứng đáng với phần mộ tổ tiên?”
Thiếu Thương ngập ngừng mấy lần: “...Trình gia chúng ta, còn chưa danh gia vọng tộc mà.”
Tang Thị thản nhiên cười: “Về sau cố gắng sẽ phải. Từ đời a phụ ngươi cùng thúc phụ ngươi trở đi, mỗi đời con cháu đều anh dũng đi đầu, chuyên cần gắng sức. Sau khi chúng ta chết, sẽ đứng bài vị cao cao ở trên từ đường, để con cháu đời sau kính ngưỡng, liên miên không dứt. Trình lão đại nhân là vì cứu bách tính mà chết, hy sinh vì nghĩa, là bậc đại hiền. Đây là chết có ý nghĩa.”
Thiếu Thương lại nói không ra lời.
Ở thời đại kia của nàng, có rất nhiều tác phẩm đều công kích danh gia vọng tộc mù mờ cổ hủ ra sao, kéo chân thời đại ra sao, an phận một chỗ thỏa hiệp bình định ra sao. Một trong số rất nhiều chiến tích của các Hoàng đế đều là phá hủy lực lượng thế gia, đập vỡ quyền thế thế lực gia tộc.
Nhưng thời đại này con cháu thế gia lại là nhiệt huyết tràn đầy, đao kiếm ở bên, núi đao biển lửa ta vẫn độc hành.
Đồng thời, nàng cũng lần đầu nhận thức được thế nào là gia tộc. Nếu như nàng được Trình gia che chở, hưởng thụ phần cơm áo vô lo này, vậy coi như nàng không thể làm vẻ vang thêm vinh dự cho Trình gia, cũng tuyệt đối không thể bôi đen gia môn. Ví như tùy ý phóng túng, đầu hàng địch phản quốc gì đó.
Nàng yếu ớt thở dài, thời đại này muốn sống thật tốt là không dễ dàng nha.
 
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện