Edit: Trúc
“A mẫu ngài nói cái gì, những tiểu thư kia rơi xuống nước là Niệu Niệu gây nên?!”
Buổi tiệc đã xong, khách quý đã về hết, Vạn Tùng Bách vẫn còn men say đã bị Vạn lão phu nhân mời đi. Lúc ấy ông ta lập tức tỉnh lại một nửa, còn tưởng rằng lão mẫu lại muốn đánh ông ta một trận. Chờ Vạn lão phu nhân cho mọi người lui hết xuống nói xong, một nửa men say kia của ông ta cũng biến mất nốt.
“Làm sao có thể thế được! ... Nhi tử nhớ kỹ nữ nhi của Doãn Trị bỗng nhiên đau bụng, vì sợ quấy rầy trưởng bối, Niệu Niệu mới đi về trước cùng Doãn nương tử. Thê Thê còn ghen với ta nói Niệu Niệu đối xử với Doãn nương tử tốt hơn nàng đó. Nói cách khác lúc những tiểu thư kia rơi xuống nước, Niệu Niệu căn bản không có ở đó mà!”
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng: “Nếu như Niệu Niệu có đầu óc của ngươi, tất nhiên là không có khả năng.”
Vạn đại hiếu tử nào dám phản bác, hì hì cười ngây ngô.
Hóa ra trong buổi tiệc hôm nay xảy ra một chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn.
Hậu viên Vạn phủ có một tòa lầu các hai tầng cực kỳ phong nhã, tên gọi ‘Sướng Xuân’, các huynh đệ trẻ tuổi đến dự tiệc bèn bố trí thi đấu phú yến, ném thẻ vào bình rượu trước đó đã nói ở nơi đó. Nhóm tiểu thư nghe được tin tức cũng không dám xông vào, lại muốn nhìn lang quân tuấn tú, thế là cùng nhau chen lên trên một cây cầu gỗ nhỏ đối diện Sướng Xuân Các, kiễng chân nhìn xa xa người trong lầu.
Quản sự từng mấy lần khuyên nhủ nhóm tiểu thư kia là cầu gỗ nhỏ không chịu được nặng, càng không thể có nhiều người chen lên, nhưng mà thiếu nữ xuân tâm tha thiết đâu chịu nghe khuyên, chen lên không bao lâu thì sập cầu. Cũng may mặt cầu không cao, suối nước dưới đáy càng cạn, đám tiểu thư kia trừ trầy da tím bầm người ra thì cũng không bị thương nặng, chỉ có nước đá bùn nhão đầy người, dáng vẻ bất nhã chút thôi.
Duy chỉ có Vương Linh kia, bởi vì ở giữa cầu, lại bị đám người chen chúc, lúc rơi xuống bị đè ở dưới cùng nhất thành ra khi vớt được lên đã là bị giày vò thảm hại nhất, lăn thành tượng đất không nói ngay cả trong miệng mũi đều bị nhét vào mấy cây cỏ vụn.
Việc này truyền đến trong bữa tiệc, nhóm người lớn tuổi đều nhìn nhau cười.
Đến lúc dò nghe, nhóm phụ thân không có nữ nhi ở trong đó không khỏi có chút đắc ý, khoe khoang nữ nhi nhà mình yên phận thành thực; mà nhóm phụ thân có nữ nhi ở trong đó, hoặc là tự giễu vài câu cười ha ha một tiếng, hoặc là lắc đầu mỉm cười nói một câu ‘Thiếu niên nam nữ thật là’, còn có người tạ lỗi vì làm hỏng cầu gỗ với Vạn Tùng Bách.
Nhờ vào chếnh choáng, Vạn Tùng Bách dẫn đầu khoe mình lúc tuổi còn trẻ tuấn tú như thế nào, nhóm tiểu thư nhìn lén ông ta suýt nữa đè sập cửa lớn Vạn phủ, còn dữ dội hơn đám hôm nay nhiều. Sau đó một đám a thúc a bá say rượu nhao nhao kéo căng cổ họng, tranh tài kể phong thái trẻ tuấn tú của mình lúc tuổi còn.
Người này nói nhà hắn xưa nay không phải đi săn, bởi vì ngỗng trời bay qua sẽ tự động rơi vào cửa nhà; người kia nói nhà hắn xưa nay không cần bắt cá, bởi vì cá trong hồ nước đều tự mình chìm xuống chờ hắn đi vớt.
Người này nói hôm ông ta thành hôn, nhóm nữ tử toàn huyện khóc ngất một nửa, còn nửa kia chưa ngất nhất định phải chen vào động phòng với ông ta. Người kia nói thời niên thiếu của ông ta nhóm con gái toàn thôn đều không phải chàng không gả, uy hiếp muốn nhảy sông, uy hiếp muốn tuyệt thực, ông ta chỉ đi cắt cỏ cho lợn cũng có ba bốn lần gặp gỡ người hâm mộ, không tiếp tục ở quê hương được nữa mới nhập ngũ theo Vua.
Trong đó Hàn đại tướng quân nói khoác là độc đáo nhất.
Nói thời niên thiếu ông ta quá mức tài tuấn, dẫn đến hai vị tộc lão trong thôn vì đoạt ông ta làm rể, định thời gian địa điểm dẫn con cháu đi đánh nhau, đánh đến máu thịt văng tung tóe, vô cùng thê thảm, có thể so với hai quân đại chiến. Vì bảo toàn tính mạng phụ lão hương thân ông ta mới nhịn đau rời nhà đi xa. Thế này cũng nói khoác quá rồi, Hàn đại tướng quân lập tức bị đám người cười vang đến sặc cả rượu!
Bên trong việc này, Vạn Thê Thê ứng đối cực kỳ vừa vặn, nhận được toàn thể các phu nhân nhất trí tán thưởng.
Nàng chẳng những ngay ngắn rõ ràng chỉ huy vú già hầu hạ các tiểu thư rửa mặt dọn dẹp cùng chữa thương, còn nhanh chóng lấy ra quần áo mới đồ trang sức mà mười a tỷ của nàng để lại cho nhóm tiểu thư thay đổi. Đồng thời, nàng còn khẩn khoản yêu cầu nhóm tỷ muội không bị rơi cầu đừng đề cập tới việc xấu hổ lần này, lại thần sắc tự nhiên mời đám người Vương Linh tiếp tục vui đùa yến ẩm, tự nhiên như không xảy ra chuyện gì.
Doãn phu nhân nghe đủ hai tai ca ngợi khích lệ, trên mặt không lộ gì, nhưng trong lòng kiêu ngạo vui sướng khó tả, không khỏi uống nhiều thêm mấy chén, bây giờ còn say bất tỉnh nhân sự.
“... Việc rơi xuống nước này cũng không nên trách chúng ta.” Vạn Tùng Bách lắc lắc đầu: “Không đúng, tất cả mọi người đều không thể trách. Quản sự nói ông ta còn cố ý dựng một tấm bảng gỗ ở hai bên đầu cầu, phía trên viết cầu kia lỏng lẻo dễ sập. Các nàng nhất định phải đi lên, ta có cách gì chứ!”
Vạn lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng lẽ tấm bảng gỗ kia là ngươi bảo quản sự đi lập à?”
Vạn Tùng Bách sửng sốt một chút nói: “Chẳng lẽ không phải a mẫu bảo quản sự đi lập à?”
Trông thấy lão mẫu nhìn mình như người ngốc, ông ta tự biết mình hỏi ngu, cười khan nói: “A mẫu ngươi cứ nói đi, nhi tử ngu dốt, sao có thể đoán được.”
Vạn lão phu nhân nói: “Ta cho ngươi biết ba chuyện. Chuyện đầu tiên, trước lúc Niệu Niệu còn chưa về nhà, Trương quản sự chăm sóc hoa cỏ từng nói cho ta, tiểu thư Trình gia rất thích cây cầu gỗ kia, thường thấy lúc nàng rảnh rỗi đầy phấn khởi xem xét cây cầu kia.”
Tuy nói bà tuổi tác đã cao, thị lực dần dần mù, nhưng nhiều năm qua mình bà tọa trấn phủ đệ đô thành, một mình xử lý công việc lớn nhỏ, vẫn luôn duy trì thói quen mỗi ngày nghe quản sự báo cáo công việc trong phủ.
Vạn Tùng Bách không nghĩ ra: “Thì sao?”
Vạn lão phu nhân tiếp tục nói: “Việc thứ hai, Lý quản sự sắp xếp yến ẩm nói Niệu Niệu đề nghị ông ta chuẩn bị thi đấu phú yến, ném thẻ vào bình rượu ở Sướng Xuân Các mà không phải ở thiên viện như dự định trước đó, làm thế càng thêm phong nhã độc đáo.”
“Chuyện thứ ba, Vương quản sự nội viện kể Niệu Niệu nói cây cầu gỗ kia không ổn định, để nhóm tiểu thư ngã mà không biết rõ đầu đuôi thì không ổn, bảo ông ta đặt bảng gỗ vào hai bên đầu cầu.”
Cuối cùng thì Vạn Tùng Bách cũng hiểu được ý của lão mẫu. Thiếu Thương ở Vạn gia rất nhiều ngày, từ lão mẫu đến Thê Thê đều cực kỳ coi trọng nàng, các quản sự phần lớn sẽ nghe theo ý kiến của nàng. Nhưng ông ta vẫn không tin: “Có khi chỉ là trùng hợp thì sao? Tuy cây cầu kia lỏng lẻo dễ rơi, nhưng quản sự từng nói với ta vẫn chưa tới tình trạng rách nát không chịu nổi. Sao Niệu Niệu biết cầu gỗ đó sẽ sập lúc nào?”
Vạn lão phu nhân nói: “Các ngươi cũng không biết cây cầu gỗ kia thật ra có tên gọi, năm đó Công Du Ban(*) đại phu chế tạo để giúp đỡ Vua Sở quốc, tên khoa học là ‘Điệp cốt cầu’, bây giờ đã không còn mấy người biết. Một cây cầu nhỏ thoạt nhìn kiên cố nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần rút mấy đầu gỗ trong đó ra, lúc lại có người dẫm lên, cả cây cầu sẽ lập tức sụp đổ.”
(*) Công Du Ban: Lỗ Ban, tên thật Công Du Ban, họ Công Du, tên Ban, hiệu Công Du Tử, thợ thủ công người nước Lỗ đầu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
“Biện pháp tốt như vậy. Đợi phe mình qua sông xong rồi rút đi mấy đầu gỗ là có thể làm truy binh phía sau rơi xuống nước...” Vẻ mặt Vạn Tùng Bách dần dần ngưng trọng: “Ý của mẫu thân là Niệu Niệu khám phá được ảo diệu trong đó, sau đó mượn cơ hội bố trí cho nhóm tiểu thư kia vào bẫy?”
Vạn lão phu nhân gật gật đầu nói: “Cứ như vậy, nàng đi hoặc không đi, ở hoặc không ở đều có thể hoàn thành kế hoạch như thường.”
Vạn Tùng Bách hít sâu một hơi, hồi lâu mới nói: “Lại nói Trình hiền đệ bị Tiêu Thị quản ngoan ngoãn, cũng không coi là thiệt thòi hết cả, cưới phụ nhân thông minh rốt cuộc vẫn có chỗ tốt! Đầu óc này của Niệu Niệu nha, chậc chậc chậc...”
Vạn lão phu nhân nói: “Nếu như ngươi cưới phụ nhân như Nguyên Y, có khi sau cưới một năm đã bị đánh vỡ đầu đi gặp phụ thân ngươi rồi. Ừm, nếu vậy, ta còn có thể nhân lúc tuổi còn trẻ tái giá.”
Hai mẹ con nhìn nhau không nói gì, mắt mù chống lại mắt chuông đồng, hơn nửa buổi mới cùng nhau bật cười.
Vạn Tùng Bách lau nước mắt chảy ra vì cười, mở miệng nói trước: “Nhi tử còn tưởng là a mẫu nổi giận với Niệu Niệu, đang nghĩ nên thay Niệu Niệu chu toàn hai câu trước mặt ngài thế nào, để ngài đừng trách nàng đấy.”
Vạn lão phu nhân cười lắc đầu: “Hôm nay Vương gia nương tử mở miệng chua ngoa, làm nhục Niệu Niệu, nàng làm vậy cũng có thể hiểu. Nếu đổi thành ta lúc còn nhỏ, quá hơn nữa ta cũng làm được.”
Vạn Tùng Bách cười nói: “Ngài không trách Niệu Niệu bố trí ván cờ này ở nhà chúng ta là tốt, hài nhi kia đáng thương đây này. Mỗi lần hiền đệ nhắc đến nàng, đều vừa xấu hổ day dứt lại vừa thương tiếc.”
“Có gì mà tốt chứ?” Vạn lão phu nhân nói: “Nếu như nàng hoàn toàn vô tâm, cũng không cần bảo quản sự đi đặt hai cái bảng kia. Không phải muốn lôi Vạn gia chúng ta ra à? Trước thuyết phục, sau có tấm bảng gỗ cảnh cáo, cho dù thế nào cũng không trách đến nhà ta. Huống hồ, ta nhìn bản tính đứa nhỏ kia có phần gan dạ không sợ chết. Ta đoán, nếu không phải Doãn nương tử đau bụng, nàng thật sự sẽ ở lại, sau đó sẽ tự báo lại với chúng ta, thành thật đến thỉnh tội.”
Vạn Tùng Bách luôn miệng nói: “Đúng thế! Đúng thế! Thê Thê nói với ta Niệu Niệu làm việc chưa từng che giấu. Cho dù là làm ám chiêu đều làm công khai, chơi vui cực kỳ.” Về phần làm sao nữ nhi đạt được kết luận này, ông ta lại không biết.
“Đúng nha, đứa nhỏ kia không tầm thường.” Vạn lão phu nhân yếu ớt nói: “Thuở thiếu thời nếu ta gặp gỡ tiểu tỷ muội như này, cũng sẽ yêu thích.”
Vạn Tùng Bách thầm suy nghĩ, sao ngài có thể gặp gỡ dạng tiểu thư thế này, chính ngài là dạng tiểu thư như vậy đấy! Năm đó ai muốn chọc ngài, đều không cần qua đêm, cùng ngày ngài đã báo thù, còn phải đúng giờ tính cả lãi!
Nhưng nghe lời này, cuối cùng ông ta cũng thở phào, nhưng ai biết Vạn lão phu nhân lại nói: “Vừa rồi ta đã viết một lá thư báo chuyện này cho phu thê Nguyên Y.”
“Cái gì!” Vạn Tùng Bách kinh hãi suýt nữa đau sốc hông: “A mẫu, ngươi không... Không phải không trách Niệu Niệu sao...?”
“Không cần lớn tiếng như vậy, ta chỉ mù chứ không có điếc!” Vạn lão phu nhân không hề động một chút nào: “Ta cũng không trách Niệu Niệu, nhưng cũng không thể thay nàng giấu diếm. Nàng tự có phụ mẫu người thân, việc này ra sao nên do Trình gia quyết định.”
“Thế nhưng… Thế nhưng nếu để cho Tiêu Thị biết việc này, nhà hiền đệ lại được một trận ầm ĩ...”
Vạn lão phu nhân nói: “Ầm ĩ thì ầm ĩ đi, không phá thì không xây được. Cũng nên để Nguyên Y biết, con gái nàng rốt cuộc là dạng người gì!”
Vạn Tùng Bách cứng họng: “A mẫu...?”
Vạn lão phu nhân trầm mặc một lát, mới nói: “Hai nhà qua lại vài chục năm nay, họ hàng cùng tộc bình thường cũng không thân cận như chúng ta. Ta thấy mặc dù Nguyên Y thông minh hơn người, lão luyện khôn khéo, mọi việc không có gì không ổn. Chỉ có hai chuyện, một là tự kiêu thông minh, hai tự cho là đúng, sai cũng không chịu nhận “
“Ai nói không phải!” Nói đến khuyết điểm của Tiêu phu nhân, Vạn Tùng Bách lập tức tinh thần tỉnh táo, hận không thể nói ba ngày ba đêm cộng thêm bữa ăn khuya: “Tiêu Thị này ấy mà...”
“Ngươi im miệng, không tới phiên ngươi nghị luận sai lầm của Nguyên Y.” Vạn lão phu nhân vỗ án quát lớn, Vạn Tùng Bách đành phải im lặng.
“Nguyên Y nuôi các con đều rất tốt, con dâu nói cho ta lúc ở bên ngoài, con cháu nhà bình thường cũng không khỏi chui vào lều của nữ ầm ĩ khí phách, uống rượu chọi gà, nhưng mấy đứa con trai Trình gia đã tiến bộ rộng lượng lại giữ mình trong sạch. Các phu nhân thường ngày lui tới khi nói đến làm gì có nhà ai không khen. Nguyên Y sắp xếp cho các con, cho dù là đọc sách, bái sư hay là tập võ trải nghiệm, mấy người a Vịnh không có ai không theo. Sau khi về đô thành, Nguyên Y đương nhiên cũng làm chủ cho Niệu Niệu, ai ngờ lại đụng phải tường nam! Ừm, những ngày này mẹ con các nàng náo loạn mấy lần, đấu nhau thế nào, vẫn là con ta tỉ mỉ kể lại cho ta đấy.”
Trong lòng Vạn Tùng Bách biết lão mẫu đang mỉa mai mình, bèn ngậm miệng càng chặt hơn.
“Trước khi Nguyên Y về đô thành đã quyết ý đuổi Cát Thị đi, nhưng lại cảm thấy có lỗi với Cát Thái công cùng nữ quân Cát gia, hết lần này tới lần khác Cát gia lại không cần Trình gia tương trợ, cho nên không phải đều chuyển hết tình nghĩa lên trên người Trình Ương kia à? Nguyên Y tự cảm thấy mình ân nghĩa song toàn, chí công vô tư, phu quân cùng hài nhi đều nên hiểu mới đúng. Nhưng mà ầm ĩ đến ầm ĩ đi, cả nhà đều không nhận món nợ của nàng. Nguyên Y cũng không nghĩ một chút rốt cuộc là vì sao, chỉ biết đàn áp, hai mẹ con như băng cứng gặp sắt đục, làm sao có thể không ầm ĩ.”
Trong lòng Vạn Tùng Bách đồng ý với lão mẫu, nhưng lại sợ Trình Thủy khó xử, không nhịn được nói: “Thế nhưng mà a mẫu làm như vậy thì Niệu Niệu