Tinh Hà Xán Lạn

Chương 39


trước sau


Quyển hai: Bách xanh xanh trên mộ, đá chồng chất bên trong khe.
Edit: Trúc
 
Ánh lửa ngút trời, hơi khói cuồn cuộn đen đặc phun ra, nhuộm bầu trời thành máu tanh màu xám mơ hồ, bốn phía sông sâu rừng rậm, tiếng chém giết rung trời, phía trước là hộ vệ cùng gia tướng Trình phủ, ra sức ngăn cản từng lớp từng lớp ‘Tặc phỉ’ tràn lên.
Thật ra Thiếu Thương cũng không biết bọn họ có phải tặc phỉ không hay là tàn binh bại tướng nơi nào tới. Bởi vì áo giáp trên người bọn họ dính đầy vết máu thoạt nhìn như là có cơ cấu.
Lúc này, trên mặt đất có một tên cướp chưa chết phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, nàng nhìn một chút nhận ra một lúc trước người này còn quơ đao lớn điên cuồng gào thét vọt về phía các nữ quyến, nàng bèn quay đầu nói với một thị vệ: “Chỗ này còn một người.” Thị vệ kia lĩnh mệnh, xách đao tới hung ác đâm mấy lần, theo tiếng kêu thảm trầm thấp cùng một chút máu tóe lên, lại một người mất mạng. Ưa mi phò phò.
Non nửa năm trước, Thiếu Thương vẫn là một nữ thanh niên dù họa phong thanh kỳ(*) nhưng rốt cuộc tam quan vẫn bình thường, đụng phải gián chuột cái gì đó cũng sẽ gọi to hai tiếng. Mà bây giờ nàng nhìn xem người chết không nguyên vẹn tay gãy chân đứt đầy đất đã lông mày cũng không nhíu một cái.
(*) Họa phong thanh kỳ: Hiện được dùng rất nhiều trên mạng, các diễn đàn, blog, có ý chỉ hoa lạ, kỳ dị. Ý gốc là thanh tú, mới mẻ độc đáo, có thể dùng hình dung một người, cũng có thể dùng để hình dung một việc.
Nàng cúi đầu nhìn xem bản thân, bộ thường phục nam bằng gấm dày mầu tối viền sặc sỡ này là mấy ngày trước đây Tang Thị vừa đổi cho nàng, vốn muốn mặc đi xem thi đấu bóng đá, bây giờ lại dính vết máu loang lổ. Mồ hôi theo gáy chảy đến phần lưng, làm dính nội y bằng lụa vốn mềm mại vào người, mồ hôi ẩm ướt lạnh lẽo khó chịu. Cái gọi là vui quá hóa buồn chính là miêu tả tình cảnh trước mắt của nàng.
Hôm đó sau khi đuổi Lâu công tử bày tỏ lệch lạc đi, đội xe một đường đi về phía đông, phong cảnh ven đường đẹp đẽ, mấy ngày liền trời trong không tuyết.
Còn chưa ra Tư Lệ(*), vết thương bị đánh của Thiếu Thương đã tốt rồi. Nàng cảm thấy ngờ vực, năm đó nàng đánh nhau dẫn đến cánh tay bị nứt xương rất nhỏ, còn không đau dữ dội như bị đánh đòn lần này, khi đó nàng phải nghỉ ngơi nửa học kỳ, sao lần này mới sáu bảy ngày đã tốt rồi?
(*) Tư Lệ: Địa danh cổ dùng để chỉ Trường An và Lạc Dương trong thời cổ đại , và mỗi triều đại là một vùng khác nhau . Nó cũng là một tên chính thức trong các triều đại nhà Chu và nhà Hán, cho đến khi nhà Đường bị bãi bỏ.
Chẳng lẽ thân thể này chất lượng tốt? Vậy vì sao lúc trước nàng làm đầu heo lâu như vậy? Đều là thuốc trị thương giống nhau mà. Suy nghĩ kỹ mấy ngày, cuối cùng Thiếu Thương ra kết luận, chất lượng thân thể này chủ yếu biểu hiện ở trên gân cốt mà không phải bề ngoài.

Nói đến hình tượng, nếu như nàng gặp phải bạo lực gia đình, có thể bị hủy dung, nhưng cũng có thể tham gia lớp Kickboxing(*) tự vệ luyện thành cao thủ đánh lại, sau đó còn cắn ngược lại một cái ‘Chú cảnh sát, chú nhìn mặt tôi còn chưa rõ à’. Á, sao nàng có thể nghĩ việc xấu trôi chảy đến thế chứ.
(*) Kickboxing: Là một nhóm các môn thể thao chiến đấu độc lập dựa trên đá và đấm, lịch sử phát triển từ karate, Muay Thái và boxing của phương Tây. Kickboxing được thực hành để tự vệ, tập thể dục, hay như một môn thể thao tiếp xúc.
Ngoài ra, nàng còn phát hiện thân thể này mang thiên phú âm nhạc.
Lúc nhận cây sáo kia, Thiếu Thương còn có phần thấp thỏm, bởi vì năm đó nàng ở trên lớp nhạc khí tự chọn có danh xưng ‘Hoa cúc kéo cưa sắt’, ai ngờ Tang Thị mới dạy mấy ngày, ngón tay của nàng dường như tự lĩnh ngộ tất cả, thổi bài ‘Điệu cành trúc’ êm tai sống động. Xem ra, gene của Trình Thái công không lãng phí. Chờ tương lai nàng phát tài có rảnh rỗi sẽ sửa sang lại Cao Sơn Lưu Thủy gì đó, tăng lên một chút văn hóa hợp cách, miễn cho suốt ngày bị người ta coi là mù chữ.
Sau khi xác định căn bản bên trong, Tang Thị bắt đầu dạy nàng luyện tập hít thở, hít vào thở ra đều đều kéo dài. Vì đạt thành mục đích này, Tang Thị hùng hồn yêu cầu Thiếu Thương mỗi ngày đều phải cưỡi ngựa, đi bộ, đảm bảo giấc ngủ cùng ăn uống điều độ. Có khi là cực kỳ mệt mỏi, cho dù cắm trại bên ngoài hay là lắc lư trên xe ngựa, Thiếu Thương cũng có thể nằm xuống là ngủ. Đối với nữ hài ngoan ngoãn như vậy, Tang Thị có phần bất ngờ, nàng ta còn tưởng rằng phải phí rất nhiều sức mới có thể làm Thiếu Thương ngoan ngoãn.
Ngày hôm đó, trong đêm, Tang Thị nói với trượng phu: “Chàng nói xem chúng ta có cần tìm mấy đứa nhỏ nhanh nhẹn đưa đến chỗ Kiềm Tăng học nghề không? Có lẽ tương lai chúng ta còn cần dùng đến.” Vừa đấm vừa xoa nghĩa là nhất định phải cứng rắn lay động, mới có thể có hiệu quả mềm ra.
Trình Chỉ lập tức hiểu ý thê tử, ánh mắt trôi về phía lều vải của Trình Vĩ cùng hai nhi tử sinh đôi kia, lúc lâu sau mới nói: “... Ta nói này, chúng ta có thể nghĩ đến chiều hướng tốt không. Có lẽ mấy nhi tử của chúng ta không cần đến đâu nhỉ?”
Tang Thị không nói lời nào, lẳng lặng nhìn trượng phu. Trình Chỉ sờ mũi một cái nói: “Nhưng mà nhân tài khó có được, để tránh tuyệt kỹ như thế thất truyền, chúng ta không ngại đưa mấy người qua... Khụ khụ, qua học một chút bản lĩnh, được thêm kiến thức, khụ khụ...” Nhưng nếu chuyện như vậy xảy ra, thật đến lúc đánh, hắn nhất định sẽ không đóng vai người xấu!
Bạn nhỏ Trình Vĩ chín tuổi chợt hắt hơi một cái, Thiếu Thương nằm ở bên cạnh nàng vội vàng giúp nàng chỉnh lại chăn, nói dông dài: “Về sau ngươi mà lại đọc sách trong đêm, ta nhất định nói cho thúc mẫu!”
“Các ngươi không cho ta đọc sách trên xe mà.” Trình Vĩ lẩm bẩm.
Thiếu Thương nói: “Xe đi xóc nảy, ngươi lắc lắc lư lư nhìn chữ, còn muốn đôi mắt này không hả?”
“Vậy ban ngày ta đi ngủ trong xe a Quảng a Viễn, buổi tối lúc hạ trại cũng không cần ngủ, có thể đi học.”
Thiếu Thương xụ mặt: “Người sống theo mặt trời, nên mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ. Ngươi đảo lộn ngày đêm thế này, làm hỏng thân thể, cẩn thận tương lai sống không thọ!” Thế mà bây giờ nàng có thể nói đến lý thuyết sinh trưởng của sinh vật với vẻ nho nhã như vậy, thật sự là quá đáng mừng.
Trình Vĩ vẫn giãy dụa: “Trong sách nói Tây Thục có một tộc, lấy cát sáng trong sơn cốc mà sống, nhất định phải trong đêm mới có thể khai thác được. Tộc nhân tuổi thọ cũng không ngắn. Huống chi ta cũng sẽ không đảo loạn ngày đêm mãi mãi, đến trong huyện lại sửa đổi là được.”
“Ngươi lại không chịu nghe, có tin thúc mẫu đốt sách của ngươi đi không?” Thiếu Thương lười làm ra vẻ ân cần dạy bảo, trực tiếp uy hiếp.
Trình Vĩ kinh sợ nói: “Đốt sách chỉ có Bạo Tần gây nên!”
“Ban đầu Tần Thủy Hoàng mời Hàn Phi(*) làm việc cũng là khai sáng đầu óc đó, về sau Hàn Vương Tôn thế nào?” Phải biết, giữa phụ mẫu khai sáng cùng Bạo Tần chỉ cách nhau có một bước nhỏ, phần tử trí thức cứ ngây thơ như vậy!
(*) Hàn Phi: Sống cuối đời Chiến Quốc, trong giai đoạn Tần Thủy Hoàng đang thống nhất Trung Hoa. Ông thuộc dòng dõi quý tộc nước Hàn (được gọi là "công tử"), thích cái học "hình danh." Gốc của học thuyết này là ở Hoàng Đế, Lão Tử. Hàn Phi có tật nói ngọng, không thể biện luận nhưng giỏi viết sách.
“Cái đó... Vậy ta đến trong huyện lại đọc sách vậy...”
Không sai! Tiểu cô nương Trình Vĩ chính là mọt sách ‘Hiếu học không bằng thích học’ trong truyền thuyết. Tựa như Thiếu Thương được di truyền máu văn nghệ của Trình Thái công, Trình Vĩ cũng di truyền tập tính tay không rời sách chân không bước ra khỏi nhà của Tang Thái công. Lúc trong Trình phủ ở đô thành, Thiếu Thương gần như không nhìn thấy vị đường muội này; ở Bạch Lộc sơn, trừ học đường cùng thư phòng, cũng không có người nào có thể trông thấy Tang Thái công.
Di truyền thần kỳ như vậy đó, Amen.
Càng thần kỳ còn có phu thê Trình Chỉ, bọn họ thật sự là ông trời tác hợp cho, một người thích phong nhã, một người thích học đòi văn vẻ, rành rành biến một chuyến hành trình đi nhậm chức thành hành trình du sơn ngoạn thủy, thăm bạn, nhận thân.
Trên đường gặp danh lam thắng cảnh hoặc vùng núi đồi đẹp đẽ, Tang Thị không khỏi muốn đi vào thưởng thức một lần, ngẫu nhiên làm phú; Trình Chỉ cũng phải làm lớn lên, mời một vài danh sĩ nho sinh cùng với gia quyến phụ cận, mọi người tới bỗng nhiên thành tiệc dã ngoại ngươi khoe ta khen.
Đi theo Tang Thị, Thiếu Thương học được một loại ‘Phô trương’ khác. Không phải loại đơn giản, thô bạo, vàng bạc châu báu, hô nô gọi tỳ, đá gà đấu chó như Vạn gia, mà là phải ‘Lãng’, phải ‘Mạn’. Lãng là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, mạn là nói chuyện trên trời dưới bể. Thiếu Thương từ trong xương tủy không vắt ra nổi hai lạng lãng mạn, nhưng lại rất thích tụ hội thế này.

Thời này nho sinh không hề giống đệ tử Khổng giáo hậu thế như cái hũ đựng mắm, phần lớn bọn họ lưng đeo trường kiếm, kiến thức uyên bác, uống rượu đến lúc hưng phấn còn sẽ múa kiếm. Nội dung nói chuyện cũng không chỉ chín cách viết chữ ‘Hồi’(*), mà là từ quốc sách được mất, cho tới tiền triều hưng suy, lúc quá vui mừng thì rơi nước mắt, lúc khinh thường thì chửi ầm lên.
(*) Hồi: 茴.
Mặc dù tiệc dã ngoại đơn giản, thức ăn cũng chỉ là mấy thứ hoa quả khô canh nóng thịt nướng, Thiếu Thương ở bên nghe, nhìn, xem lại cảm thấy tầm mắt rộng mở, lòng dạ sáng tỏ. Người của thời đại này hận thù cùng yêu quý cũng thuần túy trong sáng như bầu trời vậy.
Đến khi đội xe tiến vào Duyện Châu, Trần Lưu quận, Thiếu Thương chẳng những đã có thể cùng phu thê Trình Chỉ hợp tấu nửa bộ tác phẩm đại phụ để lại, thân cao hơn hai tấc, trước nhô sau vểnh đều có thu hoạch khả quan. Lại vì làm nghệ thuật mấy ngày, khí chất toàn thân tăng mạnh, vẻ ngoài vốn tốt cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Quận Thừa Trần Lưu quận là bạn tốt đồng môn của huynh trưởng Tang Thị - Tang Vũ, giữ phu thê Trình Chỉ làm khách, phu nhân nhà ông ta nổi danh thích làm mai, muốn làm mai cho Thiếu Thương ngay tại chỗ. Tang Thị thi triển tuyệt kỹ, miệng cười nói ‘Chất nữ của ta tuổi tác còn nhỏ’, ánh mắt lại lấp lánh tỏ vẻ ‘Có nhân tuyển tốt nhanh chóng bưng lên bàn đi còn lằng nhằng cái gì’!
Nếu không phải Trình Chỉ cần đến nhận chức trước tháng hai, sau khi đội xe nghỉ ngơi qua loa thì vội vàng rời khỏi Trần Lưu quận, nếu không Quận Thừa phu nhân còn muốn làm tiệc để Thiếu Thương nhìn mấy tên thiếu niên tài tuấn kia một chút.
Một đường vui mừng hớn hở như vậy, đám người Trình gia ăn lẩu hát ca, cuối cùng đã tới Đông quận.
Sau đó, thời kỳ sóng gió đột ngột tới, trước khi đến Hoạt huyện nhận chức, dọc đường đến Thanh huyện, Trình Chỉ nhất định phải thuận đường rẽ đi thăm sư huynh đang giữ chức huyện lệnh ở Thanh huyện.
Tang Thị ha ha hai tiếng trào phúng: “Sư huynh đệ hai người nhận chức quan ngay cạnh nhau, mấy năm này ba ngày hai đầu chạm mặt, có gì mà chờ không nổi?” Trong miệng nói vậy nhưng nàng ta cũng không ngăn cản trượng phu.
“Lúc ta ở trên Bạch Lộc sơn còn là một tên nông thôn, trừ mấy chữ ra thì cũng không biết cái gì, sư huynh xuất thân danh môn nhưng không chê ta. Chẳng những chỉ điểm ta học hành, còn dạy ta chu toàn làm người thế nào, coi như là thầy cũng vừa là bạn!”
Mặt mũi Trình Chỉ đầy vẻ hồi tưởng, Tang Thị tiếp tục trêu chọc: “Đó là bởi vì Công Tôn huynh thấy chàng dung mạo đẹp đẽ, làm người lại ngốc không thể nói. Hắn ta không đành lòng thấy vậy mới săn sóc nhiều thêm một chút.”
Thiếu Thương âm thầm giúp nàng ta phiên dịch thành: Công Tôn sư huynh là nhan khống.
Thời này diện tích hành chính của ‘Huyện’ lớn rất nhiều so với hậu thế, nhất là hai vùng Thanh huyện Hoạt huyện này đều là huyện thành cỡ lớn chứa vạn hộ dân chúng trở lên. Trước lúc đi vào huyện, Trình Chỉ còn thuận tay mò một Tam Lão(*) ở vùng nông thôn lân cận tiếp khách, Thiếu Thương mặc nam trang cưỡi ngựa đi theo, xem như hoàn thành phần vận động của hôm nay.
(*) Tam Lão: Chỉ một chức vụ ở nông thôn, tức là những người lớn tuổi có ba đức tính chính trực, cứng rắn và mềm mỏng. Nói nôm na nó giống như Trưởng thôn ở thời hiện đại.
Tam Lão kia họ Lý, trong thôn được gọi là Lý Thái công, miệng cười tựa như Phật Di Lặc, nói: “Mấy ngày gần đây khuyển tử gửi thư nói chừng hai năm nữa là có thể xuất sư. Lúc trước nếu không nhờ Trình đại nhân trông nom, lấy tư chất ngu ngốc của khuyển tử thì đến năm nào tháng nào mới có thể mở mang đầu óc chứ.”
Trình Chỉ cười nói: “Ta lại trông mong sư đệ trở về muộn mấy năm. Trần thị Hà Nam có danh vọng riêng, dưới gối Trần phu tử có vài nữ nhi, gần đây vừa nhận đi lên trên núi làm bạn với phụ mẫu. Sư đệ đọc sách thêm mấy năm, không chừng có thể cho tìm được cô dâu về cho lão trượng đấy!”
Lý Thái công vui mừng, sợi râu bạc đều sắp run thành hình trái tim: “Nếu có thể như thế, đó chính là nhà có phúc lớn!”
Thiếu Thương không nhịn được xen vào: “Vậy càng phải để thúc phụ ta chỉ điểm, hắn có thể cưới được hòn ngọc quý trên tay chủ nhân của Bạch Lộc sơn về đó!”
Đám người cất tiếng cười to, Tang Thị trong xe cũng cười không ngừng, nhặt được quả quýt nhấc mành xe lên ném về phía Thiếu Thương. Thiếu Thương giả vờ trúng chiêu, liên mồm ui da, tiếng cười chung quanh càng nhiều hơn.
Một đoàn người cười cười nói nói, dạo bước mà đi. Mắt thấy cửa thành xa xa, Trình Chỉ chợt biến sắc: “Không đúng! Tình hình trong thành không đúng!”
Lý Thái công cũng đưa cổ nhìn sang, vẻ mặt nghiêm lại: “Thật là không đúng!”
Trình Chỉ là khách quen của Thanh huyện, những năm gần đây, thương đội trước cửa thành chật ních nối liền không dứt, nông dân gồng gánh đi bán đồ thu hoạch được, thợ săn mang da thú lông thú đến đánh giá, cùng người xứ khác rải rác đến tìm người nhà tìm đường. Nhưng hôm nay cửa thành đóng chặt, trước cửa chẳng những không có người dân mà ngay cả lính giữ cửa thành cũng không có!
Tang Thị vén mành xe đưa đầu ra ngoài, trông thấy thần sắc trên mặt trượng phu, run giọng nói: “... Chàng… Chàng phải vào thành à...?”
Trình Chỉ trang nghiêm nói: “Sợ là sư huynh có việc, ta phải đi xem một chút.”
Trong lòng Tang Thị không muốn nhưng cũng biết trượng phu không thể ngồi xem, chỉ có thể nói: “Vậy ta cũng đi theo chàng.”

Trình Chỉ lắc đầu, nói: “Nếu trong thành không có việc gì, các ngươi đi vào không sao; nhưng nếu có việc, còn không bằng mấy người cưỡi ngựa nhẹ nhàng tiến lùi tiện hơn. Ta mang một đội thị vệ đi, còn lại gia tướng cùng binh lính để lại bảo vệ các ngươi.”
Thiếu Thương hơi kinh ngạc, thường ngày nàng cho rằng Tam thúc phụ thích nói giỡn tốt tính, luôn nghe theo thê tử, chưa từng oán giận huynh trưởng. Nhưng đột nhiên gặp đại sự lại dường như bỗng nhiên biến thành người khác, làm việc gọn gàng, không lề mề chút nào.
Trình Chỉ ngẩng đầu nói với Lý Thái công: “Lão trượng, ta muốn phó thác thê nhi...”
Lý Thái công chắp tay nói: “Trình đại nhân không cần phải nói. Mời phu nhân lĩnh đội xe đi về trong thôn ta, nơi đó có khe rãnh trai tráng đã trải qua chiến tranh, đủ để chống cự bất trắc. Thôn ta lại dựa lưng vào rừng rậm, khắp nơi có chỗ trốn tránh.”
Lúc này mới thái bình không lâu, phần lớn người đời vẫn còn khắc sâu ký ức về loạn thế, ngăn địch kháng giặc đều đã tập mãi thành thói quen.
Trình Chỉ gật đầu, lại nói với thê tử: “Nàng đừng sợ, ta đi một chút sẽ về.”
Tang Thị rưng rưng gật đầu, túm lấy ống tay áo rộng của trượng phu, dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch mới buông tay.
Sau khi phu thê tạm biệt, Trình Chỉ mang theo bảy tám hộ vệ thúc ngựa mà đi. Lý Thái công vội vàng giục đội xe quay đầu hướng đi về phía làng mình. Thiếu Thương lại vẫn ngắm nhìn cửa thành Thanh huyện, thấy mấy người Trình Chỉ gõ cửa lúc lâu, lại cách cửa nói vài câu, cửa thành kia mới có chút mở ra một khe cho người đi vào. Mãi đến khi cửa thành lại lần nữa đóng chặt, Thiếu Thương mới quay đầu đuổi theo đội xe nhà mình, vừa giục ngựa vừa mơ hồ cảm thấy không ổn trong lòng, giống như không nên rời khỏi thúc phụ.
Lúc đuổi kịp đội xe, Thiếu Thương nghe thấy Lý Thái công đang nói chuyện cùng Tang Thị trong xe.
“Phu nhân yên tâm, loan giá của bệ hạ mới đi qua, trước có Chấp Kim Ngô(*), sau có Vệ Úy, Vũ Lâm dũng tướng đi theo, mới rời Thanh huyện có mấy ngày, ai dám gan to phạm thượng chứ!”
(*) Chấp Kim Ngô: Một chức quan bảo vệ thủ đô thời cổ đại.
Tang Thị nhỏ giọng nói: “Nghe lời lão trượng nói, ta mới an tâm chút.”
Thiếu Thương đột nhiên nói: “Thúc mẫu, không bằng chúng ta sai người đi chỗ Thái Thú Trần Lưu quận xin chút cứu binh. Dù là một chuyến tay không, cùng lắm thì chúng ta trọng thưởng cho quân lính là được.”
Lúc đầu Tang Thị mây đen đầy mặt, nghe vậy cười nói: “Hứ, thật xa hoa nha. Tiểu thư nhà ta đây là phát tài rồi.”
Lý Thái công cũng cười nói: “Cho dù tiểu thư yêu cầu cứu binh, Hoạt huyện cách nơi này không đến hai ngày đường, Trần Lưu quận lại phải tốn ba ngày cưỡi ngựa. Vì sao không sai người đi Hoạt huyện?”
“Trước khi đi a phụ cho ta một rương đầy tiền tiêu vặt mà, tiền thưởng ta ra cũng được.” Thiếu Thương nói: “Hoạt huyện cũng phái hai người đi, lo trước khỏi hoạ.”
Nhìn vẻ mặt nàng nghiêm túc, trong lòng Tang Thị biết chất nữ đa mưu túc trí, lập tức cho người đi hai nơi cầu cứu.
Lại đi một đoạn, đám người chợt thấy mặt đất run rẩy, một loạt âm thanh móng ngựa hung mãnh đạp đất từ xa đến gần, hoảng sợ nhanh chóng bò lên trên khuôn mặt mỗi người, theo đó là từng đợt tiếng hô cao vút thô bạo liên tiếp. Sau đó từ đường chân trời xuất hiện hai ba mươi đạo tặc cưỡi ngựa vung đao nhanh chóng vọt tới nơi này.
Hộ vệ dẫn đầu Trình gia phản ứng nhanh nhất, lúc này khàn giọng hô to: “Bày trận! Hộ vệ chủ gia!”
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện