Tinh Hà Xán Lạn

Chương 35


trước sau


Edit: Trúc
 
Vạn lão phu nhân đoán không sai, màn đêm buông xuống, Vạn Thê Thê hoàn toàn chính xác muốn cùng Thiếu Thương ngủ một giường.
Đổi một thân áo ngủ tơ tằm mỏng trắng nhạt thêu hoa, Vạn Thê Thê lại muốn tròng vào cổ bộ dây chuyền kia, Thiếu Thương không thể nhịn được nữa, ngăn cản: “Mới vừa rồi bá phụ còn bảo ngươi mang ít hai món đấy!”
Vạn Thê Thê tủi thân nói: “Ta vốn còn muốn mang vòng vàng cùng trâm phượng bằng ngọc nữa.”
Thiếu Thương thở dài, nằm vật xuống đi ngủ.
Đêm dài tĩnh mịch là thời gian tốt để nói chuyện phiếm, Thiếu Thương tranh thủ thời gian hỏi con mắt cùng lỗ tai của Vạn lão phu nhân là xảy ra chuyện gì. Vạn Thê Thê ngạc nhiên nói: “Đây cũng không phải bí ẩn gì, thế mà ngươi không biết à?”
Trong bóng tối, Thiếu Thương thuần thục vận dụng kỹ thuật diễn, tủi thân nói: “Thứ nhất trong nhà không cho phép nghị luận, thứ hai... Cũng không ai nói cho ta...”
Vạn Thê Thê chợt cảm thấy Trình gia thật là một nhà phúc hậu, lập tức một năm một mười kể: “Khi đó a phụ ta vẫn chưa tới mười tuổi, đại phụ ta đi quá nhanh, chưa kịp gửi gắm cho người có thể tin tưởng. Cho nên người của chi phụ ép lên cửa, nói đại mẫu ta xuất thân nghèo khổ, vốn không môn đăng hộ đối, bảo bà nhanh chóng giao a phụ ta cho bọn họ nuôi dưỡng, tự đi tái giá đi là được. Tài sản riêng đại phụ cho bà cứ mang đi toàn bộ, coi như là đồ cưới. Đại mẫu ta không chịu, bọn họ nói đại mẫu ta tất nhiên không giữ được, nói không chừng tương lai sẽ đưa gia nghiệp của đại phụ cho nam nhân khác...”
Thiếu Thương khinh bỉ: “Ừm, đám tộc nhân kia không đưa nam nhân khác, bởi vì bọn họ sẽ đưa cho mình!” Tiết mục cũ chi phụ nhân lúc trẻ nhỏ đoạt quyền, không có gì mới.
Vạn Thê Thê cười ha ha rồi lập tức lại sa sút nói: “Đáng hận là bên trong bộ khúc của đại phụ vốn có không ít con cháu Vạn gia. Bọn họ đều giúp đỡ trưởng bối nhà mình, chờ kiếm một chén canh đấy. Nên cho dù đại mẫu phát thề độc như thế nào, bọn họ đều không chịu bỏ qua. Thế là đại mẫu ta tự khoét một mắt cắt một tai ném con mắt cùng lỗ tai lên người cầm đầu, nói bà tuyệt đối không tái giá. Tâm phúc của đại phụ vốn không tiện nhúng tay vào chuyện nhà Vạn gia, nghe được việc này cũng giận không kìm được, lúc này bắt đầu sống mái với nhau, muốn làm chỗ dựa cho đại mẫu xả giận.”
“Vậy... Sau đó thì sao?” Thiếu Thương nghe mà chấn động lòng người.
“Giằng co như vậy hơn tháng, ngoại đại phụ của ta mang theo nhân mã từ thật xa đuổi đến. Ông là huynh đệ kết nghĩa của đại phụ ta, càng nổi danh là nhân nghĩa hào hiệp, Tùy huyện không ai không biết. Dưới cả cứng cả mềm những tên thúc bá vô liêm sỉ kia mới thu tay lại!”
Thiếu Thương im lặng nói: “Ha ha! Thì ra là thế.”
Vạn Thê Thê oán hận nói: “Về sau đại mẫu ta chậm rãi tìm tướng lĩnh, thu phục nhân tâm, dần dần có uy vọng, ngoại đại phụ ta cuối cùng không cần một năm chạy đến Tùy huyện bảy tám lần nữa. Lại qua mấy năm, a phụ ta sớm tăng quan, tự mình nhận nhân mã bắt đầu xử lý từng thúc bá vô liêm sỉ năm đó ép đại mẫu.”
“Làm sao xử lý?” Thiếu Thương cảm thấy hết sức hứng thú đối với quá trình cụ thể.
Vạn Thê Thê nói: “Biện pháp nhiều lắm. Để con cháu bọn họ đi trải nghiệm diệt phỉ, nơi này chết mấy người, nơi đó chết mấy người; hoặc bị chút kiện cáo, trên đường áp giải lại chết mấy người. Để những lão già kia trơ mắt nhìn xem con cháu nhà mình tàn lụi.”

Thiếu Thương sợ hãi một trận, nữ hài đối xử với mình vô cùng thân thiết, nói đến chuyện giết người thế mà hời hợt như vậy, hoàn toàn không coi là gì. Đối với thái muội trấn nhỏ là nàng, chuyện tàn nhẫn nhất trong cuộc đời chỉ là dùng chai bia đập vào đầu người ta, hơn nữa còn không đập vỡ được đầu.
Nói đến đây, Vạn Thê Thê chợt thở dài thườn thượt: “Cho nên Vạn gia chúng ta chẳng những chi chính đơn bạc ngay cả chi phụ cũng không nhiều con trai cho lắm. Đại mẫu thường nói a phụ quá ác với huyết mạch cùng tộc, thương người hại mình, cho nên dưới gối mới trống trơn. Nhưng a phụ nói với ta, sau khi đại mẫu khoét mắt cắt tai, lúc thì bị đau đầu, lúc thì vết thương rướm máu, cả đêm không cách nào chìm vào giấc ngủ, đau ốm vài chục năm mới qua nổi. Khi còn bé hắn tận mắt thấy đại mẫu bị chịu tội lớn như vậy, nhớ tới là lại hận.”
Thiếu Thương im lặng thật lâu, lâu đến mức Vạn Thê Thê đều cho là nàng ngủ thiếp đi, mới nghe nàng hỏi: “Đại phụ ngươi rất tốt với đại mẫu à?” Thời đại này, quả phụ tái giá là chuyện rất bình thường, nhất là Vạn lão phu nhân lúc ấy chẳng những tuổi trẻ xinh đẹp, còn có số đồ cưới cực lớn.
Lần này đến phiên Vạn Thê Thê yên tĩnh lúc lâu, mới nói: “Ta chưa từng thấy đại phụ, nhưng nghe đại mẫu nói, bà xuất thân nghèo khó nhưng đại phụ chưa từng coi khinh bà, vẫn luôn rất kính trọng bà, thích bà, dùng cấp bậc lễ nghĩa chu toàn cưới bà, còn nói bà là nữ tử cực tốt cực tốt trên đời này. Vì những lời này của đại phụ, cho dù cắt từng miếng thịt của bà xuống bà cũng không sợ.”
Nói xong lời này, hai nữ hài đều lẳng lặng nằm ngửa, im lặng thật lâu.
Thiếu Thương nói khẽ: “... Quân đãi ngộ ta như bậc quốc sĩ(*), ta cũng lấy thái độ của bậc quốc sĩ báo đáp quân.”
(*) Quốc sĩ: Chỉ những nhân tài xuất chúng, cũng ví với những người dũng cảm có sức mạnh.
Vạn Thê Thê nghiêng người tựa vào đầu vai nàng, nhẹ nhàng khóc lên, khóc mệt, mới ngủ thật say.
Ngày thứ hai đứng dậy, hốc mắt hai nữ hài đều hồng hồng, khác biệt ở chỗ sưng đỏ của Thiếu Thương bị che giấu phía dưới máu bầm, nhìn không ra. Vạn Thê Thê lại giống như hai quả đào lớn treo ở trên mặt. Thiếu Thương nhanh chóng cống hiến bạch ngọc bình Viên Thận tặng ra, dược cao bên trong hiện lên màu đỏ nhạt, mùi thơm dễ chịu, xoa ở trên mặt càng mềm mại thoải mái dễ chịu.
“Đây là dược cao ở đâu ra, còn có tác dụng hơn so với kim sang dược của a phụ ta.” Mới ngắn ngủi nửa ngày, sưng đỏ trên mắt Vạn Thê Thê đã hoàn toàn biến mất.
Thiếu Thương giả vờ cười ha ha nói: “Là Tam thúc mẫu nhà ta cho, dường như là vị đệ tử nào đó ở Bạch Lộc Sơn hiến cho Tang Thái Công ấy.”
Vạn Thê Thê nói: “Thì ra là thế! ... Ôi, nhưng mà hình như không có tác dụng với ngươi thì phải ấy.” Nàng thân ái cầm khuôn mặt vẫn sưng xanh đỏ như cũ, giống như xôi ngọt thập cẩm ngâm qua một đêm vậy.
“...” Bởi vì người nào đó không phân rõ ngoại thương khác với máu bầm! Như thế xem ra, Viên Thận tất nhiên chưa từng đánh nhau bao giờ.
Vừa dùng xong đồ ăn sáng, ba vị huynh trưởng của Thiếu Thương đồng loạt tới.
Trình Vịnh thành tâm tạ lỗi với Vạn lão phu nhân, nói nhà mình thêm phiền toái cho Vạn gia; Trình Tụng kéo Vạn Thê Thê ở trước mặt Vạn phu nhân nói tin đồn nghe được ngoài chợ, đùa các nàng cười không ngừng; Trình Thiếu Cung mang theo một bao đầy đồ ăn vặt cho Thiếu Thương, một thứ khác là phù chú cung phụng hắn vừa vẽ thay bào muội, bảo nàng gối lên ngủ, nhìn xem có thể đuổi vận rủi gần đây đi không.
Đồng thời, bọn hắn mang đến quần áo cùng hành lý tùy thân cho Thiếu Thương, còn nói Tiêu phu nhân đã ngầm đồng ý nàng ở Vạn gia mấy ngày, những mộc giản kia tạm thời ghi lại bao giờ về từ từ phạt viết.
Đến tận đây lo lắng cuối cùng của Thiếu Thương cũng mất, thanh thản ổn định ở lại. Trừ thương thế khôi phục chậm, cuộc sống của nàng ở Vạn gia có thể nói là hoàn mỹ. Mỗi ngày cùng Vạn Thê Thê ăn một chỗ ngủ một giường, tơ lụa gấm vóc, sơn hào hải vị, các loại phục vụ hủ bại, dù là rửa chân đều có bốn năm tỳ nữ phân biệt bóp mười ngón chân cho nàng.
Vạn Thê Thê còn dạy nàng đánh cược, ném thẻ vào bình rượu, ném hoa xúc xắc... Có khi không đủ người chơi đùa, Vạn Thê Thê còn muốn kéo mấy tỳ thiếp lớn tuổi của Vạn Tùng Bách theo. Đám người cười toe toét, không ngừng cười đùa, lúc ngẫu nhiên cược vội vàng còn muốn tìm Vạn phu nhân làm trọng tài, hoàn cảnh gia đình hài hòa vô cùng.
“Mấy vị thứ mẫu này cùng bá mẫu rất tốt nhỉ?”
Từ trước đến nay sau khi đến đây, Thiếu Thương vẫn luôn thầm chờ mong được xem một lần thuần túy, chân chính, xác thực thê thiếp cổ đại đấu nhau, đáng tiếc Trình gia căn bản không tồn tại loại sinh vật ‘Thiếp’ này.
“Ngươi thì biết cái gì, a mẫu ta đối xử với các nàng tốt không biết bao nhiêu, cung cấp ăn ngon uống sướng, chỉ trông mong các nàng có thể cho a phụ có người nối dõi. Đáng tiếc, khi ta còn bé nhóm thứ mẫu còn có chút hùng tâm tráng chí, bây giờ cả đám đều mất tinh thần rồi...” Vạn Thê Thê lắc đầu, tỏ ý cảm thấy thất vọng đối với năng lực chuyên nghiệp cùng tinh thần tiến thủ của mấy thứ mẫu này.
Thở dài xong, nàng tiếp tục túm Thiếu Thương đi chơi.
Nếu không phải mặt băng trơn trượt, nàng còn muốn kéo Thiếu Thương đi chơi trên băng, thậm chí trộm một vò rượu Vạn Tùng Bách giấu, hai nữ hài uống đến say mèm, lại chuẩn bị mấy con gà trống ngũ sắc, định đợi Thiếu Thương hết đầu heo thì mang nàng đi phường thị chọi gà cho thấy chút việc đời.
Hai nữ hài chơi đùa vui mừng hớn hở, Vạn phu nhân khóc không ra nước mắt, lo lắng sau khi Thiếu Thương về nhà, Tiêu phu nhân phát hiện nữ nhi vốn ngang bướng nhưng mọi việc không thông, đi nhà mình ở một chuyến, khi trở về đã là tinh thông mọi thứ sống phóng túng.
Lúc này, Thiếu Thương cho thấy ưu thế của việc làm linh hồn người trưởng thành có tự chủ. Sau mấy ngày sung sướng mơ mơ hồ hồ, nàng chợt nói với Vạn Thê Thê muốn bút mực mộc giản, lại bắt đầu mỗi ngày đọc sách tập viết hai canh giờ, kiên trì học xong mới có thể chơi đùa. Nàng vừa mới học được văn tự cổ đại, ký ức còn chưa khắc sâu, cũng không thể quên.
Ngay từ đầu Vạn Thê Thê còn muốn mạnh mẽ kéo Thiếu Thương đi chơi đùa nhưng không thể qua được tài hùng biện của Thiếu Thương.
“Trên đời này có hai loại bằng hữu, một loại gọi là giao tình thịt chó, ngày bình thường sống phóng túng, lúc quan trọng không có chút tác dụng nào; một loại gọi là thật lòng với nhau, là trông thấy bằng hữu có chỗ khó thì liều mình giúp đỡ.”
Vì thật lòng với nhau, Vạn Thê Thê đành phải lấy ra thân thể cùng học tập với Thiếu Thương.
Vạn phu nhân lập tức không khóc nữa, vội vàng tỏ ý với bà mẫu: Ngài nhận thức chính xác, quả thực nhìn xa trông rộng, mạnh như thác đổ, thiên phú dị bẩm, kỳ tài ngút trời... Sau đó bị Vạn lão phu nhân không nhịn được mà đuổi đi.
Nhưng mà Thiếu Thương cũng có lúc cô đơn.
Dù Vạn phu nhân không giao du quá rộng, nhưng cũng cần thỉnh thoảng mang Vạn Thê Thê đi ra ngoài tiệc lễ. Lúc này Thiếu Thương sẽ đi loạn khắp phủ không mục đích, hiếu kì thăm dò kiến trúc cổ quanh mình, trong đó để nàng cảm thấy hứng thú nhất là một cây cầu gỗ nho nhỏ.
Cây cầu nhỏ này hình cung chỉ rộng hơn một trượng, dài bảy tám trượng, uốn cong cao cao, tựa như cầu vồng khẽ cong, kết cấu toàn thân làm bằng gỗ, mà không có một cây đinh sắt hoặc một mảnh đồng đóng vào, toàn bộ nhờ kỹ nghệ cao siêu cùng tính toán chuẩn xác của thợ mộc, vật liệu gỗ dài ngắn rộng hẹp không đồng nhất chồng vào trên dưới trái phải, tầng tầng giao thoa mà thành.
Có lần nói chuyện phiếm cùng quản sự Vạn phủ, Thiếu Thương biết được trước đó tộc Bố thị phản bội chạy trốn, cây cầu gỗ nho nhỏ này bị binh sĩ lục soát nhà đụng vào va đập, bây giờ đã có cảm giác lỏng lẻo. Cầu kia lại làm tinh xảo, không phải thợ mộc bình thường sửa chữa gõ mấy cái là được, quản sự nói chỉ có thể phá hết rồi xây một cây mới.

Thiếu Thương thầm than đáng tiếc, ngày hôm đó lúc một mình nghỉ trưa, nàng bỗng nhiên hơi động trong lòng, tinh thần ham học hỏi phát tác, vội vàng khoác áo đứng dậy, cho mọi người lui, thận trọng leo đến dưới gầm cầu xem xét. Dòng suối nhỏ dưới cầu sâu không tới một thước, mặt băng thật mỏng chầm chậm di chuyển trong nước, có thể thấy được mơ hồ hàng đá ngũ sắc dưới đáy, nghĩ đến cây cầu kia cùng suối nước vốn là để ngắm cảnh.
Thiếu Thương co người lại, gập cong lưng như con khỉ, cố gắng ngửa đầu, đưa tay đi sờ mấy chỗ khớp nối quan trọng kia. Qua lúc lâu, nàng mỉm cười. Căn bản không cần phí sức tìm thợ mộc dỡ bỏ, chỉ cần rút bớt mấy cây đinh gỗ nho nhỏ, chỉ một lúc sau cây cầu gỗ kia sẽ tự tan ra thành từng mảnh; muốn xây lại cũng dễ dàng, bởi vì nàng đã có thể vẽ ra nguyên khuôn nguyên dạng kết cấu của cây cầu kia rồi!
Đang tính toán, Thiếu Thương chợt nghe trên bờ bên cạnh đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân rõ ràng. Nàng lập tức ý thức được có rất nhiều người đang đi về phía bên này. Thiếu Thương chợt cảm thấy xấu hổ, đến nhà người ta làm khách, lại đầy người bùn đất ghé vào dưới cầu sờ đông sờ tây. Trong con mắt của cổ nhân đây là kỳ cục cỡ nào chứ. Nghĩ vậy, nàng dứt khoát không ra, định đợi sau khi người đi thì leo lên.
Đám người kia vừa đi vừa nói, đi lại chậm chạp, tiếng chân từ xa đến gần, trước mắt chính là tiếng cười thô kệch kia của Vạn Tùng Bách: “... Lăng đại nhân nói đùa, Vạn mỗ ta đời này thích nhất người đẹp châu báu, ai mà không biết. Cái gì họa cái gì đồ, ta hiểu sao được? Không có không có, tuyệt đối không có, ha ha ha...”
Sau đó là một giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp của nam tử trẻ tuổi: “Vạn Hầu đã nói không có vậy thì không có. Nhưng mà hôm qua tại hạ nghe nói Vạn Hầu hẹn Vương Lang Quan đi đá cầu, thầm nghĩ chắc chân đã tốt...”
Bước chân bên bờ bỗng nhiên dừng lại, chỉ nghe Vạn Tùng Bách cười gượng mấy tiếng, nhưng Thiếu Thương đã nghe ra tiếng cười kia không xuất phát từ đáy lòng.
Trán nàng ẩn ẩn đổ mồ hôi, trong lòng hô to các ngươi mau cút đi, lão nương cũng không muốn nghe được cái gì không nên nghe mà! Chân cái gì mà chân, cũng không thể cấm người ta chân tốt muốn đá cầu nha!
Cũng may đám người này chỉ ngừng chân một lát rồi lại lập tức nhấc chân bước đi. Lần này bước chân vội vàng, cấp tốc rời đi, Thiếu Thương chỉ mơ hồ nghe được Vạn bá phụ nói câu ‘Xin mời Lăng đại nhân đi theo ta’, những tiếng còn lại bé không thể nghe được.
Đợi sau khi mọi người đi ra xa, Thiếu Thương vội vã từ gầm cầu leo ra, vỗ vỗ bùn đất trên người, tranh thủ thời gian về phòng đi thủ tiêu chứng cứ.
Bị dọa một hồi như vậy, ngủ trưa là không ngủ được, Thiếu Thương rửa mặt sau đó dứt khoát đổi kỵ trang tay áo gấp lại, váy rộng, thắt đai lưng, định đi chuồng ngựa củng cố thuật cưỡi ngựa mà Thập Tam muội vừa dạy nàng.
Người lính già quản chuồng ngựa rất cẩn thận dắt tới một con ngựa cái nhỏ tính tình ngoan ngoãn mà thường ngày nàng hay cưỡi cho Thiếu Thương, còn đổi một bộ yên ngựa xinh đẹp mới tinh. Thiếu Thương rất là thích cái bàn đạp mạ đồng sáng bóng tinh xảo kia, sau đó vui vẻ tự dẫn ngựa đi, không gọi người lính già kia đi theo.
Chuồng ngựa hậu viện Vạn gia cũng không lớn, từ cái bụng Vạn bá phụ để phán đoán thì người vào xem nơi này cũng không nhiều. Dẫn ngựa vào trong sân, chân trái Thiếu Thương giẫm mạnh bàn đạp, bay lên không vững vàng ngồi vào trên yên ngựa, tư thế xinh đẹp tiêu chuẩn. Mặc dù cỗ thân thể này bề ngoài yếu gà chút, nhưng tay chân cân đối lực cũng không tệ lắm. Thiếu Thương đang đắc ý, ai ngờ vừa ngồi lên, nàng đã cảm thấy không ổn.
Hóa ra bộ yên ngựa mới này chưa từng căn cứ theo chiều dài chân của Thiếu Thương điều chỉnh khoảng cách bàn đạp dài ngắn. Sau khi nàng ngồi xuống, mới phát hiện thế mà hai chân không giẫm được đến bàn đạp.
Đây là sai lầm nhỏ người mới học thường phạm phải.
Thiếu Thương sâu sắc cảm thấy không nên, cưỡi ngựa không phải như cưỡi xe đạp, dù là phanh lại cũng không thể hai chân đạp xuống đất. Cưỡi ngựa rủi ro cũng không nhỏ, nếu như mình không muốn quẳng nửa đời sau không thể tự lo liệu, về sau nhất định phải thận trọng lại thận trọng.
Bởi vì hai chân ở không trung, nàng chỉ có thể dùng đùi một mực kẹp lấy bụng ngựa, phòng mất trọng tâm. May mà con ngựa cái nhỏ này tính tình hiền lành, chủ nhân trên người không động, nó cũng thành thật ngừng chân tại chỗ, chỉ ngẫu nhiên đá đá chân, phun hơi thở hai lần.
Thiếu Thương cứng người trên yên ngựa lúc lâu mới chậm rãi nghiêng người sang, cố gắng duỗi dài chân trái với lấy dây bàn đạp, định xuống ngựa chỉnh khoảng cách dây bàn đạp rồi lại cưỡi ngựa tiếp. Vừa nghiêng đi một nửa trọng tâm thân thể, chợt thấy chung quanh đặc biệt yên tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, suýt nữa trực tiếp lộn đầu xuống khỏi ngựa.
Chỉ thấy lối vào chuồng ngựa, chẳng biết lúc nào đã đứng một vòng người, vẫn là mười mấy tên thị vệ đeo đao lưng đeo cung tên. Nhưng hôm nay bọn họ không mặc áo giáp đen mà là áo bào tuyết trắng tới đầu gối phối giáp da màu nâu, lẳng lặng vây quanh vị ‘Lăng đại nhân’ kia.
Căn cứ Vạn Thập Tam muội giới thiệu không rõ ràng lắm: Người này tên là Lăng Bất Nghi, tên chữ Tử Thịnh, cận thần tâm phúc của Thiên Tử. Một chức vị trong đó là phó úy Quang Lộc Huân, thống lĩnh Tả Kỵ doanh Vũ Lâm Vệ, Việt Kỵ Úy phân lĩnh Bắc Quân Ngũ Hiệu, kiêm nhiệm Thị Trung, có thể vào nghị định chuyện cấm.
Cùng với, vân vân...
Có thể nhớ kỹ những này danh xưng khó đọc này đã là liều cái mạng già của Vạn Thê Thê, Thiếu Thương tỏ ý cực kỳ tán thưởng.
Hôm nay hắn mặc một bộ thâm y vạt cong cổ chéo tay áo hẹp, trên áo choàng đỏ thẫm như máu đan xen hoa văn hình thú trong ngục phức tạp màu ám kim, bên ngoài khoác một cái áo choàng lớn cùng màu với tay áo, để hở cánh tay phải, thắt lưng rộng năm ngón tay màu đen dệt vàng. Trong sân gió xoáy cát bụi, kéo theo vạt áo trên người hắn, giống như cuốn lên màu máu đầy trời.
Thiếu Thương chưa từng thấy nam nhân mặc màu đỏ thẫm rực sáng như thế, chỉ cảm thấy trong vùng cát vàng che trời lấp đất này, nổi bật làn da trắng như ngọc của hắn, mặt mày tuấn mỹ, có một loại đẹp đến kinh tâm động phách.
Lăng Bất Nghi chậm rãi đi ra từ bên trong thị vệ, từng bước một đi về phía nữ hài nửa trên trên ngựa kia.
Thiếu Thương cực kỳ xấu hổ.
Giờ phút này nàng lên không được xuống không xong, tăng thêm bầu không khí quỷ dị, thứ lỗi cho nàng nhiều lần tùy cơ ứng biến, thế mà nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Lăng Bất Nghi đã đi đến trước ngựa, Thiếu Thương đang muốn cười ha ha, cứ chào hỏi hai câu đã, làm bầu không khí này trở lại bình thường đã rồi hãy nói. Ai ngờ nam tử tuấn mỹ cao ráo kia không nói một lời, đưa tay phải ra nâng eo thon của nữ hài.
Thiếu Thương toàn thân cứng ngắc căng thẳng, trơ mắt nhìn xem bàn tay thon dài trắng nõn của nam tử gần như nắm trọn nửa eo nàng. Trời ơi! Bây giờ nàng cực kỳ có nhu cầu xin Tiêu chủ nhiệm phổ cập kiến thức lễ pháp. Cái này… Cái này… Cái này hợp lễ à?!
Không đợi nàng kịp phản ứng, Lăng Bất Nghi hơi dùng lực một chút, đẩy thân thể hơi nghiêng lệch của nàng về.
Thiếu Thương ngơ ngác ngồi ở trên yên ngựa, chưa tỉnh hồn, đã thấy Lăng Bất Nghi kia cúi đầu đi tháo dây đeo bàn đạp, vừa chỉnh chiều dài, vừa hững hờ hỏi: “Ngươi họ Vạn, hay là họ Trình?”
Hai tay Thiếu Thương nắm chặt dây cương, bình tĩnh nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh của hắn, trực giác còn chưa đình công nói cho nàng tốt nhất đừng để Lăng Bất Nghi biết nàng là ai, nàng chật vật cười cười: “... Vạn Trình hai nhà gắn bó như môi với răng, bọn tiểu bối đối xử với nhau như anh em một nhà...”
Lăng Bất Nghi nói: “À! Vậy ngươi họ Trình .”
Thiếu Thương: ...
Lăng Bất Nghi điều chỉnh tốt một bên dây đeo, chậm rãi chuyển tới một bên khác tiếp tục tháo dây đeo, lại nói: “Trình gia có ba người huynh đệ, đều có trai có gái. Phụ thân ngươi là vị nào?”

Thiếu Thương tiếp tục vùng vẫy giãy chết, cười khan nói: “Anh em thân mật, sao lại phân rõ với nhau...”
Lăng Bất Nghi nói: “Ừm! Vậy ngươi là nữ nhi của Trình tướng quân.”
Thiếu Thương: ... Vậy ngươi còn hỏi ta làm gì?
Hai bên dây đeo đều điều chỉnh xong, Lăng Bất Nghi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào nữ hài. Vóc dáng hắn rất cao, đứng trên mặt đất vẫn có thể nhìn thẳng vào đôi mắt của nữ hài. Lần này, cuối cùng Thiếu Thương đã thấy rõ mặt hắn.
Mày kiếm hơi nghiêng, đôi mắt như trời sao, mũi thẳng như đỉnh núi, dáng vẻ phong lưu, rõ ràng trên đang mặt cười nhưng lại đầy người sát khí xơ xác tiêu điều. Hắn rất trẻ, còn trẻ hơn trong tưởng tượng của nàng. Nàng vốn tưởng người có chức quan xấp xỉ với Vạn bá phụ thì số tuổi cũng không nhỏ được, bây giờ xem ra lại không chênh lệch nhiều với Viên Thận.
Hắn nhìn nữ hài đầy vẻ dè chừng sợ hãi, cười nhạt một tiếng: “Vừa rồi, ta nói chuyện với Vạn Hầu, ngươi nghe thấy được mấy câu?”
Trong lòng Thiếu Thương mát lạnh, quả nhiên người này phát hiện nàng trốn ở dưới gầm cầu! Nàng cố gắng trấn định, dùng ngữ khí chân thành nhất cuộc đời trả lời: “Chỉ có hai câu, ngươi hỏi Vạn bá phụ bệnh ở chân đã khỏi chưa? Còn lại không có, thật không có!”
Lăng Bất Nghi nhìn nàng chăm chú, một tay kéo bàn đạp qua, một tay túm lấy mắt cá chân nàng chậm rãi bỏ vào.
Nữ hài nhỏ bé, yếu ớt, ngây thơ, giống như một con chim nhỏ hoạt bát xinh đẹp. Dù cách đôi giày đến đầu gối, hắn đều có thể nắm trọn bắp chân của nàng. Sau đó, hắn chậm rãi nắm tay lại: “Mặt băng chưa tan, ngươi ở dưới làm gì?”
Thiếu Thương có thể cảm giác được bắp chân bị cầm thật chặt, cực kỳ sợ hãi, giống như đặt mình vào trong miệng thú dữ, răng thú to lớn sắc nhọn lập tức muốn cắn xé da thịt của nàng.
Nàng run rẩy nói: “Ta đang nhìn cầu. Thật! Ta đang xem vật liệu gỗ dưới gầm dựng thế nào. Ngươi phải tin tưởng ta! Đây là sự thực!” Nàng biết lời này có hơi xa, có mấy cổ nhân có thể hiểu được tinh thần vĩ đại của khoa học và kỹ thuật, nhưng lời này thật sự là từng lời nói thật, là chân thành hiếm có trong cuộc đời nàng đó!
Lăng Bất Nghi nhìn chăm chú nữ hài lúc lâu. Hắn chợt nhớ tới đêm đó trên chợ đèn hoa, lửa sáng huy hoàng, ánh sáng như dệt, tiểu nữ hài xinh đẹp như trăng cũng mặt đầy tò mò ngửa đầu, không nháy mắt quan sát từng chiếc từng chiếc đèn kéo quân hình thái khác nhau.
Hắn cười khẽ: “Có lẽ ngươi không tin, thật ra ta tin ngươi.”
Thiếu Thương: ... Bị ngươi nói trúng, nàng thật đúng là không tin.
Sợ hãi ban đầu qua đi, Thiếu Thương bắt đầu nhanh chóng chuyển động đầu óc: Phải chăng nàng nên lớn tiếng kêu cứu? Sau khi kêu cứu, người nghe tiếng mà đến có thể xông qua đám thị vệ đeo giáp kiếm trước khi Lăng Bất Nghi bóp chết mình không?
Về phần tại sao Lăng Bất Nghi muốn bóp chết mình? Nàng cũng không biết. Nhưng chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất luôn không sai.
Đang lúc suy nghĩ lung tung trong đầu, ai ngờ Lăng Bất Nghi không nói thêm gì nữa, quay sang một bên khác, bỏ cái chân còn lại của Thiếu Thương vào bàn đạp. Sau đó phất tay áo mà đi, chỉ trong chốc lát, tính cả đám thị vệ kia đều đi sạch sẽ.
Chuồng ngựa cuốn lên chút cát vàng, mang theo vài cái lá khô từ đình viện xa xa bị gió thổi đến, bốn phía tĩnh mịch giống như vừa rồi không hề xảy ra cái gì. Thiếu Thương sững sờ lúc lâu mãi đến khi ngựa nhỏ tính tình tốt không nhịn được hất đất cát lên, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
Thật đáng tiếc, nàng thật thích Vạn gia, nơi này đã không có Tiêu chủ nhiệm quản đầu quản đuôi, trong phủ lại không có con cháu dễ dàng ầm ĩ ra chuyện xấu, còn có Thập Tam muội tâm đầu ý hợp theo nàng quậy trời quậy đất, mỗi ngày đều sống thoải mái thích ý, vốn định ở lại lâu chút. Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy tốt nhất mình vẫn nên về nhà.
Thiếu Thương lau mồ hôi lạnh trên trán, giục ngựa chạy chầm chậm, chậm rãi đi vòng quanh chuồng ngựa.
Trà trộn đường xá mấy năm, chỗ tốt lớn nhất của nàng là để cho nàng vô sự tự thông có được một loại bản năng của động vật nhỏ, trực giác biết đi về phía có lợi tránh chỗ có hại.
Viên Thận không dễ chọc, nhưng gặp nhiều vài lần lại quen, ngẫu nhiên vẫn có thể chọc một cái.
Lăng Bất Nghi lại tuyệt đối không thể chọc, chọc ra đại sự, phải khách khí, khách khí, lại khách khí nữa.
Nghĩ nửa ngày, Thiếu Thương bỗng nhiên nổi lên nghi ngờ. Thật lòng mà nói, Lăng Bất Nghi là nam nhân tuấn mỹ nhất mà nàng nhìn thấy cho tới nay, có thể xưng được là dáng vẻ khuynh thành, mình cũng không phải mệnh ni cô. Vì sao vừa rồi nàng không thấy có chút kiều diễm nào nhỉ?
Đi đến vòng thứ chín, Thiếu Thương sờ đến mặt mình, mới bừng tỉnh đại ngộ: Hóa ra giờ phút này nàng vẫn là đầu heo đây này, còn kiều diễm cái cọng lông gì chứ!
 
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện